[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt
Chương 13: Thật xin lỗi, giáo quan
Thời điểm Trần Khẩn đi theo Trần Bá Trung đến đơn vị, đã đến chạng vạng tối. Trần Bá Trung dẫn cô đến bộ hậu cần báo danh, nhận chìa khóa phòng và chăn đệm mới. Cô không đi nhận súng lục, bởi vì Thẩm Mặc Tâm đã giữ lời hứa, đưa cho cô một khẩu Sa Mạc Chi Ưng hoàn toàn mới.
Bởi vì cô là thành viên mới đến, vẫn không thể một mình chấp hành nhiệm vụ. Chỉ có thể nhận một vài nhiệm vụ đơn giản, từ một người tiền bối Trần Bá Trung chỉ định dẫn dắt hoàn thành. Chỉ có khi đạt được sự tán thành của vị tiền bối này, cô mới có khả năng bắt đầu một mình chấp hành nhiệm vụ.
Trần Khẩn chỉ có thể ở nơi trú quân của đơn vị bắt đầu huấn luyện của mình, nơi trú quân của đơn vị có nhiều loại xe, cô tập lái một chiếc rồi lại một chiếc. Bởi vì đơn vị đặc chủng đi thực hiện nhiệm vụ không chỉ ở trong nước, có đôi khi cũng cần phải xuất ngoại thi hành, cô cần làm quen luật giao thông của các quốc gia.
Gần hai tháng rất nhanh đã trôi qua, Trần Khẩn rốt cuộc nghênh đón nhiệm vụ thứ nhất của chính mình. Trần Bá Trung an bài một người lính đặc chung Thẩm gia đưa vào, bởi vì liên quan với Thẩm Mặc Tâm, người lính đặc chủng này sẽ tận tâm chỉ dạy Trần Khẩn.
Hơn nữa nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, chỉ là đi điều tra vấn đề một quan viên của thành phố nọ và băng nhóm xã hội đen ngoại quốc cấu kết với nhau có phải là thật hay không. Chức vụ của tên quan viên này có chút lớn, cơ quan địa phương này cần khuôn mặt mới hỗ trợ điều tra, cho nên mới có thể xin giúp đỡ đến nơi này của Trần Bá Trung.
Vị lính đặc chủng này cũng giống như Trần Bá Trung nghĩ, anh ta rất tận tâm chỉ dạy Trần Khẩn. Nói cho cô biết thời điểm bí mật điều tra mọi thứ, phải chú ý điều gì, phải lưu ý vấn đề gì. Vị lính đặc chủng cũng là đội trưởng của tiểu đội mà Trần Khẩn sắp gia nhập, tên của anh ta là Lưu Minh.
Lưu Minh bằng tuổi với Thẩm Mặc Tâm, cũng là một trong những người giỏi nhất trong đội đặc chủng do Trần Bá Trung lãnh đạo. Ý đồ của Trần Bá Trung cũng rất rõ ràng, ngoại trừ muốn Lưu Minh dẫn dắt cô, còn muốn cho Trần Khẩn gia nhập vào tiểu đội của Lưu Minh.
Lưu Minh dẫn Trần Khẩn hỗ trợ địa phương điều tra xong chân tướng của sự việc, những chuyện còn lại không cần bọn họ xử lý, bọn họ liền lái xe trở về đơn vị. Bởi vì thành phố này cách đơn vị không xa, chỉ khoảng chừng năm giờ lái xe, cho nên bọn họ tự mình lái xe đến thực hiện nhiệm vụ.
"Tiểu Trần, nghe nói em là học trò của Băng Sơn ?" Băng Sơn là ngoại hiệu của Thẩm Mặc Tâm từ trường quân đội đến đơn vị đặc chủng, bọn họ ra ngoài cũng sẽ không gọi thẳng tên thật, đều là gọi ngoại hiệu.
Thời điểm Lưu Minh đến đơn vị, Thẩm Mặc Tâm đã ở trong đơn vị, cho nên anh ta quen biết Thẩm Mặc Tâm, cũng biết ngoại hiệu Băng Sơn này.
"Đại ca Đao Nhọn, anh biết chị ấy? Chị ấy là giáp quan của em." Đao Nhọn là ngoại hiệu của Lưu Minh, Trần Khẩn là thành viên mới đến, vẫn chưa có ngoại hiệu.
