[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ
Chương 28: Xin Lỗi
"Mi có thể biến thành hình người không? Có thể không? Biến một cái cho ta xem đi, cũng không nhất thiết phải biến thành hình người,"
Dư Sơ Cẩn hưng phấn khoa tay múa chân.
"Hay là, mi biến thành một con gấu trúc lớn đi, gấu trúc đáng yêu biết bao, lông xù xù, sờ vào chắc chắn thoải mái, tuy ta chưa sờ qua bao giờ, "
"Biến thành một con hổ cũng được đó, đầu hổ to tròn, hổ thật thì ta không dám sờ, hổ do mi biến ta có thể sờ mà, nghĩ thôi đã thấy vui rồi,"
"Hay là biến thành một con báo đi, báo đen, mèo lớn sang chảnh, xoa nắn chắc chắn cũng thoải mái, "
"Biến đi, sao mi không biến? Không biết à? Mi không biết thì không phải là một yêu quái đạt chuẩn!"
Cô còn dùng cả chiêu khích tướng nữa.
Con rắn lớn nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải, nó cố gắng phân tích ý nghĩa lời nói của Dư Sơ Cẩn, kết quả đương nhiên là phân tích thất bại, nó nhe hàm răng trắng bóng cười.
Dư Sơ Cẩn thất vọng, mất hứng.
"Cũng phải, sao có thể chứ, biết phun lửa vốn đã đủ kỳ lạ rồi, nếu còn có thể biến hình, bảy mươi hai phép biến hóa gì đó, vậy ta sẽ phải nghi ngờ ta không phải bị kẹt trên hoang đảo mà là xuyên không đến thế giới tiên hiệp nào rồi."
Cô không suy nghĩ nhiều, chẳng mấy chốc lại hứng thú nhìn con rắn.
"Mi phun lửa lại lần nữa, để ta xem kỹ xem phun thế nào, vừa nãy xảy ra quá nhanh, ta còn chưa nhìn kỹ."
Dư Sơ Cẩn xoa tay, vẻ mặt mong đợi, chờ đợi con rắn lớn phun lửa.
Con rắn lớn nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải, cái vẻ ngây ngô ngốc nghếch kia lại trỗi dậy.
Dư Sơ Cẩn bĩu môi: "Ta nghiêm trọng nghi ngờ mi cố ý giả vờ không hiểu, phun lửa đi."
Con rắn lớn: "Lửa."
Dư Sơ Cẩn: "Ta là bảo mi phun lửa, không phải bảo mi nói chữ lửa."
"Lửa."
"Không được nói nữa!"
"Lửa."
"......"
Tuy con rắn lớn không chịu phun lửa nữa, nhưng củi đã cháy lại là một lợi ích thiết thực, không cần phải tốn công sức nhóm lửa lại, điều đó khiến Dư Sơ Cẩn rất vui.
Đang vui vẻ, cô lại chậc một tiếng.
"Mi biết phun lửa, sao mi không nói sớm, ta vì không nhóm được lửa mà đói ba bốn ngày, kết quả mi..."
Càng nghĩ càng tức, cô liền đi tới gõ đầu nó hai cái.
Bị đánh một cách vô cớ, con rắn lớn "hu hu" ấm ức.
Dư Sơ Cẩn lòng dạ sắt đá, không hề động lòng, thậm chí còn muốn đánh nó thêm hai phát nữa, nhưng khi ánh mắt chạm đến đống thức ăn đầy đất, cô lại mềm lòng.
Cô xoa xoa đầu nó: "Không trách mi không trách mi, mi lúc đầu lại không biết ta cần lửa, nếu mi có thể biết, chắc chắn sẽ không nhìn ta đói lâu như vậy rồi, được rồi, sờ sờ sờ sờ, không ấm ức nữa nhé."
Con rắn lớn lập tức được dỗ dành, cái đầu chui vào lòng cô, cọ cọ.
Nghỉ ngơi hai ngày, bệnh cũng gần khỏi rồi.
Hai ngày trước còn ốm yếu, hai ngày sau, lại khỏe mạnh như thường.
Trong lúc bị bệnh, con rắn lớn đã tháo dỡ nơi trú ẩn, phá tan tành, bây giờ bệnh khỏi rồi, đương nhiên phải dựng lại, không thể ngày nào cũng ngủ ngoài trời được.
Gỗ và dây thừng cần thiết để dựng nơi trú ẩn vẫn còn, chỉ là bị tháo rời ra, dựng lại cũng không quá tốn công, ước chừng nửa ngày là có thể dựng xong.
Con rắn lớn hôm nay đặc biệt tự giác, cô còn chưa gọi nó giúp, nó đã tự giác thu gom những khúc gỗ bị tháo rời ra, đặt bên chân Dư Sơ Cẩn.
Nhìn con rắn lớn trong miệng còn đang ngậm gỗ, Dư Sơ Cẩn nhướn mày, dường như đã tìm ra lý do nó chủ động làm việc rồi, còn có thể là vì cái gì, chẳng qua là đòi khen ngợi.
Dư Sơ Cẩn giơ ngón tay cái lên: "Mi giỏi lắm, lợi hại thật."
Con rắn lớn nhả khúc gỗ trong miệng xuống đất, nó không hề vui vẻ vì được khen, mà lại lẩm bẩm nói tiếng người.
Nó đang nói: "Rắn hư."
