ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] Mộng Thiên Thu - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 10: Yến tiệc nguy hiểm

lacleos320

Giữa điện đầy quan văn quan võ, kẻ xu nịnh không ít, thậm chí có người còn mượn gió bẻ măng. Thấy Thiên tử vui mừng, liền phụ họa theo Tiêu Chước, từng người một ca tụng công trạng của Thôi Lẫm.

Tiêu Chước cười nhếch mép chán ghét, trở về chỗ ngồi. Nàng dùng vai huých nhẹ vào vai Thôi Linh, hỏi nhỏ: "Linh muội muội vẫn còn giận ta sao?"

Thôi Linh không hiểu vì sao Yên vương tối nay lại nhiều lần giả vờ thân thiết với nàng. Nàng nhìn Tiêu Phá ở phía sau. Nàng có thể chắc chắn, vị kỵ sĩ thấy trong mơ chính là người này. Tuy cả hai người đều mang dòng máu hoàng thất, nhưng một người ở Sở châu, một người ở Kinh Kỳ, cho dù lúc nhỏ có quen biết, cũng không tính là bằng hữu thân thiết.

Hơn nữa, người trong hoàng thất làm gì tồn tại tình bằng hữu thực sự.

Thiên hạ đều nói Thiên tử hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác, kỳ thực vị Yên vương này cũng không kém cạnh. Nữ tử thống lĩnh quân đội, đặc biệt là đội cấm vệ thân binh của Thiên tử, không có chút thủ đoạn thì tuyệt đối không trấn áp nổi. Cao thủ như vậy lại đi thân thiết với một người, chắc chắn là có mưu đồ. Nàng họ Tiêu, không phải họ Thôi, nếu muốn xưng đế, tất nhiên phải giết sạch toàn bộ hoàng thất họ Thôi, nhưng nếu nàng thực sự làm như vậy, những người không phục sẽ giương cao ngọn cờ trả thù cho họ Thôi, không ngừng phản lại nàng. Năm châu Đại Ung thái bình chưa đầy mấy chục năm, lòng người chưa ổn, miễn cưỡng xưng đế như vậy, tất nhiên là một triều đại đoản mệnh. Huống chi, mẹ nàng lại chính là Đại trưởng công chúa của Đại Ung, lẽ nào nàng nỡ ra tay giết chết mẹ mình sao?

Thôi Linh lại nghĩ, nếu bản thân không thể xưng đế, thì đành phải lùi một bước, tìm một người khác trong hoàng tộc để phò tá thành quân chủ. Thiên tử hiện tại đã đối đãi với nàng trọng vọng như vậy, phận làm bề tôi đã đạt đến đỉnh cao, còn mưu đồ gì nữa đây? Nếu nàng và thiên tử đã có ân oán từ trước, vì để tự bảo toàn mà muốn thay đổi thiên tử, thì người tốt nhất chẳng phải là Thôi Tùng sao?

Thôi Linh lén nhìn Thôi Tùng, nếu hắn được Vương thúc trọng dụng, sẽ không bị Vương thúc phái đến dự yến. Một kẻ chẳng được lòng ai, cũng không có kinh nghiệm quan trường sâu sắc, loại người này làm bù nhìn là thích hợp nhất. Tiêu Chước sao có thể bỏ hắn mà không dùng, ngược lại còn không ngừng tỏ ra thân thiết với nàng?

Thôi Linh thực sự không thể nào hiểu nổi.

Tiêu Chước để mắt đến sự thay đổi sắc mặt của nàng, những năm tháng lui tới chốn triều đình giúp khả năng quan sát người của nàng tiến bộ không ít. Một lúc lâu không nghe thấy Thôi Linh trả lời, nàng tự tay rót cho Thôi Linh một ly rượu, dỗ dành: "Linh muội muội, tỷ xin lỗi muội, đừng không để ý tới người ta như vậy mà."

"Không cần." Thôi Linh lạnh nhạt đáp, dịch người sang một bên, tạo khoảng cách với Tiêu Chước một khoảng.

