[BHTT] [EDIT - HOÀN] Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu
Chương 12: Đoạn ngắn
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Bạn nói xem, thừa nhận yêu và yêu cái nào khó hơn?
Những chiếc lá xanh tươi đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ được đánh cắp từ bầu trời trong mùa hè nóng nực, những cơn gió nóng ùa vào tòa nhà tham nhập vào cửa sổ, làm sao cũng đẩy không ra nhiệt độ tăng lên nhanh chóng giữa da thịt.
"Làm gì?" Bàn chân trần đạp trên sàn nhà, tóc tuy được quấn cao lên, lại cũng rối thành một cục, hoành thêm mị khí, lúc này Thẩm Tinh Hà ngược lại như là một người đang yêu đương vụng trộm.
Nàng đứng ở gian bếp lo rửa nho đỏ của mình, bị cánh tay dài phía sau ôm lấy, chiếc váy mỏng vốn không hề bó sát eo nàng lại truyền hơi ấm.
"Thích ôm em như vậy sao?" Môi Tống Thanh Mộng dán ở trên cổ hơi cong, giống như đang nâng niu một bông hoa anh túc vừa bị gió bẻ gãy, đứng dậy mới có thể thưởng thức vẻ đẹp này.
"Không thích, nóng." Nói, còn vặn vẹo người, dùng tay gạt cánh tay người kia xuống, để lại nho đỏ tắm nước, ở trên cánh tay gầy gò thẳng tắp hoa lạc.
Câu "nóng" hàm chứa ý cười, ai có thể không biết lời này là thật hay giả, huống hồ người nghe chính là Tống Thanh Mộng.
"Vậy sao? Thế như vậy còn không nóng nữa không?" Một chiếc áo sơ mi cỡ lớn không thể ôm lấy khung xương mảnh khảnh của Tống Thanh Mộng, chân trắng gầy liền như vậy đứng thẳng tắp, giống ánh trăng bạc soi trên thân cây trong u ám, hướng vào chỗ sâu trong tìm tòi, đó là cành lá vô tận.
Nàng giơ tay nắm tay cô, chìm vào trong bồn, những quả nho đỏ căng mọng va chạm trong nước, nước bắn tung tóe đến mép chậu rồi quay ngược lại, hòa vào nước với những lòng bàn tay chồng lên nhau.
Đầu vú không nội y, dán cứng còng trên cột sống của Thẩm Tinh Hà, như thể một cú rung nhẹ có thể làm tổn thương tủy sống ẩn trong ống sống, gây tê liệt.
Rầm —— dòng nước hết.
Trên tay lưu lại ánh sáng, lại thiếu vài phần trơn trượt.
"Tránh ra một chút." Để ráo vệt nước, bưng trái cây lên, Thẩm Tinh Hà nhấc chân lùi về sau, bộ ngực tròn trịa của người phía sau bị đè dẹp lép, cùng chính mình cọ xát, chỉ để lại nụ hôn trong trẻo đầy xúc cảm.
Trong bốn mùa, chỉ có mùa hè là quá đáng nhất, bừa bãi nhất, càng muốn lưu lại dấu vết ở trên người, nhất quyết lấy lý do ôm nhau sưởi ấm.
Xoay người sang một bên, Tống Thanh Mộng không có khó xử nàng, lẳng lặng lau sạch vết nước trên bồn, nhìn ra rất thuần thục.
"Em nói tôi có nên đồng ý lời mời của Cố Ngộ An không?" Nghe ra là đang trưng cầu ý kiến của Thẩm Tinh Hà, nhưng đặt vào quan hệ của hai người, quá mức thân thiết.
Thẩm Tinh Hà trong lòng ngực ôm nho đỏ vừa rửa xong, đi đến bên TV, ấn remote, tiếng người từ màn huỳnh quang truyền ra, che đi tiếng bước chân của kim đồng hồ.
Tống Thanh Mộng bước chân đi theo, cùng Thẩm Tinh Hà vùi mình vào sô pha, nhưng nho đỏ trong lòng người nọ cản đường, đành phải tựa vai nhau.
"Đó là chuyện của chị, không nên hỏi em."
Nàng lấy một quả nho đỏ nhìn không đỏ lắm cho vào miệng, vừa ngọt vừa đắng, làm sắc mặt nàng khẽ nhăn.
"Muốn hỏi ý kiến em một chút." Xem mặt mày nàng nhăn nhó, liền duỗi tay muốn ăn một quả.
"Không danh không phận, há dám đặt lời?"
Gác tay ở giữa không trung không lấy tới quả, bát nhỏ trong lòng ngực cũng vẫn không nhúc nhích, Tống Thanh Mộng đành phải nghiêng thân mình, tự mình lấy.
