[BHTT - Edit] Hôn Lệnh - Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão
Chương 14: Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng
Dương Niệm, người có nụ cười thật đẹp, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, đón lấy làn gió xuân se lạnh mà đi đến gần, trong lòng tràn ngập một Nhạc tiểu nương tử có chút ngây ngô, có chút đáng yêu, gương mặt đã hoàn toàn nảy nở, lời đến bên môi, lại không thốt ra được một chữ.
Nói gì bây giờ?
Nói gì mới có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung ngày đêm của nàng ấy suốt ba năm qua?
Trận chiến cuối cùng đánh bại Bắc Nhung Dương Niệm còn không thấy khó khăn như hiện tại.
Nàng đã thất hẹn.
Không xuất hiện ở thôn Trường Nhạc đúng như lời hẹn, khiến giờ phút này nàng đứng ở đây, không dám nhìn vào mắt Nhạc tiểu nương tử.
Nụ cười nơi đáy mắt dần dần tắt lịm, lòng bàn tay Dương Niệm đổ mồ hôi.
"Ngươi... ngươi ngẩng đầu lên."
Giọng nói trong trẻo, êm tai tan vào trong gió xuân, Dương đại tướng quân mất đi khí thế tung hoành chiến trường bách chiến bách thắng, không dám không nghe, đành buộc mình ngẩng đầu mắt nhìn thẳng vào tiểu nương tử mà nàng ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhạc Cửu đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Dương Niệm đập loạn nhịp, cực kỳ không có tiền đồ, mắt không dám chớp, càng không dám né tránh, trực tiếp dón nhận đôi mắt long lanh nước mắt của tiểu nương tử, sự hổ thẹn cuộn tròn trong tim gần như nhấn chìm nàng, nàng không dám thở mạnh.
Dương Bình thức thời trốn trong xe ngựa, tay nắm roi, thậm chí cẩn thận điều khiển xe ngựa đi xa hơn một chút, để Đại tướng quân không bị mất mặt.
"Ngươi..." Môi Nhạc Cửu khẽ hé.
Dương Niệm căng thẳng đến tiếng lòng căng chặt, lưng thẳng tắp, rõ ràng là một thân hình thon dài đầy sức mạnh, vô cớ lại toát ra vẻ yếu thế, như một chú chó lớn biết lỗi liền sửa, cụp tai xuống.
"Ngươi còn biết, còn biết quay về sao..."
Giọng nàng rất khẽ, gió thổi qua liền tan. Cũng may tai Dương Niệm thính, mới không bỏ lỡ sự bất an ẩn chứa trong mỗi âm tiết của nàng.
Chính sự xuất hiện của nàng ta đã khiến tâm trạng tiểu nương tử khó bình tĩnh.
Nghĩ thông điều này, nàng ấy lại có chút vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng, một bản thân khác đang trách mách sự đê tiện trong xương tủy của chính mình.
Hẹn ước ba năm, nàng ta đã đến muộn gần nửa năm.
Nửa năm là sáu tháng, gần hai trăm ngày chờ đợi, còn khó khăn gấp bội so với mỗi một ngày của ba năm trước. Nếu Nhạc tiểu nương tử thực sự đã chờ đợi, thì sự khó khăn này sẽ còn phóng đại đến vô hạn.
Chờ đợi một người đã hứa mà không xuất hiện, giống như chờ đợi một bình minh không biết trước.
"Ngươi..."
Ngươi có còn đang chờ ta không?
Lời nghẹn trong cổ họng, một bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng ấy.
Không lâu trước đây, Nhạc Cửu còn đang chăm chú trồng cây, bàn tay trắng nõn dính đầy bùn đất, nàng cố ý dùng bàn tay không sạch sẽ đó vuốt ve gò má của Trấn Bắc Đại tướng quân, vốn non nớt hơn những người cùng tuổi.
Chạm vào người thật, cảm giác ấm áp từ từ lan tỏa trên đầu ngón tay.
Nàng đột nhiên cười khẽ.
Là thật.
Là sống sờ sờ Dương tỷ tỷ.
Không phải ảo giác, càng không phải là mơ.
Dương Niệm thành thật đứng yên tại chỗ, mặc cho đầu ngón tay của tiểu nương tử lướt qua lông mày, sống mũi, môi, cằm của nàng ấy, cổ họng không nhịn được nuốt xuống nước bọt.