"Xem như là quen biết, cô ấy đến đây trước anh, bất quá thời điểm anh đến, cô ấy đã bị hạn chế thi hành nhiệm vụ. Thật đáng tiếc, đáng tiếc cho bản lĩnh của cô ấy, chỉ có thể bị lãng phí như vậy. Anh đã từng đánh nhau với cô ấy, khí thế của cô ấy rất khủng bố, anh hiện tại nghĩ đến vẫn còn sợ hãi. Cô ấy là một trong những người theo anh thấy là có thân thủ tốt nhất."
Trần Khẩn nghe thấy Lưu Minh khen ngợi Thẩm Mặc Tâm thân thủ tốt, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, giống như là khen ngợi cô. Giáo quan, hy vọng có một ngày chị cũng có thể nghe được người khác khen ngợi tôi như vậy, có thể để cho chị kiêu ngạo giống như tôi, cũng giống như tâm tình của tôi bây giờ.
"Đúng vậy, giáo quan rất lợi hại."
Lưu Minh và Trần Khẩn đều không phải là người nói nhiều, hai người nói xong những lời này đều không nói gì thêm. Lưu Minh đang chuyên tâm lái xe, tâm Trần Khẩn cũng đã bay xa.
Giáo quan, chị bây giờ hẳn là đang lên lớp ở căn cứ trên núi, không biết chị có nhớ đến tôi hay không. Không biết tôi rời khỏi chị hai tháng này, chị có không quen khi bên cạnh thiếu vắng một người là tôi hay không.
Thẩm Mặc Tâm thật sự là vô cùng không quen, bên cạnh bỗng nhiên thiếu một cái đuôi. Buổi sáng không còn ai đúng năm giờ rưỡi đến gõ cửa phòng nàng, cùng đến chân núi đánh Thái Cực. Không còn ai đến đúng tám giờ ở cửa phòng nàng, đợi nàng cùng đến căn cứ bộ đội đặc chủng. Chạng vạng tối không còn ai cùng nàng luyện tập kỹ thuật bắn súng, buổi tối không còn ai huấn luyện thực chiến với nàng. Vào buổi tối lúc đọc sách, liếc nhìn máy tính không hoạt động bên cạnh, máy tính bên cạnh cũng thiếu đi một bóng người bận rộn nhỏ bé.
Cho đến khi Trần Khẩn rời khỏi, Thẩm Mặc Tâm mới biết được, Trần Khẩn đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống yên tĩnh của nàng. Thói quen Trần Khẩn đứng trước mặt hay sau lưng, thói quen Trần Khẩn ở trước mặt nàng chơi xấu, thói quen Trần Khẩn ngẫu nhiên trẻ con tinh nghịch, thói quen Trần Khẩn chỉ có khi ngồi trước máy vi tính, mới có thể yên tĩnh được một lát.
Nàng biết rõ Trần Khẩn hiện tại vẫn không thể rời khỏi đơn vị, bởi vì cô là thành viên mới đến, Trần Bá Trung trước khi cô vẫn chưa đứng vững gót chân, sẽ không để cho cô trở về.
"Tiểu Khẩn, cách giải thi đấu tán thủ bộ đội đặc chủng cuối năm còn khoảng nửa năm, không biết cháu đã chuẩn bị xong chưa? Có biết giáo quan đang chờ mong, đang mong đợi nghe được tin chiến thắng của cháu hay không."
Thật ra Trần Khẩn vốn không biết chuyện Trần Bá Trung đã giúp cô đăng ký tham gia giải thi đấu tán thủ, Trần Bá Trung còn muốn tiến hành lần sát hạch cuối cùng cho cô. Không phải Trần Bá Trung không tin tưởng ánh mắt Thẩm Mặc Tâm, mà là tình huống của Trần Khẩn và Thẩm Mặc Tâm không giống nhau. Thẩm Mặc Tâm là tập võ từ nhỏ, còn Trần Khẩn mười tám tuổi mới chính thức bắt đầu tập võ.
