ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 160: Sự an lành hằng mong ước

Kately1989

Thư Khinh Thiển đau lòng vô cùng, vội vàng qua ôm nàng ấy dậy, đẩy Hạ Tâm Nghiên ra một cái, giải thoát cho cái đuôi của nàng ấy. Tiểu Phượng Hoàng lập tức đem lông đuôi thuần thục quấn ở bên eo Thư Khinh Thiển, đem đầu đặt ở ngực nàng, mặc cho nàng ôm vào lòng.

Nhìn ánh mắt sắc lẻm của tiểu Phượng Hoàng, Hạ Tâm Nghiên trong lòng tức không chịu được, vừa rồi còn ra vẻ cao ngạo "cô mà còn động vào ta, cô chết chắc", vừa thấy Thiển Thiển, liền ra vẻ "ta thật đáng thương, ta muốn được ôm", thật là lòng dạ đen tối, mặt dày.

"Thiển Thiển, muội không thể đối xử với ta như vậy, ta chỉ sờ đuôi phượng hoàng một chút thôi. Muội không biết đâu, chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài canh chừng, kết quả nghe thấy tiếng động, đi vào thì phát hiện nàng ấy đã ở dưới gầm giường, liền ôm lên, kết quả nàng ấy liền mổ ta, muội nhìn xem... đều xanh rồi."

Trong lòng Văn Uẩn Nhi cho một ánh mắt xem thường, nếu không phải nàng cười nhạo người ta, làm sao lại bị mổ.

Thư Khinh Thiển lại chỉ nghe lọt tai câu Tiểu Phượng Hoàng ở dưới gầm giường, liền vội vàng hỏi: "Làm sao lại ở dưới gầm giường? Thân thể không tốt sao? Tỉnh rồi thì cứ ở yên đó đi chứ? Là ta không tốt, nên mang nàng theo. Nàng có phải không thoải mái hay không, tại sao linh lực không có khôi phục chút nào?" Nàng thăm dò thân thể tiểu Phượng Hoàng vẫn như cũ trống rỗng, trong lòng không nhịn được mà sốt ruột.

Hạ Tâm Nghiên vốn đang nghẹn họng, nhưng phát hiện Thư Khinh Thiển lo đến mắt sắp đỏ hoe, lúc này mới nhận ra sự việc có chút không ổn. Suy nghĩ một chút, linh lực của tiểu Phượng Hoàng trước đó tuy bất ổn, nhưng uy lực lại không nhỏ. Ở tu chân giới cho dù tiêu hao lớn, nhưng qua một đêm, cũng không đến mức sẽ bị ngã từ trên giường xuống. Nàng đi nhanh qua xem, sắc mặt cũng có chút nghiêm nghị.

"Thiển Thiển, nàng ấy làm sao rồi?"

"Ta, nàng ấy ngày hôm qua hóa thành hình người đã tổn thương thân thể, linh lực đều không còn rồi, đến hiện tại cũng không thấy tốt hơn."

Thấy Thư Khinh Thiển sắp hoảng loạn, tiểu Phượng Hoàng nhẹ nhàng kêu vài tiếng, cái đầu cọ cọ vào cổ Thư Khinh Thiển, trong đôi mắt nhỏ màu đen tràn đầy sự vỗ về.

Sau đó suy nghĩ một chút, dùng miệng nhẹ nhàng mổ mổ tay Thư Khinh Thiển, lại bảo nàng mở lòng bàn tay ra. Thư Khinh Thiển lập tức hiểu ý, tay trái trải phẳng ra, tiểu Phượng Hoàng ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng viết chữ: "Là phản ứng bình thường, nàng đừng vội, suy yếu mấy ngày là sẽ khỏe."

"Nàng không lừa ta?"

Tiểu Phượng Hoàng vội vã lắc đầu, lại như lấy lòng mà cọ cọ nàng, trêu đến Thư Khinh Thiển không nhịn được cười.

Biết không có gì đáng lo, Hạ Tâm Nghiên mấy người thở phào nhẹ nhõm: "Yêu nghiệt, cô làm nũng mà không hề gượng gạo chút nào, nhưng quả thật rất đáng yêu, chẳng trách Thiển Thiển bị cô làm cho thần hồn điên đảo."

