ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Mê Thải Lục - Lưu Đạt

Chương 12: Ly biệt

SuongChieuSuoiTrong

"Giáo quan Thẩm, đi theo chú một chuyến." Trần Uyên Bác đã đến, ông từ những giáo quan đứng ở bên ngoài biết được tất cả.

"Mặc Tâm, có phải có hơi thất vọng hay không ?" Trần Uyên Bác dẫn Thẩm Mặc Tâm đến văn phòng Đoàn trưởng, Trần Khẩn lại bị nhốt ở ngoài cửa.

"Có đôi chút."

"Tố chất thân thể của những binh sĩ hiện tại càng ngày càng kém, hôm nay chính cháu cũng đã nhìn thấy. Bây giờ có ít người thật sự muốn trở thành người lính, đa số đều là những người không lý tưởng, thậm chí muốn chờ sau khi xuất ngũ sẽ được quốc gia sắp xếp công tác. Những người lính này vốn không muốn tới nơi này, hẳn là tới nơi này để được điều đến quân khu khác. Cho nên đợt lính này, chắc chắn sẽ không có người nào có thể lọt vào mắt cháu."

"Có gì thú vị sao? Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là vì quốc gia hay là lợi ích bản thân? Ba cháu ông ấy... không phát hiện ra sao ?" Thẩm Mặc Tâm thoáng chốc hiểu rõ vì sao lính năm nay lại kém như vậy, ngay cả một người có thể vừa mắt đều không có.

"Bọn họ muốn cướp liền đoạt, ta vẫn như cũ có thể làm cho những tân binh này khiến cho bọn họ phải lau mắt mà nhìn. Ba của cháu bên kia làm sao có thể không biết được, chỉ là có một số việc vẫn phải thuận theo tự nhiên. Trong lòng cháu hiểu rõ là được, đừng khổ sở nữa. Nếu như không phải bởi vì cháu thất vọng, chú cũng sẽ không nói với cháu những thứ này."

Trần Uyên Bác quả thật rất thấu đáo, nhưng ông không thể để cho Thẩm Mặc Tâm có sự thất vọng đối với binh sĩ.

"Cháu biết rồi chú Trần, cháu sẽ không để cho chú thất vọng. Chú hôm nay cũng đã nhìn thấy, Tiểu Khẩn hiện tại so với thời điểm cháu vừa tới đã thành tài hơn rất nhiều."

Thẩm Mặc Tâm thay đổi chủ đề, không muốn lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Ừm, đúng là lợi hại hơn, có người thầy xuất sắc như cháu, con bé còn có thể không thành tài ?"

"Vậy em ấy cũng phải chịu học mới được, cháu sẽ không giấu diếm em ấy giống như người khác. Sang năm cháu sẽ làm quân tịch cho em ấy, cháu chuẩn bị để cho em ấy đi theo con đường kia của cháu."

"Giải thi đấu tán thủ ?"

Tên tuổi của Thẩm Mặc Tâm là do chính nàng đánh thắng tạo ra, lẽ nào nàng cũng muốn cho Trần Khẩn tham gia?

"Có thể chứ? Chú Trần."

"Nếu con bé dám đi, chú liền dám thả người. Con gái mà Trần Uyên Bác nuôi dưỡng, cũng giống như Trần Uyên Bác, không phải bọn hèn nhát."

Buổi nói chuyện của hai người tại văn phòng Đoàn trưởng, quyết định con đường tương lai của Trần Khẩn.

Thời gian sắp tới của Trần Khẩn so với trước kia càng thêm vội, càng thêm mệt. Bởi vì Thẩm Mặc Tâm bắt đầu dạy cho cô chiêu thức mới, thời gian huấn luyện thực chiến cũng bắt đầu dài hơn so với trước kia. Trước kia Thẩm Mặc Tâm chỉ ngẫu nhiên mang theo khí thế đánh nhau với cô, hiện tại trở thành thường xuyên tỏa ra khí thế. Trần Khẩn chỉ có thể kiên trì tấn công, bởi vì không tiến lên công kích, đòn tấn công kế tiếp của Thẩm Mặc Tâm sẽ khiến cho cô càng thêm khó coi.

"Có thể sợ, chỉ là không thể bởi vì sợ mà không dám tấn công, đây không phải hiệu quả mà tôi muốn. Nếu như không dám tấn công, vậy đòn công kích của tôi nhất định sẽ khiến em chết được thảm hại hơn. Tôi chưa từng có nhiều thời giờ để chờ em từ từ tiến bộ như vậy, Tiểu Khẩn."

Thủ đoạn dạy bảo của Thẩm Mặc Tâm đối với người khác mà nói, chính là cực kỳ tàn ác, nhưng mà Trần Khẩn lại yên lặng chịu đựng.