Tiêu Chước chưa từng bị ai đối xử như vậy, đặt bình rượu xuống, chống cằm nhìn Thôi Linh đầy ẩn ý, liền nghĩ tới một ngày kia có lẽ sẽ thú vị, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Thôi Linh khẽ mất tự nhiên, quay mắt đối diện với ánh nhìn của Tiêu Chước. Dẫu chẳng nói lời nào, nhưng trong đáy mắt nàng đã lộ rõ vẻ hung dữ, tựa như đang cảnh cáo Tiêu Chước, nếu còn dám tùy tiện thêm nữa, nàng sẽ không khách khí. Cuối cùng, ánh mắt nàng liếc nhìn bàn tay Tiêu Chước, như một lời nhắc nhở.

Lòng bàn tay Tiêu Chước lúc này đang nóng rát, nhất là chỗ Thôi Linh đã bấu mạnh. Nàng vốn là người thông minh, sao có thể không hiểu ý của Thôi Linh. Nếu vị Thôi Linh muội muội này không thích dịu dàng, vậy thì đổi sang cách khác, lại tiếp tục lĩnh giáo nàng ta vậy.

"Bệ hạ, lần này Sở Châu đại thắng, không phải ngài nói là sẽ trọng thưởng cho Tĩnh Hải Vương Thôi Bá Diệp và gia quyến sao?" Tiêu Chước đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Thôi Lẫm khẽ cười, tiếp lời của nàng. Yến tiệc Trung Thu đoàn viên lần này, vốn là vì những chuyện này mà thiết đãi, giờ đã qua ba lần rượu, cũng đến lúc tính toán rõ ràng rồi.

"Trẫm suýt nữa thì quên mất." Thôi Lẫm đặt chén rượu xuống, "Đáng tiếc, hôm nay Vương bá không tới, chỉ có thể để Chiêu Ninh Huyện chúa thay mặt tiếp chỉ."

Thôi Linh nghe thấy liền đứng dậy, cúi đầu đi đến giữa đại điện, cung kính quỳ xuống chuẩn bị tiếp chỉ.

"Đại Hạ vô cớ xâm phạm Đại Ung, Tĩnh Hải Vương đánh bại quân địch, bảo vệ từng tấc đất của Đại Ung, đó là đại công! Trẫm đặc cách phong Tĩnh Hải Vương làm Sở Vương. Năm xưa ngay cả Tiên đế chưa từng mang tước hiệu Sở Vương, đây đã là sắc phong lớn nhất trẫm có thể dành cho Vương bá." Nói rồi, Thôi Lẫm liếc mắt ra hiệu cho tổng quản thái giám.

Thôi Linh tự nhiên hiểu, càng thấu được những lời này của thiên tử thực ra là đang gõ mõ qua sông cảnh cáo Thôi Bá Diệp, phải biết rõ vị trí của mình.

"Thần nữ thay phụ thân tạ ơn bệ hạ, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Sau khi nàng tạ ơn hoàng ân, tổng quản thái giám liền đem sắc lệnh phong Sở Vương trao tận tay cho Thôi Linh. Nàng nắm chặt tấm lụa vàng, trong lòng dâng lên một chút kích động. Giờ đây, thiên tử không có con trai, vị trí Đông cung bỏ trống, phụ thân có được đạo chiếu thư này, đồng nghĩa với việc đã cao hơn Trấn Sơn Vương của Tề Châu một bậc. Nếu thiên tử đột ngột băng hà, theo lẽ, phụ thân nàng kế thừa ngai vàng là chuyện hiển nhiên. Như vậy, việc mưu tính mạng của thiên tử sẽ tương đương với việc mưu tính cả thiên hạ, sự tình dường như dễ dàng hơn một chút.

"Chiêu Ninh Huyện chúa, trẫm ở đây còn có một đạo thánh chỉ khác dành riêng cho ngươi." Thôi Lẫm lấy ra một đạo thánh chỉ khác, trao cho tổng quản thái giám, ra lệnh hắn đưa cho Thôi Linh.

Thôi Linh thầm cảm thấy không ổn, đạo thánh chỉ này không tuyên đọc trước công chúng, ắt là giấu diếm âm mưu gì.

