ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 159: Vui mừng khôn xiết

Kately1989

Đêm qua tuy cảm xúc thăng trầm, nhưng vẫn là đêm yên bình nhất của Thư Khinh Thiển trong gần bốn tháng qua.

Sau khi Thư Khinh Thiển tỉnh dậy, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên ngực, cảm giác nhấp nhô nhè nhẹ khiến nàng vô cùng an tâm. Nàng cúi đầu nhìn tiểu Phượng Hoàng, phát hiện nàng ấy cũng đã tỉnh, chỉ là trông có vẻ uể oải, ủ rũ, ngay cả lông mào trên đỉnh đầu cũng rũ xuống. Thư Khinh Thiển vội vã ngồi dậy, ôm lấy rồi sốt ruột nói: "Còn chưa khôi phục sao? Có phải rất khó chịu hay không? Nàng ngủ tiếp một chút đi, ta đi chuẩn bị cho nàng chút linh đan, lại làm cho nàng chút đồ ăn."

Nhìn nàng một mực lo lắng, nói xong thả mình xuống liền định đứng dậy, tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, ngậm lấy góc áo nàng không cho nàng đi. Sau đó nỗ lực bò vào lòng nàng, dùng lông đuôi vòng lấy eo nàng rồi nhắm chặt mắt lại.

Thư Khinh Thiển bất đắc dĩ, cái tên này rõ ràng là chỉ muốn rúc vào lòng nàng ngủ. Trong lòng nàng lẩm bẩm, nàng còn chưa tìm nàng ấy tính sổ, nàng ấy lại đi giả bộ đáng thương,nũng nịu để mưu cầu phúc lợi rồi. Nhưng với dáng vẻ của nàng ấy bây giờ, nàng làm sao cũng không nỡ, đành phải thấp giọng nói: "Ta phải dậy rồi, lát nữa lại ôm nàng."

Chờ nàng mặc y phục chỉnh tề, Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi vốn luôn không yên lòng nàng, sáng sớm đã chạy tới, tiếng gõ cửa theo đó vang lên. Thư Khinh Thiển vội mở cửa ra đón.

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi vốn lo lắng không thôi, lại phát hiện Thư Khinh Thiển trông vô cùng phấn chấn, không những thế còn cười một cách vô cùng dịu dàng, "Tối qua đã làm hai người lo lắng rồi, nhưng sau này sẽ không nữa. Hơn nữa ta có chuyện muốn nói với hai người?"

Giọng Thư Khinh Thiển vui vẻ, nói có chuyện muốn nói, ánh mắt lại càng tràn đầy niềm vui, một đôi mắt long lanh rực rỡ.

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi nhìn nhau không nói nên lời, nhìn bộ dạng này của Thư Khinh Thiển, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Hạ Tâm Nghiên thấp thỏm hỏi: "Thiển Thiển, muội sao vậy... muội có phải là chưa quên Mặc Quân không?"

Văn Uẩn Nhi cũng sốt sắng nói: "Thư tỷ tỷ, nếu tỷ nhớ ra rồi, tỷ đừng có kìm nén, bộ dạng này của tỷ chúng ta càng lo lắng hơn, có chúng ta ở đây, tỷ khó chịu đều có thể trút lên chúng ta, đừng tự dày vò mình."

Thần sắc Thư Khinh Thiển tối lại, có lẽ là nhớ đến những ngày tháng điên cuồng trước đó, nhưng thấy bộ dạng này của hai người, vẫn cười cười: "Hai người đừng như vậy, ta thật sự không sao rồi. Chuyện của Mặc Quân, ta quả thực đã quên, chỉ là đêm trước khi xuống núi ta đã nhớ lại một số chuyện, sau đó cũng từ từ nhớ lại hết rồi. Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa, nàng ấy đã trở về, chỉ cần nàng ấy đã trở về, không có gì là quan trọng nữa." Nói đến đây nàng lại cười trong nước mắt, trong từng lời nói tràn đầy sự may mắn, tràn đầy sự biết ơn.

Hạ Tâm Nghiên sững sờ: "Thiển Thiển, nàng ấy trở về rồi? Muội nói Mặc Quân trở về rồi?" Văn Uẩn Nhi mở to mắt, cũng căng thẳng nhìn Thư Khinh Thiển. Không dám chắc đây là thật, hay là ảo tưởng do Thư Khinh Thiển quá đau khổ mà sinh ra.

