[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ
Chương 37: Không Duyên Phận
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vệt sáng cuối cùng nơi chân trời cũng tắt lịm, trời đã tối hẳn.
Người đang đi qua đi lại dần dần dừng bước.
Con rắn này không phải là gặp nguy hiểm rồi chứ?
Dư Sơ Cẩn lắc đầu, chỉ cần nó không bơi ra vùng biển sâu, không rời hòn đảo này quá xa, theo lý mà nói, không thể nào gặp nguy hiểm được.
Con rắn lớn ở trên hoang đảo có thể coi là đỉnh của chuỗi thức ăn, trên đảo không có động vật nào khác có thể gây uy hiếp cho nó.
Nếu đã không gặp nguy hiểm, vậy sao muộn thế này rồi mà vẫn không thấy nó về.
Dư Sơ Cẩn thở dài một hơi, vốn tưởng rằng chỉ cần cô về hoang đảo là chắc chắn sẽ gặp được nó, ai ngờ con rắn này lại có thể biến mất.
Trời cũng tối rồi, nên tiếp tục đợi hay trực tiếp quay về?
Suy nghĩ một lúc, Dư Sơ Cẩn bước về phía thuyền, đi được vài bước, cô dừng lại, khụt khịt mũi.
Sao lại có mùi hôi thối, giống như mùi thi thể thối rữa bốc ra khi động vật chết.
Sắc mặt Dư Sơ Cẩn hơi thay đổi, không kiểm soát được mà nghĩ đến tình huống tệ nhất.
Cô khịt khịt mũi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi hôi.
Đi về phía trước khoảng mấy phút, mùi càng nồng hơn, Dư Sơ Cẩn bịt mũi, mày nhíu chặt.
Không lâu sau, từ xa đã thấy nguồn gốc của mùi hôi, nằm bên cạnh bãi đá ngầm trên bãi biển.
Từ hình dáng để phán đoán, không thể nào là con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết mất, còn tưởng con rắn ngốc này chết rồi!
Sau khi xác định không phải là con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn liền không muốn đến gần đống đồ đó nữa, thật sự là rất thối, cũng không biết là xác động vật gì.
Dư Sơ Cẩn muốn quay người rời đi, nhưng tính tò mò lại khiến cô nheo mắt nhìn.
Động vật gì chết xong mà lại chất thành một ngọn đồi nhỏ như vậy?
Hơi tò mò, nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi, Dư Sơ Cẩn nín thở đến gần.
Đến khi nhìn rõ thứ chất đống trên cát là gì, Dư Sơ Cẩn sững sờ, tay đang bịt mũi từ từ hạ xuống.
Hóa ra là một đống cá hồi.
Cá hồi chất thành một ngọn núi nhỏ, ước chừng phải có sáu bảy mươi con, cá lớn nhỏ không đều, tất cả đều chất đống lại với nhau.
Giờ đã vào thu, thời tiết không còn nóng như trước, tốc độ thối rữa của thức ăn cũng không nhanh như vậy, nhưng thức ăn dù thối rữa chậm đến mấy, nhiều cá như thế này, không thể tránh khỏi cũng đã bốc mùi.
Trên đống cá hồi, ruồi xanh bay quanh, đã mọc giòi, cảnh tượng khiến người ta nhíu mày.
Mà bên cạnh đống cá hồi, còn để một ít đồ, là mấy cái thùng dầu sắt, và một đống lon nước ngọt, trong đống lon còn lẫn không ít chai thủy tinh.
Dư Sơ Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, đứng sững tại chỗ, rất lâu không cử động.
Cô vẫn nhớ ngày mình rời đảo, đã từng nói với con rắn lớn.
Cô dặn nó bắt một con cá hồi về, cũng dặn nó tìm một cái lon sắt về...
Mà bây giờ, trên bãi biển bày ra la liệt cá hồi, cùng đống lon sắt.
Cá hồi ở vùng biển này thật ra không dễ bắt, nhưng con rắn lớn vẫn bắt được nhiều như vậy, có phải là ngày nào cũng đi bắt cá không, mỗi ngày bắt một con, dần dần tích tụ thành một ngọn núi.
Lon sắt cũng không dễ tìm, nếu không thì cô cũng không đến nỗi sống 77 ngày, mà vẫn luôn dùng cái lon sắt nhỏ đáng thương kia.
Con rắn lớn đã đi quanh đảo bao nhiêu vòng, mới tìm được những cái lon sắt này?
Thế nhưng, con người đã dặn dò nó bắt cá và tìm lon sắt, đã đi rồi.
