[BHTT - Edit] Hôn Lệnh - Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
Chương 15: Nàng ấy tới
"..."
Nhạc phu nhân thở đều mười mấy nhịp, ngơ ngác chớp mắt, hỏi: "Con bé làm gì?"
Nha hoàn đỏ mặt, suy xét đến việc phu nhân bây giờ cũng là người đã sinh bốn đứa con, hơn bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp không chịu nổi kích thích, nàng chu đáo hạ thấp giọng: "Tiểu thư nàng, nàng dưới gốc cây Dương cường hào đoạt thủ một tiểu nương tử khác, hai người còn hôn nhau!"
Nàng dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Nhạc phu nhân hiểu ra.
Sau đó mặt đen đến đáng sợ.
Nhạc Cửu dựng tai lên, thấy mẹ ruột không nói hai lời đã thay đổi sắc mặt, tim gan run lên, ỷ vào từ nhỏ đã được cưng chiều, là áo bông nhỏ trong nhà, nàng cẩn thận di chuyển, dùng ngôn ngữ nghèo nàn của mình giải thích: "Có lẽ, có lẽ là hai bên tình nguyện?"
"Cường hào đoạt thủ" cái quỷ gì, nàng là loại người như thế sao?
Chẳng lẽ không phải ngươi sao?
Nha hoàn cùng tiểu thư nháy mắt ra hiệu với nhau.
Nhạc Cửu vẻ mặt ngẩn ngơ, cẩn thận nhớ lại đầu đuôi câu chuyện, hình như... hình như nàng quả thật là dựa vào một loại dũng khí trực tiếp xông lên, không hề có sự đồng ý của Dương tỷ tỷ?
Tiêu rồi.
Nàng lâm vào hoảng loạn: Dương tỷ tỷ sẽ không nghĩ là gặp phải tiểu lưu manh đâu đúng không?!
Nhạc phu nhân rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của con gái không ngừng thay đổi, lòng nghẹn lại, không khỏi dùng ánh mắt "không ngờ bảo bối ngoan ngoãn nhà ta lại là loại người này" nhìn nàng.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi ảo tưởng tự mình hù dọa chính mình, Nhạc Cửu ngước mắt, đối diện với ánh mắt kỳ lạ như nhìn người phụ bạc của mẹ, lập tức phản bác: "Con không có!"
Không có cái gì, cũng không tiện nói tiếp.
"Còn gì nữa không?" Nhạc phu nhân quay đầu hỏi nha hoàn.
Nha hoàn lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ: "Sau đó... tiểu thư kéo nô tỳ chạy về."
"..."
Tê.
Huyệt thái dương của Nhạc phu nhân giật giật.
Nhạc Cửu dùng đầu ngón tay gãi nhẹ cằm, giống như một con mèo vì che giấu hành vi ăn trộm cá của mình mà làm cố ý ra vẻ, khiến Nhạc phu nhân bật cười: "Hôn xong rồi chạy, đúng là một tiểu nương tử không có trách nhiệm."
Bây giờ bà đột nhiên không lo lắng Cửu Cửu sẽ mãi treo cổ trên một cái cây nữa.
Đây không phải sao.
Mới chặt gốc cây Dương to lớn kia, người này lại tìm "một cây" khác sao?
Còn dám động miệng?
Bà vừa tức vừa sầu, sầu đến mức sắp nổ cả đầu rồi: Bảo bối nhà bà, đây là nhận rõ thực tế, biết Dương đại tướng quân không phải là người nàng có thể trèo cao, nên chuyển mục tiêu, không thương hương tiếc ngọc?
Đều đã đến mức "hủy hoại sự trong sạch của người khác", bà chịu đựng thái dương giật mạnh, hỏi: "Là tiểu nương tử nhà ai?"
Nhạc Cửu ấp a ấp úng không nói nên lời.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của phu nhân, nha hoàn hiểu ý nói: "Rất trẻ, mặt nhìn rất non, không giống người ở thôn Trường Nhạc, dáng người thẳng tắp, dung mạo không tệ..."
Nghe mấy lời miêu tả của người ngoài cuộc, đáy mắt Nhạc phu nhân mơ hồ hiện lên một hình bóng, cảm nhận về con gái càng thêm phức tạp.
Đây là hái không được quả đào tươi trên cành, thì dùng quả mận lớn thay thế sao?
Dù sao cũng là quả.
Nhạc Cửu vẫn chưa biết nhận thức về nàng của mẹ đã lệch đi mấy ngàn dặm, e thẹn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng, một mạch chạy biến.
Cửa đóng lại, nàng đá đi đôi giày thêu lên giường lăn qua lăn lại.
Đã hôn được rồi.
Cũng đã ôm được rồi!