Dư Sơ Cẩn ngẩn người: "Ta làm gì mà mi mắng ta rắn hư, vừa nãy không phải khen mi rồi sao, sao khen xong mi còn mắng ta?"
Nó tiếp tục lặp lại: "Rắn hư."
Dư Sơ Cẩn bật cười, cũng không biết đã chọc gì nó rồi, nó cứ một mực ở đó rắn hư rắn hư mãi không thôi.
Dư Sơ Cẩn không để ý đến nó, cô hít một hơi thật sâu, cử động cơ thể, làm vài động tác khởi động, sau đó bắt đầu làm việc.
Việc dựng nơi trú ẩn này, đã không biết lặp lại bao nhiêu lần rồi, quá trình dựng từ lúc đầu còn bỡ ngỡ nay đã trở nên ngày càng thành thạo.
Còn về con rắn lớn, nó cứ ở bên cạnh, vướng tay vướng chân không nói, còn cứ lẩm bẩm không ngừng.
"Rắn hư... rắn hư... rắn hư... rắn hư..."
Dư Sơ Cẩn bị nó lải nhải đến đau cả đầu, cô giơ tay lên: "Mi còn rắn hư rắn hư nữa, tin ta cốc đầu mi không."
Con rắn lớn lập tức dùng đuôi che đầu.
Nhìn bộ dạng che đầu ngốc nghếch của nó, Dư Sơ Cẩn vừa cạn lời vừa muốn cười.
"Được rồi, ta đang xây nhà đó, loại việc tỉ mỉ này mi lại không giúp được gì, đừng có thêm phiền nữa, tự mình qua một bên chơi đi." Dư Sơ Cẩn xua đuổi nó như xua trẻ con.
Con rắn lớn không những không đi, còn ngậm khúc gỗ trên đất lên, đưa cho Dư Sơ Cẩn, ra vẻ nó muốn giúp làm việc.
Trong lúc giúp làm việc, miệng nó tiếp tục nói tiếng người: "Rắn hư."
Dư Sơ Cẩn nhìn khúc gỗ nó đưa qua, vẻ mặt nghi hoặc: "Mi rõ ràng biết rắn hư là ý mắng người, ta cũng không chọc mi, mi lại bằng lòng giúp ta làm việc, vậy tại sao còn cứ mắng ta?"
.
Dư Sơ Cẩn nhận lấy khúc củi nó đưa tới, trong lòng thầm phỉ báng, con rắn này toàn làm những chuyện kỳ kỳ quái quái.
Cô buộc dây thừng vào gỗ để cố định, động tác làm được nửa chừng, như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên dừng lại.
Dư Sơ Cẩn ngẩn người, trầm tư.
Con rắn lớn: "Rắn hư."
Dư Sơ Cẩn: "À! Mi nói rắn hư, không phải là mắng ta, mà là đang mắng chính mi?"
Con rắn lớn đã phá sập nơi trú ẩn, nó biết việc này không đúng, nhìn thấy Dư Sơ Cẩn phải vất vả dựng lại, nó cảm thấy mình đã phạm lỗi, liền cứ ở bên cạnh tự mắng mình.
Mỗi lần nói rắn hư liền tương đương với việc nói một lần: Ta là rắn hư, không nên phá sập nơi trú ẩn.
Dư Sơ Cẩn nhướng mày: "Đây có được tính là mi đang xin lỗi ta không?"
Con rắn lớn: "Rắn hư."
Dư Sơ Cẩn khẽ cười thành tiếng, cô buông sợi dây trên tay xuống, sờ sờ đầu con rắn lớn: "Mi không phải rắn hư, không trách mi."
Đúng là không trách nó, lúc đó Dư Sơ Cẩn nằm trong nơi trú ẩn, sốt cao mê man, nơi trú ẩn lại quá nhỏ, con rắn lớn căn bản không vào được.
Nó không phá sập nơi trú ẩn, làm sao vào chăm sóc cô, làm sao áp sát lại dùng thân rắn giúp cô hạ nhiệt.
Phá sập nơi trú ẩn, hoàn toàn là bất đắc dĩ, cũng là việc không còn cách nào khác, tính chất khác với việc phá sập nơi trú ẩn trước đây, trước đây là thuần túy nghịch ngợm, lần này là quan tâm chăm sóc người.
"Mi không phải rắn hư, mi là rắn tốt, rắn siêu cấp tốt," Dư Sơ Cẩn ôm mặt nó, xoa qua xoa lại, "Rắn lớn nhà ta sao lại đáng yêu như vậy chứ."
Mắt con rắn lớn chớp chớp.
"Ta tuyên bố, mi còn đáng yêu hơn cả Đại Hoàng nhà ta."
"Xì xì."
"Lời này không thể để Đại Hoàng nghe thấy được."
"Xì xì."
"Ha ha ha ha." Dư Sơ Cẩn bật cười.
"Ha ha ha ha." Con rắn lớn học tiếng cười của cô.
Dư Sơ Cẩn im lặng: "Mi là một con rắn không được học ta cười, rất kỳ dị có biết không."
Con rắn lớn: "Ha ha ha ha."
Dư Sơ Cẩn lắc đầu cười cười, không "đấu khẩu" với con rắn lớn nữa, cô cầm sợi dây lên, tiếp tục làm việc.