Vào thời điểm hai người im lặng, sự mập mờ dâng lên, tiếng nước bọt có vẻ hơi lớn.
Nhạc Cửu lại cười, đôi mắt lấp lánh cố ý nhìn chằm chằm vào yết hầu gợi cảm quyến rũ của Đại tướng quân.
Nàng thấp hơn Dương Niệm nửa cái đầu, trổ mã vô cùng tốt, còn nhớ lần gặp mặt ba năm trước, nàng là một đóa hoa nhỏ chưa nở rộ, chớp mắt, đóa hoa đã lặng lẽ nở rộ, thật quá yêu kiều.
Đột nhiên Dương Niệm mặt đỏ tai nóng, gần như là hoảng loạn dời tầm mắt xuống.
Cuối cùng, đỏ hết cả lỗ tai chỉ dám nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu của Nhạc Cửu.
Đôi giày thêu cũng đẹp.
Ít nhất khi nhìn đôi giày thêu này, trái tim sẽ không đập thình thịch, như thể đang ôm một con thỏ điên không an phận trong lòng.
Nhạc Cửu khẽ cong môi, đầu ngón tay chạm vào vị trí sụn nổi lên ở yết hầu của Đại tướng quân.
Mềm mềm.
Ực.
Tiếng nuốt nước bọt lại vang lên, mặt Dương Niệm đỏ bừng đến sắp điên rồi.
Nàng ấy gầy quá.
Người làm Đại tướng quân, cũng ăn không đủ no sao?
Đầu ngón tay Nhạc Cửu ấn ấn, trời mới biết Dương Niệm đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể kiềm chế đôi tay, lòng không ngừng có thanh âm nhắc nhở rằng: Không được động, tuyệt đối không được động.
Muốn cưới được vợ, trước tiên phải tạ tội.
Tiểu nương tử hết giận rồi, mới có thể tốt với nàng ấy.
Nàng muốn chơi thế nào cũng được, chỉ là ấn ấn yết hầu thôi, dù có tát nàng ấy một cái, nàng ấy cũng sẽ không tránh.
Các loại suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu, Dương Niệm nhịn xuống xung động muốn đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương. Với vẻ ngoan ngoãn, mặc cho người khắc nắn bóp, khóe môi Nhạc Cửu nhếch lên, khẽ nói: "Dương tỷ tỷ?"
"Nhạc tiểu nương tử."
Gọi gì mà "Nhạc tiểu nương tử" cơ chứ?
Quá xa lạ rồi.
Nhạc Cửu nói: "Tên ta chỉ có một chữ Cửu, Cửu ấy à, là viên đá đẹp màu đen nhạt như ngọc, có ý nghĩa quý giá, độc nhất vô nhị."
"Tên rất hay." Dương Niệm rũ mắt nhìn đôi giày thêu màu hồng nhạt tinh xảo của nàng: "Ta họ Dương, tên một chữ Niệm, trọng tình trọng nghĩa, là Niệm trong 'niệm niệm bất vong'."
Sau gần ba năm rưỡi, hai bên mới chính thức trao đổi tên họ, thật thú vị.
"Niệm Niệm?"
"..."
Không ai lên tiếng. Nhạc Cửu thong thả ngẩng cằm, ủy khuất gọi: "Niệm Niệm."
"Ừm..."
Nhạc Cửu cười: "Niệm Niệm?"
Dương Niệm muốn che mặt, tai nóng bừng: "Cửu Cửu."
Nàng ấy gọi "Cửu Cửu", âm sắc mềm mại, chỉ riêng vẻ ngượng ngùng, thuần khiết này của nàng ấy thôi, ai mà dám nghĩ đây là Trấn Bắc Đại tướng quân chính nhất phẩm của Đại Thịnh vương triều đâu, là soái tài, mãnh tướng đã khiến Bắc Nhung cúi đầu xưng thần.
Nàng ấy không xuất hiện, Nhạc Cửu thật sự là "tiểu oán phụ", nàng vừa xuất hiện, bầu trời trên đầu Nhạc Cửu liền sáng bừng, khắp nơi đều là mùa xuân tươi đẹp.
