[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ
Chương 34: Không Từ Mà Biệt
"Ầm ầm"
Là âm thanh động cơ tàu thủy đang chạy.
Theo lý mà nói, nghe thấy âm thanh như vậy, đối với Dư Sơ Cẩn, người bị mắc kẹt trên đảo hoang đã lâu là "thiên thanh", nhưng cô chỉ rất bình tĩnh quay đầu nhìn ra mặt biển.
Trên biển quả thật có một chiếc tàu thủy, ẩn hiện trong sương mù, như thật như ảo.
Dư Sơ Cẩn nhìn chằm chằm chiếc tàu thủy đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có nửa điểm vui mừng, thậm chí còn lộ ra mấy phần tê liệt.
Đây là ngày thứ 77 cô bị kẹt trên hoang đảo.
Trong suốt thời gian đó, cô đã trải qua rất nhiều, từ tràn đầy hy vọng đến tuyệt vọng, từ tích cực đối phó đến buông xuôi cầu chết.
Tâm trạng lúc thì tích cực, lúc lại tiêu cực, lặp đi lặp lại.
Cũng không biết có phải là do trạng thái tinh thần quá tồi tệ hay không, mấy ngày gần đây, cô thường xuyên gặp ảo giác.
Mà ảo giác xuất hiện chính là cảnh tượng trước mắt, đột nhiên xuất hiện tàu thủy trên biển.
Không chỉ có ảo giác, còn có ảo thính.
Tiếng "ầm ầm" của động cơ tàu thủy, tiếng "ào ào" của cánh quạt khuấy động nước biển, âm thanh "u u" của tiếng còi tàu.
Cô đều nghe thấy rất rõ ràng.
Như thể, thật sự có một chiếc thuyền xuất hiện trên mặt biển.
Nhưng sau vô số lần xác minh thực tế, Dư Sơ Cẩn không còn ôm hy vọng nữa, không phải là có tàu thủy xuất hiện, mà chỉ là hết lần này đến lần khác bị ảo giác bào mòn ý chí con người.
Thường xuyên xuất hiện ảo giác ảo thính, có phải có nghĩa là cô đã điên rồi không?
Nhưng cô lại không cảm thấy mình điên, cô rất lý trí rất tỉnh táo, biết đó chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền do mình tưởng tượng ra mà thôi, giả chính là giả, không thể thành thật.
"Rốt cuộc là tôi điên thật hay điên giả đây?" Dư Sơ Cẩn lẩm bẩm một mình.
Mà trong lúc cô đang tự lẩm bẩm, chiếc thuyền trên biển bỗng dưng biến mất, ngay cả những ảo thính kia cũng biến mất theo.
Xung quanh khôi phục lại sự yên bình, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát.
Thuyền đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, Dư Sơ Cẩn đã quen với điều này, âm thầm thở dài một hơi, không còn chú ý đến mặt biển nữa.
Ánh mắt cô lại quay về trên người con rắn lớn.
Con rắn ngốc này, đang dùng một tư thế vô cùng kỳ quặc trốn sau gốc cây, tập trung tinh thần, chuẩn bị phục kích con chim đang mổ thức ăn ở phía trước.
Con rắn lớn nhìn chằm chằm con chim, quan sát hướng đi của con chim, chờ thời cơ hành động.
Tuy nhiên, ngay trước một nó sắp phát động tấn công.
"Bốp"
Dư Sơ Cẩn ném một hòn đá về phía con chim.
Con chim giật mình, vỗ cánh bay đi.
Con rắn lớn vội vàng phóng ra khỏi sau cái cây, nhìn con chim bay xa, nó tức giận "xì xì" không ngừng.
Thủ phạm Dư Sơ Cẩn lại đang nhếch miệng cười.
Con rắn lớn trườn đến bên cạnh cô, lẩm bẩm nói tiếng người: "Rắn hư, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn nhướn mày: "Mi là đang nói chim là rắn hư, hay là đang nói ta là rắn hư?"
Khả năng cao là vế sau, bởi vì trong nửa tháng này, con rắn lớn lại học được không ít từ mới, ví dụ như từ chim hư, nó đã biết nói rồi.
Biết nói chim hư, nhưng bây giờ lại nói là rắn hư, còn không phải là đang mắng Dư Sơ Cẩn sao.
