[BHTT] [EDIT - HOÀN] Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu
Chương 11: Trốn 2
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Ban ngày hợp mắt là đêm dài.
Nàng đi tới phía trước một bước sẽ là cái gì đây?
Sự ồn ào nơi rừng núi ngoại ô là do tiếng ve, còn sự náo nhiệt giữa những tòa nhà thành thị là do con người. Cái trước là âm thanh của trời, còn cái sau thì chưa chắc đã biết là do thứ yêu ma quỷ quái nào gây nên.
Tống Thanh Mộng đối mặt với tình cảm càng muốn bình dị, nhưng đối mặt với Thẩm Tinh Hà, cô vô thố. Trên giường hòa hợp và nóng bỏng, không đại diện chủ động cuộc sống, có dục vọng thêm vào, người khó tránh khỏi cuồng vọng một ít. Ngọn lửa khô đèn tham lam mà cắn nuốt dầu đuốc, treo một hơi cuối cùng, tùy tiện thêm bậc lửa, liền sẽ bừng cháy lên, tựa như các cô, thiếu chút nhiên liệu nữa.
"Thẩm Tinh Hà, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?" Gọi tên đầy đủ, Tống Thanh Mộng là lần đầu tiên.
Gọi cục cưng, bảo bối rất nhiều xưng hô thân mật xấu hổ mở miệng, có điều là niềm vui tình thú trên giường, khi cực hưng hai chữ cũng bị nuốt thành một chữ, nào có như lúc này ngữ điệu vững vàng, cắn chữ rõ ràng.
"Hửm? Ba bốn tháng chăng?" Mỗi chữ đều nghe rõ ràng, đặc biệt là tên.
Mắt người dễ bị rò rỉ ánh sáng, lúc Tống Thanh Mộng hỏi còn đang nhìn đường, lời nói như là tự hỏi, chẳng qua mang theo tên nàng.
Đúng vậy, chẳng qua cũng mới ba bốn tháng, lại đủ để xác định cái gì đâu?
Mặc dù là Bàn Cổ khai thiên lưu lại vùng đất diện tích rộng lớn, tìm thấy được mạch nước ngầm, cũng sẽ có phần băng phân ly thời khắc, các cô đây dựa vào tiền tài liền có thể có quan hệ thân thể, nào có thể so sánh? Huống chi, giữa các cô đến cả tiền tài cũng không có trả giá.
"Sao vậy?" Màn hình di động sáng lên bị Thẩm Tinh Hà tắt đi.
Các cô cũng không bàn luận thời gian, ngoại trừ lúc phát ra lời mời, phá lệ tinh chuẩn. Tống Thanh Mộng đột nhiên nhắc tới, làm Thẩm Tinh Hà vừa mừng vừa sợ. Thời gian qua rất quý giá, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng là cổ ngữ, mà ngày thường nhắc tới càng như là hung thủ giết thời gian, ít người thực sự coi trọng nó.
Tiếng còi xung quanh lấn át lời Thẩm Tinh Hà nói, đèn đỏ sáng lên, người đi đường từng hàng qua, đem vạch trắng đè ở dưới chân, cũng đem thời gian đạp dưới chân.
"Em mới vừa nói cái gì?"
Chân lỏng chân ga, lốp xe phía sau lại bắt đầu chuyển động, họ cũng bắt kịp lời nói của mình.
"Em nói, ngày xuân thật ngắn, còn không bằng ngón tay của chị." Thẩm Tinh Hà ngưng mắt nhìn cô, như đang nhìn ánh đèn huỳnh quang nhảy múa trong đêm tối.
Nói tình thơ ý hoạ, lãng mạn vô cùng, lược qua quan hệ, đã quên hết thảy, chính là lời âu yếm đầu giường.
"Hôm nay sao lại cào người như vậy?"
Muốn thời gian cho cái giá, ngừng ở giờ phút này, cũng muốn giải thoát khỏi đêm tối, tắt ngọn đèn dầu, làm cho kẻ trộm hành sự ban đêm.
Tâm tư phụ nữ quá khó đoán, Tống Thanh Mộng cầm chắc dao phẫu thuật, hạ chuẩn mỗi một dao, nhưng đoán không ra lòng nàng. Nắm tay nàng, nàng sẽ nắm lại; đứng ở nơi xa, cũng sẽ sải bước đi về phía trước, nhưng chỉ là lúc nhận hoa sẽ nói lời cảm ơn, lúc thuê phòng sẽ thanh toán, lúc gặp ai đó sẽ vạch ra ranh giới.