Dương Niệm cúi thấp đầu, cằm ghì chặt vào xương quai xanh, không nhìn rõ dáng vẻ nàng ấy, vẫn muốn nhìn thêm, Nhạc Cửu khom lưng nhìn từ dưới lên.
"..."
Một lần nữa thình lình lọt vào tầm mắt của nàng ấy, tim Dương Niệm hẫng một nhịp.
"Niệm Niệm, có phải là do ta lớn lên quá xấu không? Sao ngươi lại không nhìn ta?"
Giọng Nhạc Cửu tràn đầy phiền muộn, lòng thầm reo hò rằng phong thái Dương tỷ tỷ của nàng vẫn như xưa.
Nghe người ta nói biên quan khổ ải, gió như dao cứa vào mặt đau rát, nàng đã lo lắng rất lâu, sợ rằng biên thành khắc nghiệt sẽ hủy hoại người tỷ tỷ tốt mà nàng yêu mến, hôm nay gặp mặt, nàng đã an tâm rồi, không còn lo lắng sẽ trở thành kẻ phụ tình nữa.
"Ta... ta không có không nhìn ngươi." Dương Niệm ổn định tâm thần, đường hoàng nhìn nàng - ánh dương đáp lên khuôn mặt trắng như sứ, mái tóc đen nhánh của Nhạc tiểu nương tử, mọi thứ đẹp đến mức như không có thật.
Nhưng trái tim nàng đập là thật.
Thật đến nỗi niềm vui tràn ra từ khóe mắt.
Nhìn rõ đôi mắt nàng ấy, cũng từ đôi mắt nàng ấy nhìn thấy chính mình, Nhạc Cửu lao vào lòng nàng ấy, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của đối phương.
Lưng Dương Niệm cứng đờ, không dám đưa tay ra ôm nàng, hơi thở có chút rối loạn: "Cửu Cửu..."
"Dương tỷ tỷ, ngươi để ta đợi thật khổ sở, đồ đại lừa đảo! Người xấu!"
"Là lỗi của ta, ta..."
Những lời còn lại đột nhiên dừng lại bên môi, hơi thở ẩm ướt truyền đến nơi gáy khiến Dương đại tướng quân không sợ trời không sợ đất cứng đờ như đá.
Nhạc Cửu vùi mặt bên gáy nàng ấy, hít sâu một hơi thanh khí: "Ngoài việc nhận lỗi ra, ngươi không còn lời nào khác muốn nói với ta sao?"
"Có. Ta có." Hai tay Dương Niệm không biết đặt ở đâu, muốn đặt lên eo tiểu nương tử, nhưng lại không dám chạm vào. Vài lần tiến đến gần rồi lại rời xa, cuối cùng nàng ấy đành chịu thua, buông thõng hai tay một cách tự nhiên: "Ngươi, ngươi có..."
"Hửm?"
Giọng mũi hừ nhẹ mang theo chút ý làm nũng.
Chắc là đang làm nũng nhỉ?
Dương Niệm không chắc chắn hỏi: "Ngươi vẫn còn, vẫn còn đợi ta sao?"
Nhạc Cửu buông nàng ấy ra, đôi mắt sáng ngời liếc nhìn: "Ngươi đoán xem."
"Ta rất ngốc, đoán không ra."
Nàng ấy lấy ra chiếc khóa trường mệnh luôn mang theo bên người, trực tiếp hỏi: "Ta còn cơ hội cưới ngươi làm vợ không?"
Dù có ngượng ngùng thuần khiết đến đâu, cũng là người làm tướng, đều đã quen với việc giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, luôn giữ đầu óc tỉnh táo, ánh mắt nàng ấy nhìn sang quá nóng bỏng, nóng đến mức Nhạc Cửu không dám tiếp tục trêu trọc người ấy nữa, ánh mắt rơi vào chiếc khóa trường mệnh kia: "Ngươi vẫn luôn mang theo nó à?"
"Tiểu nương tử tặng, không dám tùy tiện xử lý, chỉ có thể luôn mang theo bên người, luôn luôn nhung nhớ."
Tim Nhạc Cửu đập như hưu chạy, vội vàng liếc nhìn Dương Bình đang ngồi trên xe ngựa cách đó không xa quay lưng về phía họ mà ngắm nhìn phong cảnh, năm tay Dương Niệm kéo đi về phía một cây Dương khác.