"Em nghĩ muốn danh phận gì?" Nho đỏ đến miệng ngọt đến mặt mỉm cười.
"Đói bụng."
Nói sang chuyện khác.
"Muốn ăn cái gì?" Cầm đĩa trái cây trong lòng Thẩm Tinh Hà rồi đặt lên.
Luồng khí lạnh thổi ra từ cánh quạt điều hòa tạo ra âm thanh ù ù, chiếc gối xếp nếp lặng lẽ ấm áp trở lại.
"Cơm." Quanh hơi thở có mùi sữa tắm nồng nàn quyện vào nhau, là của nàng, cũng là của chính mình.
Tránh xa thân thể đang đến gần, Thẩm Tinh Hà đứng dậy đi lấy tạp dề, thoáng nhìn trong phòng tắm chất đầy đồ dùng tắm rửa, từ kem đánh răng đến mỹ phẩm dưỡng da, có một ít là nhãn hiệu chính mình chưa từng thấy, đó là của Tống Thanh Mộng.
"Để tôi làm?" Tống Thanh Mộng theo sát sau đó, nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Tinh Hà lưu lại vết đỏ, không lớn không nhỏ, trên lòng bàn tay vừa khít cùng với huyệt hổ khẩu chính mình.
Một ngày thật vất vả, cũng không biết Tống Thanh Mộng là thương người, hay là tiếc mình.
Đưa tạp dề qua, nhượng bộ, Thẩm Tinh Hà ngược lại không đi xa, tựa vào tường cách đó chỉ vài bước, nhìn Tống Thanh Mộng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Ánh đèn vàng nhạt dừng ở trên vai cô, chiếc áo sơ mi trắng in những gam màu ấm áp, sáng như ánh bình minh leo lên lưng núi sâu, đầu vai mỏng như tuyết mùa xuân, phúc hư thấu sam y, ở trong mông lung lóe sáng, mái tóc được uốn xoăn buông xuống phía sau, thỉnh thoảng ngang nhiên che khuất một bên mặt.
"Đừng nhúc nhích, giúp tôi búi một chút."
Động tác cực kỳ cẩn thận, sợ buông ra một sợi tóc đáng thất vọng, cản trở tầm nhìn của người khác.
"Xong rồi."
"Chải cẩn thận như vậy làm gì? Qua một lát lại rối thôi."
Ba người phụ nữ đủ dựng một vở tuồng, giật tóc đấu khẩu ầm ĩ đến long trời lở đất; còn hai người phụ nữ thôi thì chuyện tóc rối là chuyện thường.
"Từ khi nào chị biết bản thân thích con gái?" Lại về tới dựa vào vị trí ban đầu, nhìn chằm chằm vào mái tóc rối bù không nghe lời xõa xuống trên trán.
"Cấp ba." Trong tay còn đang rửa tôm bóc vỏ còn ở trong tủ lạnh, đối với câu hỏi của Thẩm Tinh Hà, trả lời không chút giấu giếm nào.
"À ——"
"Còn em?" Quay đầu nhìn nàng một cái.
"Cũng vậy."
"Từng có bạn gái?" Rửa xong tôm bóc vỏ đặt lên đĩa, chờ được nhuộm bằng dầu nóng, mà Tống Thanh Mộng phát ra âm thanh giòn tan trong chảo dầu đang bắn tung tóe.
"Ừm." Từng có, một người, không muốn nhắc lại.
"Còn chị?" Nàng ngưng mắt thẳng tắp mà nhìn bóng lưng Tống Thanh Mộng.
"Từng có một người, tính cách không hợp, liền chia tay." Tôm màu trắng sữa đổi màu, đỏ bừng tỏa sáng, cuộc trò chuyện bị gián đoạn trong lúc nấu ăn nóng bức.
Hỏi cái này là vì cái gì? Thẩm Tinh Hà hỏi chính mình, nhưng đáp án ở chỗ Tống Thanh Mộng. Nàng hỏi qua, có lẽ là muốn tương lai.
"Thơm quá ~" Thẩm Tinh Hà đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nghe thấy được mùi thơm.
"Ra nồi thôi ~" Tắt lửa, nước đặc sệt còn đang ừng ực ừng ực, tôm đỏ bị ép ở bên nhau.
Vừa giơ tay bưng nồi, tóc Tống Thanh Mộng liền xõa ra, tựa như là một thực khách đã chờ đợi lâu, đang tranh thủ cơ hội.