Đã vứt bỏ nó rồi.
Tuy rằng cô có lý do bất đắc dĩ, nhưng từ góc độ của động vật, trong mắt con rắn lớn, đó có lẽ chính là vứt bỏ, không có lý do nào để biện minh.
Những lời dặn dò của một người đã vứt bỏ nó, tại sao trong những ngày bị bỏ rơi, nó vẫn luôn tuân thủ.
Bên cạnh đống lon sắt, trên cát có một vết lõm do cuộn tròn, chắc là dấu vết do con rắn lớn nằm yên ở một vị trí cố định trong thời gian dài để lại.
Có phải rắn lớn mỗi sáng sớm đều đi bắt cá, bắt xong cá lại bơi quanh đảo tìm lon sắt, sau khi trở về, nó canh giữ đống đồ này, chờ đợi con người quay lại.
Nhưng nếu con người căn bản không hề nghĩ đến việc quay lại thì sao.
Dư Sơ Cẩn ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết lõm trên cát, tâm trạng phức tạp.
"Đúng là một con rắn ngốc."
Buồn bã nửa phút, không chịu nổi nữa, thối quá.
Dư Sơ Cẩn vội vàng lùi ra xa, ngửi mùi hôi thối quá lâu, dù đã lùi ra xa nhưng vẫn không kiểm soát được mà nôn khan.
Vẫn còn thoang thoảng mùi hôi, Dư Sơ Cẩn lại lùi thêm một chút.
Nhìn đống cá hồi từ xa, Dư Sơ Cẩn bất lực lắc đầu.
Đợi nó thêm chút nữa vậy, dù sao cũng đã đến rồi, cứ thế bỏ đi, ít nhiều cũng không cam lòng.
Ít nhất cũng phải gặp mặt một lần, dặn dò nó một hai câu rồi mới đi, để nó khỏi ngày nào cũng bắt cá, ngày nào cũng tìm lon sắt.
Nó muộn thế này vẫn chưa về, nói không chừng là lại đi bắt cá tìm lon sắt rồi.
Suy nghĩ một lát, Dư Sơ Cẩn quay về thuyền trước, không phải để chuẩn bị rời đi, mà dự định ngủ lại trên thuyền.
Trên du thuyền có phòng, có nhà vệ sinh, so với việc ngủ ngoài trời trên bãi biển trước đây, thì việc cô được ngủ trên thuyền là quá thoải mái.
Không vội đi, ngủ lại đây một đêm, chờ con rắn lớn, biết đâu nó sẽ quay về vào buổi tối.
Lái thuyền liên tục ba ngày mới đến được hoang đảo, một mình cô cũng không có nhiều kinh nghiệm đi biển, trên đường đi đều nơm nớp lo sợ.
Sự mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác khiến cô vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị ánh sáng làm cho tỉnh giấc.
Ánh sáng từ cửa sổ trời trên nóc thuyền chiếu xuống, rọi vào mặt cô, tối qua ngủ vội, quên kéo rèm che.
Cô từ từ ngồi dậy dựa vào tường, nheo mắt nhìn cửa sổ trời trên đầu ngẩn ngơ một lúc.
Mơ mơ màng màng, cô không phân biệt được mình đang ở đâu.
Ngẩn ngơ đến hai phút, mới nhớ ra mình đang ở trên thuyền, là đến tìm con rắn lớn.
Vốn còn định nửa đêm đi xem con rắn lớn đã về chưa, kết quả lại ngủ quên mất.
Vội vàng xỏ giày, cũng không kịp vệ sinh cá nhân, cô lập tức chạy ra boong tàu, nhìn về phía bãi biển.
Bãi biển trống không, không có gì cả, càng không có bóng dáng của con rắn lớn.
Dư Sơ Cẩn cắn môi nhíu mày, đã qua một đêm rồi, con rắn lớn cho dù là đi bắt cá tìm lon sắt, cũng không đến nỗi cả đêm không về chứ.
Trèo xuống thuyền, đi về phía đống cá.
Đống cá vẫn như hôm qua, bốc mùi hôi thối, ruồi nhặng bay loạn xạ, trên cùng cũng không có thêm một con cá mới nào.
Đống lon sắt cũng vẫn như cũ, không có ai động vào, trên cát cũng không có dấu vết trườn đi nào mới.
Điều đó có nghĩa là tối hôm qua con rắn lớn không hề quay về.
Dư Sơ Cẩn "chậc" một tiếng, "Đi đâu rồi, rốt cuộc là đi đâu rồi, con rắn ngốc này, nhà cũng không về."