"Huyện chúa hãy xem trước, nếu không hài lòng, trẫm có thể sửa đổi." Thiên tử ban ân điển long trọng như vậy là chuyện chưa từng có. Làm bề tôi, dù có không hài lòng đến đâu cũng không có tư cách để thiên tử sửa đổi chiếu lệnh.

Thôi Linh đại khái đoán được nội dung trong chiếu thư này là gì, phụ thân đã được danh, thiên tử để khống chế phụ thân, tất sẽ tìm cách vỗ về nàng, nên đạo chiếu thư này phần lớn có khả năng là chiếu chỉ ban hôn.

"Thần nữ đâu dám..." Thôi Linh tiếp nhận chiếu lệnh, không lập tức mở ra, một khi nàng xem sẽ đồng nghĩa với việc nàng tiếp chỉ.

"Vương bá đã là Sở Vương, ngươi đương nhiên được thăng làm Quận chúa." Thôi Lẫm dỗ dành nàng, nói toàn là chuyện ban thưởng, chỉ đợi nàng buông lỏng cảnh giác mở chiếu lệnh ra để định đoạt một lần. "Trẫm đã chọn cho ngươi một phủ đệ tại phía đông Kinh Kỳ ... tên trẫm cũng nghĩ cho ngươi rồi, đã viết trong chiếu thư, ngươi xem có thích không?"

Xem ra, thiên tử không chỉ muốn định đoạt hôn sự của nàng, mà còn muốn giữ nàng vĩnh viễn ở Kinh Kỳ để khống chế Thôi Bá Diệp.

Lúc này, Thôi Linh phải thừa nhận, nàng thực sự đã xem thường vị thiên tử thiếu niên này. Dù bên ngoài mang tiếng xấu, nhưng lại là một vị quân vương am hiểu về cách làm vua, đợi khi hắn thực sự đủ lông đủ cánh, các vương gia bốn châu tất không ai có thể sống sót.

Bây giờ mà không xem chiếu thư, là coi thường quân vương, xem chiếu thư, là ngầm đồng ý với chiếu lệnh.

Cỡi trên lưng cọp...

Tiêu Chước thản nhiên cầm lấy một quả quýt, chậm rãi bóc ra, tách một múi bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi nheo mắt khen: "Ngọt thật!"

Phía bên kia của Linh muội muội, e rằng trong lòng đã đắng ngắt rồi nhỉ? Ha, thật thú vị.

"Khụ khụ..." Thôi Linh đột nhiên ôm lấy ngực ho dữ dội, sắc mặt lập tức trắng bệch, mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.

Ngân Thúy hoảng loạn, vội vàng lao tới, không ngừng xoa bóp bàn tay đang lạnh ngắt của Thôi Linh: "Truyền thái y, mau mời thái y cứu chủ tử, cứu chủ tử!"

Thôi Lẫm cũng biết nàng từ nhỏ thể chất yếu, nhưng không ngờ lại phát bệnh đúng lúc như vậy. Hắn cúi người nhìn sắc mặt Thôi Linh, quả thực trắng bệch như tờ giấy, không giả chút nào.

Tổng quản thái giám bên cạnh sờ lên trán Thôi Linh, vội rút tay lại, thành thật tâu: "Bẩm bệ hạ, quận chúa... không có một chút hơi ấm nào!"

"Truyền thái y ngay!" Thôi Lẫm hạ chỉ.

Tiêu Chước lúc này lại bước ra, lớn tiếng nói: "Thái y e là không kịp, ở đây vốn có một thần y, sao phải bỏ gần tìm xa?" Nói xong ánh mắt nàng nhìn về phía Hứa Uyên đối diện.

Hắn là một thái y, khi Thôi Linh phát bệnh đã theo phản xạ muốn lao tới cứu chữa, nhưng ở phía dưới bị dưới bàn tay của Thôi Tùng nắm chặt lấy tay hắn, bảo hắn đừng mạo hiểm. Rõ ràng, vị đường đệ thiên tử mười sáu tuổi này của hắn chính là muốn dập tắt vọng niệm của họ, nên đi trước một bước đưa ra chiếu chỉ ban hôn.

