[BHTT - EDIT] Mộng Thiên Thu - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 4: Thẩm vấn
Trong lều, ánh nến đung đưa nhè nhẹ, khiến đáy mắt Thôi Linh chập chờn sáng tối, dù thân hình nàng gầy yếu, đứng đó tựa như một con cú đêm, toát ra một luồng hàn ý lạnh lẽo khiến người khác khó chịu.
"Chọn xong chưa?" Lưỡi dao găm sượt qua sau gáy tên lính, không dùng quá nhiều lực, nhưng lại rạch nhẹ qua da thịt hắn, tuy không chết người, nhưng đau đớn vô cùng.
Thôi Linh hiểu rõ cách thẩm vấn, không chỉ Tĩnh Hải vương dạy nàng, bản thân nàng cũng từng xem qua nhiều phương pháp tra tấn dã man. Cách ép cung như vậy, thực ra đang từng chút một bào mòn tin thần của gián điệp, chờ đợi thời khắc phá vỡ phòng bị.
Gián điệp đương nhiên không sợ chết, bởi từ xưa đến nay, gián điệp không có mấy người có thể toàn thân mà lui. Nhưng loại tra tấn lưng chừng giữa sống và chết này, thực sự là hành hạ tâm can. Nỗi đau thể xác không thể so sánh với sự dày vò trong lòng. Vì vậy, tên lính bắt đầu run rẩy, cắn chặt sợi dây thừng trên miệng, chỉ cầu xin Thôi Linh cho hắn một cái chết nhanh chóng.
Thôi Linh nhìn hắn không ngừng dùng trán đập xuống đất, cũng không ngăn cản. Thủ đoạn trói người của Dương Mãnh thật cao siêu, chỉ cần tên lính không thể tạo khoảng cách với mặt đất, dù đập thế nào cũng không mất mạng.
Đợi đến khi tên lính uổng công hao sức, Thôi Linh dùng dao găm nhẹ nhàng gõ vào vết thương sau gáy hắn, nhạt giọng nói: "Con từng xem trong sách về một loại cực hình, phụ vương có nghe qua chưa?"
Tĩnh Hải vương phối hợp đáp: "Nói thử xem, có lẽ ta từng nghe."
"Đao phủ dùng kim nhỏ đâm vào sau gáy, rồi một tấc một tấc từ da đi xuống, đâm đến xương cụt rồi đâm từ thịt ra ngoài, gọi là 'Xuyên cốt'."
Tên lính nghe đến đây, dù chưa chịu cực hình xuyên cốt này, xương sống trên dưới đã đau âm ỉ. Hắn chưa từng nghĩ, Chiêu Ninh huyện chúa ốm yếu nhiều năm lại là một nữ tử tâm địa độc ác, tàn nhẫn, nếu hắn không biết điều, e rằng kết cục còn khổ sở hơn cái chết. Nếu khai hết, cũng chỉ cầu được một cái chết nhanh chóng mà thôi.
So với chết trong tay nữ tử độc ác này, không bằng lừa nàng tháo sợi dây thừng trong miệng, tìm cơ hội cắn vỡ túi độc giấu trong răng hàm, tự mình kết liễu, cũng không đến mức hại chủ nhân.
"Huyền Thanh bình thường con đọc sách gì vậy?" Tĩnh Hải vương nghe thấy hai chữ "Xuyên cốt", cũng cảm thấy rùng mình, không nhịn được lên tiếng dặn dò, "Những sách đó sát khí quá nặng, đọc nhiều không tốt cho con."
Thôi Linh lại cười, cúi xuống hỏi lại tên lính: "Ta hỏi ngươi lần cuối, nghĩ kỹ chưa?"
Tên lính gật đầu như gõ mõ, như thể khuất phục.
"Muốn khai?"
Tên lính lại gật đầu, trong cổ họng phát ra nghẹn ngào. Chỉ là ngoài dự tính của hắn, Thôi Linh không hề có ý định tháo sợi dây trong miệng hắn.
"Được thôi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời ta một câu, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu."
Tên lính sững sờ tại chỗ, tuyệt vọng nhìn Thôi Linh.
Thôi Linh cười nhìn hắn, trêu chọc: "Định lừa ta tháo dây trên miệng ngươi, để ngươi cắn vỡ răng độc tự sát? E rằng, phải khiến ngươi thất vọng rồi."