Mỗi một lần huấn luyện thực chiến kết thúc, Thẩm Mặc Tâm không có trực tiếp đến phòng tắm tắm rửa giống như trước kia, mà là thoa thuốc xoa bóp đặc trị cho Trần Khẩn. Loại thuốc xoa bóp này là bí truyền của sư phụ nàng, có thể làm giảm mệt nhọc và đau đớn cho cơ thể nhanh hơn, cho dù có máu bầm cũng tan trong vòng hai ngày.

Ngay từ đầu Trần Khẩn còn có chút thẹn thùng, bởi vì mỗi lần cô đều bị Thẩm Mặc Tâm cởi sạch quần áo, từ phần lưng bắt đầu xức thuốc, mát xa. Thủ pháp mát xa của Thẩm Mặc Tâm rất tốt, mỗi lần Trần Khẩn đều rất thoải mái nằm trên ghế sofa trực tiếp chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa thuốc xoa bóp này không có mùi hương thảo dược khó ngửi giống như những thuốc xoa bóp khác, nó chỉ có một mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây.

Năm Trần Khẩn tròn mười tám tuổi, Thẩm Mặc Tâm thật sự cho cô tấm giấy chứng nhận quân tịch mà cô nằm mộng cũng muốn có, còn có một bản giấy phép lái xe cô không ngờ đến.

"Giáo quan, tôi chưa thi bằng lái."

"Cần sao? Tôi công nhận là được, cần gì phải lãng phí thời gian."

Các nàng hiện tại lên núi, xuống núi đều do Trần Khẩn lái xe, Thẩm Mặc Tâm đối với cô đã hoàn toàn yên tâm.

Trần Khẩn đối với bản thân cũng đặt ra yêu cầu rất cao, đợi đến khi cô có thể liên tục hoàn toàn bắn vào vòng điểm mười, cô mới kéo Thẩm Mặc Tâm đến xem màn hình của mình.

Thẩm Mặc Tâm sờ sờ đầu của cô, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."

Trần Bá Trung cũng giống như lời chính ông nói, vào năm Trần Khẩn hai mươi tuổi cũng bị điều đến đơn vị đặc chủng nhậm chức. Hiện tại trưởng quan căn cứ cũng đã thay đổi, nhưng mà dù thế nào vẫn là người Trần Uyên Bác tin cẩn.

Trần Khẩn hai mươi ba tuổi, cô đã gắn bó với Thẩm Mặc Tâm năm năm. Cách thời gian cô rời khỏi Thẩm Mặc Tâm, cũng càng ngày càng gần.

Đối mặt với khí thế Thẩm Mặc Tâm tỏa ra hoàn toàn, Trần Khẩn không còn kiên trì tiến lên tấn công, cô đã quen với khí thế của Thẩm Mặc Tâm.

"Tiểu Khẩn, tuần sau, lão Trần sẽ... trở về đưa em rời khỏi." Vào thời điểm Thẩm Mặc Tâm giúp Trần Khẩn mát xa hằng ngày, bỗng nhiên nghĩ đến Trần Khẩn vẫn chưa biết chuyện chính cô sắp phải rời khỏi.

"Rời khỏi? Đi đâu?"

Trần Khẩn thật ra cũng đã buồn ngủ, bị một câu của Thẩm Mặc Tâm khiến cho bừng tỉnh.

"Đến đơn vị đặc chủng, tôi đã gửi đơn tiến cử."

"Tôi không muốn đến nơi đó của chú Trần, tôi chính là muốn đến đơn vị mà chị từng công tác kia. Tôi muốn chứng minh với tất cả mọi người, giáo quan là số một, học trò nàng dạy dỗ ra cũng phải là số một."

"Ha ha, lúc trước tôi rời khỏi đơn vị cũng không phải là bọn họ sai, là do tôi tự mình muốn rời khỏi. Em đứa nhỏ này, đều đã hai mươi ba rồi vẫn còn ngây thơ như vậy." Ai, chính mình cũng đã ba mươi mốt rồi, đã không thể lại đấu tranh anh dũng.

"Không được, tôi chính là muốn cho dù đến bất cứ nơi nào, tôi đều muốn cho bọn họ biết rõ, lúc trước để chị đi là sai lầm lớn cỡ nào."

Trần Khẩn rất cố chấp, Thẩm Mặc Tâm hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là sự cố chấp lần này của cô cũng làm cho Thẩm Mặc Tâm hiểu được, Trần Khẩn đối với mình có bao nhiêu kính yêu.

"Nơi đó của lão Trần, chính là đơn vị tôi đã từng công tác hơn một năm, hài lòng chưa ?"

"Được rồi, tôi sẽ đi. Tôi đi rồi còn có thể trở về gặp chị sao? Giáo quan."