Là một thành viên mới đến đã lập tức tham gia giải thi đấu tán thủ, dù sao cũng có chút nóng vội. Hơn nữa giải thi đấu còn đến cuối năm mới tiến hành, Trần Bá Trung không sốt ruột chút nào. Ông không nói với Trần Khẩn, là do không muốn tạo áp lực cho cô, muốn để cô hoàn thành nhiệm vụ được tốt hơn.
Nửa năm trôi qua, thời gian Trần Khẩn đến đơn vị đặc chủng cũng đã được nửa năm. Cô đi theo Lưu Minh từ những cuộc điều tra đơn giản, đến đảm nhiệm vệ sĩ tạm thời, đến những cuộc truy đuổi nguy hiểm, Lưu Minh đối với thân thủ của cô, lòng gan dạ sáng suốt còn có khả năng quan sát cẩn thận đều vô cùng hài lòng.
Lưu Minh nộp bản cáo sát hạch cho Trần Bá Trung, cho rằng Trần Khẩn là một người lính đặc chủng xuất sắc, cô hoàn toàn có đủ năng lực một mình chấp hành nhiệm vụ. Đồng thời nộp đơn xin cho phép thu nhận Trần Khẩn gia nhập tiểu đội của mình, đội ngũ của anh ta cần nhân tài giống như Trần Khẩn.
Đối với đơn của Lưu Minh, Trần Bá Trung nhất định không có ý kiến. Thành viên khác trong tiểu đội của Lưu Minh vẫn còn đang thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, Lưu Minh chỉ thông qua kênh đặc thù thông báo đến bọn họ. Thành viên khác đều biết đội trưởng tự mình xin cho một người mới gia nhập, là học trò của Băng Sơn, là một cô nhóc.
Đối với Trần Khẩn bọn họ cũng không hiểu rõ, nhưng bọn hắn tin tưởng ánh mắt của đội trưởng, cho nên đều không có gì dị nghị. Hơn nữa Băng Sơn là người nào, đội khác có lẽ không biết, chỉ là người trong đội này đều biết rất rõ.
Giải thi đấu tán thủ bộ đội đặc chủng cho tới bây giờ, chỉ có một vị nữ quán quân duy nhất. Hơn nữa còn đại diện bộ đội đặc chủng quốc gia tham gia giải thi đấu quốc tế, cũng giành được quán quân trở về, thân thủ như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Học trò của nàng, chắc có lẽ không kém là bao.
Chỉ là có đôi khi biết rõ thì biết rõ, nhưng khi không biết về một người, sẽ xuất hiện nhiều hiểu lầm và hiểu lầm.
Hiểu lầm sắp xảy ra, sẽ khiến cho Trần Khẩn làm ra quyết định quan trọng nhất đời người. Cũng làm cho cô khắc sâu hiểu rõ, giáo quan ở trong lòng cô, thì ra lại quan trọng như vậy, thì ra lại khác biệt như vậy.
Thành viên trong tiểu đội của Lưu Minh lần lượt trở về, Lưu Minh dẫn Trần Khẩn giới thiệu cho từng người bọn họ làm quen.
Một vị có dáng người cường tráng, tam đại ngũ thô*, tướng mạo rất thô kệch, một người ngốc nghếch những lại giỏi đánh nhau, ngoại hiệu của anh ta là Thạch Đầu.
*Tam đại ngũ thô (三大五粗): Ba phần lớn, năm phần thô, dùng để nhấn mạnh người/vật có kích thước lớn, khỏe mạnh. Trong đó, ba phần lớn là chiều dài, chiều rộng, chiều cao; Năm phần thô là vai, cổ, tay, chân và thân mình.
Một vị có dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường, thuộc loại đứng trong đám người, bạn mãi mãi cũng sẽ không bao giờ chú ý tới anh ta, am hiểu cách truy tung, ngoại hiệu của anh ta là Chó Săn.
Một vị có vóc người tầm trung, lớn lên trắng trẻo, còn giữ một mái tóc dài tự nhiên, làm cho người ta cảm giác đầu tiên là một nữ nhân, nhưng anh ta lại là một người đàn ông không thể đàn ông hơn. Anh ta là chuyên gia vũ khí của tiểu đội, ngoại hiệu của anh ta là Hỏa Thùng.