Thẩm Tinh Hà bước sang trái một bước, đụng phải gót chân Tống Thanh Mộng, lại giơ tay giúp cô nắm bó tóc không nghe lời, chờ cô dọn xong bàn.
"Đói lả rồi?" Tống Thanh Mộng gắp đồ ăn vào, nhìn đồng hồ, đã gần giữa trưa, lúc này mới nhớ ra hai người đã từ tối qua đến giờ chưa ăn cơm.
"Vẫn ổn." Tay nắm tóc buông xuống, nhận đồ ăn vào chén.
"Cảm ơn." Thẩm Tinh Hà đối diện cô, đáy chén trên không trung được hai đôi tay nối vào nhau đỡ lên.
Cảm ơn cái gì? Cảm ơn không có đầu mối.
Tống Thanh Mộng khẽ hôn đáp lại nàng, không có tình dục, cũng không có bức thiết, nhưng cực nóng bỏng.
Trên tay trọng lượng nhẹ một ít, đĩa lại được đặt trên bàn, Thẩm Tinh Hà bị ép dọc theo eo, dồn sát vào bệ bếp.
"Cảm ơn phải dùng hành động, thích cũng vậy."
Khi người muốn đáp lại, Tống Thanh Mộng đã ly môi, để ở trên chóp mũi.
Nàng đang băn khoăn cái gì? Tống Thanh Mộng không biết, chỉ cảm thấy có đôi khi ép người quá, ngược lại sẽ hoàn toàn ngược lại.
"Nếu em còn chưa chuẩn bị xong, tôi sẽ từ từ đợi em." Tống Thanh Mộng lại lần nữa cầm lấy đĩa, cô chủ động thả còn ở hơi dồn dập có chút mờ mịt của Thẩm Tinh Hà.
"Em..." Thẩm Tinh Hà để ánh mắt nhìn xuyên qua cô, đón nhận đi, sắc bén lộ ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa.
"Không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy quan hệ chúng ta có thể có một lựa chọn khác."
Một lựa chọn khác? Thẩm Tinh Hà giật mình tại chỗ, tay đỡ ở trên bệ bếp bị người bên cạnh nắm lên.
"Ăn cơm đi."
Thích là ánh sao mà màn đêm không thể bao bọc hết, trải phẳng trên tấm phông trời, vừa chói mắt, lại còn lẫn chút bồn chồn.
Bữa cơm trôi qua trong lặng lẽ, những tiếng nhai thưa thớt nơi khóe môi theo mặt trời trượt từ bên này khung cửa sang bên kia, dừng lại chốc lát, vẫn còn thấy giữa các tòa nhà vương lại chút ánh tàn.
Lại nói tiếp, Thẩm Tinh Hà mới là cái người có tay nghề tốt, nhưng khi ở bên Tống Thanh Mộng, hơn phân nửa là dựa vào cô đỡ đói.
"Ngon không?" Món trứng xào tôm đã vét sạch đáy đĩa khiến Tống Thanh Mộng không khỏi lo lắng liệu phần ăn ấy có đủ để lót dạ hay không.
"Siêu ngon." Là ngon thật, vì để cô tin tưởng chính mình không phải đói không lựa lời, lại cố ý múc thêm một muỗng.
Tống Thanh Mộng đẩy cơm dư lại qua đi trước mặt nàng, tiện để nàng múc, đứng dậy lại đi rót ly nước ấm, đặt tới bên cạnh nàng.
"Tay nghề chính mình rõ ràng tốt hơn tôi rất nhiều, còn thiên vị ăn cơm tôi làm?" Tống Thanh Mộng kéo ghế dựa, ngồi xuống bên trái nàng, lời nói toàn là trêu chọc.
Rõ ràng là bản thân muốn làm, nói ra còn hàm chứa oan ức.
"Chính mình làm, tốn nhiều sức lực." Nhướng mày xem qua đi, bưng nước đưa vào miệng.
Ý là, có một số việc thực sự khó có thể tự mình làm được.
"Thế tay bác sĩ, em cũng không đau lòng à?" Chân bắt chéo, cẳng chân hướng sang một bên Thẩm Tinh Hà, động cổ chân một chút, Tống Thanh Mộng có thể chạm vào bàn chân đang lủng lẳng đó.
"Em không đau lòng sao? Bác sĩ Tống?" Nhấc chân đá vào hai chân bắt chéo, quần lót màu xanh nhạt lộ ra từ chiếc áo sơ mi không lớn, Thẩm Tinh Hà liếc nhìn hai bàn tay ở hai bên cánh tay của mình, giống như còn trơn trượt không ít.
Nàng đau lòng thật, hơn nữa ngày đêm có thể thấy được.