"Lúc không có nhiệm vụ, em có thể tranh thủ trở về, tôi vừa vặn cũng có thể kiểm nghiệm xem em có thụt lùi hay không."

Năm năm qua Thẩm Mặc Tâm một mực đánh nhau với Trần Khẩn, sau khi Trần Khẩn rời khỏi, chính nàng đoán chừng mỗi ngày đều sẽ ngứa tay.

"Xa không? Cách Đại đội chúng ta xa không ?"

"Không xa, ngồi trực thăng quân dụng tới đây đại khái khoảng hơn một giờ đã có thể đến."

Trần Khẩn một khi nói về quân đội, cô mãi mãi cũng chỉ biết nói Đại đội chúng ta, Thẩm Mặc Tâm cũng quen rồi.

"Tốt, vậy là tốt rồi, vậy sau này tôi sẽ thường xuyên trở về."

Trần Khẩn không biết vì sao chính mình lại không nỡ rời khỏi, cô không biết mình rốt cuộc là không nỡ rời khỏi nhà, không nỡ rời khỏi Đại đội, hay là không nỡ rời khỏi vị giáo quan đã dạy bảo chính mình năm năm, bảo vệ chính mình năm năm này. Cô chỉ biết là vô luận chính mình đi đến đâu, lòng cô đều sẽ ở lại nơi này, ở lại Đại đội đã dưỡng dục cô trưởng thành thành tài.

Trần Bá Trung đã đến, ngồi trực thăng quân dụng tới đón Trần Khẩn rời khỏi. Cấp bậc của ông hiện tại cũng không thấp hơn so với Trần Uyên Bác, ông cũng đã mang cấp bậc Thượng tá, ông có thể thăng nhanh như vậy có liên quan rất lớn với Trần Uyên Bác.

Trần Bá Trung bị điều đến đơn vị đặc chủng, thứ nhất là do ông xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thứ hai là do Thẩm gia cần một người chính mình tin cẩn ở đơn vị đặc chủng. Lúc trước Thẩm Mặc Tâm lựa chọn đến đơn vị đặc chủng, Thẩm Quốc Cường không phản đối cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Thẩm Quốc Cường an bài rất nhiều người tiến vào đơn vị đặc chủng, nhưng cũng không thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng, bởi vì quân bộ luôn có người ngáng đường. Người đưa vào cũng quá mức thực tế, chỉ biết thi hành nhiệm vụ, không biết giao tiếp với người khác, không biết tạo ra mối quan hệ cá nhân. Vừa nghe thấy người khác nói về những chuyện đàm tiếu của Thẩm Quốc Cường liền lập tức giơ chân, ai còn dám bổ nhiệm ngươi?

Đơn vị đặc chủng muốn một người trung thành với quốc gia, chứ không phải là loại người chỉ trung thành với một người. Trần Bá Trung rất thông minh và khôn khéo, cũng rất biết đối nhân xử thế, cho nên ông có thể leo lên chức vụ này. Đương nhiên Thẩm Quốc Cường ở sau lưng cũng âm thầm hỗ trợ, Trần Bá Trung cũng ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng hiểu rõ là được.

Nơi nào có người thì có cạnh tranh, có tranh quyền thì sẽ có đối thủ. Ngươi muốn mở rộng thế lực của mình, đối phương cũng giống như vậy, đến cuối cùng xem ai bản lĩnh lớn.

"Thượng tá Trần, đã lâu không gặp." Trần Uyên Bác liếc nhìn những cạnh vệ binh lạ mặt đằng sau Trần Bá Trung, ông không nói thêm gì.

"Đoàn trưởng Trần, tôi là đến đây để đón khuê nữ của anh nha." Trần Bá Trung lén lút nháy mắt một cái với Trần Uyên Bác, ông đã hai năm không gặp Trần Uyên Bác rồi.

"Ha ha, cô nhóc nhà tôi khó có được các anh để ý, vậy thì cứ dẫn đi đi. Đi thôi, chúng ta trước đến văn phòng ôn chuyện, tôi cho người đi gọi con bé tới đây, con bé bây giờ vẫn còn đang trên núi."

Hai lão hồ ly có thể nói là diễn rất đạt, bởi vì ai cũng không biết những người phía sau có phải là tai mắt hay không. Trần Bá Trung dù sao vẫn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân, mọi chuyện đều phải phòng ngừa vạn nhất.

Trần Bá Trung vừa vào văn phòng Đoàn trưởng của Trần Uyên Bác, vừa đóng cửa lại, ông lập tức kính chào một cái theo điều lệnh quân đội.

"Báo cáo thủ trưởng, Trần Bá Trung đến đây báo danh."