"Có ai dùng từ như vậy không?" Văn Uẩn Nhi trách móc lườm nàng. Nàng không hiểu, tại sao Tâm Nghiên lại thích tranh cãi với Mặc tỷ tỷ như vậy, lần nào cũng thua tan tác. Ngay cả lúc Mặc tỷ tỷ không có chút sát thương nào, nàng ấy cũng có thể để Thư tỷ tỷ thay mình dạy dỗ Tâm Nghiên. Đồ ngốc này còn ở đó dương dương tự đắc, với mức độ Thư tỷ tỷ thương Mặc tỷ tỷ, cuối cùng có lẽ Mặc tỷ tỷ không cần phải giở trò xấu, Thư tỷ tỷ cũng sẽ chủ động ra tay.

Quả nhiên dù Hạ Tâm Nghiên có châm chọc thế nào, tiểu Phượng Hoàng vẫn ra vẻ rất mệt, không có sức để so đo với nàng, mềm oặt nằm trong lòng Thư Khinh Thiển, không động đậy, khiến Thư Khinh Thiển vội nói: "Tỷ đừng làm ồn đến nàng, nàng còn đang mệt đó?"

Hạ Tâm Nghiên nghẹn một hơi không nói nên lời, đành phải phẫn nộ trở lại bên người Văn Uẩn Nhi, thấp giọng than thở: "Yêu nghiệt không để ý tới ta, Thiển Thiển cũng ghét bỏ ta, Uẩn Nhi, chúng ta trở về thôi?"

Tuy là Hạ Tâm Nghiên buột miệng phàn nàn, nhưng lại chọc đúng vào lòng của mấy người. Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi đã rời đi gần ba năm, cũng không biết tình hình ở nhà ra sao, nhất thời nghĩ đến cha và sư phụ, sắc mặt đều có chút ảm đạm. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, bị hai người nhanh chóng che giấu đi.

"Thư tỷ tỷ, ta thấy vẫn là nên cho Mặc tỷ tỷ uống chút đan dược đi, có thể sẽ có chút tác dụng."

Thư Khinh Thiển gật đầu, chỉ là trong mắt có chút áy náy. Vì hai nàng mà khiến hai người phải rời xa quê hương, ly biệt người thân, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Nhưng vừa nghĩ đến việc các nàng có lẽ sẽ trở về hạ giới, nàng trong lòng lại không nỡ.

"Hai người chắc cũng chưa ăn gì phải không, ta đi làm chút đồ ăn, cùng nhau ăn một chút, cũng bổ sung chút thể lực cho nàng ấy." Trong lòng nghĩ tiểu Phượng Hoàng không còn linh lực, hẳn là sẽ đói bụng, vội vã đi nhà bếp.

Vốn định thả tiểu Phượng Hoàng xuống, nhưng nàng ấy cứ bám riết không rời, nàng cũng chỉ đành ôm nàng ấy cùng đi.

Hạ Tâm Nghiên nhìn các nàng rời đi, kéo tay Văn Uẩn Nhi, dịu dàng nói: "Uẩn Nhi nhớ nhà rồi sao?"

Văn Uẩn Nhi giương mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nhớ chứ, thoáng chốc đã gần ba năm rồi, mọi thứ ở đó đều nhớ rõ mồn một, nhưng nghĩ kỹ lại lại có cảm giác tựa như đã qua một đời, không biết sư phụ, phụ thân họ bây giờ sống thế nào. Nàng bị đuổi khỏi Hạ gia, Thiên Thánh Điện lại gây chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác. Tuy họ luôn nói có thể đối phó, nhưng không tận mắt thấy, vẫn không yên tâm, nàng không phải cũng vậy sao?"

Hạ Tâm Nghiên nhìn những đám mây trắng bay lượn trên trời, khẽ gật đầu, "Uẩn Nhi, đợi Mặc Quân khỏe lại, chúng ta trở về nhé. Lúc đầu cũng đã nói đợi các nàng vượt qua mọi khó khăn, chúng ta có thể yên tâm rời đi. Một mình cha chống đỡ Hạ gia, ta sợ ông ấy sẽ mệt."

Văn Uẩn Nhi cười cười: "Được, đều theo ý nàng. Chỉ là không còn hai người họ, ta sợ có chút không quen. Nàng thích nhất là cùng Mặc tỷ tỷ đấu khẩu, vạn nhất xuống dưới rồi, không ai cãi nhau, nàng sẽ không cãi nhau với ta chứ?"