Thời tiết quá nóng, Dư Sơ Cẩn vừa làm việc vừa lau mồ hôi, mệt đến thở hổn hển.
Con rắn lớn ở bên cạnh học: "Hù hù hù."
Dư Sơ Cẩn buông tay lau mồ hôi xuống, "Mi vừa nãy đúng là không phải rắn hư, nhưng bây giờ thì đúng rồi, mi là rắn hư."
Con rắn lớn ngừng tiếng hù hù.
"Không, rắn hư." Con rắn lớn nửa ngày mới nặn ra ba chữ.
Dư Sơ Cẩn hơi bất ngờ: "Cũng khá biết suy luận ngược, còn biết thêm chữ 'không' nữa."
Con rắn lớn nói từng chữ một: "Không, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn cố ý trêu nó: "Mi chính là rắn hư."
Con rắn lớn sốt ruột đến móng vuốt giẫm trên đất: "Không, rắn hư, không, không, không......"
Dư Sơ Cẩn nín cười: "Được rồi được rồi, không trêu mi nữa, mi không phải rắn hư."
Móng vuốt của con rắn lớn không giẫm nữa, nó chăm chú học câu hoàn chỉnh: "Không, phải, rắn hư."
Hai chữ "không phải" đọc không chuẩn, nhưng hai chữ "rắn hư" lại đặc biệt lưu loát.
Con rắn lớn đã học được một từ thì sẽ lặp đi lặp lại, hàng trăm hàng nghìn lần, sau đó cảnh tiếp theo liền biến thành.
Dư Sơ Cẩn dựng nơi trú ẩn, bận rộn tới lui, con rắn lớn đi theo bên cạnh, lắc lư đầu, miệng không ngừng nói.
"Không phải rắn hư, không phải rắn hư, không phải rắn hư..."
Nói đến lần thứ mấy trăm không rõ, nó bị Dư Sơ Cẩn đánh một trận.
Con rắn lớn sau khi bị đánh trốn sau gốc cây, dùng móng vuốt cào cây.
Dự định là nửa ngày sẽ hoàn thành nơi trú ẩn, thực tế lại không dùng đến nửa ngày.
Sau khi dựng xong, cô lập tức nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Con rắn lớn đang cào cây sau gốc cây, nó trườn qua, cái đầu to ngó vào trong, sau đó... ngậm đôi giày của Dư Sơ Cẩn đi mất.
Dư Sơ Cẩn tức giận, chạy ra đuổi theo, giật lại đôi giày, và dùng đôi giày "pạch pạch" đánh nó mấy cái mới thôi.
Nơi trú ẩn được dựng lên cũng khá kịp thời, gần như vừa dựng xong, bầu trời vốn quang đãng bỗng nhiên mây đen kéo đến dày đặc.
Kèm theo một tiếng sấm vang, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Dư Sơ Cẩn vội vàng di chuyển một phần củi khô vào trong nơi trú ẩn, để tránh bị ướt hết, còn về đống lửa, Dư Sơ Cẩn không quan tâm, dù sao con rắn lớn có thể giúp nhóm lửa, không cần phải lúc nào cũng canh lửa để tránh bị tắt.
Đúng là một chiếc hộp quẹt phiên bản rắn.
Dư Sơ Cẩn ở trong nơi trú ẩn trú mưa, còn con rắn lớn, không thấy nó dưới đất, mà thấy nó đang cuộn mình trên cây dừa cao hơn chục mét.
Trời vừa mưa, nó lập tức trèo lên cây, kiểm tra chiếc áo khoác.
Sau đó lại còn lấy áo khoác xuống.
Lấy xuống đương nhiên không phải để trả lại cho Dư Sơ Cẩn, nó cuộn thành một cuộn, đè chiếc áo khoác dưới cơ thể, hình như là sợ mưa làm ướt áo khoác?
Mỗi lần trời mưa, con rắn lớn đều làm theo quy trình này, lập tức lấy áo khoác xuống che chở.
Dư Sơ Cẩn giật giật khóe miệng: "Thật hết nói nổi, áo khoác của ta mi ngày nào cũng giấu trên cây thì thôi đi, trời mưa rồi còn phải lấy xuống che dưới thân, thật sự coi cái áo khoác này như báu vật rồi."
Dư Sơ Cẩn bây giờ đã không còn hy vọng lấy lại áo khoác nữa, không còn cách nào, con rắn kia giữ áo khoác quá kỹ.
Quả nhiên, đợi đến khi mưa vừa tạnh, con rắn lớn ngậm lấy áo khoác, "vèo" một tiếng đã leo tót lên cây, căn bản không cho Dư Sơ Cẩn cơ hội lấy lại.
Nó lại giấu áo khoác trên cành cây, móng vuốt ấn ấn vào áo, đầu húc húc cái áo, cuối cùng lại ngửi ngửi một hai cái, mới coi như là hài lòng từ trên cây xuống.
Dư Sơ Cẩn lầm bầm chửi.
Con rắn lớn vui vẻ áp sát lại chịu mắng.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Dư Sơ Cẩn lấy chiếc đinh đã làm con rắn lớn bị thương trước đây ra, đã đến lúc bắt đầu nhiệm vụ câu cá của cô rồi.
Đương nhiên câu cá không phải là trọng điểm, trọng điểm là giết thời gian.