"Dương, Dương tỷ tỷ."
Nàng hiếm khi nói lắp, dùng một tay đẩy nhẹ một cái, vốn dĩ là không thể đẩy được, nhưng Dương Niệm lại không muốn làm trái ý nàng, ngoan ngoãn lùi lại nửa bước. Lần lùi này, lưng nàng ấy đụng phải thân cây Dương to lớn đằng sau.
Dương Niệm không hiểu ý nghĩa của hành động này, nhìn nàng.
Nhạc Cửu xoa xoa mặt, ra vẻ liều mạng, tiến lên một bước, tay trái giơ cao chống lên phía bên trái đầu Dương Niệm, ngây ngốc nhìn đôi môi hơi tái nhợt kia.
Muốn nhuộm lên màu sắc thuộc về nàng.
Nàng nhón chân lên.
Xúc cảm mềm mại ấm áp rơi vào trên môi Dương Niệm, hương thơm ập đến, nàng ấy không kiểm soát được mà dùng hai tay vịn vào eo tiểu nương tử.
Một vòng eo thon, mảnh mai và mềm mại hơn nàng tưởng tượng.
Thơm hơn hoa.
Tươi tắn hơn cánh hoa.
Hời hợt mà hưởng qua hương vị của nàng ấy, Nhạc Cửu ngượng ngùng lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua như muốn hút hồn Dương Niệm đi mất: "Như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
Cảm giác này quá xấu hổ, dù đã hôn qua trong mơ vô số lần, nhưng trong hiện thực đây là nụ hôn đầu của nàng. Nhạc Cửu xấu hổ đến mức không dám nói thêm điều gì, che mặt chạy đi.
Dương Niệm ngây người.
Nha hoàn đứng cách đó vài trượng lén lún nhìn cũng sững người.
Cái này cái này cái này... Nàng, tiểu thư nhà nàng...
Trời ơi!
Nàng đã nhìn thấy gì thế này!
"Đi mau đi mau."
Nhạc tiểu nương tử hôn xong liền bỏ chạy còn không quên gọi nàng đi theo, nha hoàn vẫn còn đang sụp đổ, thật muốn lớn tiếng mà hỏi thành câu: Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai vậy!
Xưa nay tiểu thư nhu nhu nhược nhược chỉ có cái miệng há ra là giỏi mắng người, hôm nay, nàng ấy dùng miệng, nàng ấy dùng miệng... Đã làm một chuyện thật động trời!
Hai chủ tớ dù cho trong lòng có biết bao kích động, hai chân vẫn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Nhạc Cửu phát huy tối đa tiềm năng của cơ thể này, chính nàng cũng không rõ làm sao có thể chạy về được đến nhà với đôi chân mềm nhũn này.
Nhạc phu nhân vẻ mặt khó hiểu: "Hai người các con bị chó đuổi à?"
Nha hoàn thở hổn hển: "Còn đáng sợ hơn là bị chó đuổi nữa!"
"Hửm?"
Bà vội vàng đi vào kiểm tra xem áo bông nhỏ của mình có bị thương hay không, không thể bị chó cắn được.
Không thấy bị thương ở đâu, bà càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Cửu nằm sấp trên vai mẹ bình phục hô hấp, nha hoàn đã hồi phục trước nàng, cũng là một người dám nói: "Tiểu thư nàng -"
"Khụ khụ khụ!"
"Cửu Cửu bị sặc à?"
"Không có."
Mặt Nhạc Cửu đỏ bừng.
Nhạc phu nhân tiếp tục hỏi: "Tiểu thư nàng làm sao vậy?"
Nha hoàn nhìn đông nhìn tây một hồi, cảm thấy không thể giấu giếm, bỏ qua ám chỉ mãnh liệt của tiểu thư nhà mình, đi đến bên tai phu nhân thì thầm lén lút: "Tiểu thư nàng đã đè một tiểu nương tử khác ra hôn rồi!"
"..."
Nhạc Cửu vẻ mặt đờ đẫn, dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
Thôi vậy.
Dương tỷ tỷ của nàng quá dễ hôn.
Không nhịn được!
---------
Update: 21.11.2025
Lời của tác giả: Tới muộn rồi tới muộn rồi (mèo đội nồi)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store