Hạ Tâm Nghiên nghe nàng nghiêm trang trêu chọc, mặt có một chút hồng: "Không quen thì để họ tới thăm chúng ta, hơn nữa, ta đâu có thích cãi nhau với nàng ấy, rõ ràng là nàng ấy không đúng. Còn về nàng, ta đâu nỡ cùng nàng cãi, vạn nhất chạy mất, ta đi đâu tìm thê tử."

"Nói thì hay lắm, nàng cùng ta cãi nhau còn ít sao? Hai năm thí luyện lúc trước, nàng hưng dữ với ta đâu ít." Văn Uẩn Nhi trong lòng tuy vui vẻ, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc, một lòng muốn cùng nàng lật lại chuyện cũ.

Đôi mắt đào hoa của Hạ Tâm Nghiên chớp chớp, dường như không thể tin được, "Uẩn Nhi, nàng bây giờ còn nhớ à. Ta không phải sợ nàng làm bậy bị thương sao? Nàng nói rõ ràng ta lớn hơn nàng, cảnh giới cũng cao hơn nàng, nhưng chuyện mạo hiểm nào nàng cũng làm, ta có thể không tức giận sao? Hơn nữa ta đã xin lỗi rồi, nàng không phải cũng đã tha thứ cho ta rồi sao, sao bây giờ lại lật lại chuyện cũ."

"Lúc đó tình huống khẩn cấp, không tha thứ cho nàng còn có thể làm sao."

Hạ Tâm Nghiên cười cười, ôm lấy nàng: "Đúng a, Tiểu Uẩn Nhi của ta luôn luôn săn sóc, nhìn thấu sự việc, tự nhiên sẽ tha thứ cho ta."

Nàng vừa nói chuyện vừa thổi hơi nóng, trêu đến Văn Uẩn Nhi cứ rụt cổ lại. Hai người ôm nhau đùa giỡn như những đứa trẻ.

Lúc này đã là cuối thu, đa số cây cối trong tu chân giới bốn mùa xanh tốt, nhưng hậu viện của Thư gia này lại trồng rất nhiều cây rụng lá thường thấy ở nhân gian. Vì vậy dưới chân đã tích một lớp lá đỏ vàng, trải dài bên dưới, trên không vẫn còn rất nhiều lá rơi xoay tròn, nhẹ nhàng rơi lên người hai người. Hậu viện rộng lớn của Thư gia, lại là nơi có ý thu nhất của tu chân giới.

Hạ Tâm Nghiên nhất thời hứng khởi, ôm Văn Uẩn Nhi bay lên cành cây, hai người chồng lên nhau nằm trên cành cây to lớn đó, vạt áo hòa vào nhau, màu đỏ nhiệt liệt, màu vàng long lanh. Lúc này, có thể coi là năm tháng tĩnh lặng, tốt đẹp, khúc mắc lớn nhất đã được giải, trong lòng vui sướng vô cùng. Hai người cứ thế hứng lấy những chiếc lá rơi, nói những lời thì thầm.

Bên này hình ảnh điềm đạm, tĩnh đẹp, một đầu khác lại đầy mùi khói bếp. Thư Khinh Thiển ôm lấy tiểu Phượng Hoàng tiến vào nhà bếp. Thường ngày nơi này không có nhiều người dùng, bởi vậy trong phòng cũng chỉ có một mình Thư Khinh Thiển. Nhìn những nguyên liệu nàng chuẩn bị trước đó, nàng sợ tiểu Phượng Hoàng đói bụng, liền muốn vội vã bắt tay vào làm. Nhưng con bạch tuộc trên người vẫn không có ý định xuống, nàng điểm vào đầu nàng ấy: "Vẫn không chịu xuống à? Nàng mà cứ đeo trên người ta, nói không chừng lát nữa Tâm Nghiên bọn họ có thể nếm thử mùi vị thịt phượng hoàng đó."

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu, lúc này mới buông lỏng đuôi. Thư Khinh Thiển đặt nàng lên chiếc bàn bên cạnh, rất nhanh đã bắt đầu xử lý nguyên liệu. Vì là để bồi bổ cho tiểu Phượng Hoàng, Thư Khinh Thiển đã chọn thêm rất nhiều linh quả linh thảo quý giá, khiến tiểu Phượng Hoàng mắt cứ xoay tròn.