Đúng, Trần Bá Trung có thể ở trước mặt bất kỳ người nào tỏ ra kiểu cách nhà quan, có thể giở thói quan liêu. Nhưng ở trước mặt Trần Uyên Bác, ông vẫn luôn là cậu lính hậu cần trước kia, bởi vì làm người không thể quên cội nguồn.

"Tốt rồi, không cần khách sáo như thế, ngồi đi."

"Thủ trưởng, anh thật sự để Tiểu Khẩn đến đơn vị đặc chủng? Hơn nữa giáo quan Thẩm còn để cho em thay con bé đăng ký tham gia giải thi đấu tán thủ năm nay."

"Con bé muốn đi, cứ để cho nó đi đi, con cái lớn rồi thì cứ để cho nó tự mình quyết định đi. Sau này phải phiền cậu chú ý đến con bé một chút, đứa bé này đến bây giờ tính tình vẫn còn rất trẻ con. Tôi không quản được con bé, mẹ con bé cũng không quản được. Con bé chỉ nghe  lời Thẩm Mặc Tâm, có thể Thẩm Mặc Tâm lại không muốn để ý đến con bé, chỉ cần không vi phạm tình huống nàng dạy bảo, đều tùy theo tính tình của con bé."

"Ây... Thủ trưởng, các anh đều không quản được con bé, em có thể được sao ?"

Trần Bá Trung cũng có chút nhức đầu, con lừa lì lợm Trần Khẩn này, thật đúng là không thể trị được.

"Không được mách lẻo nha, đồ ngốc."

Ơ... Thì ra thủ trưởng chính là quản Trần Khẩn như vậy? Tốt rồi, ba ba người ta cũng phải làm như thế, vậy một trưởng quan như mình cứ học theo.

Trần Khẩn đeo ba lô đã thu xếp xong, đi theo phía sau Thẩm Mặc Tâm, đến cửa văn phòng Đoàn trưởng.

Thẩm Mặc Tâm tỏ ý bảo cô đi gõ cửa, ly biệt sắp đến, Thẩm Mặc Tâm cũng có chút không nỡ để cô gái nhỏ đã làm bạn với chính mình năm năm qua rời khỏi.

"Báo cáo." Trần Khẩn tiến lên gõ cửa, Trần Uyên Bác tự mình mở cửa.

Trần Uyên Bác để hai người bọn họ tiến vào, từ trong ngăn kéo lấy ra túi tư liệu đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Trần Bá Trung.

"Thượng tá Trần, đây là toàn bộ tư liệu của Trần Khẩn, sau này phải giao con bé cho cậu rồi. Trần Khẩn, con với Thượng tá Trần đi đi, ba sẽ không tiễn con."

Cô con gái chính mình nuôi vài chục năm, Trần Uyên Bác không phải là người lòng dạ sắt đá, ông cũng sẽ không nỡ chia xa.

"Đoàn trưởng, con sẽ thường xuyên trở về thăm."

Trần Khẩn kính chào một cái theo điều lệnh quân đội, Trần Uyên Bác sờ sờ đầu cô.

"Tốt, nơi này mãi mãi hoan nghênh con trở về."

Thẩm Mặc Tâm cũng không nói lời nào, học trò chính mình dạy bảo năm năm qua, rốt cuộc sắp rời khỏi chính mình, chuẩn bị giương cánh bay cao. Có thể bỗng nhiên nổi tiếng hay không, phải xem bản lĩnh của chính cô rồi.

Thẩm Mặc Tâm trực tiếp đưa Trần Khẩn đến bên cạnh trực thăng quân dụng, Trần Khẩn xoay người nhìn chăm chú vào giáo quan của cô.

"Giáo quan, tôi phải đi rồi, cảm ơn chị đã dạy bảo nhiều năm như vậy."

Thẩm Mặc Tâm khe khẽ ôm lấy Trần Khẩn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc ngắn cô đã để vì chính mình.

"Tiểu Khẩn, đừng để cho tôi thất vọng, đi ra ngoài không được phép làm tôi mất mặt, rõ chưa? Những gì nên dạy tôi đều đã dạy cho em rồi, sau này chỉ có thể dựa vào chính em, phải chăm sóc tốt chính mình."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc Tâm ôm Trần Khẩn sau năm năm, nàng không quen biểu đạt tình cảm của mình, bảo Trần Khẩn chăm sóc tốt bản thân, đối với nàng mà nói đã là cực hạn.

Nàng không nghĩ tới một cái ôm của chính mình, một câu 'đừng để cho tôi thất vọng, đi ra ngoài không được phép làm tôi mất mặt'. Lại khiến cho Trần Khẩn sau này làm ra một chuyện khiến cho nàng vô cùng thương tâm, vô cùng tức giận, mà nàng lại bị tất cả mọi người giấu diếm rất kín kẽ, không hề hay biết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store