Thư Khinh Thiển biết các nàng khó có thể tin, e là cho rằng chính mình điên rồi, nàng vội vã nói: "Các người không cảm thấy tiểu Phượng Hoàng rất đặc biệt sao?"

Hạ Tâm Nghiên một mặt thương xót: "Thiển Thiển, ta hiểu được đôi mắt của tiểu Phượng Hoàng làm người ta cảm giác rất giống Mặc Quân, nhưng mà Mặc Quân nàng, nàng làm sao có thể là một con tiểu Phượng Hoàng vừa mới phá vỏ được?"

"Tối hôm qua, tiểu Phượng Hoàng đã hóa thành hình người rồi." Thư Khinh Thiển nhạt giọng nói.

"Cái gì, hình người, là dáng vẻ của yêu nghiệt?"

"Nàng ấy nói với ta bây giờ nàng ấy chỉ còn nhất hồn tam phách, chỉ có thể dựa vào trứng Phượng Hoàng để dưỡng hồn, thông qua Luân Hồi Đan để nàng ấy một lần nữa sống lại. Chỉ là trước đó hồn phách nàng ấy quá yếu, không thể báo cho ta biết. Tối hôm qua, nàng ấy mạo hiểm ra gặp ta, tiêu hao quá nhiều, hiện nay biến thành tiểu Phượng Hoàng còn có chút ỉu xìu. Ta thật sự không phải nằm mơ, Tâm Nghiên, Uẩn Nhi, nàng ấy thật sự còn sống, nàng ấy đã nói qua cho dù sẽ rời đi cũng sẽ trở về, nàng ấy thật ra vẫn chưa nuốt lời."

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi nghe lời Thư Khinh Thiển, lúc này đã tin quá nửa. Sự nghi ngờ của các nàng chẳng qua là do sợ lại là một giấc mộng hão huyền, bây giờ có hy vọng, thậm chí chính là sự thật, biểu cảm trên mặt hai người thay đổi khôn lường, cuối cùng lại ôm nhau khóc nức nở. Những ngày này Thư Khinh Thiển tự nhiên là người đau khổ tuyệt vọng nhất, nhưng trong những người còn lại, người không thể chấp nhận nhất chính là hai nàng. 

Bất luận đối với Mặc Quân, hay là đối với Thư Khinh Thiển, hai người đều xem họ là bằng hữu thân thiết nhất, có thể sinh tử tương giao! Cái chết của Mặc Quân khiến các nàng thống khổ không chịu nổi, sự tuyệt vọng của Thư Khinh Thiển cũng không lúc nào không dằn vặt các nàng, nỗi khó chịu trong đó có thể tưởng tượng được.

Thư Khinh Thiển cũng hiểu các nàng đã vất vả thế nào, đi lên phía trước vỗ vai các nàng, "Xin lỗi, Tâm Nghiên, Uẩn Nhi, khoảng thời gian này đã để hai người vất vả như vậy, cũng cảm tạ sự bầu bạn của hai người trong khoảng thời gian này."

Hạ Tâm Nghiên níu lấy tay áo nàng khóc rất đau lòng, vừa khóc vừa nói: "Muội biết người ta vất vả à, muội có biết ta oán hận đến mức nào không? Bây giờ cuối cùng có thể trút giận rồi, hai người đúng là đồ xấu xa, luôn dày vò ta và Uẩn Nhi, làm bằng hữu của các người không biết mệt đến mức nào, các người mà còn gây chuyện nữa, ta sẽ mặc kệ, mang theo Uẩn Nhi đi thật xa."

Trong mắt Thư Khinh Thiển cũng cay xè, sự vất vả của hai người nàng sao lại không biết, càng quan tâm lại càng đau. Nàng cứ ở đó nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, để nàng ấy khóc cho thỏa, cũng không ghét bỏ nước mắt nước mũi của nàng ấy làm bẩn cả tay áo.

