[BHTT] [EDIT] Mang Theo Tàn Tật Lão Bà Vào Đại Học
Chương 3
"Thiết, chính ngươi còn dám đánh nữ sinh? Còn không biết xấu hổ mà hùng hổ với người ta?" Tô Lượng chộp đúng cơ hội, bật cười chế giễu.
Vương Lực càng thêm xấu hổ: "Khụ khụ, là ta b·ị đ·ánh."
Mấy nam sinh kia đồng loạt tròn mắt sững sờ.
Cố An An đỗ xe xong xuôi, xách theo túi đồ ăn, chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
Bảo an Lý Cường đứng ngoài chòi gác, trong tay cầm chiếc cốc thủy tinh pha trà đặc đến mức còn đậm hơn cả nước.
Hướng Hải Quảng ngồi trên ghế dựa quay mặt ra ngoài, bọt mép bắn tứ tung. Gương mặt béo phì đầy mỡ thịt khiến đôi mắt vốn đã nhỏ lại càng bị ép đến mức sắp không nhìn thấy.
Sắc mặt Lý Cường không mấy tốt, đen sì như đáy nồi, nhưng bản thân hắn vốn cũng đen nên khó mà phân biệt rốt cuộc là kiểu đen nào.
Ngay lúc này, nét mặt hắn bỗng dịu lại.
Hắn nở nụ cười: "An An đi mua đồ ăn về à?"
"Ân, Lý ca." Cố An An gật đầu.
Hướng Hải Quảng vừa quay đầu, đôi mắt ti hí lập tức lóe sáng.
"Nha, An An muội tử về rồi à."
Thân hình mập mạp của hắn vậy mà lại vô cùng nhanh nhẹn, bật dậy khỏi ghế, tiến tới định nắm tay Cố An An.
"An An muội tử, để ta xách đồ cho, ta giúp ngươi."
Gương mặt béo tròn như bánh bao nở hoa, lộ ra nụ cười lấy lòng đặc trưng của đàn ông trung niên khi nhìn thấy mỹ nhân.
Một mùi mồ hôi hăng hắc như mấy ngày chưa tắm từ người hắn xộc thẳng lên.
Xông thẳng vào khoang mũi!
Sắc mặt Cố An An lập tức lạnh đi, nhanh chóng né sang bên, tránh khỏi móng heo của lão nam nhân kia.
Nàng không quay đầu lại, lách người rời đi.
Hướng Hải Quảng tiếc nuối than thở: "Đúng là người tốt chẳng được báo đáp."
Lý Cường liếc hắn một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ tiếc Hướng Hải Quảng không hề nhìn thấy.
Đột nhiên, phía trước vang lên một giọng lớn chói tai như phá la.
"Ngươi cái tên mập ch·ết tiệt, nếu ngươi mà là người tốt thì trên đời này chẳng còn người xấu!"
Hướng Hải Quảng trừng mắt: "Triệu Hải Hà, ngươi không đánh răng à, miệng thối thế!"
Triệu Hải Hà chán ghét phẩy tay trước mũi: "Tránh ra! Tránh ra!"
"Cái mùi hôi trên người ngươi, ta đứng xa thế này còn ngửi thấy."
"Ngươi đó, cái tên mập ch·ết tiệt, người còn chưa ch·ết mà trên người đã bốc mùi xác rồi!"
"Đừng nói là mắc bệnh nan y gì nhé?"
Hướng Hải Quảng tức đến run cả người, mỡ thịt rung lên bần bật. Hắn muốn mắng lại, nhưng biết mình không đấu mồm được với Triệu Hải Hà, chỉ có thể tiếc rẻ nhìn bóng Cố An An đã đi xa, cúi đầu ủ rũ không nói lời nào.
Triệu Hải Hà khinh miệt liếc hắn một cái, rồi đuổi theo Cố An An.
"Cố An An, đứng lại cho ta!"
Cố An An đang định tránh đi, nghe vậy sắc mặt thoáng chột dạ, nhưng vẫn phải cắn răng dừng bước.
"Triệu a di."
Triệu Hải Hà phe phẩy chiếc quạt nhựa in quảng cáo ven đường, sải bước khí thế tiến đến trước mặt nàng.
Mùi nước hoa nồng gắt xộc lên, khiến Cố An An toàn thân khó chịu.
Chỉ thấy đôi môi tô son đỏ rực của Triệu Hải Hà liên tục mấp máy, đóng mở không ngừng.
"Không phải ta nói ngươi đâu, An An, tháng trước ngươi đã nói sẽ giao tiền thuê nhà, kết quả thì sao?"
