ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ

Chương 35: May Mắn

Kately1989

Từ lúc nhận ra chiếc tàu thủy trên biển là thật chứ không phải ảo giác, đến lúc hét to điên cuồng, rồi đến lúc lên tàu thành công được cứu.

Toàn bộ quá trình, rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức Dư Sơ Cẩn có chút mơ hồ.

Mơ hồ đến mức không dám tin, sợ rằng mọi thứ trước mắt lại chỉ là một giấc mơ tương đối chân thực.

Dù sao cô đã từng mơ vô số lần những giấc mơ tương tự, mỗi lần tỉnh dậy, đều hụt hẫng, buồn bã khó vượt qua một thời gian dài.

Cô dùng sức véo cánh tay mình.

Cảm giác đau đớn rõ ràng truyền đến, khiến cô nhận ra đây không phải là mơ, khóe miệng bất giác cong lên.

"Đừng véo nữa, không phải là mơ đâu, em xem cánh tay của em kìa, đều bị em véo đỏ hết cả rồi, vốn đã gầy như que củi, véo nữa là gãy xương đó."

Người nói là nhân viên làm việc trên tàu, một chị gái rất nhiệt tình.

Có lẽ là do quanh năm làm việc trên biển, cô ấy có làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn, giọng nói trầm khàn, thoạt nhìn còn không phân biệt được giới tính.

Chị gái nắn nắn cánh tay gầy gò của cô: "Em phải ăn nhiều vào, mau chóng bồi bổ lại, phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể gầy đến mức này."

Chị gái nhét mấy cái bánh mì và một chai nước cho cô: "Ăn tạm những thứ này lót dạ đi, trên tàu đều nấu ăn vào giờ cố định, nhà bếp bây giờ cũng không có gì khác để ăn, phải đợi đến tối mới có cơm nóng canh nóng."

Dư Sơ Cẩn hai tay nhận lấy bánh mì và nước: "Cảm ơn chị, có cái này là tốt lắm rồi."

Cô vội vàng xé bao bì bánh mì, không màng đến hình tượng, cắn một miếng lớn.

Bánh mì mềm xốp, thật sự là đã lâu lắm rồi.

Ăn quá vội nên bị nghẹn, cô vội vàng vặn chai nước uống một ngụm, miễn cưỡng nuốt xuống.

Chị gái cười vỗ lưng cô, "Ăn chậm thôi ăn chậm thôi, ở trên đảo đó đói lâu lắm rồi à."

Động tác ăn bánh mì của Dư Sơ Cẩn dừng lại.

Cô ăn vội như vậy hoàn toàn là vì thèm lương thực chính, chứ nói về đói, cô thật sự không bị đói bao giờ, dù sao thì luôn có con rắn lớn chăm sóc cho ăn.

Rắn lớn......

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía hòn đảo đang dần xa, lông mày dần cau lại, môi mím thành một đường thẳng.

"Sao vậy, mặt mày ủ rũ, được cứu rồi còn không vui à, còn không nỡ hòn đảo kia à," chị gái nói đùa: "Trên đó có người em nhung nhớ à."

Lời này, như gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho Dư Sơ Cẩn, bàn tay đang nắm bánh mì cũng run rẩy một chút.

Cô vội thu lại ánh mắt, giả vờ trấn tĩnh: "Trên đảo đó làm gì có ai, một người cũng không có, ngay cả động vật cũng không có."

Chị gái: "Tôi thuận miệng nói thôi, đương nhiên là không thể có người, động vật chắc là vẫn có nhỉ, hòn đảo lớn như vậy mà."

Nói nhiều sai nhiều, Dư Sơ Cẩn không dám tiếp lời nữa, cô cúi đầu ăn bánh mì.

"Lúc nãy nghe em nói, em bị kẹt 77 ngày, 77 ngày này em ăn gì?" Chị gái tò mò hỏi.

"Thì bắt cá ăn, em bắt cá khá là lợi hại." Dư Sơ Cẩn nói bừa.

Chị gái gật đầu, "Thế thì tốt, ít nhất cũng bắt được cá, nếu không chắc đã đói chết rồi, đám trẻ các em, chơi dù lượn, dù bay, mấy thứ này nguy hiểm biết bao..."

Chị gái là người nhiệt tình, nói cũng nhiều.

Từ miệng chị cô biết được, vùng biển gần đây bình thường sẽ không có tàu thủy đi qua, lần này là vì tình huống bất ngờ đặc biệt, tàu thủy đã thay đổi hành trình.