Dù sao, đây đã là lần thứ ba trong hôm nay Dư Sơ Cẩn phá đám, khiến con rắn lớn không bắt được chim, nó làm sao không tức giận cho được.
Nhưng con rắn lớn dù có tức giận hay không vui đến đâu, cũng cùng lắm là như bây giờ, rắn hư rắn hư mắng hai câu.
Lời đánh giá rắn hư, đối với Dư Sơ Cẩn mà nói, không đau không ngứa.
Thấy Dư Sơ Cẩn ra vẻ không quan tâm, con rắn lớn sợ cô không hiểu, còn ngậm hòn đá quay lại, và dùng đầu húc vào tay cô một cái.
Con rắn lớn biểu đạt chính xác, "Rắn hư, cô là, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn cố ý trêu nó, cứ phải hiểu ngược lại, "Cái gì, mi thích ta dùng đá dọa chim bay đi à, được, ta hiểu rồi, lần sau ta lại làm vậy."
"Không, không phải." Móng vuốt của con rắn lớn giẫm trên đất, tương tự như con người tức đến dậm chân.
Dư Sơ Cẩn "ha ha" cười, xoa đầu con rắn lớn một cái: "Được rồi, xem mi tức giận chưa kìa, mi cứ phải gây sự với đám chim đó làm gì, ngày nào cũng bắt, chim ở gần đây sắp bị mi bắt hết rồi."
Con rắn lớn thích được xoa, mắt nhắm lại đầy thỏa mãn, đầu di chuyển theo tay cô.
Con rắn lớn hưởng thụ một lát, lại nhớ đến chuyện chính, vội vàng thoát ra khỏi trạng thái mê ly, nghiêm túc nói: "Chim hư, chim hư!"
Dư Sơ Cẩn qua loa: "Được được được, lần sau không làm phiền mi bắt chim nữa, là chim hư."
Con rắn lớn liếm liếm cô, khen cô: "Rắn tốt."
Dư Sơ Cẩn: "......"
Nửa tháng gần đây, con rắn lớn đặc biệt nhiệt tình khen ngợi cô, ba ngày hai bữa lại khen một câu.
Dư Sơ Cẩn thậm chí còn cảm thấy con rắn này thích quấn lấy mình, không phải vì tình bạn, mà là vì nó coi cô như con để nuôi rồi.
Mà đừng nói, cũng có khả năng này thật.
Con rắn lớn vốn đang dán bên cạnh cô, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bờ biển.
Dư Sơ Cẩn khó hiểu, cô cũng thuận theo ánh mắt của nó mà nhìn ra bờ biển.
Một con sư tử biển nhảy lên tảng đá ngầm ven biển, đang nghênh ngang nằm trên tảng đá ngầm nghỉ ngơi.
Dư Sơ Cẩn có hứng thú, cô chạy nhanh tới để quan sát.
Con sư tử biển nhỏ tròn vo, trông đáng yêu, mắt ươn ướt, ria mép còn dính nước, lóng ngóng lắc lư trên tảng đá ngầm.
"Woah, đây không phải là cún con của biển sao, đáng yêu quá à."
"Xì xì?"
"Rắn, mi xem, đáng yêu quá à."
"Xì xì!"
Dư Sơ Cẩn nhận ra điều không đúng, tiếng xì xì của con rắn lớn, sao lại mang theo ý cảnh cáo.
Cô nghiêng đầu nhìn con rắn lớn bên cạnh, thì thấy con rắn lớn đang cúi thấp người, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng con sư tử biển.
Cúi người, nhìn chằm chằm, trạng thái này Dư Sơ Cẩn rất quen thuộc, khi con rắn lớn chuẩn bị vồ bắt chim, cũng là bộ dạng này.
Nó không phải là muốn tấn công sư tử biển đấy chứ.
"Mi làm gì vậy, bắt chim thì thôi đi, sư tử biển đáng yêu như vậy, một con cún con, mi không được tấn công nó."
"Xì xì!"
Con sư tử biển nghe thấy động tĩnh, nó nhìn về phía họ, khi ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt hung ác của con rắn lớn, nó sợ hãi lập tức phóng xuống biển, bơi đi mất tăm.