Cô bực bội đá đá vào đống cát dưới chân, đá cát văng ra tạo thành một cái hố nhỏ.
Nhìn cái hố nhỏ trên đất, Dư Sơ Cẩn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chạy về bên cạnh nơi trú ẩn.
Cô nhớ con rắn lớn đã giấu cái áo khoác ở gần đây, nó đào một cái hố nhỏ, chôn xuống.
Nếu cái áo khoác vẫn còn, vậy có nghĩa là con rắn lớn chắc chắn sẽ quay về, nếu cái áo khoác không còn, vậy con rắn lớn có thể thật sự đã dọn đi rồi.
Có một sự tự tin khó tả, cô cảm thấy nếu con rắn lớn dọn đi, nhất định sẽ mang theo cái áo khoác.
Dựa theo trí nhớ, cô xác định vị trí chôn áo khoác lúc trước.
Bắt đầu đào bằng tay không.
Cát rất mềm, đào vài cái là ra một cái hố lớn.
Đào thấy túi nhựa, mắt Dư Sơ Cẩn sáng lên, tăng nhanh tốc độ.
Đào cả cái túi lên, nhưng bên trong không có áo khoác, chỉ còn lại một cái túi nhựa rỗng.
Áo khoác cũng mang đi rồi, thật sự dọn nhà rồi à? Dọn đi đâu? Còn ở trên đảo này không?
Dư Sơ Cẩn cầm cái túi nhựa, trong đầu lóe lên vô số câu hỏi.
Đang yên đang lành sao lại dọn đi, người và rắn bị lạc nhau, chẳng phải nên ở yên tại chỗ chờ sao, sao nó còn chạy lung tung!
Dư Sơ Cẩn ném túi nhựa xuống đất, hơi muốn mắng con rắn, nhưng rắn không có ở đây, cô không mắng được, chỉ có thể tự mình lẩm bẩm chửi bới.
Đúng lúc này, từ trong rừng truyền đến tiếng động sột soạt.
"Rắc"
Là tiếng giẫm gãy cành cây.
Dư Sơ Cẩn hưng phấn ngẩng đầu, "Rắn, mi về rồi, mi đi đâu vậy, ta đợi mi lâu lắm rồi..."
Nói đến nửa chừng, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Đồng tử cô co rút, quay người co giò bỏ chạy.
Thứ phát ra tiếng động trong rừng căn bản không phải là con rắn lớn, mà là một con gấu đen, mắt phát ra ánh sáng xanh, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tai Dư Sơ Cẩn ong ong, dồn hết sức bình sinh mà chạy, hoàn toàn không dám quay đầu lại.
Chạy đến bên thuyền, không dám chậm trễ một giây, loạng choạng trèo lên.
Trèo lên thuyền xong, cô trốn vào khoang thuyền, cả người như mất hết sức lực, ngã dựa vào cửa, thở hổn hển, tay vẫn còn run rẩy.
Một con gấu đen, sao cô có thể không sợ, chỉ cần chạy chậm một chút là mất mạng rồi.
Hồi lâu sau cô mới lấy lại được sức, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhìn ra bãi biển qua cửa sổ.
Con gấu đen không đuổi theo, nó đi loanh quanh trên bãi biển, cuối cùng dừng lại ở đống cá ngửi ngửi, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Dư Sơ Cẩn nhíu chặt mày, không phải vì con gấu đen ăn cá, đống cá đã thối như vậy, Dư Sơ Cẩn đương nhiên không cần nữa, lý do cô nhíu mày là...
Khu vực bãi biển này là lãnh thổ của rắn lớn, chưa bao giờ có động vật nào khác dám bén mảng tới.
Ít nhất là trong 77 ngày Dư Sơ Cẩn bị mắc kẹt, ngoài một con sư tử biển nhỏ không có gì đáng ngại từng đến, thì xung quanh chưa từng xuất hiện bất kỳ sinh vật lớn nào.
Giữa các loài động vật, có phạm vi lãnh thổ rất nghiêm ngặt, con rắn lớn là "trùm" trên hoang đảo này, nơi ở của trùm đương nhiên không có động vật nào khác dám bén mảng đến.
Nhưng hôm nay, con gấu đen đã xuất hiện, nghênh ngangđi lại trên lãnh thổ của rắn lớn.
Từ tình hình trước mắt không khó để phán đoán, không phải là tối nay con rắn lớn không về, mà là đã rất nhiều ngày nó không về đây rồi.