Theo kế hoạch ban đầu của Dư Sơ Cẩn, là phải đặt chiếc đinh lên lửa nung mềm sau đó uốn thành lưỡi câu cong, nhưng đến lúc thực hiện, một tia sáng lóe lên, cô nghĩ ra một cách khác tiện lợi hơn.
Ánh mắt Dư Sơ Cẩn rơi vào móng vuốt của con rắn lớn.
Móng vuốt của con rắn lớn không chỉ sắc bén, còn đặc biệt có lực, muốn uốn cong một chiếc đinh thì dễ như trở bàn tay.
Có con rắn lớn giúp đỡ, sao còn phải vòng vèo đi nung đinh, trực tiếp nhờ con rắn lớn giúp là được.
Chiếc đinh quá thô, cho dù chế tạo thành lưỡi câu cong chắc cũng không thể câu được cá, phải mài trước đã, mài chiếc đinh cho nhỏ lại.
Muốn mài một chiếc đinh đến mức có thể dùng làm lưỡi câu, e là phải mất ba đến năm ngày.
Mắt Dư Sơ Cẩn đảo một vòng, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào móng vuốt của con rắn lớn.
Móng vuốt sắc bén của con rắn lớn, có thể dễ dàng chặt đứt một cái cây, nếu đã có thể chặt cây, vậy có thể gọt sắt như bùn không?
Chuốt nhọn chiếc đinh, chẳng phải là một nguyên liệu lưỡi câu hoàn hảo sao.
Càng nghĩ càng thấy đúng, cô vẫy tay với con rắn lớn: "Rắn ơi, qua đây một chút, dùng móng vuốt của mi một chút."
Con rắn lớn bây giờ rất tích cực học nói chuyện: "Móng, vuốt."
Dư Sơ Cẩn gật đầu: "Đúng, móng vuốt của mi."
Con rắn lớn lon ton trườn qua, đưa móng vuốt cho cô.
Dư Sơ Cẩn cũng không khách sáo, cô cầm lấy móng vuốt của nó, bắt đầu chuốt đinh.
Chuốt một cái, một mảnh đinh rơi xuống.
Dư Sơ Cẩn "woah" một tiếng, móng vuốt của con rắn lớn quả thật gọt sắt như bùn, chuốt đinh giống như gọt bút chì vậy, không hề tốn sức.
Dư Sơ Cẩn không ngừng "woah woah".
Con rắn lớn học theo, cũng "woah" lên.
Vui quá hóa buồn, chuốt quá nhanh, không cẩn thận một chút, móng vuốt khẽ lướt lên ngón tay cô.
Dư Sơ Cẩn hít một hơi lạnh.
Ngón tay bị cứa, lập tức xuất hiện một vết cắt nhỏ, máu màu đỏ từ vết thương chảy ra.
Đau quá!
Mày Dư Sơ Cẩn nhíu chặt lại, cô ngậm ngón tay bị thương vào miệng.
Con rắn lớn vẫn còn ngơ ngác, không nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nó ngây thơ chớp chớp đôi mắt to.
Cô ngậm ngón tay trong miệng một lúc, sau khi cầm máu, nhìn kỹ lại, may mắn là móng vuốt chỉ chạm nhẹ vào ngón tay, chỉ rạch ra một vết thương nhỏ.
Nếu vừa nãy cứa mạnh hơn một chút, với độ sắc bén của móng vuốt, ngón tay này của cô có lẽ không giữ được rồi.
Dư Sơ Cẩn thầm cảnh báo bản thân, sau này khi sử dụng móng vuốt của con rắn lớn, phải cẩn thận hơn nữa, cắt sắt còn dễ dàng, huống chi là cắt ngón tay cô.
Dư Sơ Cẩn đưa ngón tay bị thương ra trước mặt con rắn lớn: "Móng vuốt của mi sắc quá, vừa nãy không cẩn thận quẹt một cái, chảy máu rồi."
Con rắn lớn áp sát lại xem, lưỡi rắn thò ra, liếm liếm ngón tay cô.
Đầu lưỡi liếm qua vết thương, mang đến một cảm giác tê rần.
Dư Sơ Cẩn rụt tay lại: "Đừng liếm, đau đó."
Con rắn lớn ngây thơ chớp chớp mắt.
Dư Sơ Cẩn cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay, buồn bực vô cùng, tuy chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng tay bị thương rồi, tiếp theo làm gì cũng không tiện.
Dư Sơ Cẩn lặng lẽ thở dài.
Con rắn lớn nhìn móng vuốt của chính nó, miệng lẩm bẩm: "Ta, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn sững sờ, "phụt" một tiếng bật cười.
Con rắn lớn nghe thấy tiếng cười, nó ngẩng đầu nhìn qua, hối hận tủi thân, nó nói: "Rắn hư, móng vuốt hư."
Biết ngày càng nhiều từ rồi, học một hiểu mười, còn biết nói móng vuốt hư nữa.
"Ta, rắn hư." Con rắn lớn cụp đôi tai nhỏ xuống.
Dư Sơ Cẩn có cảm giác sắp bị nó làm cho tan chảy vì đáng yêu.
"Không hư không hư, mi không phải rắn hư, cũng không phải móng vuốt hư," Dư Sơ Cẩn sờ sờ đầu nó: "Là tự ta không cẩn thận, không liên quan đến mi."