Tên lính mắt đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng lăn xuống từng hạt lớn.
Thôi Linh nhịn cười, đứng dậy nhìn xuống hắn: "Chủ nhân của ngươi, có phải là Hàn Thiệu công ở Hàn châu?"
Tên lính đã không còn đường lui, đành gật đầu mạnh, thở phào một hơi phức tạp.
"Còn bao nhiêu gián điệp trà trộn trong quân?" Thôi Linh lại hỏi, giơ một ngón tay trước mặt hắn, "Mười người?"
Tên lính lắc đầu.
"Hai mươi người?"
Tên lính lại lắc đầu.
Thôi Linh đột nhiên im lặng, trong giấc mơ, trận chiến này của phụ vương thua thảm hại, tuy nàng không biết các chiến hạm khác chìm như thế nào, nhưng người của mỗi chiến hạm nàng đều biết rõ. Một khi khai chiến, gián điệp tuyệt đối không thể hiên ngang trên tàu phản sát tướng sĩ, vì vậy trừ những tướng sĩ bắt buộc phải ở lại trên thuyền chiến đấu, bên trong mỗi chiến hạm chỉ có nhà bếp và người lái thuyền là không cần ra ngoài giết địch. Mục tiêu người lái thuyền thì quá lộ liễu, gián điệp sẽ không ngu ngốc như vậy, vậy chỉ có một khả năng, những gián điệp này trà trộn vào nhà bếp.
Quân trong nhà bếp đều có sổ sách đăng ký, họ chắc chắn không thể trà trộn vào được. Khả năng duy nhất là trốn trong thùng nước, lén vào khoang tàu, đợi khi hai quân giao chiến, lại từ trong thùng nước ra ngoài.
Tĩnh Hải vương nhíu chặt chân mày, nghĩ thầm con gái hỏi từng số một như vậy, e rằng trời sáng cũng không hỏi ra con số chính xác.
"Phụ vương, lập tức ra lệnh cho người điều tra triệt để thùng nước trên chiến hạm!" Thôi Linh đột nhiên nghĩ ra điểm then chốt, "Người nhất định trốn ở bên trong!"
Chuyện này đừng nói Tĩnh Hải vương chấn động, ngay cả tên lính kia cũng chấn động tại chỗ.
Vị huyện chúa độc ác này có thuật độc tâm gì vậy, lại có thể suy luận ra cả chuyện này?!
"Phải không?" Giọng nói của Thôi Linh đột nhiên vang lên bên tai, tên lính không kịp nghĩ ngợi, lập tức gật đầu mạnh.
Thôi Bá Diệp không dám chần chừ, lập tức đứng dậy: "Ta đi bắt những người còn lại trước, ở đây..." Ông vẫn có chút không yên tâm, "Người đâu, bảo vệ Huyền Thanh!"
"Tuân lệnh!" Hai tướng sĩ canh gác bên ngoài lều vén rèm bước vào, thi lễ với Thôi Bá Diệp xong, cung kính canh gác trong vòng ba bước của Huyện chúa.
Tĩnh Hải vương trị quân nghiêm khắc, vì vậy cánh thủy quân Sở châu này không chỉ là tinh nhuệ trong thủy quân Đại Ung, càng là tinh nhuệ trong toàn quân Đại Ung. Ông ra khỏi lều, hành động nhanh chóng, không lâu sau đã bắt hết những gián điệp trốn trong thùng nước trên chiến hạm ra. Có gián điệp nghe thấy tiếng bước chân đến gần, liền hoảng hốt cắn vỡ răng độc, lập tức tự sát. Có gián điệp mang lòng may rủi, khi nắp thùng nước đột nhiên bị mở ra, muốn cắn vỡ răng độc thì đã muộn. Trong quân đối phó với những kẻ liều mạng như này có rất nhiều cách, đơn giản nhất chính là đối xử giống như tên lính trong lều kia, một sợi dây thừng trên miệng, trói hai tay hai chân ra sau với nhau, nhìn từ xa, giống như một con tôm biển cong lưng.
Không đếm thì thôi, đếm số người lại có tới hai mươi bảy người.