Hôm nay đầy rẫy quan viên, ai cũng không ngốc, đều nhìn ra ẩn ý trong đó.

Thôi Lẫm nghe thấy liền nhìn về phía Hứa Uyên: "Ngươi là ai?"

"Thảo dân... Tề Châu họ Hứa..."

"Nhị thúc của hắn chính là viện thủ Hứa đại nhân của Thái y viện." Tiêu Chước nhân cơ hội nói thêm một câu.

Sắc mặt Hứa Uyên biến đổi, lúc này Yến Vương càng khen nhiều, hắn càng không thể sai sót, đơn giản là đang đẩy hắn vào hố lửa.

"Cứu không được quận chúa, trẫm lấy đầu ngươi!" Thôi Lẫm quát lớn.

"Tuân chỉ!" Hứa Uyên đã bị đẩy lên giàn hỏa thiêu, giờ chỉ còn cách này mà đi. Hắn hít sâu một hơi, đi đến bên Thôi Linh, bắt mạch cho nàng.

Bệnh thì thật, nhưng không nghiêm trọng đến mức bất tỉnh.

Hứa Uyên nhìn ra Thôi Linh đang giả vờ ngất, cũng biết nàng tại sao phải giả vờ ngất. Cứu không tỉnh quận chúa, hắn chết, cứu tỉnh quận chúa, thì đắc tội với quận chúa.

"Thế nào?" Thiên tử gặng hỏi.

Hứa Uyên đã đầm đìa mồ hôi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành mạo hiểm chọn cách trung dung: "Bẩm bệ hạ... tình hình quận chúa... không ổn lắm..."

"Như thế nào là không ổn?" Thiên tử lại hỏi.

"Quận chúa vốn dĩ thể trạng yếu đuối, kinh mạch dễ bị tắc nghẽn, vừa rồi nhất thời cao hứng quá độ, khiến tâm mạch bị ứ trệ. Nếu không kịp thời châm kim hoạt huyết thông mạch, chỉ sợ... lành ít dữ nhiều... Nhưng nơi này..." Hứa Uyên lưỡng lự nhìn quanh, "Tại hạ với quận chúa lại nam nữ thụ thụ bất thân..."

"Người đâu, đưa quận chúa vào Thiên điện, truyền nữ y tới, chuẩn bị châm kim." Thiên tử sắc mặt âm trầm, nhưng lại không thể trách cứ Thôi Linh, "Trẫm chỉ cần quận chúa sống, đã nghe rõ chưa?"

"Tuân chỉ."

Cung nữ vâng lệnh, cùng Ngân Thúy cẩn thận dìu Thôi Linh rời khỏi điện.

Tiêu Chước lại bỏ một múi quýt vào miệng, không hiểu sao cảm thấy hôm nay quýt đặc biệt ngon.

Khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Thôi Lẫm đã không còn hứng thú với rượu. Vở kịch mới diễn xong hồi đầu, phần liên quan đến Hàn Thiệu công phía sau còn chưa bắt đầu thì nhân vật chính Thôi Linh đã ngã bệnh, thật chán! Hắn càng nghĩ càng tức, cuối cùng bực tức dẫn theo các phi tần trở về hậu cung.

Các quan thấy thiên tử đã đi, đương nhiên không cần thiết phải ở lại yến tiệc, lần lượt cáo từ.

Hứa Uyên bình tĩnh lại một lúc, đứng dậy vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, vừa bước ra khỏi cửa điện đã loạng choạng, vội vịn lấy cửa, thở mấy hơi thật sâu.

"Hứa công tử xin dừng bước." Tiêu Chước đợi chính là cơ hội này, nàng cười đi tới, "Vừa rồi thấy công tử y thuật cao siêu, thân thể cô cũng thấy khó chịu, chi bằng..."

"A tỷ, trong cung có không ít thái y." Thôi Tùng vội giải vây cho Hứa Uyên, "Hứa huynh hôm nay uống hơi nhiều, giờ đã không còn tỉnh táo, nếu bất cẩn chẩn đoán sai..."