Khóc xong, Hạ Tâm Nghiên vội vàng đứng dậy ôm lấy Văn Uẩn Nhi, lau nước mắt cho nàng, cười rạng rỡ dịu dàng, "Uẩn Nhi sau này không cần phải đau lòng nữa, chúng ta đợi các nàng khỏe lại, sẽ trở về tìm cha và sư phụ, cùng nàng đi đến bất cứ nơi nào nàng muốn."

Văn Uẩn Nhi gật đầu, lập tức vội vàng nói: "Mặc tỷ tỷ đâu? Chúng ta có thể nhìn xem nàng ấy không?"

"Có thể, bất quá nàng ấy rất mệt, các người không nên quá kích động." Nói xong liếc Hạ Tâm Nghiên một cái, ánh mắt không cần nói cũng biết.

Hạ Tâm Nghiên ôm ngực nói: "Thiển Thiển, muội thật nhẫn tâm, ta là loại người không biết chu đáo sao? Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, gặp thê tử liền quẳng ta ra sau đầu, ta lại không ăn thịt nàng ấy."

Văn Uẩn Nhi che miệng cười nói: "Vậy sao? Không biết trước đó là ai lúc nào cũng muốn bắt nạt tiểu Phượng Hoàng, phỏng chừng Thư tỷ tỷ là bị nàng dọa sợ rồi."

Hạ Tâm Nghiên nghe vậy càng là u oán: "Thiển Thiển vì thê tử như vậy cũng thôi đi. Ta là thê tử của nàng, nàng sao có thể vì yêu nghiệt mà cũng đối xử với ta như vậy."

Ba người nói đùa, vào nhà lại không hẹn mà cùng im bặt. Tiểu Phượng Hoàng được Thư Khinh Thiển đặt lên giường co thành một cục, đầu đặt trên cánh, chiếc lông đuôi xinh đẹp trải trên giường, một cục đỏ rực trông đáng yêu vô cùng. Thư Khinh Thiển thấy nàng ấy lại ngủ rồi, trong lòng vừa thương vừa mềm nhũn.

Hạ Tâm Nghiên trước kia cảm thấy tiểu Phượng Hoàng này đặc biệt, cho nên luôn muốn trêu chọc, nhưng hôm nay biết đây là yêu nghiệt kia, trong lòng ngoại trừ vui mừng ra, còn có chút vui sướng khi người gặp họa một cách. 

Yêu nghiệt kia vốn luôn thanh lãnh cao ngạo, vô cùng tự chủ, bây giờ biến thành thế này không biết trong lòng uất ức đến mức nào. Chỉ là dù thế nào, việc Mặc Quân vẫn còn sống, gần như đã hoàn toàn xua tan đám mây mù dày đặc của các nàng. 

Bây giờ việc duy nhất các nàng phải làm, là cùng với người mình quan tâm trải qua tất cả những ngày tháng của mình. Từ nay không còn chia ly, không còn đau khổ, tương lai dắt tay đồng hành, một đời an lạc.

Ba người liền ở bên giường nhìn tiểu Phượng Hoàng hồi lâu, cuối cùng thấy nàng ấy vẫn chưa tỉnh. Ba người ra hiệu cho nhau, rồi nhỏ giọng rời đi.

Niềm vui trong mắt Hạ Tâm Nghiên đã không thể kìm nén được nữa, nàng dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ nói: "Thiển Thiển, nếu Mặc Quân là vừa mới nở từ trong trứng ra, vậy chủ nhân của quả trứng phượng hoàng là ai? Mặc Quân có nói với muội không?"

Mắt Thư Khinh Thiển lóe lên, lắc đầu, "Nàng tối qua không nói, nhưng ta đại khái có thể đoán ra là ai rồi." Giọng nàng có chút phiêu dạt, người đó quả cũng là một người si tình, lần này e là phải nợ nàng ấy một ân tình rồi.

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi thấy nàng như vậy, tự nhiên hiểu nàng đang nói đến vị nào, tức thì cũng có chút phức tạp. Hồi lâu sau, Hạ Tâm Nghiên lại hỏi nàng: "Chuyện Mặc Quân trở về cũng nên nói cho Nguyệt di và mẫu thân muội biết chứ?"

"Đương nhiên phải nói, nếu không các nàng lại phải khổ sở nữa. Bất quá ta muốn đích thân đi qua đó, Tâm Nghiên hai người giúp ta trông nàng ấy trước."

"Được."