"Hả? Đi rồi, vậy là đi rồi sao," Dư Sơ Cẩn quay đầu trừng con rắn lớn: "Khó khăn lắm mới có một con động vật nhỏ đáng yêu đến, ta còn chưa xem đủ, mi đã dọa nó chạy mất rồi."
Con rắn lớn lượn ra trước mặt cô, chiếm hết mọi tầm nhìn của cô.
"Không."
"Không gì?"
Con rắn lớn sốt ruột giẫm giẫm móng vuốt, để lại từng dấu móng vuốt rắn trên cát, "Không đáng yêu, ta đáng yêu."
Dư Sơ Cẩn ngẩn người, "phụt" một tiếng bật cười.
Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn ho khan một tiếng, thu lại nụ cười: "Không giống nhau, các mi đáng yêu theo hướng khác nhau, đều rất đáng yêu."
Con rắn lớn lắc đầu: "Không, không đáng yêu, ta đáng yêu!"
Khen cả hai đáng yêu không được, nhất định chỉ có nó đáng yêu nó mới hài lòng.
Dư Sơ Cẩn lại một lần nữa bị chọc cười.
Con rắn lớn tức giận rồi: "Cô, rắn hư."
Nói xong, nó quay lưng về phía cô, hờn dỗi, không thèm để ý đến cô nữa.
Dư Sơ Cẩn dùng ngón tay chọc nó, nó vặn vẹo cơ thể né tránh, thuận tiện phát ra tiếng xì xì bất mãn.
Dư Sơ Cẩn hai tay khoanh trước ngực, không có động tác gì khác, yên lặng chờ đợi.
Rất nhanh, con rắn lớn không nhịn được nữa, đôi tai nhỏ quay qua quay lại, cố gắng nghe động tĩnh của người sau lưng.
Nhưng phía sau nửa ngày không có động tĩnh, tai nó quay hết một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng vẫn không chịu được, quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu, con rắn lớn liền đối diện với ánh mắt của con người.
Dư Sơ Cẩn nhướn mày.
Con rắn lớn sững sờ một chút, vội vàng ngoảnh cổ quay đi, biểu thị nó vẫn đang tức giận.
Dư Sơ Cẩn lắc đầu cười cười, cô đi đến trước mặt nó, sờ đầu nó: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, mi đáng yêu, mi đáng yêu nhất, chỉ có mi đáng yêu."
"Ta đáng yêu?"
"Đúng, mi đáng yêu, nó không đáng yêu."
Con rắn lớn lập tức được dỗ dành, toét miệng cười, một hàm răng trắng lớn, cười ngây ngô ngốc nghếch.
Dư Sơ Cẩn thầm phỉ báng, con rắn này cũng khá là bá đạo, không cho người ta khen động vật khác đáng yêu.
Nó có biết ý nghĩa cụ thể của từ đáng yêu không, chắc là không biết, chỉ hiểu là đáng yêu và rắn tốt, rắn ngốc, mi rất giỏi, lợi hại là cùng một loại từ khen ngợi.
Cô xoa xoa bụng, hơi đói rồi.
"Rắn ơi, ta đói rồi, hôm nay mi có thể bắt cho ta một con cá hồi nữa không, loại cá đó ta thích ăn."
"Ba, cá?" (Trong tiếng Hoa, cá hồi là 三文鱼, mà 三 là "tam, hay là số ba")
Dư Sơ Cẩn lấy miếng da cá đã lột hôm qua còn chưa kịp vứt đi cho con rắn lớn xem, "Chính là con cá này, ta thích ăn, nó là cá tốt."
Con rắn lớn hiểu rồi, nó lập tức định ra biển bắt cá về.
"Đúng rồi," Dư Sơ Cẩn gọi nó lại: "Đợi một chút."
Con rắn lớn quay đầu lại ngoan ngoãn đợi.
"Nếu có nhìn thấy cái lon nào tương tự như thế này, nhớ thuận tiện nhặt về." Dư Sơ Cẩn cầm cái lon sắt bên đống lửa lên, ra hiệu cho nó xem.
"Xì xì." Con rắn lớn đáp lại.
Dư Sơ Cẩn không yên tâm, lại dặn dò thêm một câu: "Nếu không có cá hồi, cũng không cần tìm mãi, lon sắt cũng vậy, trọng điểm là phải đảm bảo an toàn cho bản thân, gặp nguy hiểm thì mau chạy, biết chưa."