"Vậy cô sẽ lấy mạng Hứa công tử." Tiêu Chước cười, nhưng giọng nói mềm mại đến tận xương tủy, nàng làm ngơ lời Thôi Tùng, dùng ngón tay ấn vào ngực hắn, mạnh mẽ đẩy hắn lùi một bước.

Thôi Tùng cảm thấy bất ổn, lẽ nào Yến Vương đã để mắt tới Hứa Uyên!

"A Tùng, biết điều một chút." Tiêu Chước ngoảnh mặt nhìn Thôi Tùng, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, "Thứ cô muốn, chưa từng không lấy được."

Hứa Uyên hoảng sợ, nhưng lại không kìm được lòng mình.

Tối nay vị Yến Vương này thực sự đẹp đến kinh tâm động phách, còn có hương vị hơn quận chúa ốm yếu kia nhiều.

"Cô đã giúp ngươi lộ mặt trước bệ hạ, ngày sau nhất định sĩ đồ thuận lợi, ngươi nói xem ngươi nên báo đáp cô thế nào?" Tiêu Chước nhìn Hứa Uyên, giọng điệu quyến rũ đến cực điểm.

"Tại hạ... tại hạ nhất định... nhất định lấy mạng báo đáp!" Hứa Uyên nghiêm túc hứa.

Tiêu Chước đáp lại bằng nụ cười quỷ dị, đột nhiên chân mềm nhũn, dường như muốn ngã vào lòng Hứa Uyên. Thôi Tùng nào còn quan tâm gì khác, vội tranh nhau đỡ lấy, dù sao bọn họ cũng xem như tỷ đệ, người nhà đỡ một cái cũng không tính là khiếm nhã.

Xoạt...

Thôi Tùng vừa đỡ lên vai Tiêu Chước, liền bị nàng nắm lấy tay, giật mạnh áo trên vai xuống. Lẽ ra cung bào không nên mỏng manh như giấy, nhưng sự thật là cung bào đã rách, lại còn bị Thôi Tùng xé toạc trước sự chứng kiến của mọi người.

"Đồ súc sinh!" Tiêu Chước giơ tay tát một cái.

Thôi Tùng bị tát cho choáng váng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiêu Phá túm lấy cổ áo, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết ngay trước điện.

Hứa Uyên sợ đến tái mặt, vừa muốn xin tha cho Thôi Tùng, lại phát hiện Yến Vương bên cạnh dường như đã biến thành một người khác.

Chỉ thấy nàng vuốt ve tà áo rách trên người, để cung nữ khoác áo choàng, toàn thân toát ra sát khí đáng sợ.

"A!" Tiếng kêu đau đớn của Thôi Tùng vang lên khiến các cung nhân đứng xung quanh đều lạnh sống lưng. Chân phải của hắn bị Tiêu Phá trực tiếp đánh gãy, trong máu thịt có thể thấy xương trắng lòi ra.

"Cô muốn hắn què cả một đời." Tiêu Chước chỉ để lại cho Hứa Uyên bảy chữ, rồi bước thẳng đến trước mặt Thôi Tùng, cúi người rút trâm cài tóc của hắn.

Thôi Tùng cắn răng giật lại, dường như là vật cực kỳ quan trọng.

Tiêu Chước nghịch cây trâm trong tay, thuần thục tìm thấy cơ quan, lấy ra cây kim độc đã từng lấy mạng nàng: "A Tùng, ngươi thật là biết giấu diếm dã tâm."

Toàn thân Thôi Tùng run bần bật, cây kim độc này là vật bảo mệnh của hắn, ngay cả người thợ chế tạo trâm cũng bị hắn diệt khẩu. Hắn không hiểu tại sao Tiêu Chước lại biết được bí mật bên trong.

"Mang châm độc trái phép vào cung, sau lại mượn rượu khiếm nhã với cô." Tiêu Chước hơi cúi người, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc, "Theo luật, đáng chết."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chước chính là người có thù tất báo, kiếp trước bị Thôi Tùng sát hại, đương nhiên kiếp này sẽ thiên hạ thủ vi cường.

Nói chính xác, cả hai nhân vật trong câu chuyện lần này đều không phải người lương thiện, đều sẽ tìm cách trả thù cho kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store