Dương tỷ tỷ của nàng không có lừa nàng!
Chỉ là đến trễ hơn nửa năm.
Tâm tình kích động từ từ bình phục, nàng nằm sấp trên giường lớn, một tay chống cằm: Muộn mất nửa năm, nàng phải phạt nàng ấy thế sao đây?
Ai nha, nàng e thẹn chạy đi mất, Niệm Niệm đường có hiểu lầm nàng chiếm tiện nghi xong không muốn chịu trách nhiệm nha.
Nàng muốn chịu trách nhiệm.
Nàng rất muốn chịu trách nhiệm.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui đều thấy không ổn, Nhạc Cửu xuống giường, may giày vào, chỉnh trang y phục, nhẹ nhàng mở cửa.
Cái đầu nhỏ xù xù thò ra từ trong cửa, hai đôi mắt cực kỳ giống nhau không hẹn mà đụng phải giữa không trung, Nhạc phu nhân cười như không cười: "Sao? Không ngồi yên ở đây được nữa, lại muốn chạy lung tung?"
"Con quên xách cái thùng gỗ nhỏ của con về rồi..."
"Vậy thì không cần nữa."
Nhạc Cửu đáng thương ôm quyền cầu xin, lòng người làm mẹ như mềm nhũn, vừa định nhượng bộ, lại đột nhiên nghĩ đến việc nàng ra ngoài trồng cây mà còn có thể làm hỏng trong sạch của tiểu nương tử, vô thức mím môi: "Con lớn rồi, tất nhiên là mẹ thương con, nhưng con trời sinh đã có sở thích khác người, bất kể con hiếu kỳ hay là thật sự không nhịn được, trước khi con đồng ý chính thức xem mắt với Ngô tú tài, mẹ sẽ không cho con ra ngoài nữa."
Tránh để Cửu Cửu nhà bà lại gây thêm nợ phong lưu.
"Mẹ!"
"Cửu Cửu, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tiểu nương tử. Con cũng là nữ tử, sao có thể tùy tiện khinh bạc người khác?"
Bà cũng sợ tiểu nương tử bị bắt nạt tìm đến tận nhà đòi công bằng, đến lúc đó bà phải ăn nói sao đây? Chi bằng cứ để con gái trốn một thời gian, tránh đi phiền phức.
"Mẹ nghĩ con là gì?"
Nhạc phu nhân im bặt, khẽ đáp: "Tiểu lưu manh hôn xong rồi chạy?"
Nhạc Cửu ủy khuất chết đi được, bám vào cửa ngăn mẹ đóng cửa, bờ môi khẽ động: "Có tiểu lưu manh nào đáng yêu như con không? Con không phục."
"Không phục cũng phải phục."
Rầm.
Cửa đóng lại.
Đến từ sự vô tình của áp chế huyết mạch, Nhạc Cửu bị buộc phải đóng cửa suy ngẫm.
Nói về tiểu nương tử hôn xong rồi chạy, Dương Niệm một mình đứng trong gió sờ lên đôi môi ẩm mềm, chợt trong mắt lấp lánh đầy ánh sao rực rỡ.
Nàng bất đắc dĩ cất gọn chiếc xô gỗ và cái cuốc mà Nhạc Cửu chạy vội mà bỏ lại.
Dương Bình lái xe đến, nhìn trái nhìn phải không thấy Nhạc tiểu nương tử: "Tướng quân, nàng ấy đi rồi sao?"
Vậy là thành hay không thành?
Hắn không dám hỏi.
Tâm trạng Dương Niệm rất tốt: "Đã đến đây rồi thì đừng gọi tướng quân nữa, mọi chuyện như cũ."
Hắn tỏ vẻ đã hiểu, biết cần phải nghe lời: "Dương tỷ tỷ."
"Về thôi."
"Về?"
"Ta định an cư ở đây."
Thôn Trường Nhạc dựa núi mà xây, một con sông Thanh Thủy chảy xuyên suốt từ Bắc xuống Nam.
Nhà Nhạc Cửu ở phía Bắc sông Thanh Thủy, không ngờ mấy ngày nay, bên kia sông lại náo nhiệt hơn nhiều.
Trưởng thôn đích thân dẫn người đốc thúc xây nhà mới, địa chủ Nhạc đi dạo gặp ông ta, còn tưởng trưởng thôn xây xong phòng cưới cho con trai cả, lại bắt đầu lo chuyện lập gia đình cho con trai thứ, cảm thán trong lòng một câu làm cha thật không dễ, ngoài mặt lại cười nói: "Chúc mừng nha, ngày nào mới được uống rượu mừng của Thu Minh?"
Thu Minh là tên con trai thứ của trưởng thôn.