Phải tìm thứ gì đó để băng ngón tay lại, nếu không cực kỳ dễ bị nhiễm trùng, băng cá nhân đương nhiên là không có, ngay cả khăn giấy cũng không có, thứ duy nhất có thể dùng để băng bó có lẽ là chiếc áo thun cô đang mặc.
Cô định xé một miếng vải từ trên áo thun xuống để băng ngón tay, đang do dự nên xé vị trí nào của áo thun, lại phát hiện ngón tay vốn bị rạch một vết cắt nhỏ, đã hồi phục được một nửa.
Vẻ mặt Dư Sơ Cẩn sững sờ.
Cô đương nhiên sẽ không cảm thấy mình sở hữu siêu năng lực gì, có thể hồi phục với tốc độ nghịch thiên như con rắn lớn.
Lời giải thích duy nhất, chỉ có thể là cái liếm vừa nãy của con rắn lớn trên ngón tay cô.
Dư Sơ Cẩn ngẩng đầu nhìn con rắn lớn, "Nước bọt của mi còn có tác dụng giúp hồi phục vết thương à?"
Câu hỏi này rất nhanh đã nhận được câu trả lời chính xác, bởi vì nửa giờ sau, vết thương trên ngón tay đã hoàn toàn hồi phục, ngay cả sẹo cũng không để lại.
Quá đỗi thần kỳ, đến mức Dư Sơ Cẩn nhìn chằm chằm ngón tay một lúc lâu, không ngừng chậc chậc khen lạ.
"Rắn ơi, mi thật sự lợi hại quá, thỉnh thoảng lại mở khóa một chức năng mới, còn có thể chữa trị vết thương ngoài da nữa,"
"Vậy điều này có nghĩa là ta sống trên hoang đảo, không cần phải sợ bị thương ngoài da nữa rồi, dù sao có mi liếm một cái là khỏi."
Dư Sơ Cẩn lắc đầu, không thể nói như vậy được, không bị thương đương nhiên vẫn là tốt nhất, dù sao cũng sẽ đau.
Ngón tay đã lành, Dư Sơ Cẩn lại hoạt bát trở lại, tiếp tục làm lưỡi câu.
Con rắn lớn vốn rất sẵn lòng cho mượn móng vuốt để cô sử dụng, bây giờ lại không hợp tác lắm.
"Mi giấu móng vuốt đi làm gì, mau lấy ra, ta còn phải chuốt đinh nữa,"
"Mi lấy ra đi, nghe lời được không, mi không nghe lời, chính là một con rắn hư."
Con rắn lớn nghe thấy từ khóa, lập tức cãi lại: "Không phải, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn: "Móng vuốt cho ta, nếu không chính là rắn hư."
Con rắn lớn do dự, không mấy vui vẻ, Dư Sơ Cẩn mặc kệ nó có vui lòng hay không, cô cứng rắn kéo móng vuốt của nó qua.
"Mi yên tâm," Dư Sơ Cẩn vừa chuốt đinh, vừa nói: "Ta sẽ cẩn thận, sẽ không làm bị thương tay mình nữa đâu."
Sau khi chuốt cái đinh đến độ nhọn thích hợp cô dừng tay, bây giờ cần phải uốn cái đinh thành độ cong.
Dư Sơ Cẩn vừa nói vừa khoa tay múa chân, bảo con rắn lớn giúp uốn cong một chút.
Giao tiếp cũng coi như là thuận lợi, Dư Sơ Cẩn rất nhanh liền có được một cái lưỡi câu làm từ đinh.
Cô hài lòng gật đầu, vui vẻ sờ sờ đầu rắn, và giơ ngón tay cái lên: "Mi giỏi lắm, lợi hại thật."
Nhận được khen ngợi, móng vuốt nhỏ của con rắn lớn giẫm trên cát, đuôi lắc lư vui vẻ.
Dư Sơ Cẩn chuẩn bị đi tìm một sợi dây làm dây câu, vừa mới di chuyển một bước, con rắn lớn đã chặn đường ở phía trước.
Dư Sơ Cẩn đi vòng qua nó, kết quả giây tiếp theo, con rắn lớn lại chặn phía trước.
Dư Sơ Cẩn nghi hoặc: "Làm gì vậy, cứ chặn đường ta."
Con rắn lớn há miệng, chậm rãi, từng chữ một: "Tốt, rắn."
Cô có chút không hiểu.
Con rắn lớn: "Ta, rắn tốt."
Dư Sơ Cẩn nhướn mày, hiểu rồi: "Con rắn nhà mi, yêu cầu ngày càng nhiều rồi, trước đây khen mi một câu 'mi giỏi lắm mi lợi hại' là được rồi, bây giờ còn phải khen một câu mi là rắn tốt nữa phải không."
Con rắn lớn sốt ruột thúc giục: "Ta, rắn tốt."
Dư Sơ Cẩn gật đầu, "Được được được, mi là rắn tốt, siêu cấp vô địch rắn tốt, rắn tốt rắn tốt."
Nhận được lời khen mong muốn, con rắn lớn lắc đầu lia lịa, nhe một hàm răng trắng bóng, cười ngây ngô.
"Còn rắn tốt nữa chứ," Dư Sơ Cẩn lẩm bẩm: "Một con rắn ngốc."
Vốn là lẩm bẩm nhỏ giọng, không ngờ lại để con rắn đang cười ngây ngô kia nghe thấy.
"Ngốc, rắn?" Con rắn lớn nghi hoặc.