"Vậy em ăn no chưa?" Hỏi không có ý tốt, nhưng thấy đáy bát cơm làm lời nói có vẻ hợp tình hợp lý.
"Làm gì?" Cơ trong đùi còn có chút đau nhức, vận động quá độ cũng sẽ có chút sợ.
"Rửa chén." Chú ý tới hành động khép chân của Thẩm Tinh Hà, không khỏi cười lên tiếng.
"Em không biết đau lòng người, nhưng tôi biết đau lòng người đó ~" Tống Thanh Mộng đứng dậy thu dọn chén đĩa, làm người kia á khẩu không trả lời được.
Tắt đèn, chỉ có TV sáng lên, những người trên sô pha xếp chồng lên nhau, bộ phim truyền hình Mỹ có đánh giá cao [Atypibsp 4], hai người xem rất có hứng thú, phần tỏ tình của Casey và Izzie rất hấp dẫn, xem hơi cảm động.
Thẩm Tinh Hà lên tiếng trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Thanh Mộng đang chìm trong cốt truyện.
"Vẫn qua đêm sao?"
"Trở về thôi, ngày mai tôi có ca phẫu thuật."
"Được."
Một tập lẳng lặng chiếu xong, người xem hơn phân nửa chưa đã ghiền.
"Lần sau xem tiếp." Đẩy đẩy người không hề động tĩnh, cho phép.
Người vẫn không chịu động đậy, Thẩm Tinh Hà đứng dậy bật đèn, lúc này mới khiến người kia rời khỏi ghế sô pha, ánh đèn trắng chói đến mức Tống Thanh Mộng phải nheo mắt, đưa tay lên che.
"Đi đi." Giống đang đuổi người đi, không phải tiễn khách.
"Chờ đã, có thứ quên cầm."
Tống Thanh Mộng lấy dây buộc tóc trên cổ tay Thẩm Tinh Hà, tròng lên trên cổ tay mình, đó là lần trước Thẩm Tinh Hà lấy lại từ trên xe của cô.
"Lấy trộm đồ của người khác không tốt đâu nha ~"
Rõ ràng là đồ của mình, chỉ là đánh rơi ở trên xe cô, như thế nào liền thành lấy trộm?
Cưỡng từ đoạt lí.
"Đi đây." Nắm tay Thẩm Tinh Hà đi về phía cửa, không cho người cơ hội bác bỏ.
Đi đến cửa.
"Không tiễn tôi xuống sao?" Ngón tay câu lấy Thẩm Tinh Hà rút ra một nửa ngón giữa.
Người bao lớn rồi, lại không phải không biết đường, trở về nhà cũng khó khăn như đưa con đến trường.
Cầm chìa khóa treo trên tường, đi đến cửa phòng, nắm tay bạn nhỏ vào thang máy.
Ngược lại không phải không tình nguyện, chỉ là làm nũng lên Tống Thanh Mộng một chút cũng không có bộ dạng của chị gái.
Vừa đến bên xe, đèn đường liền sáng lên, là đang tiễn đưa, nhưng có chút dư thừa.
"Đi nhé." Mở cửa xe, Tống Thanh Mộng buông lỏng bàn tay còn đang nắm, không dây dưa nữa.
"Chờ đã." Chặn mở cửa xe ra, một lần nữa đóng lại, bỏ người ở ngoài xe.
"Có quên cái gì sao?" Tống Thanh Mộng cười, trong mắt tràn đầy chờ mong, rất muốn nhìn một chút nàng đã quên cái gì.
Không phải là không buông nhỉ? Thẩm Tinh Hà không phải người như vậy, nàng hiểu quy củ, cũng hiểu quy tắc, chưa bao giờ chậm trễ công việc của chính mình.
Khi đầu lưỡi quấn quanh cổ họng sâu thẳm, hô hấp biến xa xỉ, Tống Thanh Mộng nhìn ánh đèn đường khiến màn đêm càng lúc càng sáng hơn qua đôi mắt nhắm nghiền, cuối cùng cô chọn bóng tối.
Thẩm Tinh Hà hôn cô, giống như cô dạy nàng, dùng hành động biểu đạt chính mình. Là không buông, là cảm ơn, là đáp lại, là ánh hoàng hôn đang nhạt dần và làn gió nhẹ nhàng vỗ cánh ve sầu hôn nhau trong một mùa hè nóng bức.
Khi màn đêm màu Klein đổ xuống trong ánh chạng vạng màu cam, màu xám của Monet nhạt dần, không ai thấy được các cô triền miên ôm nhau, nàng lại nghe đến âm thanh đêm hè côn trùng kêu vang.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store