Lưu Minh ngoại hiệu là Đao Nhọn, sở trường phi đao, cũng là một cao thủ tán đả. Dưới tình huống không thể sử dụng vũ khí, anh ta là người có lực chiến đấu không thể bàn cãi. Đầu óc của anh ta xoay chuyển rất nhanh, thời điểm tiểu đội xuất kích, tất cả kế hoạch đều do anh ta sắp đặt. Anh ta là đội trưởng của tiểu đội, cũng là linh hồn của đội ngũ.
Trần Khẩn, vị này là thành viên nữ duy nhất của đội, được Lưu Minh tự mình mời đến đến tiểu đội bọn họ. Lưu Minh căn cứ vào đặc điểm của nàng, giúp cô đặt một ngoại hiệu, Hắc Báo.
Anh ta đối với ngoại hiệu này giải thích như thế này, là do thân thủ của Trần Khẩn vô cùng nhanh nhẹn, có khả năng quan sát rất nhạy bén, khả năng phân tích tỉ mỉ, hơn lại giỏi về ẩn nấp. Đây là hiểu biết của Lưu Minh đối với cô sau khi dẫn theo Trần Khẩn cùng nhau thực hiện nhiệm vụ gần nửa năm qua.
Tiểu đội của Lưu Minh gồm năm thành viên, đây là lần đầu tiên toàn bộ tiểu đội tập hợp đông đủ sau khi Trần Khẩn gia nhập. Bọn họ cũng vừa nhận được nhiệm vụ tập thể tiểu đội, bọn họ phải đến một nước láng giềng truy bắt một tên trùm buôn thuốc phiện vừa mới bỏ trốn.
Lúc năm người tề tụ bắt đầu thảo luận kế hoạch, một tình huống bất ngờ xảy ra, 'dì nhỏ' của Trần Khẩn lại ghé thăm. Lưu Minh đành bất đắc dĩ nhìn Trần Khẩn đang đỏ mặt xấu hổ, ở trước mặt bốn người đàn ông nói về loại chuyện này, cho dù Trần Khẩn mặt dày cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Trùm buôn thuốc phiện sẽ không chờ 'dì nhỏ' của ngươi rời đi rồi lại tiếp tục chạy trốn, đội ngũ cũng không có khả năng dẫn theo một đội viên trên người tràn đầy mùi máu tươi, đuổi theo bắt một trùm buôn thuốc phiện bên cạnh có khả năng dắt theo chó săn. Nếu như ngươi bị thương giữa đường, nếu như ngươi giữa đường đột ngột xảy ra loại tình huống này, không ai sẽ trách cứ ngươi. Nhưng mà ngươi lại vào lúc mọi người đang lên kế hoạch xuất phát, bỗng nhiên tung ra một chiêu như vậy, cho dù là ai đều sẽ nhẫn nhịn không được.
"Ai, Hắc Báo xem ra lần này em không thể đi được rồi. Kế hoạch năm người chúng ta chỉ có thể hủy bỏ, tôi cũng cần phải một lần nữa sắp xếp kế hoạch bốn người. Mọi người ra ngoài trước đi, tôi phải cân nhắc một lần nữa."
Cuộc họp của tiểu đội cứ như vậy kết thúc, Trần Khẩn đối với việc mình không thể đồng hành rất khó vượt qua. Thật vất vả mới có được một nhiệm vụ trông có vẻ đáng xem, kết quả chính mình lại bởi vì...
Cô theo thói quen chạy đến sau đại thụ, dựa vào cây cổ thụ âm thầm thương tâm. Chỉ là không nghĩ tới lại bởi vì thói quen này, lại để cho cô nghe được lời nói cô không nên nghe.
"Thổ Cẩu, cậu nói xem cô gái kia, có phải là sợ hãi cho nên mới nói ra cái loại lý do nát này hay không."
Cô gái kia? Chính là nói mình? Đây là giọng nói của Hỏa Thùng, anh ta đang nói chuyện với Chó Săn?