Dư Sơ Cẩn có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, gượng ép giải thích: "Rắn ngốc và rắn tốt là cùng một ý, đều là đang khen mi đó."
Mắt con rắn lớn sáng lên: "Ta, rắn ngốc!"
Dư Sơ Cẩn nghiêng đầu cười trộm, đợi đến khi quay đầu lại, đã thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Đúng, mi là rắn ngốc."
Nó mới học được một từ, hơn nữa là một từ "khen" nó, nó rất nỗ lực luyện tập.
Một con rắn cuộn tròn trên đất, há miệng không ngừng luyện tập.
"Rắn ngốc, rắn ngốc, ta rắn ngốc."
Dư Sơ Cẩn lén cười, cười đến vai cũng run lên.
Con rắn lớn nhìn qua, Dư Sơ Cẩn lập tức ngừng cười, giơ ngón tay cái về phía nó: "Rắn ngốc."
Con rắn lớn vô cùng đồng tình, vui vẻ khôn xiết, tiếp tục luyện tập từ này.
Con rắn lớn chuyên tâm luyện nói chuyện, Dư Sơ Cẩn thì chuyên tâm chế tạo cần câu.
Cô tùy tiện tìm một cành cây có độ dẻo dai làm cần câu, dây dù của dù lượn, tháo ra rồi se lại cho mảnh, làm dây câu, chiếc đinh đã được xử lý làm lưỡi câu, một chiếc cần câu cá phiên bản đơn giản cứ thế được tạo ra.
Mồi câu thì không thiếu, nội tạng động vật một đống, những thứ này đều có thể dùng làm mồi câu.
Dư Sơ Cẩn không phải là cao thủ câu cá, nhưng trước đây cũng câu qua một hai lần, coi như có kinh nghiệm.
Đợi đến lúc chiều tối, mặt trời không còn gắt nữa, Dư Sơ Cẩn bắt đầu câu cá.
Cô tìm một tảng đá ngầm khá bằng phẳng, trèo lên, rắc mồi ở khu vực nước gần đó trước, đặt mồi câu lên lưỡi câu, vung cần câu thành một đường cong đẹp mắt, ném lưỡi câu ra xa.
Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng.
Con rắn lớn lúc này lại không đến quấy rối, nó vẫn đang luyện tập từ mới học.
Khá tốt, không có nó phá rối, mình chắc chắn có thể câu được một con cá lớn, Dư Sơ Cẩn tự tin tràn đầy.
Rất nhanh, khu vực Dư Sơ Cẩn rắc mồi đã có hiệu quả rõ rệt, một đàn cá bơi đến, tranh nhau ăn mồi dưới nước.
Cá rất nhiều, cũng đang điên cuồng ăn thức ăn ném xuống, nhưng không chịu cắn câu.
"Đám cá này cũng khá gian xảo." Dư Sơ Cẩn chậc một tiếng.
Câu cá là phải so kiên nhẫn, Dư Sơ Cẩn bất động như núi, không vội không vàng, tiếp tục chờ đợi.
"Chậc, sao cứ không cắn câu nhỉ." Dư Sơ Cẩn không thể nào là một người không vội vàng, không hấp tấp được.
Cô không hề thích hợp với việc câu cá, bởi vì cô thiếu kiên nhẫn và nóng tính.
Câu cá một lúc cô còn tức giận, nhặt hòn đá bên cạnh, ném vào đàn cá, hy vọng hòn đá có thể làm choáng một con cá.
"Tõm" một tiếng, hòn đá rơi xuống nước, bắn tung tóe nước, đàn cá tán loạn bỏ chạy.
Dư Sơ Cẩn không thu hoạch được gì, bĩu môi, cô cảm thấy phong thủy chỗ này không tốt lắm, đổi chỗ khác câu.
Con rắn lớn không biết từ lúc nào đã áp sát lại.
Dư Sơ Cẩn liếc nó một cái, cảnh cáo: "Không được phá rối."
Con rắn lớn chớp mắt, cũng không biết có nghe hiểu không, nhưng đúng là cũng không phá rối, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Ở bên cạnh một lúc, nó lại đi rồi, đợi đến khi nó quay lại, nó mang về một cành cây cùng kiểu với Dư Sơ Cẩn, trên cành cây còn treo sợi dây cùng kiểu.
Khác biệt duy nhất là trên sợi dây của con rắn lớn không có buộc lưỡi câu.
Con rắn lớn học theo cô, dùng móng vuốt cầm cần câu, quăng sợi dây xuống nước, cũng câu cá.
Một con rắn, lại đi câu cá.
Cảnh tượng này, thật quá hoang đường.
"Con rắn bắt chước này, mi có biết ta đang làm gì không mà mi học theo, ngay cả lưỡi câu cũng không có, mi câu cá gì."
"Xì xì."
"Rắn ngốc."
Con rắn lớn vui vẻ nhe miệng: "Ta, rắn ngốc!"
Dư Sơ Cẩn: "......"
"Được rồi, mi yên lặng, câu cá cho tốt."
Dư Sơ Cẩn nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước câu cá, con rắn lớn cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước câu cá.
Về độ kiên nhẫn, con rắn lớn vượt xa Dư Sơ Cẩn, vì con rắn lớn không hề sốt ruột, còn Dư Sơ Cẩn thì, chưa đến nửa giờ, đã lại muốn đổi chỗ.