Con rắn lớn gật gật cái đầu to, "Xì xì."
Về việc gật đầu đáp lại, là do Dư Sơ Cẩn dạy, hiểu rồi thì gật đầu, không hiểu thì lắc đầu.
Con rắn lớn thì học được rồi, nhưng nó thường xuyên gật đầu lắc đầu lung tung, đa số thời gian cũng không thể phán đoán nó rốt cuộc có hiểu hay không.
Dư Sơ Cẩn vẫy tay: "Về sớm nhé."
Con rắn lớn học theo, móng vuốt nhỏ cũng vẫy vẫy.
Con rắn lớn nhảy xuống biển, đi bắt cá rồi.
Dư Sơ Cẩn nhìn về hướng con rắn lớn biến mất, ngẩn người một lúc, sau đó quay về trong nơi trú ẩn, quay về cũng không có chuyện gì làm, chỉ là ngồi tiếp tục thẫn thờ.
Cô đã cố ý tìm việc để làm, ví dụ như lợi dụng chai nước khoáng chế tạo một cái bẫy, mặc dù không bắt được động vật nào.
Lại ví dụ như lợi dụng sợi dây còn lại của chiếc dù lượn, chế tạo cung tên, miễn cưỡng coi như là chế tạo thành công, mặc dù không bắn trúng động vật nào.
Để giết thời gian, cô tự tìm cho mình không ít việc để làm, cũng thành công tiêu hao đi không ít thời gian khó trôi.
Lúc bận rộn thì không suy nghĩ lung tung, nhưng một khi rảnh rỗi, lại không thể tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Ví dụ như bây giờ.
Con rắn lớn không ở đây, cô lại không có việc gì để làm, quả thật là thời điểm vàng để suy nghĩ lung tung.
Một tín hiệu không tốt đã xuất hiện, tần suất cô xuất hiện ảo giác ảo thính, có thể thấy rõ là ngày càng nhiều.
Trước đây là cách mấy ngày mới xuất hiện ảo giác một lần, bây giờ thì hay rồi, một ngày xuất hiện hai lần ảo giác, hơn nữa khoảng cách thời gian giữa các lần ảo giác lại chỉ có nửa giờ.
Nửa giờ trước cô nhìn thấy trên biển có tàu thủy, nửa giờ sau trên biển lại xuất hiện một chiếc tàu thủy nữa.
Dư Sơ Cẩn bực bội vò tóc, cô không hề muốn nhìn thấy những ảo giác này, nhưng cô không kiểm soát được, ảo giác lúc nào cũng thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Tàu thủy mà ảo giác hiện ra, càng ngày càng thật.
Ảo giác trước đây còn bị che phủ bởi một lớp sương mù, bây giờ thì hay rồi, rõ ràng đến mức ngay cả lớp sương mù kia cũng không còn.
"Phiền chết đi được, đã điên thì điên cho hẳn đi, điên một nửa tỉnh một nửa là sao chứ." Dư Sơ Cẩn cáu kỉnh vò tóc.
Không ngoài dự đoán, lại bị vò rụng một nắm tóc.
Nhìn một nhúm tóc trong lòng bàn tay, cô chìm vào suy tư.
Ngày nào cũng được con rắn lớn cho ăn, không phải sơn trân thì cũng là hải vị, suy dinh dưỡng chỗ nào? Sao tóc cứ rụng mãi không thôi, thật sự muốn biến thành một đứa hói à.
Cô không dám vò tóc nữa, vò nữa thì số tóc ít ỏi còn lại cũng khó mà giữ được.
Dư Sơ Cẩn kháng cự việc nhìn thấy thuyền trên biển, cô dứt khoát nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại, thính giác lại trở nên vô cùng nhạy bén.
Tiếng động cơ tàu thủy "ù ù" không ngừng, âm thanh cánh quạt khuấy động nước "ào ào" không ngừng.
Những âm thanh này cứ lởn vởn bên tai, rõ ràng như thể thật sự có một chiếc tàu thủy đi qua gần đây vậy.
Dư Sơ Cẩn nhắm chặt mắt, thái dương giật giật vì bị ảo thính làm phiền.
Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, không ngừng nhẫn nhịn.