Từng nghe tiếng nàng thở bên tai, cũng từng nhìn thấy nước giữa hai chân nàng, lại vẫn không phân biệt rõ cái nào là nàng.
"Không thích?" Thẩm Tinh Hà bị trêu lâu rồi, liền học trộm mấy chiêu, không tinh thông, nhưng ngây ngô có cảm giác cấm dục phong vận.
Quan hệ bạn giươngg, chính là sa vào ở trên giường vô tận vui vẻ, dễ dàng quên đi cuộc sống nhàm chán bên ngoài. Một khi người thứ ba xuất hiện, mối quan hệ sẽ trở nên thay đổi và mọi người sẽ dễ dàng nhìn rõ trái tim mình hơn nhiều.
"Vừa thích vừa không thích."
Thích, giống người yêu. Không thích, quá khó chịu.
"Nhà cha mẹ em ở đâu?" Tống Thanh Mộng cẩn thận hỏi, cô chưa từng đề cập đến, sợ là cấm kỵ.
Thẩm Tinh Hà dừng một chút, ánh mắt cứng lại, bay qua đĩnh mũi cô, rồi đáp xuống con đường sáng bóng song song với tầm nhìn của nàng.
"Ở nơi khác."
Nàng quay lại nhìn mình trong gương chiếu hậu, ánh đèn neon sáng rực bên đường cào xước mặt nàng thành từng mảnh, không thể nhìn rõ mũi hay lông mày.
"Có em trai hay em gái không?" Tống Thanh Mộng hỏi như vậy, là bởi vì Thẩm Tinh Hà chăm sóc cô rất tốt, ít nhất ở trên giường.
"Có em trai." Câu trả lời ngắn ngủn, nhiều thêm một chữ cũng không muốn nói.
Người có tiểu bối rất nhỏ liền phải học chăm sóc người khác —— cho dù nàng sau này mới hiểu đây là tiền đề hãm hại chính mình, hơn nữa còn muốn quên cái phẩm chất tốt nhìn như khả quan này.
Nhìn lại gương chiếu hậu, Thẩm Tinh Hà thoáng nhìn hộp dây buộc tóc đánh rơi ở trong xe, trộm cầm đi.
Tiếng động cơ gầm rú phía sau xe vang lên trên con đường nhựa êm ái, để lại một làn khói dày đặc khiến màn đêm trở nên tối tăm, xen lẫn hơi thở ngột ngạt trong lòng.
"Thất Thất thường sống cùng dì sao?" Đuôi xe màu trắng được chiếu sáng bởi đèn xe phía trước nhấp nháy màu đỏ, khiến Thẩm Tinh Hà liên tưởng đến đôi mắt tập trung của một con mèo vào ban đêm.
"Ừm, thỉnh thoảng cũng sẽ sống cùng tôi." Nàng thích mèo nhỉ, chắc vậy, Tống Thanh Mộng tự đoán.
Con đường vẫn đang tiến về phía trước, giống kéo các cô đi trước, chà sáng thời gian.
Tiếng chuông di động chói tai giống như một kẻ xa lạ đột nhập, gào thét tuyệt vọng trong khe hở nhỏ phía trước xe, sự bình yên duy nhất trong xe bị tan vỡ.
"Hai người sao còn chưa tới vậy?!" Giọng nói của Cố Ngộ An giống một mũi tên nhọn, không nể nang chút nào mà xuyên thấu màn hình hơi mỏng, hàm chứa giận dữ, hướng vào màng tai. Tống Thanh Mộng né tránh sang bên trái, cánh tay đang giúp cầm mũi tên sắc bén của Thẩm Tinh Hà cũng di chuyển sang bên phải.
"Sắp rồi, còn một cái ngã tư."
Sau tiếng bíp cúp máy, Thẩm Tinh Hà hạ cổ tay đang giơ lên xuống, khi hạ xuống, nhìn thấy trên tay hai cái chữ to sáng lên —— "An An".
Tiếng nói ngoài xe dần dần rõ hơn, tràn vào trong xe, bánh xe dừng lại đều đều dưới chân quán với tấm biển tồi tàn và cánh cửa hẹp, những ô cửa sổ cũ kỹ chật kín người, không còn chỗ ngồi.
"Ôi, Tiểu Mộng à, chính là lâu rồi không đến đây, Tiểu An ở bên trong ~" Cầm cuốn sổ gọi món viết tay, các con số đầy đủ tương ứng với các con số trên bàn ăn, một góc tạp dề ô uế vây quanh ở dáng người còn tính cân xứng bên hông người đàn ông, khuôn mặt đầy dầu, nàng ước tính khoảng ba mươi tuổi.