Thư Khinh Thiển đi thẳng tới sân viện nơi Thẩm Mạch Uyển các nàng ở, tình cờ gặp Nguyệt Thường, Tử Linh cùng Thẩm Mạch Uyển đang ngồi bên hồ Thanh Liên. Ba người nói chuyện, trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng, bất đắc dĩ. Thư Khinh Thiển nghe lời các nàng nói, biết các nàng đang lo lắng cho mình, trong lòng có chút chua xót. Chính mình mấy ngày nay, đã để cho các vị trưởng bối này lo đến vỡ cả tim. Ánh mắt tối lại, nàng vội vã bước nhanh tới.

Mấy người Nguyệt Thường đang nói chuyện thì thấy Thư Khinh Thiển đến, tức thì dừng lại, đều dịu dàng gọi nàng qua, "Thiển nhi, hôm nay sao lại đến sớm vậy."

"Tối qua ngủ rất ngon, hôm nay tỉnh sớm hơn một chút. Hơn nữa con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mọi người." Thư Khinh Thiển nhìn các nàng, nén lại cảm xúc trong lòng, chỉ là khi nói đến chuyện này, nàng vẫn không kìm được mà lộ ra một tia vui mừng.

Ba người những ngày này đối với cảm xúc của nàng vô cùng chú ý, tự nhiên nhận ra, đối với chuyện có thể khiến nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, vô cùng mong đợi.

"Nương, Nguyệt di, Tử di, Thiển Nhi trước tiên xin nói với mọi người một tiếng xin lỗi! Thiển Nhi bất hiếu, những ngày qua sống mơ mơ màng màng, lại còn để mọi người phải lo lắng vất vả theo, là do con quá ích kỷ." Thư Khinh Thiển nói xong đứng dậy quỳ xuống. Dọa ba người vội vàng đứng dậy kéo nàng.

"Đứa ngốc này, con làm gì vậy? Con là con của chúng ta, lo lắng cho con là tự nhiên, chúng ta đều biết con khổ, không thể trách con được." Nguyệt Thường trong lòng vừa vội vừa đau, trầm giọng nói.

Thư Khinh Thiển được ba người đỡ dậy, khẽ nói: "Dù thế nào để mọi người lo lắng vẫn là lỗi của con." Ba người thở dài, chỉ là ánh mắt đều mang theo sự quan tâm và cưng chiều.

Thư Khinh Thiển dừng một chút, tiếp tục nói: "Nương, Nguyệt di, Tử di, từ nay về sau, mọi người không cần phải lo lắng cho con nữa. Chuyện của Mặc Quân mọi người cũng không cần phải cẩn thận trước mặt con nữa." Nhìn vẻ mặt kinh hãi và lo lắng của ba người, Thư Khinh Thiển khẽ cười, "Mọi người đừng vội, Mặc Quân đã đến tìm con rồi, tối qua nàng đã thật sự trở về. Cho nên sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi, con rất vui, mọi người cũng có thể yên tâm rồi."

Chuyện này tác động quá lớn, ba người sững sờ hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tử Linh lên tiếng trước: "Thiển nhi, con nói Mặc Quân trở về rồi? Nói cách khác trước đây con chưa từng quên nàng?"

Thư Khinh Thiển trầm mặc chốc lát, rồi gật đầu.

Thẩm Mạch Uyển lúc này trong lòng ngũ vị tạp trần, đau có, kinh ngạc cũng có. "Thiển nhi, con nói có thật không, Mặc Quân, Mặc Quân ở đâu? Con chắc chắn con không nhìn lầm chứ?" Nàng càng sợ những điều này đều là ảo giác do Thư Khinh Thiển không thể chấp nhận được mà sinh ra.

"Nương, Mặc Quân chính là tiểu Phượng Hoàng. Tối hôm qua nàng ấy hóa thành hình người, con thấy rõ ràng, nàng ấy thật sự không chết. Cho nên ta đến nói cho các vị biết, không muốn để mọi người tiếp tục lo lắng."

Sắc mặt ba người biến đổi liên tục, Nguyệt Thường kích động có chút hỗn loạn, "Phượng hoàng, Mặc Quân biến thành phượng hoàng rồi. Sao con không mang nàng ấy qua đây, không đúng, nàng ấy hóa thành người rồi, Mặc Quân đâu? Chúng ta đi xem."