Vừa nghe lời này, trường thôn liền biết ông ta hiểu lầm rồi, ngồi xổm dưới gốc cây rít một hơi thuốc lá, đôi mắt già nua nheo lại, mỗi một nếp nhăn ở khóe mắt đều tràn đây sự ghen tị: "Tôi còn mong bận rộn vì nó."
Thế mà không phải sao?
Vậy thì...
Địa chủ Nhạc nhìn công trình lớn tận mấy trăm người, lại nhìn trưởng thôn Mạc đang ngồi xổm cạnh con chó hoang: "Vậy thì trận thế này làm lớn thật."
"Có thể không lớn sao?" Trường thôn Mạc liếc ông ta một cái, thấy rõ sự tò mò trong mắt ông ta, có tâm bán một cái ơn, chống đầu gối đứng dậy, đứng bên cạnh ông ta thì thầm: "Là huyện thái gia dặn dò."
Liên quan đến quan lại, lòng Nhạc Trấn Đông không khỏi động đậy: "Thôn Trường Nhạc này sắp có quý nhân đến sao?"
Chắc chắn không thể là huyện thái gia chán ở huyện thành rồi, muốn trải nghiệm cuộc sống thôn quê được.
Nếu là căn dặn của hắn, cũng khó trách họ Mạc lại sốt sắng nhiệt tình tới vậy.
Hắn tặc lưỡi một tiếng, lại nói vài câu khách sáo, chắp tay sau lưng về nhà.
Bữa tối, Nhạc Cửu được ra khỏi phòng, các món ăn nóng hổi không thể cứu vãn tâm trạng u ám tồi tệ của nàng, người làm cha nhìn thấy mà xót xa, gắp cho nàng một đũa thịt gà xé nhỏ: "Đây, Cửu Cửu, ăn nhiều vào."
Nhạc Cửu oán hận sâu nặng nắm chặt đũa trúc, ăn không ngon.
Nhạc phu nhân cứng rắn không chiều theo thói hư tật xấu của nàng, trước khi con gái bắt đầu làm nũng cầu xin đem lời nói hết: "Không được không được không được, con là người phải lập gia đình, không thể chạy ra ngoài tai họa trong sạch của tiểu nương tử."
"..." Địa chủ Nhạc mới biết chuyện này, lông mày giật giật: "Tai họa trong sạch của tiểu nương tử?"
"À, dạo trước ông bận, tôi quên nói với ông..."
Trước bàn ăn, Nhạc phu nhân nói rõ ràng lý do vì sao lại nhốt con gái, địa chủ Nhạc không giữ được vẻ bình tĩnh, đặt đũa xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm áo bông nhỏ trong nhà.
Dù da mặt áo bông nhỏ có dày đến mấy, cũng sắp bị ông nhìn đến cháy thành chiếc áo bông rách rồi, Nhạc Cửu bất an dùng mũi chân cọ nhẹ trên mặt đất, một mặt suy nghĩ mấy ngày không gặp, Dương tỷ tỷ của nàng có đến tìm nàng không, một mặt lại suy nghĩ cha rốt cuộc đang giữ lời gì trong lòng, sao lại nhìn nàng đáng sợ như vậy?
Nàng hôn Dương tỷ tỷ, hẳn là Dương tỷ tỷ đã biết mấy năm nay nàng vẫn luôn chờ nàng ấy, nàng ấy sẽ làm gì?
Bây giờ nàng bị mẹ quản rất nghiêm, cha có giúp nàng hay không?
"Kiếp này con, nhất định không thích nam nhi sao?"
Nhạc Cửu gật nhẹ đầu.
Địa chủ Nhạc mặt mày nghiêm túc: "Nếu cha mẹ ép con thì sao?"
"Không thích chính là không thích."
Nhạc phu nhân cốc vào đầu nàng một cái.
Nhạc Cửu ôm đầu phản đối: "Nhưng mà, nàng ấy tới tìm con rồi..."
"Ai?"
Nhạc tiểu nương tử ở trước ánh mắt cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn từng chút từng chút một nhuộm đỏ bởi sự e thẹn, đôi môi non nớt khẽ mở, thanh âm nhỏ như muỗi: "Dương tỷ tỷ."
"Ai?!"
"Lão gia, phu nhân, người cửa có khách đến."
Lời của quản gia đến quá đúng lúc, vợ chồng nhà họ Nhạc nhìn nhau, bàn tay địa chủ Nhạc đặt dưới bàn không có tiền đồ mà run rẩy, Nhạc phu nhân một tay vỗ vào mu bàn tay ông: "Ông, đi xem đi."
"Phu, phu nhân không đi cùng vi phu sao?"
Nhạc phu nhân một ánh nhìn cũng không thèm cho ông, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người con gái.