"Bang!" Triệu Hải Hà dùng quạt đập mạnh vào đùi mình.
"Đã hai tháng rồi, cũng chẳng thấy ngươi giao, cứ thế này thì Triệu a di ta chỉ có uống gió Tây Bắc thôi!"
"Ngươi là người trẻ tuổi, nhưng không thể bắt nạt trưởng bối như ta."
"Nếu không phải lúc trước ta tốt bụng cho thuê nhà, thì nhà các ngươi Sở Nhiên có thể thuận lợi vào Hoằng Tế cao trung sao?"
"Nàng thi đậu Hoằng Tế, chẳng phải cũng có công của ta à?"
"Làm người, không thể vong ân phụ nghĩa như vậy!"
"Không nói chuyện không giao tiền đúng hạn, vừa rồi gặp ta còn chẳng chào hỏi một tiếng."
"Quá vô lương tâm rồi!"
Một tràng liên châu pháo nổ ra, hoàn toàn không cho Cố An An cơ hội mở miệng.
Cố An An vừa tức vừa nghẹn.
Nhà cũ của Sở Nhiên cũng ở trong tiểu khu này, nàng vào Hoằng Tế cao trung là diện học khu thẳng thăng, liên quan gì đến Triệu Hải Hà?
Huống chi, cho dù không có học khu phòng, với thành tích của Sở Nhiên, vào Hoằng Tế cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Liên quan được một đồng nào đến Triệu Hải Hà sao?
Thật quá vô sỉ!
Vậy mà còn dám kéo chuyện học hành của Sở Nhiên dính dáng với tiền thuê nhà?
Đúng là... nàng tức đến mức không tìm ra từ ngữ nào để hình dung, chỉ biết rằng giới hạn chịu đựng của mình mỗi ngày đều bị Triệu Hải Hà không ngừng làm mới!
"Triệu a di, gần đây tiền lương của ta chưa phát, nên giao muộn." Nàng cắn răng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ngươi nửa năm lại tăng tiền thuê một lần, cùng đoạn đường này, nhà ngươi đắt hơn nhà khác cả ngàn, ta..."
"Cố An An, lời không thể nói như vậy." Triệu Hải Hà cắt ngang, "Nhà ta vị trí tốt, ánh sáng tốt, phong thủy cũng tốt. Không ở nhà ta, nhà các ngươi Sở Nhiên có thể thi đậu Hoằng Tế, có thể nhiều lần đứng nhất sao?"
Cố An An mím môi: "Triệu a di, ta sẽ sớm giao tiền thuê nhà."
Gương mặt hung dữ của Triệu Hải Hà lập tức dịu xuống, còn nở nụ cười.
"An An à, làm người quan trọng nhất là lương tâm. A di ngày thường đối xử với ngươi cũng không tệ, cũng hiểu ngươi khó khăn."
"Chuyện lần trước a di nói với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?"
Sắc mặt Cố An An biến đổi. Cuối tuần trước, nàng bị Triệu Hải Hà giữ lại nói suốt một tiếng đồng hồ, bảo muốn giới thiệu cháu ngoại của mình làm bạn trai cho nàng.
Quá bắt nạt người!
Nhưng nghĩ đến việc mình quả thật còn nợ tiền thuê nhà, hơn nữa Sở Nhiên sắp lên cao tam, một năm tới là then chốt nhất, nàng không muốn sinh chuyện vào lúc này.
Đành phải nhẫn nhịn giải thích: "Triệu a di, công việc của ta bận quá, thật sự không có thời gian."
Triệu Hải Hà vỗ quạt một cái: "Bận cái gì mà bận, cái công việc rách nát của ngươi, lương còn không phát nổi, dứt khoát nghỉ quách đi."
"Ngươi xem ngươi, 23 tuổi rồi, không bằng cấp, lại là thân thế không cha không mẹ đáng thương. Nếu không phải ta thật sự thích con nha đầu này, sao lại giới thiệu cháu ngoại ta cho ngươi?"
"Cháu ngoại ta vừa tuấn tú vừa lịch sự, công việc đàng hoàng, có xe có nhà, ngươi gả qua đó thì chẳng cần làm gì, hưởng phúc sẵn có!"
"Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, ngươi còn do dự cái gì?"
Triệu Hải Hà thao thao bất tuyệt.
Cố An An tức đến đỏ bừng mặt.
Cái gọi là cháu ngoại của Triệu Hải Hà, thực chất là gã đàn ông nhị hôn vừa chơi bời vừa cờ bạc, còn bị tòa án phán ly hôn vì gia bạo!