Cuối cùng, không nhịn được nữa.
Cô bật dậy khỏi mặt đất, chạy ra ngoài, hét lớn vào chiếc tàu thủy: "Cút đi, không thể nào là thật, cút đi cho ta!"
Tại sao lại phải xuất hiện ảo giác này, cho người ta hy vọng rồi lại làm người ta tuyệt vọng.
Ai mà chịu nổi bị trêu đùa như vậy, giống như dắt chó đi dạo, trêu đùa hết lần này đến lần khác.
Cô điên cuồng, mắng tàu thủy một trận, tâm trạng vốn bực bội, dường như vì la hét mà trở nên thoải mái hơn nhiều.
Xem ra sau này phải thường xuyên ra biển hét một chút, càng kìm nén thì càng khó chịu, hét lên lại thấy thoải mái.
Dư Sơ Cẩn lại hét "a a a" về phía biển mấy tiếng, hoàn toàn giải tỏa hết những cảm xúc không tốt, mới chịu thôi.
Quay người về nơi trú ẩn nghỉ ngơi, bên ngoài nắng quá gắt, làm người ta khó chịu, mắt không mở nổi, còn phải nheo lại.
Cô quay người đi được hai bước, rồi dừng lại.
Rồi lại đi hai bước, rồi lại dừng lại.
Cô đột ngột quay đầu lại nhìn.
Cô nghi hoặc nhíu mày, ảo giác lần này kéo dài có vẻ hơi lâu, những ảo giác trước đây cơ bản chỉ kéo dài khoảng nửa phút đến một phút là biến mất.
Nhưng lần này, chiếc thuyền trên mặt biển vẫn luôn ở đó.
Không chỉ luôn ở đó, mà còn ngày càng chân thật hơn, chân thật đến mức cô thậm chí có thể nhìn thấy những người đang di chuyển trên boong tàu.
Dư Sơ Cẩn nheo mắt nhìn chằm chằm tàu thủy, cứ nhìn mãi nhìn mãi, chiếc tàu thủy cũng cứ mãi không biến mất.
Đột nhiên cô có một suy đoán, vì suy đoán này, Dư Sơ Cẩn nuốt nước bọt, tim "thình thịch" đập nhanh hơn.
Chiếc thuyền đó, có thể nào là thật không?
Phía đông của biển, con rắn lớn không ngừng lặn xuống rồi lại nổi lên, tìm kiếm con cá mà Dư Sơ Cẩn muốn ăn trong nước.
Nó tìm rất lâu cũng không tìm thấy, cá hồi không dễ bắt, vùng biển gần đây rất hiếm gặp, lần trước bắt được hoàn toàn là tình cờ.
Nó lùng sục trong biển, nhưng ngay cả bóng dáng của con cá hồi cũng không thấy, ngược lại làm những con cá khác sợ hãi không thôi.
Tìm rất lâu, thật sự là không tìm thấy, con rắn lớn đành phải bắt một con cá khác, ủ rũ bơi về.
Trong lúc bơi về, nó còn không quên bơi vòng một đường xa, men theo bờ cát, tìm kiếm lon sắt.
Tìm kỹ một vòng, không tìm thấy.
Cá hồi bạn đời muốn ăn không bắt được, lon sắt bạn đời muốn tìm cũng không tìm thấy, cả người con rắn đều không ổn, buồn bã ủ rũ.
Buồn bã ủ rũ một lúc, nghĩ đến việc sắp được gặp bạn đời, lại lập tức có tinh thần, tốc độ bơi cũng tăng lên rõ rệt.
Từ xa nó đã nhìn thấy nơi trú ẩn nằm ở rìa rừng, con rắn lớn ngậm cá trong miệng, vui vẻ bơi về.
Nó lập tức thò đầu vào trong nơi trú ẩn xem.
Trong nơi trú ẩn trống không, không có gì cả.
"Bộp"
Con cá lớn ngậm trong miệng, rơi xuống đất, con cá lăn một vòng, dính đầy bùn cát.
Con rắn lớn tìm kiếm khắp nơi, nó trườn qua trườn lại trên bãi cát, tiếng "hu hu" sốt ruột và hoảng loạn của nó vang vọng khắp bờ biển.
Nó tìm từ lúc trời sáng đến lúc trời tối.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store