Có thể là ông trời phù hộ, Dư Sơ Cẩn bất ngờ được cứu, cô không dám nghĩ, nếu không phải chiếc tàu thủy này thay đổi hành trình, đi qua nơi này, cô sẽ còn bị mắc kẹt bao lâu nữa.

Có lẽ một năm, có lẽ mười năm, thậm chí rất có thể là cả một đời.

"Cô gái nhỏ này cũng may mắn thật, nếu không, còn không biết bao giờ mới có thể được người khác phát hiện."

"Đúng vậy ạ, em thật sự quá may mắn rồi."

Dù lượn xảy ra sự cố cũng không chết, bị kẹt trên hoang đảo còn được một con rắn nuôi, vùng biển hoàn toàn không có thuyền qua lại, vậy mà cũng có một chiếc tàu đến sau 77 ngày.

Những người trên tàu cũng đều là người tốt, chuẩn bị thức ăn cho cô, còn dọn dẹp một căn phòng cho cô, trên đường đi còn hỏi han ân cần.

Thật sự là may mắn hết chỗ nói.

Dư Sơ Cẩn đứng trên boong tàu, nhìn ra xa, sớm đã không nhìn thấy hòn đảo hoang nữa, đập vào mắt chỉ là biển cả vô tận.

Trên tay cô đang nắm chai ước nguyện.

Đó là thứ duy nhất cô mang theo từ hoang đảo lúc vội vàng lên tàu.

Cô cũng không biết tại sao lại phải mang theo chai ước nguyện, có lẽ, là muốn giữ làm kỷ niệm?

Lúc đi, vốn định để lại tín hiệu cho con rắn lớn, nhưng người trên thuyền đều đang nhìn cô chằm chằm, cô cũng không dám có nhiều động tác, sợ bị lộ ra điều gì.

Ngay cả khi mọi người trên tàu không nhìn, cô cũng không biết nên để lại tín hiệu gì, con rắn lớn lại không biết chữ, bình thường nói chuyện với nó nó còn nghe không hiểu lắm, để lại chữ thì càng không thể hiểu được.

Thật ra như vậy cũng khá tốt, thời điểm tàu thủy đến rất thích hợp, nếu con rắn lớn ở đó, bị người trên thuyền phát hiện ra sự tồn tại của nó, ngược lại sẽ khiến mọi chuyện trở nên phiền phức.

Con rắn lớn không bị phát hiện, mình cũng thành công được cứu, vẹn cả đôi đường.

Là chuyện vẹn cả đôi đường, nhưng Dư Sơ Cẩn nhìn chai ước nguyện trong tay, lại chau mày ủ rũ.

Cô còn chưa kịp chào tạm biệt con rắn lớn một cách đàng hoàng, không biết sau khi nó trở về phát hiện cô không còn đó nữa, có buồn lắm không.

Con rắn ngốc đó có thể chấp nhận được sự biến mất đột ngột của cô không, có thể nào sẽ một mực đi tìm cô không?

Dù sao, nó rất bướng bỉnh cũng rất cố chấp, đã nhận định một chuyện, thì hình như cả đời sẽ không thay đổi.

Dư Sơ Cẩn lắc đầu, dù có ngốc đến mấy cũng không đến mức tìm mãi, khả năng lớn là tìm một thời gian thấy không tìm được thì cũng bỏ cuộc.

Con rắn lớn vốn dĩ là một mình sống trên đảo, sự xuất hiện của cô chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cho dù cô đi rồi, đi có hơi đột ngột một chút, chắc cũng sẽ không ảnh hưởng đến nó quá nhiều.

Qua mấy ngày, con rắn lớn nói không chừng sẽ quên đi sinh vật hai chân, nhiều chuyện, động một chút là nổi cáu kia.

Dư Sơ Cẩn gật đầu, không sai, chính là như vậy, con rắn lớn rất nhanh sẽ quên mất cô, mà việc cô bỏ lại con rắn lớn cũng không có vấn đề gì. Vì để giảm bớt cảm giác tội lỗi, Dư Sơ Cẩn cố ép mình hiểu như vậy.

Tàu thủy lênh đênh trên biển một tuần, đến bến cảng, Dư Sơ Cẩn cảm ơn những người trên tàu, cũng để lại thông tin liên hệ, sau đó sẽ trả một khoản tiền cho họ, coi như là thù lao.

Đối phương từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng Dư Sơ Cẩn rất kiên trì, đã giúp đỡ nhiều như vậy, cứu cô một mạng, không thể nào chỉ cảm ơn suông là xong chuyện, ân cứu mạng, rất nhiều lúc là phải dùng tiền để báo đáp.

Sau khi xuống thuyền, Dư Sơ Cẩn đứng ở cảng, có hơi mờ mịt.