"Ai biết, cũng không thể kêu cô ấy cởi quần cho cậu kiểm tra. Đội trưởng cũng không biết nghĩ như thế nào, cho một cô gái gia nhập đội ngũ làm cái gì. Hiện tại thì tốt rồi, ngay từ đầu lại xin nghỉ phép, thật mẹ nó cười chết người rồi. Sau này làm nhiệm vụ có phải cũng phải hỏi trước cô ta một tiếng xem 'dì nhỏ' của cô ta lúc nào đến hay không? Khoảng thời gian kia mọi người có phải đều không cần thực hiện nhiệm vụ hay không ?"
Trách không được Hỏa Thùng lại gọi anh ta là Thổ Cẩu, nói chuyện cũng thật sự không phải chỉ gọi là có chút khó nghe mà thôi.
"Đội trưởng chắc là do nhìn trúng cô ta là học trò của Băng Sơn, nghe nói thân thủ Băng Sơn số một, người mà cô ấy tự mình dẫn dắt chắc chắn sẽ không kém."
"Băng Sơn thì sao? Cũng không chỉ là một phụ nữ thôi sao. Nghe nói là thuộc loại lạnh lùng xinh đẹp, tôi vẫn chưa từng gặp cô ấy, cậu thì sao ?"
Chó Săn còn có khuynh hướng kỳ thị giới tính, cũng may lời này không bị Thẩm Mặc Tâm nghe thấy.
"Không có, đội chúng ta hình như chỉ có đội trưởng từng gặp, nhưng mà anh ấy rất ít khi nhắc tới cô ấy. Nhưng mà hình như Băng Sơn thời điểm mới tới có từng chấp hành nhiệm vụ, sau đó lại không còn chấp hành nhiệm vụ nữa, vẫn luôn nhàn rỗi. Thân thủ cô ấy tốt như vậy, làm sao có thể không để cho cô ấy thực hiện nhiệm vụ được."
"Nói không chừng cũng chỉ là hư danh mà thôi, quán quân giải thi đấu tán thủ? Ai cũng biết giải thi đấu tán thủ không thể ghi hình lại, ngay cả quay chụp cũng đều cấm. Tôi đi tham gia trở về nói tôi là quán quân, có ai mà đi kiểm chứng? Một người phụ nữ có thể đánh thắng nhiều người đàn ông như vậy? Hơn nữa còn là quán quân quốc tế, nói thật tôi cũng không tin. Cô gái kia đến nơi trú quân cũng đã nửa năm, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy cô ta giao thủ với người khác. Nghe nói đều là một mình sáng sớm chạy vào trong rừng cây đánh Thái Cực. Nói không chừng chiêu 'dì nhỏ' này là do Băng Sơn dạy cho cô ta, có nhiệm vụ nguy hiểm thì nghỉ phép, không ai sẽ bắt buộc ngươi đi, thật sự rất biết bảo vệ tính mạng. Cái cô Băng Sơn kia ở đơn vị mới được hơn một năm đã rời đi, đoán chừng là lấy cớ này để dùng, không có ý muốn ở lại đây."
Trần Khẩn nắm thật chặt nắm đấm, cô bị lời nói sắc bén của Chó Săn làm tổn thương. Hoài nghi cô cũng không sao, vũ nhục nhân cách của cô cũng không sao, mọi người đều không biết nhau, hiểu lầm là điều khó tránh khỏi. Nhưng mà các người không thể, các người không thể bởi vì tôi không tốt mà hoài nghi, vũ nhục đến giáo quan. Nàng là giáo quan tốt nhất trên cả thế giới này, nàng là....
"Thật xin lỗi, giáo quan, tôi vẫn là làm chị bẽ mặt rồi." Trần Khẩn nước mắt im lặng rơi xuống, cô cảm giác mình thật có lỗi với giáo quan, cô đã khiến cho danh dự của giáo quan bị tổn hại.
Thời điểm khi biết mình thật ra là cô nhi, cô chưa từng khóc. Thẩm Mặc Tâm huấn luyện cô khắc nghiệt, đánh cho cô không đứng dậy được, cô chưa từng khóc. Rời nhà, rời khỏi Đại đội, rời khỏi giáo quan, đi tới cái nơi trú quân lạ lẫm này, cô cũng ngay cả một lần đều chưa từng khóc.
Hôm nay cô khóc, lại bởi vì sự bất lực của mình, bởi vì sự vô dụng của mình. Liên lụy giáo quan bị người ta tùy ý vũ nhục theo cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store