Hoàn toàn chẳng phải thứ tốt lành gì.
Vậy mà bà ta cũng có mặt mũi đem ra giới thiệu?
Lúc này đang ở dưới mái hiên người khác, nàng chỉ đành nén giận nói: "Triệu a di, tiền thuê nhà ta sẽ sớm chuyển cho ngươi. Ta còn có việc, xin phép đi trước."
Đôi mắt con buôn tinh ranh của Triệu Hải Hà đảo một vòng, đột nhiên hạ giọng thần bí: "An An à, a di nhắc ngươi một câu, nhà sát vách lại cho thuê rồi."
Cố An An giật mình. Căn nhà cha mẹ Sở Nhiên để lại, chẳng lẽ bị cậu mợ nàng cho thuê?
Triệu Hải Hà thấy sắc mặt nàng biến đổi, lại ghé sát nói chuyện bát quái: "Hoàng Thế Tài với con mụ béo kia, dẫn theo thằng con béo, tự mình đưa khách thuê đến, hành lý đã dọn vào rồi."
Cố An An càng ch·ấn động: "Bọn họ vẫn còn ở đây?"
"Chứ còn gì." Triệu Hải Hà tỏ vẻ xem kịch vui.
Cố An An không còn tâm trí nói thêm, xách đồ vội vàng chạy lên lầu.
Lý Cường nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được hỏi: "Triệu tỷ, ai vậy?"
Triệu Hải Hà bĩu môi: "Còn không phải là cái đôi thiên lôi đánh xuống, muốn ăn tuyệt hậu vương bát đản đó sao!"
Thân thích
Cố An An vừa tới cửa đơn nguyên, đã thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu nhà giàu mới nổi nghênh ngang bước ra.
Phía sau là một nam nhân trung niên béo mập, ánh mắt láo liên.
Là Lưu Lệ và Hoàng Thế Tài!
Cậu mợ của Sở Nhiên.
Sắc mặt Cố An An vốn đã khó coi, lập tức càng thêm u ám.
Nàng vốn là nữ sinh ôn hòa vô hại, rất ít khi tức giận.
Nhưng đối với cặp vợ chồng mặt mũi khó coi này, nàng từ đáy lòng không có lấy một chút thiện cảm, chỉ toàn là chán ghét!
Hoàng Thế Tài thấy Cố An An trước, tròng mắt đảo quanh, không nói lời nào.
Chỉ liên tục nhìn chằm chằm nàng.
Ánh nhìn trần trụi của đàn ông, không hề che giấu.
Ánh mắt chán ghét trong đáy mắt Cố An An càng thêm đậm.
Lưu Lệ đang quay đầu nói chuyện với người khách thuê nam đeo kính phía sau, dáng vẻ khom lưng cúi đầu.
"Tiểu Trương à, nếu không phải thấy ngươi thành thật, căn nhà vị trí tốt thế này, ta sao nỡ cho thuê."
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi là nhặt được đại tiện nghi đấy!"
Đúng lúc này, bà ta nhìn thấy Cố An An, sắc mặt lập tức biến thành dáng vẻ đàn bà đanh đá.
"Cố An An!"
"Ta đang định tìm ngươi đây, đồ kẻ l·ừa đ·ảo không biết xấu hổ, ngày nào cũng quấn lấy Sở Nhiên, chẳng phải là thèm căn nhà với di sản của nó sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
"Sở Nhiên là người nhà chúng ta, mọi thứ của nó đều là của chúng ta. Ngươi có dỗ dành thế nào cũng vô ích!"
Cố An An tức đến trắng bệch cả mặt!
Quá vô sỉ, thật sự quá vô sỉ!
Hai người này là thân thích duy nhất của Sở Nhiên, nhưng sau khi cha mẹ nàng qua đời, họ lấy danh nghĩa người giám hộ chiếm căn nhà, giờ còn muốn cho thuê để vớt tiền.
Sở Nhiên không có chỗ ở, vẫn phải ở cùng nàng trong phòng thuê.
Vậy mà họ còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước?!
Đê tiện vô sỉ, mười Triệu Hải Hà cộng lại cũng không bằng!
"Lưu Lệ, ngươi đừng tưởng đổi trắng thay đen là được. Các ngươi ỷ Sở Nhiên lẻ loi hiu quạnh, chiếm nhà nàng, đoạt di sản, đến cả quỹ giáo dục cha mẹ để lại cũng cướp đi..."
"Hàng xóm xung quanh, ai mà không biết các ngươi muốn ăn tuyệt hậu! Tòa án sớm muộn gì cũng..."