Đổi qua đổi lại, bất kể đổi đến vị trí nào cũng không câu được cá.
Đổi vị trí, con rắn lớn cũng sẽ theo sau, Dư Sơ Cẩn đi đâu câu cá, nó liền theo cô đi đó.
Cuối cùng, Dư Sơ Cẩn đổ lỗi cho con rắn lớn: "Có phải là do mi không, mi làm cá sợ chạy mất rồi?"
Con rắn lớn: "Xì xì."
"Chắc chắn là do mi, mi ở bên cạnh ta ngay cả muỗi cũng không chích ta, nói như vậy, cá chắc chắn cũng không dám đến gần."
"Xì xì."
"Đi đi đi, mi qua bên kia đi, ta không tin, ta lại không câu được cá." Dư Sơ Cẩn xua đuổi con rắn lớn.
Con rắn lớn không vui, Dư Sơ Cẩn không hề khách sáo, "bốp bốp" gõ đầu nó hai cái.
Con rắn lớn lập tức ấm ức, cần câu cũng không cần, dùng đuôi che đầu, vừa lùi về sau trốn vừa lẩm bẩm: "Rắn hư! Rắn hư!"
Cứ vô duyên vô cớ đánh rắn, bạn đời là rắn hư, là rắn hư lớn!
Dư Sơ Cẩn chậc một tiếng, rắn hư thì rắn hư, dù sao không thể để nó làm chậm trễ việc câu cá của mình.
Con rắn lớn bị đuổi đi, Dư Sơ Cẩn tiếp tục câu cá.
Ngay lúc này, sợi dây truyền đến sự rung động nhẹ, Dư Sơ Cẩn vui mừng lại vội vàng thở chậm lại, cô không lập tức giật cần câu.
Chờ đợi một lát, tìm đúng thời cơ, giật cần.
Kèm theo tiếng "ào" nước văng lên, một con cá nhỏ bằng bàn tay, bị kéo ra khỏi mặt nước.
Dư Sơ Cẩn vội vàng tóm lấy con cá, gỡ nó ra khỏi lưỡi câu.
Nhìn con cá nhỏ bằng bàn tay này, cô lập tức vui đến không thấy trời đất đâu.
Tuy cá rất nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác thành tựu dâng trào của Dư Sơ Cẩn.
Cô ôm con cá, vui vẻ chưa được hai giây, tay đột nhiên trống không.
Chỉ thấy đuôi con rắn lớn cuộn lấy con cá, "bộp" một tiếng ném xuống đất, cái đuôi "bốp bốp" đập lên con cá vốn đã nhỏ bé đáng thương.
Đập hai cái, con cá trực tiếp bị đập lún xuống cát.
Dư Sơ Cẩn ngẩn người hai giây, "Làm gì vậy, con cá ta vất vả lắm mới câu được."
Nói rồi, cô định đào con cá bị đập vào cát ra.
Đuôi con rắn lớn cứng rắn đẩy cô ra, cát cùng với con cá, tạo thành một đường parabol, bị con rắn lớn quăng thẳng ra biển, nước bắn tung tóe, con cá nhỏ biến mất không dấu vết.
Dư Sơ Cẩn ngơ ngác.
"Con rắn ngốc nhà mi, con cá ta vất vả lắm mới câu được, mi lại ném đi rồi!"
Càng nghĩ càng tức, cô đi tới đánh rắn.
Con rắn lớn dùng đuôi che đầu, vừa chịu đánh vừa lắp bắp lẩm bẩm: "Là rắn hư, rắn hư."
Dư Sơ Cẩn chống nạnh: "Mi ném cá của ta đi, mi còn mắng ta rắn hư, đổ lỗi cho người khác, rốt cuộc ai mới là rắn hư."
Con rắn lớn lượn vòng quanh cô: "Rắn hư, rắn hư, yu, yu."
Yu?
Một âm điệu không chuẩn lắm, chắc là đang nói cá. (Trong tiếng Hoa cá đọc là 'yú')
Cho nên vừa nãy nó không phải là đang mắng cô là rắn hư, mà là đang nói cá là rắn hư.
Dư Sơ Cẩn im lặng, thở dài: "Cá không phải rắn hư, đã nói với mi nhiều lần rồi, ta ăn cá sẽ không bị trúng độc, lần trước chỉ là vì không quen ăn đồ sống."
Con rắn lớn căn bản không nghe, cứ một mực nói cá là rắn hư.
Dư Sơ Cẩn ôm trán, thôi thôi, nói không thông, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay không câu nữa.
Dư Sơ Cẩn cầm cần câu đơn sơ của cô, quay về nơi ở.
Con rắn lớn theo sau, một trước một sau, tắm mình trong ánh hoàng hôn, bóng của họ chồng lên nhau trên bãi cát.
Thời gian trôi qua yên bình.
Dư Sơ Cẩn quay về bên đống lửa, bắt đầu làm bữa tối, vốn còn tưởng hôm nay có thể ăn cá, cho dù chỉ là một con cá nhỏ bằng bàn tay, nhưng không ngờ, vẫn là đã đánh giá thấp sự cố chấp của con rắn lớn trước mắt này.
Không chỉ cố chấp, còn đặc biệt lắm lời.
Dư Sơ Cẩn nấu cơm, nó ở bên cạnh tụng kinh: "Cá, rắn hư, không, không cá, không cá......"