Dương Mãnh tra hỏi một hồi, có gián điệp không chịu nổi đã thành thật khai ra nhiệm vụ lần này — bọn họ đều là thủy lính bơi lặn cừ khôi, thường gọi là quỷ nước. Một khi hai quân giao chiến, bọn họ sẽ nhân lúc hỗn loạn đục thủng đáy chiến hạm, để nước biển tràn vào khoang đáy. Chiến hạm bị ngập nước nghiêm trọng, bánh lái và tốc độ sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó thủy quân Đại Hạ sẽ chiếm thượng phong, Tĩnh Hải vương tất thua không nghi ngờ.
"Họa quốc hại dân!" Thôi Bá Diệp tức giận hét lớn, ông ở đây trấn thủ cửa ngõ Bắc cảnh Đại Ung, Hàn châu bên cạnh lại lén lút đâm sau lưng ông, lão hồ ly Hàn Thiệu công kia nhất định phải xử lý!
Sau đó, Thôi Bá Diệp hạ lệnh giam giữ bảy tên gián điệp còn sống, tức giận dẫn Dương Mãnh trở về lều trại.
Tên lính trong lều đã bị Thôi Linh ra lệnh giam giữ, lúc này Thôi Linh đang nấu một ấm trà, thong thả thưởng thức nước trà. Trông thấy phụ thân bước vào, Thôi Linh cười hỏi: "Phụ vương uống một chén không?"
Thôi Bá Diệp đâu có uống nổi, nghĩ đến ác mộng mà Thôi Linh nói, lúc đầu chỉ cho là nói đùa, giờ đã coi như lời cảnh báo từ ông trời, vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.
"Dương Mãnh, ngươi uống không?" Thôi Linh hỏi Dương Mãnh.
Dương Mãnh đương nhiên muốn uống, nhưng trông thấy Vương thượng chưa ngồi xuống, bản thân chắc chắn không thể vượt quyền, lập tức từ chối: "Cảm ơn Huyện chúa, hiện tại tiểu tướng chưa khát."
Thôi Bá Diệp hít thở sâu vài lần, trấn tĩnh lại, ông ngồi xuống bên cạnh bàn trà, mỉm cười hỏi: "Con gái của ta đã nghĩ ra hậu chiêu rồi sao?"
Thôi Linh khẽ ho hai tiếng.
Thôi Bá Diệp xót xa vô cùng, vội hỏi nhỏ: "Con thấy khó chịu ở đâu?" Không đợi Thôi Linh trả lời, ông đã thúc giục Dương Mãnh: "Mau đi mời Lý thái y tới!"
"Tuân lệnh!" Dương Mãnh không dám chậm trễ, lập tức vén rèm rời đi.
Thôi Linh uống một ngụm trà nóng, rồi dịch sát gần lò than hơn. Đợi đến khi người đã ấm hẳn, lấy ngón tay chấm một chút nước trà, chấm lên mặt bàn một cái.
"Từ vịnh Bình Lan đi về phía đông ba mươi dặm, nơi đó có bãi đá ngầm. Đây là nơi phục kích tốt nhất tối nay."
"Cơ hội đã mất, e rằng phía quân Hạ cũng có bản đồ về bãi đá ngầm này. Chúng ta không nên đánh nhau với quân Hạ nơi đây."
Hai phụ thân nàng cùng có chung một suy nghĩ.
Thôi Linh lại chấm một ít nước trà, vẽ một vòng tròn cách xa bãi đá ngầm: "Nơi này là vịnh Bình Lan, cũng là trung tâm của quân ta."
Ánh mắt Thôi Bá Diệp đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nếu để thủy quân của quân Hạ tiến đến đây, chiến hạm của ta sẽ bị hạ dưới hỏa lực pháo của thủy quân Hạ trước khi rời khỏi cảng."
Thôi Linh cười cười: "Nếu như neo ở phía trong cảng đều là thuyền cũ lâu năm, đổ nát thì sao?" Vừa nói, nàng lại chấm nước trà vẽ một hình tam giác ở phía tây nam của vòng tròn, "Khu vực này thường có sương mù, còn có mấy quần đảo, núi đồi rãnh biển, là nơi ẩn náu tốt nhất của chiến hạm. Hơn nữa, gió ở khu vực này đều thổi về phía vịnh Bình Lan, chỉ cần căng buồm tăng tốc... khục khục." Nói đến nửa chừng, Thôi Linh run mình, che miệng lại ho.