Không biết nên đi đâu, cũng không biết nên liên lạc với ai, hình như không có người nào có thể liên lạc.

Chị gái trên thuyền rất nhiệt tình, cho cô mượn hai trăm tệ, cô đi đến cửa hàng điện thoại gần đó làm một cái sim, sau đó mượn điện thoại của cửa hàng, liên hệ với người khác.

Người đầu tiên cô liên lạc, là bạn cùng chơi dù lượn.

Miễn cưỡng coi như là nửa người bạn, ít nhất là trong chuyện chơi dù lượn, rất hợp với cô.

Lúc trước có nghe cô gái đó nói qua, nhà cô gái đó ở ngay gần cảng này, tìm cô ấy giúp đỡ là tiện nhất.

Sự thật cũng đúng là như vậy, nửa tiếng sau, cô gái đó đã đến nơi Dư Sơ Cẩn đang ở.

Dư Sơ Cẩn từ xa vẫy tay với cô ấy.

Cô gái đó ngẩn người, cố nhận diện một lúc lâu, mới xác định Dư Sơ Cẩn chính là Dư Sơ Cẩn.

Cũng bình thường, với hình tượng hiện tại của Dư Sơ Cẩn, không mấy người còn nhận ra cô.

Nhớ lại hồi đó, cô cũng là một "người dẫn đầu xu hướng thời trang", ngày nào cũng ra vẻ ta đây, mặc quần quân phục kết hợp với áo khoác gió, rồi đi giày da đen, ngày nào cũng lái xe mô tô chạy khắp nơi, tự cho mình là một chị đại.

Trước đây là trước đây, còn bây giờ......

Cô mặc bộ đồ hoa ngắn tay, quần short hoa mà chị gái cho mượn, tóc tai khô khốc, người cũng khô khốc, nước da càng đen thui một cục.

Cô nhìn mình còn không muốn nhìn thẳng.

"Nghe cô nói trong điện thoại rằng cô bị kẹt trên đảo hơn hai tháng, tôi còn không có khái niệm gì, giờ nhìn thấy cô...... tôi mới hiểu, cô đã trải qua những ngày tháng như thế nào trong hai tháng đó." Cô gái nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương cảm.

"Tôi còn sống sót đã là may mắn rồi." Dư Sơ Cẩn cười khổ.

Cô gái vỗ vai cô: "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."

Dư Sơ Cẩn nhún vai: "Tôi cũng thấy vận may của tôi rất lớn, vận may vẫn đang chờ tôi ở phía sau."

"Còn có tâm trạng nói đùa, xem ra trạng thái tinh thần vẫn ổn."

"Đó là đương nhiên, tâm lý vững vàng, tôi là người lạc quan mà."

Trêu chọc cười đùa được hai câu, vẻ mặt cô gái đột nhiên có chút gượng gạo.

Dư Sơ Cẩn: "Sao vậy, có gì thì nói, ngượng ngùng cái gì."

Cô gái gãi gãi đầu: "Chỉ là lúc cô xảy ra chuyện, tôi đã ngay lập tức giúp liên hệ với cha mẹ cô, nhưng cha mẹ cô bên đó..."

Nói đến đây, cô gái lại ngập ngừng.

Nụ cười trên mặt Dư Sơ Cẩn nhạt đi.

"Ôi chao, có lẽ là do cha mẹ cô thật sự quá bận, nên không đến, chắc là thật sự quá bận." Cô gái vội vàng giúp nói đỡ.

"Họ đúng là rất bận, từ lúc tôi sinh ra họ đã bận rồi," Dư Sơ Cẩn vẻ mặt không quan tâm: "Bận đến mức không có thời gian đến nhặt xác cho con gái mình, bình thường."

Không khí trong phút chốc trầm xuống.

Cô gái cắn môi, ánh mắt lộ ra mấy phần đồng cảm và thương hại.

Dư Sơ Cẩn xua tay: "Đừng, chút chuyện nhỏ này, không đáng để cô có vẻ mặt đó đâu."

Cô gái cười ngượng ngùng, nhất thời cũng không biết nên nói gì tiếp.

"Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô dùng một chút không?" Dư Sơ Cẩn nói, "Tuy cha mẹ không quan tâm tôi, không nhặt xác cho tôi, nhưng tôi là người hiếu thảo, tôi phải lập tức gọi điện thoại cho họ báo bình an."

Cô gái kinh ngạc, môi giật giật, "Cô đúng thật là...... lấy đức báo oán?"

Cô gái đưa điện thoại cho Dư Sơ Cẩn.