"Ngươi cái lạn hóa, nói hươu nói vượn cái gì?" Lưu Lệ gào lên, "Chúng ta là người giám hộ hợp pháp duy nhất của Sở Nhiên, mọi thứ của nó vốn dĩ là của chúng ta!"
"Ta đánh ch·ết ngươi, đồ đầy miệng quỷ xả!"
Lưu Lệ thẹn quá hóa giận, lao tới tát Cố An An.
Hoàng Thế Tài giả bộ ngăn cản: "Lão bà, đừng đánh người, đều là hàng xóm..."
Lưu Lệ quay phắt lại, hung hăng đào hắn: "Ngươi câm miệng! Ngươi không phải thấy nó xinh đẹp nên bênh à?"
Nói xong, bà ta xoay người, vung tay tát mạnh.
"Hô!"
Cố An An không kịp phòng bị, chỉ kịp ngửa người ra sau.
Móng tay sắc nhọn của Lưu Lệ sượt qua má nàng, làn da trắng nõn lập tức hiện lên mấy vệt đỏ.
Mái tóc đen mượt cũng bị gió tát làm rối tung.
Hoàng Thế Tài giả vờ đỡ nàng: "Cố tiểu thư, ngươi không sao chứ..."
Cố An An ghê tởm đến cực điểm, lập tức lùi lại tránh né.
Lưu Lệ càng thêm hăng máu, tiếp tục đuổi theo, tay chân loạn xạ: "Ngươi cái xú kỹ nữ, mặt hồ ly tinh, đầy một bụng tao khí, ngày ngày lừa gạt Sở Nhiên nhà ta, giờ còn trước mặt ta câu dẫn cả nam nhân của ta!"
"Hôm nay ta đánh ch·ết ngươi cái hồ ly tinh này!"
Cố An An hoa dung thất sắc, vừa sợ vừa giận: "Các ngươi quá đáng rồi, ta báo nguy!"
"Ngươi báo đi! Cảnh sát đến cũng bắt ngươi, đồ hồ ly tinh..." Lưu Lệ miệng phun đầy lời bẩn thỉu, dáng vẻ như mụ điên.
"Dừng tay!"
"Các ngươi là ai?"
"Vì sao đánh người trong Huệ Dân tiểu khu của chúng ta?"
Lý Cường kịp thời chạy tới, chắn trước Cố An An, một tay bẻ quặt cánh tay Lưu Lệ đang vung lên.
Lưu Lệ lập tức gào khóc om sòm, chửi bới ầm ĩ trong tiểu khu, lời nào khó nghe cũng phun ra.
Lý Cường quyết đoán báo nguy.
Ngã tư đường, Hiên Côn khoác vai Lưu Tử Hằng: "Sở Nhiên muốn tới nhà ngươi à? Vì sao?"
Lưu Tử Hằng nhún vai: "Đương nhiên là có việc."
Hiên Côn lại hỏi Sở Nhiên: "Các ngươi thân từ khi nào vậy?"
Sở Nhiên giải thích: "Tần Phỉ Phỉ tìm ta, hẹn ở nhà Lưu Tử Hằng."
"Tần Phỉ Phỉ? Giáo hoa Hoằng Tế của chúng ta?"
"Hay cho ngươi Lưu Tử Hằng, thông đồng từ khi nào vậy?"
Lưu Tử Hằng bất lực: "Ba ta với ba nàng là đồng sự, ngươi đừng làm quá lên được không."
"Nga nga."
Mấy nam sinh lập tức bị khơi dậy tò mò.
"Lưu Tử Hằng, lâu rồi ta chưa tới nhà ngươi, tiện đường ghé chơi."
"Ta cũng tiện đường."
"Cùng nhau cùng nhau."
Lưu Tử Hằng không còn cách nào khác, đành dẫn mọi người về nhà.
Tần Phỉ Phỉ vừa lúc tới.
Hôm nay là thứ bảy, ba mẹ Lưu Tử Hằng đều ở nhà, rất khách khí bưng trái cây đồ uống ra tiếp đãi.
Đối với Sở Nhiên đặc biệt nhiệt tình, liên tục gắp đồ ăn cho nàng.
Hiển nhiên, hai vợ chồng đã sớm nghe con trai kể về hoàn cảnh của Sở Nhiên.
Hàn huyên xong, mẹ Lưu Tử Hằng là Trần Phương lấy cớ, dẫn hai cô gái vào thư phòng.
Trần Phương nói rõ ý định: "Tiểu Nhiên, ba Phỉ Phỉ là bạn cũ của chúng ta, nhưng ông ấy bận, nên nhờ ta chuyển lời."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store