Thư Khinh Thiển vội vàng an ủi các nàng, "Nguyệt di, nàng ấy bây giờ rất yếu, tối qua hóa thành hình người đã tổn thương nguyên khí, bởi vậy lại biến thành tiểu Phượng Hoàng, e là phải dùng hình thái này để dưỡng thương rất lâu. Cho nên Thiển Nhi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng các người có thể đáp ứng."

Thẩm Mạch Uyển tâm tình khuấy động, cười nói: "Yêu cầu quá đáng gì mà Thiển Nhi không thể nói ra chứ, có phải là liên quan đến Mặc Quân không?"

Thư Khinh Thiển mặt đỏ lên, "Vâng, nàng ấy bây giờ chỉ có thể là hình thái Phượng Hoàng. Tuy nói tính tình nàng ấy thanh lãnh, đạm bạc, nhưng thật ra trong xương tủy lại rất sĩ diện, bộ dạng bây giờ chắc chắn sẽ khiến nàng có chút không tự nhiên. Cho nên nương, các người nói cho cha và những người khác biết thì cũng nói với họ một chút, chuyện này mọi người biết rồi, đều sẽ vui lên, nhưng có thể đừng biểu lộ ra ngoài được không, con sợ nàng sẽ..."

Thẩm Mạch Uyển mấy người hiểu rõ, cười cười: "Thiển Nhi quả nhiên chu đáo. Haiz, đối với thê tử thì quả thực là không muốn có một chút sơ suất nào, chúng ta thật là ghen tị."

Thư Khinh Thiển mặt đỏ bừng, mềm giọng nói: "Nương!"

Thẩm Mạch Uyển thoải mái cười to: "Được được, ta không nói nữa. Việc này chúng ta hiểu rồi, thân phận của Mặc Quân đặc thù, những điều này chúng ta chúng ta hiểu, cũng là lẽ đương nhiên, không tính là yêu cầu quá đáng. Con không phải nói nàng ấy không thoải mái sao, con đi bồi nàng đi, ta cùng Nguyệt di, Tử di của con ngồi thêm một lát."

Thư Khinh Thiển gật đầu, cúi người cáo lui, một đường nhẹ nhàng chạy về sân viện của mình. Đợi đến khi bóng hình màu xanh kia không còn vẻ lạc lõng tuyệt vọng như ngày xưa, nhẹ nhàng như gió, lướt qua các đình đài thủy tạ. 

Cho đến khi bóng hình hoàn toàn biến mất, một tia tiếng khóc nén nhịn mới truyền ra. Nguyệt Thường mặt đầy nước mắt, khuyên giải Thẩm Mạch Uyển: "Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ nàng không phải đang rất tốt sao. Có Mặc Quân ở bên, nàng sẽ không còn đau khổ như vậy nữa, sau này nhất định sẽ bình an vui vẻ, hạnh phúc cả đời."

Thẩm Mạch Uyển khóc một cách kiềm chế: "Ta biết, ta là vui mừng, thật sự rất vui. Ta tưởng cả đời này chỉ có thể nhìn nàng sống như vậy, vừa rồi bộ dạng kia của nàng, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy như đang mơ."

Ba người lặng lẽ ngồi ở đó, tuy nói trên mặt nước mắt chưa khô, trong mắt lại là sự thích thú và vui mừng.

Bên này, Thư Khinh Thiển chạy về, gánh nặng trong lòng hoàn toàn được trút bỏ. Đến trước phòng đẩy cửa vào, liền thấy Hạ Tâm Nghiên đang ở đó trêu chọc tiểu Phượng Hoàng,nghịch hai chiếc lông đuôi xinh đẹp của nàng ấy, mà Văn Uẩn Nhi thì lại bất đắc dĩ nhìn nàng. 

Khổ nỗi thân thể suy yếu, tiểu Phượng Hoàng ngoại trừ việc lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Tâm Nghiên ra, không có biện pháp nào khác. Nhìn thấy cửa mở,đôi mắt nó đột nhiên sáng lên, đáng thương nhìn Thư Khinh Thiển, khẽ kêu về phía nàng, cố gắng muốn đứng dậy.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store