Địa chủ Nhạc nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đứng dậy, do dự một lúc, xoay người đi.
"Mẹ vẫn chưa hỏi con, tiểu nương tử con hôn hôm đó, là..."
"Là nàng ấy."
Cạch.
Đôi đũa trong tay Nhạc phu nhân rơi xuống.
---
Ngoài cửa nhà họ Nhạc tụ tập không ít người.
Thật sự là trận thế khách đến hôm nay quá lớn, thu hút hàng xóm láng giềng đến vây xem.
Từ quản gia biết được khách đến mang theo lễ vật, địa chủ Nhạc không để ý, thật sự sẽ không trùng hợp như vậy chứ - Dương Niệm là ai? Đại tướng quân Trấn Bắc chính nhất phẩm công trạng hiển hách của Đại Thịnh vương triều, hồng nhân trước mặt bệ hạ, đại nhân vật quyền thế ngút trời sao có thể đến thôn Trường Nhạc của bọn họ?
Không phải là không tin lời của con gái, mà là không dám tin, người ta làm Đại tướng quân mà lại còn mang theo lễ vật đến tận cửa nhà rách nát của ông.
Đúng rồi.
Cửa nát.
Vốn là địa chủ Nhạc còn cảm thấy đại môn nhà mình được sửa chữa nửa tháng trước đặc biệt khí phái, bây giờ không còn tự tin ấy nữa.
Ngoài cửa Nhạc gia, quà cáp chất đống như nước trên con phố dài, từng chiếc rương lớn khiến hai cha con Nhạc Trấn Nam, Nhạc Thụ Sinh hai mắt đỏ ngầu.
"Cha, người đến là ai vậy? Chẳng lẽ là họ hàng xa nhà ta?"
Nhạc Trấn Nam rất sẵn lòng tin rằng người đến là họ hàng xa của nhà họ Nhạc, nhưng mà, hắn cau mày lắc đầu.
Thế hệ này của nhà họ Nhạc, người thành đạt nhất chỉ có Nhạc Trấn Đông, không còn có ai khác.
Huống hồ, mắt hắn không mù, những thứ khác tạm thời không nói đến, chỉ nói đến nữ nhân đứng cạnh kiệu với vai trò hạ nhân kia, khí chất kia cũng không phải là điều mà những kẻ chân tay lấm lem bùn đất như họ có thể sánh bằng, nhìn khí thế quanh thân nàng ta, còn uy phong hơn cả huyện thái gia.
Một chiếc kiệu mềm mại chính chính đáng đáng dừng ở đó, những chiếc chuông treo ở bốn góc kiệu, nhìn màu sắc cũng biết là làm bằng vàng. Phải có gia sản giàu đến mức nào, mới dám tiêu xài hoang phí như vậy?
Tiếng bàn tán xung quanh không ngớt.
Dương Niệm ngồi trong kiệu ước chừng "nhạc phụ" sắp xuất hiện, ngọc cốt kim phiến trong tay vén lên rèm kiệu, một bộ áo lụa xuân màu phù dung sang trọng đến chói mắt hiện ra trước mắt.
Không nói đến dung mạo và khí chất hơn người của nàng, chỉ riêng bộ trang phục phi kim tức ngọc, phi phú tức quý này, cũng đã đủ khiến thôn dân thôn Trường Nhạc không dám thở mạnh.
Mạnh nữ y cung kính vuốt phẳng những nếp nhăn nhỏ xíu xiu trên vạt áo của Đại tướng quân, thấy mọi cử chỉ của nàng ấy đều không sai một ly so với những gì họ đã bàn bạc trước đó, nàng âm thầm nín cười, cười vị Trấn Bắc Đại tướng quân sát phạt quyết đoán cũng có một mặt thuần tình như vậy.
"Được chưa?"
"Được rồi." Mạnh nữ y lùi lại nửa bước, cúi đầu rũ mi giữ im lặng.
Dương Niệm hít một hơi thật sâu, lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, để có thể xuất hiện trong trạng thái tốt nhất khi bái kiến "nhạc phụ tương lai."
Còn đang suy nghĩ, trong tầm mắt đã xuất hiện một nam tử trung niên cao ráo, thanh tú.
Người đến không phải Nhạc Trấn Đông thì còn có thể là ai?
Đợi đến khi đến gần có thể nhìn rõ mặt người, thân hình Nhạc Trấn Đông khựng lại, đầu gối mềm nhũn, suy đoán trong lòng gần như thành sự thật, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây là... đây là thật sự đến rồi sao?
----
Update: 21.11.2025
Lời của tác giả: Nàng đến rồi nàng đến rồi, nàng đến cướp đi chiếc áo bông nhỏ nhà ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store