Phải, chỉ cần căng buồm tăng tốc, chỉ cần một khắc, là có thể đánh tới vịnh Bình Lan, khiến cho quân Hạ như rùa trong chum. Đây là chiến thuật cho trận sau này, còn dụ quân Hạ phát động tấn công như thế nào, đó lại là chiến thuật khác.
Thôi Bá Diệp thấy con gái ho tái mét cả mặt, vội cởi áo choàng trên người, đắp lên người cho Thôi Linh, sốt ruột nói: "Chuyện còn lại cứ để ta lo."
"Con muốn... khục khục..." Thôi Linh thực ra đã tính toán kỹ rồi, nhưng Thôi Bá Diệp không cho nàng nói tiếp.
"Nghỉ ngơi cho tốt! Đã có ta!"
Dương Mãnh kịp thời dẫn Lý thái y bước vào lều, Lý thái y không dám chậm trễ, lập tức tiến lên bắt mạch cho Huyện chúa.
"Thế nào?" Thôi Bá Diệp sốt ruột hỏi.
Lý thái y vốn đã là một lão nhân tóc bạc, giờ cau mày lại càng khiến da mặt nhăn nheo đáng sợ: "Huyện chúa cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, không thể lo lắng lao lực nữa!"
"Nhưng mà... khục khục..." Thôi Linh lúc này cảm thấy phổi nóng rát, cổ họng ngứa ran, chân tay lại lạnh ngắt khác thường, run rẩy không ngừng.
"Dương Mãnh, mau chuẩn bị xe, đưa Huyền Thanh về thành Sóc Hải."
"Tuân lệnh!"
Dương Mãnh không dám trực tiếp đỡ Huyện chúa, kéo áo choàng trên người, lót lên tay, mới dám tiến lên đỡ: "Huyện chúa, mời."
Thôi Linh không thể cãi lại phụ thân, đành nghe theo. Khi ra khỏi lều, vẫn không nhịn được ngoảnh lại nhìn phụ thân thật sâu.
Thôi Bá Diệp vẫy tay: "Về nghỉ ngơi đi."
Thôi Linh cúi đầu, rốt cuộc cũng buông rèm lều xuống.
Cỗ xe ngựa chạy ra khỏi cổng, dưới ánh trăng mờ ảo, từ từ hướng về thành Sóc Hải.
Thôi Linh co rúm người lại trong một góc xe, siết chặt hai chiếc áo choàng trên người.
Mới chỉ vào thu, đã thấy lạnh như vậy.
Kiếp nạn đầu tiên coi như đã tránh được, nhưng Hàn Thiệu công một ngày không chết, chắc chắn sẽ còn xảy ra những vụ đâm sau lưng như vậy. Nhưng lão hồ ly Hàn Thiệu công kia trốn ở Hàn châu nhiều năm, mọi việc cẩn trọng, muốn nắm được đuôi cáo của hắn đâu phải chuyện dễ.
Hơn nữa...
Thôi Linh nhớ lại phản ứng của tên lính gián điệp hôm nay, khi nói ra tên chủ mưu đằng sau, hắn không phải thở dài, mà là thở phào nhẹ nhõm.
Có phải nàng đã nghĩ quá nhiều?
Hay là, tên lính gián điệp đó tối nay còn giấu điều gì chưa nói.
"Dương Mãnh! Mau dừng xe!" Thôi Linh không thể đánh cược hai chữ "giá như" này.
Dương Mãnh không dừng ngựa, khuyên ngăn: "Huyện chúa, ngài vẫn nên nghe lời Vương thượng đi."
"Liên quan đến sự tồn vong của thủy quân Sở châu! Ta muốn về doanh!"
"Nhưng mà..."
Dương Mãnh chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, hóa ra Thôi Linh đã kéo rèm xe, nghiêm giọng hạ lệnh: "Về doanh!" Hai chữ đơn giản, nói ra kiên quyết, so với quân lệnh bình thường của Tĩnh Hải vương còn khiến hắn run sợ hơn.
"Tuân... tuân lệnh..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store