Còn biết ghép từ, cả 'không cá' cũng nói ra.
Dư Sơ Cẩn không muốn để ý đến nó, nhưng nó thật sự là nói đến phiền người, cô lườm nó một cái: "Miệng mi có thể ngừng một lúc không, không cá không cá cái gì, ta chính là muốn ăn cá, nhưng không phải là bị mi ném đi rồi sao, ta bây giờ là muốn ăn cũng không ăn được."
Con rắn lớn đôi khi cũng khá biết nhìn sắc mặt, thấy sinh vật hai chân không vui, nó cũng không nói nữa.
Việc không nói này cũng chỉ kéo dài một lúc, chẳng mấy chốc, nó lại chỉ vào đống lửa: "Lửa, lửa, lửa."
Rắn biết nói chuyện rồi, cuộc sống đúng là trở nên thú vị hơn một chút, đương nhiên thú vị thì thú vị, nhưng ồn ào thì cũng thật sự là ồn ào.
Lúc ăn, con rắn lớn nhìn chằm chằm.
Dư Sơ Cẩn: "Mi lại không thích ăn, mi cứ nhìn chằm chằm làm gì."
Con rắn lớn tiếp tục tha thiết nhìn.
Dư Sơ Cẩn không còn cách nào, cô bẻ một miếng cho nó, nó vội vàng nuốt chửng.
Quên mất sự dịu dàng, nuốt cả nửa cánh tay Dư Sơ Cẩn vào, nó thường xuyên hấp tấp như vậy.
Giây tiếp theo, nó nhổ thịt ra.
Dư Sơ Cẩn không thấy lạ nữa, nó rõ ràng không thể nào thích ăn, nhưng lần nào cũng phải góp vui ăn một miếng, hơn nữa nói cũng không nghe.
Mỗi lần ăn cơm, nó đều trừng đôi mắt tròn xoe, ánh mắt đầy nhiệt tình, dường như không cho nó ăn là ngược đãi nó vậy, nó phải nếm thử một miếng mới chịu thôi.
"Được rồi, hài lòng rồi, nếm cũng nếm qua rồi, đừng ở bên cạnh ta lải nhải lửa lửa lửa nữa, qua một bên chơi đi." Dư Sơ Cẩn vung tay đuổi rắn.
Con rắn lớn rõ ràng nghe hiểu rồi, nhưng nó giả vờ không hiểu, không hề di chuyển nửa bước, cứ dán sát bên cạnh cô, dính như keo.
Ăn uống đơn giản xong, cô ngồi bên bờ biển hóng gió biển một chút, ngắm cảnh đêm, cảm thấy buồn ngủ, liền quay về ngủ.
Đợi đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô vẽ chữ 正 trên cây trước, ghi lại thời gian, rồi lấy chiếc túi đựng thức ăn gia súc của mình, đựng chai nước khoáng, trèo lên lưng con rắn lớn.
Xuất phát đi suối nhỏ rửa mặt, tiện thể lấy nước.
Mỗi ngày đều là quy trình cố định này, sáng dậy vạch chữ 正, ra bờ suối vệ sinh lấy nước, về nhà làm bữa sáng, sau đó ngẩn người và nói chuyện với con rắn lớn.
Một buổi sáng trôi qua, lại làm bữa trưa ăn, ăn xong tiếp tục ngẩn người, chiều tối bắt đầu câu cá.
Nhưng vận may của cô quả thật không tốt, ngoài lần đầu tiên câu được một con cá nhỏ bằng bàn tay, sau đó không câu được con cá nào nữa.
Câu cá xong thì ăn tối, rồi đi ngủ.
Mỗi ngày đều như vậy, lặp đi lặp lại, nhàm chán, nhưng cũng bình yên.
Cuộc sống yên bình, hôm nay lại xuất hiện tình huống bất ngờ.
Buổi sáng sau khi vệ sinh xong ở bờ suối nhỏ, đáng lẽ phải về nơi trú ẩn, nhưng con rắn lớn lại không đi đường về nhà.
Dư Sơ Cẩn tuy là người mù đường, nhưng đi đi lại lại con đường này nhiều lần như vậy, cô không thể nào không có ấn tượng, rõ ràng đã nhìn ra lộ trình không đúng.
"Không phải là đi về sao, mi đây là muốn dẫn ta đi đâu?"
"Xì xì."
Con rắn lớn trả lời, nhưng cũng như không trả lời, Dư Sơ Cẩn lại không hiểu ngôn ngữ xì xì của nó.
Nhưng cô cũng không để ý, thời gian rất rảnh rỗi, Dư Sơ Cẩn ngày nào cũng không có việc gì chính đáng để làm, không ngại con rắn lớn đưa cô đi tham quan những nơi khác.
Không hề lo lắng bị con rắn lớn bán đi, cô yên tâm nằm trên lưng rắn, toàn thân thả lỏng, dần dần lại cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô là bị con rắn lớn liếm cho tỉnh.
Cô đẩy con rắn lớn ra, lau nước bọt trên mặt, mở đôi mắt mơ màng.
"Bẩn chết đi được, mặt ta vừa mới rửa xong, mi thật sự rất phiền đó, mi đây là đưa ta đến đâu rồi?"
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ánh mắt Dư Sơ Cẩn chợt ánh lên một tia sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store