"Chứ còn gì nữa, tôi chính là người thích lấy đức báo oán." Dư Sơ Cẩn nhận lấy điện thoại, cười hì hì, vẻ mặt vô tư lự.

Nhưng rất nhanh, qua nội dung cuộc điện thoại, cô gái đã biết cái gọi là lấy đức báo oán của Dư Sơ Cẩn rốt cuộc là báo thế nào.

"Mẹ, là con đây, con gái mẹ chưa chết, có bất ngờ không có ngạc nhiên không,"

"Sao không nói gì, đây là phản ứng gì vậy, lẽ nào con không chết mẹ rất thất vọng? Không đến mức đó chứ? Dù sao con cũng là con ruột của mẹ mà,"

"Con không thể chết được, con còn chưa sống đủ đâu, chết là không thể nào chết được, con phải sống cho thật tốt, nếu không lúc mẹ già ai sẽ nuôi mẹ báo hiếu cho mẹ,"

"Ủa? Sao lại mắng con, không cần con dưỡng lão báo hiếu à, đừng nổi giận, có gì từ từ nói mà, tức giận nhiều dễ có nếp nhăn đó,"

"Đừng cúp điện thoại, mẹ tuyệt đối đừng cúp, cúp rồi con có thể sẽ phát điên đấy, mẹ nên biết con phát điên như thế nào, mẹ cũng không muốn thấy tình huống đó đúng không,"

"Con không muốn làm gì cả, con hết tiền xài rồi, người mẹ tốt của con cho chút tiền tiêu vặt đi,"

"20 vạn sao đủ, con còn là cô con gái cưng của mẹ nữa không, con bị thương rồi, phải đến bệnh viện khám bệnh..."

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cười lạnh ra tiếng: "Quả nhiên là con của hắn, mặt dày trơ trẽn giống nhau y đúc, tiền tiêu vặt tao sẽ chuyển khoản cho mày, không có chuyện gì thì đừng có gọi điện đến, mày đúng là cứ chết quách đi cho tao được thanh tịnh."

"Tút tút tút"

Điện thoại bị cúp máy.

Dư Sơ Cẩn nhìn màn hình bị cúp máy, im lặng một chút, nhưng rất nhanh lại nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.

Cô hỏi cô gái, "Không ngại tôi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa chứ, vừa báo bình an với mẹ tôi xong, còn cha tôi nữa, phải gọi thêm một cuộc."

Cô gái: "Cô gọi đi gọi đi, tùy ý."

Dư Sơ Cẩn lại lặp lại thao tác vừa rồi, kiếm được một khoản tiền tiêu vặt từ mẹ cô, lại kiếm được một khoản tiền tiêu vặt từ cha cô, lập tức trở nên giàu có.

"Xong rồi," Dư Sơ Cẩn trả điện thoại lại cho cô gái: "Cảm ơn nhé."

Cô gái bị thao tác này của cô làm cho kinh ngạc.

"Cô không khó chịu à."

Nội dung cuộc điện thoại, cô gái đứng gần, đương nhiên cũng nghe thấy, bố mẹ Dư Sơ Cẩn ăn ý nói cùng một câu.

Không bằng cô chết đi cho tao được thanh tịnh.

Nhưng mà, bị nói như vậy, Dư Sơ Cẩn dường như hoàn toàn không có vẻ gì là đau lòng.

Dư Sơ Cẩn ừm một tiếng, "Có gì mà phải khó chịu, họ cho tiền tiêu vặt khởi điểm đều là 20 vạn, cô còn cảm thấy tôi nên khó chịu à?"

Cô gái hít một hơi khí lạnh.

Cũng phải, mình là một đứa làm công ăn lương chín giờ sáng đến chín giờ tối,thương hại gì không thương hại, lại đi thương hại Dư Sơ Cẩn, cô tiểu thư nhà giàu này.

Với sự giúp đỡ của cô gái, Dư Sơ Cẩn mua điện thoại mới, đăng nhập thành công vào tài khoản Weixin (VX).

"Ting tong ting tong"

Âm báo tin nhắn đến vang lên không ngừng.

Dư Sơ Cẩn tiện tay lướt xuống, trong danh sách tin nhắn đến toàn là tin nhắn từ một nhóm bạn bè ăn chơi, hỏi cô có đi chơi không, hoặc là mượn tiền cô.

Tóm lại, trong một đống tin nhắn, Dư Sơ Cẩn không tìm thấy một người nào đã từng quan tâm hỏi thăm tình hình cô sau khi cô biến mất hơn hai tháng.

Bạn bè rất nhiều, nhưng lại không có một người bạn nào thật lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store