Trước đây thấy nàng làm cơm chỉ xem qua nàng nướng, lại chưa từng thấy qua toàn bộ quá trình nấu ăn của nàng. Rất khó tưởng tượng một nữ nhân thanh nhã dịu dàng như vậy lại ở đây không ngừng bận rộn, vô cùng chăm chú mà xử lý những nguyên liệu nấu ăn này. Nàng thái rau không giống như lúc luyện kiếm phiêu dật linh động, rất bình thường đem những thứ trong tay, thái thành những lát dày mỏng đều nhau. Không một chút hoa mỹ, cũng không dùng linh lực, nhưng lại vô cùng vừa lòng đẹp mắt.

Nàng xào rau không phải như những đầu bếp chuyên làm linh thiện, chỉ dùng linh lực để làm chín chúng, mà là như phàm nhân, dùng lửa từng chút một xào chín. Những thức ăn đó lướt vào chảo nóng phát ra tiếng xèo xèo, hơi nóng bốc lên, vui vẻ như một khúc nhạc.

Cả phòng bếp tràn ngập mùi hương bốc lên, nồng nàn quyến rũ, múc ra đĩa, màu sắc rất đẹp. Tuy so với việc xử lý bằng linh lực, đã thay đổi hình dáng màu sắc của nguyên liệu, trông không còn thanh tao như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, cảm nhận được hương vị đa dạng, không còn là một màu không đổi.

Tiểu Phượng Hoàng nằm trên bàn, nhìn không chớp mắt vào nữ nhân dường như đã trút bỏ vẻ kỳ ảo mờ mịt của tu sĩ, nhuốm đầy khói lửa trần thế giống như những món ăn kia. Trong lòng đột nhiên rõ ràng tại sao nàng lại mong mỏi, yêu thích thế tục phàm trần như vậy. 

Nàng hy vọng cùng Thư Khinh Thiển rời khỏi tu chân giới, cùng nàng ấy sống những ngày tháng bình đạm của người thường, chỉ vì muốn nàng ấy vui vẻ. Còn bản thân nàng, thực tế sống thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là được ở bên Thư Khinh Thiển. 

Nhưng hôm nay nàng phát hiện, ngoài việc nó không có những thị phi của tu chân giới, quan trọng hơn là, nó tuy bình đạm, nhưng lại lộng lẫy hơn tu chân giới rất nhiều, không phải là cảnh sắc mà là cuộc sống! Cùng nàng ấy bước vào thế tục, không phải là Mặc Quân thành toàn Thư Khinh Thiển, mà là Thư Khinh Thiển thành toàn Mặc Quân.

Sau khi mọi thứ đã xử lý xong, Thư Khinh Thiển quay người lại, nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang ngơ ngác nhìn mình, sờ đầu nàng ấy nói: "Làm gì mà nhìn ta đáng yêu như thế?"

Tiểu Phượng Hoàng cứng đờ, lập tức rất không tự nhiên xoay đầu đi, trong lòng thở dài một tiếng. Nàng cũng phát hiện bây giờ nàng ngoại trừ lúc lẳng lặng suy nghĩ, sẽ không khác gì Mặc Quân lúc trước. 

Những lúc khác nàng đi theo Thư Khinh Thiển, tình cảm và suy nghĩ đều không có vấn đề gì. Cũng không biết có phải là ảnh hưởng của Luân Hồi Đan không, nàng luôn không tự chủ mà phóng đại những tâm tình đó, lại có chút giống trẻ con, làm nũng không chút áp lực. 

Có lúc đều sẽ theo bản năng làm một vài hành vi khiến nàng rất không thoải mái, ví dụ như cứ thích ỷ lại vào Thư Khinh Thiển. Điều này làm cho nàng có chút buồn, phỏng chừng sau này sẽ bị Thư Khinh Thiển nhắc riết không tha.

Thư Khinh Thiển tự nhiên không biết tiểu Phượng Hoàng đang suy nghĩ những điều này, thu dọn xong đồ vật, chuẩn bị dẫn nàng rời đi, nhưng lại dừng lại, thấp giọng hỏi: "Mặc Quân, nàng nói Tâm Nghiên các nàng có phải là nên trở về hạ giới rồi không."