Xung quanh không còn mùi của con rắn lớn, động vật khác mới dám đến, mà muốn mùi của con rắn lớn tan đi, ít nhất, con rắn lớn đã không đến đây một tuần rồi.
Thậm chí còn lâu hơn.
Áo khoác không còn, gấu đen đến lãnh địa của con rắn lớn, tất cả đều chỉ về một điều.
Dư Sơ Cẩn có đợi thế nào đi nữa, con rắn lớn cũng sẽ không quay về.
Dư Sơ Cẩn không cam tâm, khởi động du thuyền, đi vòng quanh hoang đảo.
Con rắn lớn dọn nhà, có lẽ không chuyển đi quá xa, vẫn ở trên đảo này, có thể chỉ chuyển từ phía đông đảo sang phía tây đảo, đi một vòng biết đâu có thể tìm thấy nó.
Cô lái du thuyền đi chậm chậm, vừa quan sát, vừa thỉnh thoảng gọi một tiếng "Rắn".
Đi vòng quanh hòn đảo đủ ba vòng, lại quay về điểm xuất phát.
Dư Sơ Cẩn nhìn bảng hiển thị nhiên liệu, lượng dầu không đủ để cô đi thêm vòng thứ tư, cô phải chừa lại đủ nhiên liệu để quay về.
Ngay cả khi đủ nhiên liệu, đi thêm vòng thứ tư, vòng thứ năm, cũng không có nhiều ý nghĩa thực tế.
Đi nhiều vòng như vậy chẳng qua là ôm hy vọng, hy vọng nó có lẽ vẫn còn trên đảo, dù sao xung quanh căn bản không có đảo nào khác, dù có chuyển nhà thì có thể chuyển đi đâu, chắc chắn không thể đến xã hội loài người.
Dư Sơ Cẩn ngồi trên boong tàu, cúi đầu thẫn thờ nửa tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Cô đặt cái chai ước nguyện xuống đất, dùng ngón tay đẩy cho nó xoay vòng, cái chai xoay mấy vòng, từ từ dừng lại, cuối cùng trở lại trạng thái tĩnh lặng.
Dư Sơ Cẩn thở dài một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gượng gạo.
Thôi vậy, có lẽ là không có duyên, cũng đã tìm rồi, tìm không thấy thì chỉ có thể rời đi.
Việc cô đột nhiên rơi xuống hòn đảo hoang này, sống 77 ngày, là duyên phận của cô và con rắn lớn, rời đi 87 ngày, lúc quay lại, con rắn lớn đã không còn, có lẽ chính là duyên phận đã kết thúc.
Giữa người với người luôn chú trọng duyên phận, giữa người và động vật cũng vậy, duyên phận đã hết, có lẽ là như thế này.
Dư Sơ Cẩn không tránh khỏi cảm thấy buồn, nhưng cũng đành bất lực.
Hội ngộ rồi chia ly là chuyện thường tình.
"Về thôi về thôi." Dư Sơ Cẩn thở dài nhún vai, từ bỏ.
Trước khi rời đi, Dư Sơ Cẩn mang một phần thức ăn trên thuyền xuống, phần thức ăn này, là Dư Sơ Cẩn đã hứa sẽ mua cho con rắn lớn.
Hai túi thịt lớn, hai túi cá nước ngọt lớn, và một túi chanh lớn.
Thịt không còn tươi nữa, muốn mang đồ sống đến hoang đảo, cần phải mất 3 ngày 3 đêm, nếu không đông lạnh thì đã hỏng từ lâu.
Cho nên, không phải thịt tươi, mà là thịt đông lạnh.
Không biết con rắn lớn có quen ăn thịt đông lạnh không, nhưng dù quen hay không quen, có lẽ nó cũng không ăn được nữa, rắn cũng đi rồi, đâu thể ăn xuyên qua không gian.
Sau khi xác định con gấu đen không có ở gần đây, Dư Sơ Cẩn đi ba chuyến, đặt thức ăn bên cạnh nơi trú ẩn.
Cũng coi như là đã giữ lời hứa, không phải là hứa suông.
Dư Sơ Cẩn vỗ vỗ đống thức ăn để lại, tự nói với mình.
"Đồ để lại cho mi rồi, ta đi đây, sau này đừng kết bạn với con người nữa, muốn kết bạn thì kết bạn với đồng loại của mi ấy,"
"Con người không tốt đẹp gì đâu, nhiều mưu mô lắm, hơn nữa còn hay không nói lời nào mà bỏ đi, tóm lại, sau này gặp người thì trốn đi nhé."
"Được rồi, nói xong rồi, ta đi đây."
Đến được đây không dễ dàng gì, sau này chắc cũng sẽ không đến nữa.
Cô nhấn nút khởi động du thuyền, cùng với tiếng "ù ù" của động cơ, nước bắn lên tung tóe.
Du thuyền từ từ đi xa.
Cùng lúc đó, bên bãi biển, một bóng dáng lén lút thò đầu ra, xuất hiện trước đống thức ăn mà Dư Sơ Cẩn để lại.
Là con rắn lớn.
Nó dùng mũi ngửi ngửi thức ăn, lại dùng đầu húc húc thức ăn, tiện thể còn dùng móng vuốt ấn ấn.
Há miệng lớn, cắn một miếng thịt, thịt chưa rã đông, nói một cách nghiêm túc, là một cục đá.
Cắn một miếng, lạnh đến mức con rắn lớn lắc lắc đầu.
Không ngon, là rắn hư.
Ánh mắt lại rơi vào đống chanh, cắn mở bao bì, vùi đầu ăn chanh.
Cắn một miếng, nước chanh bắn ra, mắt con rắn lớn lập tức sáng lấp lánh.
Ngon, là rắn tốt.
Mấy miếng đã ăn hết cả túi chanh, vừa ăn vừa quan sát chiếc du thuyền đang dần đi xa.
Mắt thấy du thuyền đi ngày càng đi xa, con rắn lớn có chút sốt ruột, nhìn đống thịt đông lạnh không ngon, có chút khó xử, cuối cùng nó chọn cách đào một cái hố, chôn thịt xuống.
Giải quyết xong những thứ này, nó lập tức nhảy xuống biển, đuổi theo du thuyền.
Tốc độ của du thuyền, trong mắt loài người có thể là rất nhanh, nhưng trong mắt con rắn lớn, đó chỉ là một thứ khổng lồ di chuyển với tốc độ rùa bò.
Nó thong thả bơi theo phía sau, trên đuôi còn cuộn theo cái áo khoác, thỉnh thoảng còn phải kiểm tra tình trạng của cái áo.
Nhìn thấy một con cá hồi bơi qua trước mắt, sự chú ý lập tức bị chuyển hướng.
Mắt nó sáng lên, lập tức đuổi theo, cắn một miếng vào con cá.
Bắt được rồi, là con cá mà bạn đời thích ăn!
Vui vẻ được ba giây, lại nghĩ đến những ngày bị vứt bỏ, cái miệng lớn bĩu ra, hừ hừ tức giận.
Nó rất tức giận, tức giận đến mức cẩn thận bơi đến đuôi du thuyền, ném con cá lên thuyền.
Sau đó lặn xuống biển, giấu mình đi.
Một tiếng "bịch".
Dư Sơ Cẩn giật nảy mình, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là ở đuôi thuyền, có thứ gì đó bò lên thuyền sao?
Dư Sơ Cẩn lập tức dừng thuyền, cầm lấy chiếc gậy tự vệ đặt bên cạnh, hai tay nắm chặt gậy, cảnh giác đề phòng đi về phía đuôi thuyền.
Sau đó liền nhìn thấy một con cá hồi còn sống đang nhảy đành đạch, giãy giụa trên boong tàu.
Dư Sơ Cẩn ngẩn ra, còn có cá chủ động nhảy lên thuyền à? Lẽ nào là bơi mệt quá muốn đi nhờ sao?
Dư Sơ Cẩn đi qua, nhìn con cá, lại nhìn xuống biển, mặt biển yên tĩnh, chỉ có những gợn sóng nhỏ.
Dư Sơ Cẩn thả lỏng tay cầm gậy, thở phào một hơi, sợ chết khiếp, cứ tưởng là thứ gì, may mà chỉ là một con cá.
Xung quanh là biển cả vô tận, một người một thuyền đi giữa biển, chỉ cần một chút tiếng động cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác một mình đi trên biển thật không dễ chịu chút nào.
Dư Sơ Cẩn đá con cá xuống thuyền, quay đầu lại tiếp tục lái thuyền.
Một lát sau, lại nghe tiếng "bịch", con cá kia lại quay lại trên thuyền.
Dư Sơ Cẩn hơi ngơ ngác, tình huống gì đây, sao con cá cứ nhảy lên thuyền hoài vậy?
Lại nhìn mặt biển lần nữa, vẫn là một mảng yên tĩnh, không có bất kỳ điều gì khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store