Tiểu Phượng Hoàng tựa hồ cũng nghĩ đến rồi, một hồi lâu sau gật đầu, miệng chấm chút nước, viết: "Các nàng đã rời đi ba năm rồi."

Thư Khinh Thiển chậm rãi ngồi xuống, phiền muộn nói: "Mặc Quân, ta cảm thấy so với nơi này, ta càng yêu thích nơi ta lớn lên. Thậm chí nói thật, ta không thích ở Thư gia, không phải do nơi này không tốt. Gia gia và mọi người trong Thư gia đều đối với ta rất tốt, ta đối với họ cũng có tình thân huyết mạch. Nhưng ta càng thích ở những nơi như Phiên Vân Cốc, tự mình xây một căn nhà nhỏ, bên ngoài có một sân viện, có thể tự mình trồng một ít đồ, tùy ý bài trí mọi thứ xung quanh. Sẽ không có người qua lại, cũng không cần phải đối phó với những người đó, ngày thường chúng ta cũng có thể ra ngoài dạo phố, giống như người bên ngoài, có những ngày lễ của riêng mình, trong những ngày đó có thể làm một số đồ vật đặc biệt và có ý nghĩa, rất náo nhiệt, nhưng lại rất yên bình."

Tiểu Phượng Hoàng nhìn nàng có chút mâu thuẫn, đưa cánh ra vuốt ve mặt nàng, tiếp theo viết: "Ta hiểu rồi, ta cũng hy vọng ta có thể cùng nàng sống những ngày như vậy."

"Nhưng ta cảm thấy, ta tựa hồ quá mức ích kỷ rồi. Phụ mẫu, người thân đều ở đây, ta lại muốn rời xa nơi này để đi tiêu dao khoái hoạt. Bọn họ cùng ta chia lìa đã lâu, cũng đã vì ta mà tốn không ít tâm sức, ta cảm thấy như vậy quá mức ích kỷ."

"Cô nương ngốc, nàng quên rồi sao, tuy nàng muốn sống cuộc sống của người thường, nhưng nàng không phải là người thường, nếu muốn trở về thăm họ, chúng ta lúc nào cũng có thể đến, chỉ là không thể luôn ở bên cạnh họ thôi."

Thư Khinh Thiển nhìn nàng từng nét từng nét viết những lời này, nhếch miệng lên: "Là ta hồ đồ rồi, vậy chờ nàng khỏe hơn một chút, chúng ta liền cùng Tâm Nghiên các nàng trở về?"

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, rất tự giác bò vào lòng nàng, quấn lấy eo nàng.

Thư Khinh Thiển buồn cười sờ đầu nàng ấy: "Nàng bây giờ là xem nơi này như cái ổ của mình rồi, bò vào thật trôi chảy?"

Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu liếc nàng một cái, mổ mổ vạt áo có chút rối loạn của nàng, rồi vùi đầu nghỉ ngơi.

Thư Khinh Thiển sợ nàng vừa mới viết nhiều chữ như vậy đã mệt, cũng chỉ cẩn thận ôm lấy nàng, đứng dậy đi về phía bàn đá ở hậu viện.

Đi được khoảng một nén nhang, lá rụng dưới gốc cây tự nhiên đã phủ một lớp, thỉnh thoảng có những chiếc lá rơi xuống. Không thấy hai người Hạ Tâm Nghiên, Thư Khinh Thiển khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, hai vạt áo rủ xuống, theo gió nhẹ lay động. Mà chủ nhân của bộ y phục lại không động đậy, Hạ Tâm Nghiên một thân hồng y ôm Văn Uẩn Nhi trong lòng, hai người cứ thế trong cơn gió thu se lạnh, ôm nhau ngủ say. Lá trên cây hoặc đỏ hoặc vàng, hai người thanh thản ngủ say trong đó, vô cùng hài hòa.

Thư Khinh Thiển nhìn hai người, lại cúi đầu cùng tiểu Phượng Hoàng liếc mắt nhìn nhau, lập tức khẽ cười, lấy thức ăn ra bày biện. Nàng giơ tay bố trí một kết giới, những chiếc lá rơi xuống đều lặng lẽ lệch khỏi bàn đá rơi xung quanh nàng. Tiểu Phượng Hoàng ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn người đang bận rộn giữa những chiếc lá rơi, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store