Lời chào quen thuộc này khiến người lạ ngồi sau Tống Thanh Mộng giật mình một lúc, bàn tay ấm áp kịp thời văng ra.
"Việc kinh doanh của chú Trần vẫn phát đạt nha ~"
"Ha ha ha ~ cháu đây là đưa bạn tới sao?" Người đàn ông đánh giá người lạ mặt.
Tống Thanh Mộng vòng qua eo nàng, đẩy người về phía trước, không hề né tránh.
"Thẩm Tinh Hà, một người bạn, đây là chú Trần, đại học thường tới chỗ chú ấy ăn cơm, nên quen biết."
"Chào chú Trần, gọi cháu Tiểu Thẩm là được."
"Bạn của Tiểu Mộng, về sau tới chỗ này đều là khách quý!"
"Lão Trần! Đừng nhắc mãi nữa, nhanh thả người lại đây!" Nói chuyện ở nơi xa chính là Cố Ngộ An, nôn nóng cho phép nàng phân biệt được âm thanh mình muốn giữa những tiếng ồn.
Thẩm Tinh Hà trước ngẩng đầu, là người nhìn thấy buổi sáng, cũng không phải.
Người nọ thay đổi giả dạng, không phải trang điểm đậm như buổi sáng, mà là học sinh non nớt khác nhau như hai người. Chiếc áo thun trắng phản ánh độ trắng của con người và trông trẻ hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Tinh Hà không phải cái người mặc áo thun trắng kia.
"Được được được, con bé Tiểu An này chính là không có nhẫn nại, các cháu nhanh qua đi, muốn ăn cái gì cứ việc nói nha!"
Hai người xô đẩy thay nhau chạm cốc, cái bàn có bốn vị trí, sẽ ngồi như thế nào?
"Cuối cùng cũng đến rồi, để người ta chờ lâu quá trời ~" Cô nàng than thở, nhưng thật ra Cố Ngộ An cũng vừa tới không lâu.
"Hai người dạ dày đều không tốt, gọi mấy cái món thanh đạm." Tống Thanh Mộng không để ý cô nàng trêu chọc, mà là tiếp đón người phục vụ, gọi thêm đồ ăn.
"Hai người trước kia thường xuyên cùng nhau tới chỗ này?" Không phải đang hỏi Tống Thanh Mộng, là hỏi Cố Ngộ An.
"Thời điểm ôn bài tôi thường tới, kéo chị ấy đi cùng tôi." Cố Ngộ An nhẹ nhàng nói, nện vào tai Thẩm Tinh Hà.
Tống Thanh Mộng nhìn nàng hỏi thăm quá khứ của chính mình, như đang lần theo dấu vết của gió.
"Đồ ăn nhà chú Trần rất ngon, em hẳn là cũng sẽ thích." Tống Thanh Mộng rót trà thơm vào chiếc ly rỗng của Thẩm Tinh Hà, sau đó đẩy ấm trà cho Cố Ngộ An đối diện.
"Đồ ăn tới rồi~~ các vị đợi lâu rồi~"
Tống Thanh Mộng dịch người vào trong, để người phục vụ tiện lên món, bả vai đụng phải Thẩm Tinh Hà.
"Vừa đói vừa khát..." Tự mình rót trà, trong miệng Cố Ngộ An có chút oán hận.
Sau khi những chiếc đĩa có hình dạng khác nhau phủ kín mặt bàn gỗ, tiếng đũa bắt đầu vang lên.
"Trí nhớ của em không kém nhỉ, hầu hết đều là gọi món chị thích ăn."
Trong chén Thẩm Tinh Hà là đồ ăn Tống Thanh Mộng gắp đầy, nghe được Cố Ngộ An nói mới nhìn món ăn trên bàn, biết mùi vị nhưng không biết chi tiết, cùng tên món ăn một bên, trong lòng gõ bàn phím.
"Cảm ơn ngài, vẫn là nên chăm sóc tốt cho dạ dày của mình trước đi." Gọi một nửa đều là món nặng miệng nhiều dầu nhiều muối, chỉ có mấy món thanh đạm vẫn là Tống Thanh Mộng lúc sau tự mình gọi thêm, lao lực chọn nửa ngày.
"Đây không phải có bác sĩ chữa trị chính ngồi đây sao? Sợ cái gì?" Cố Ngộ An qua loa lấy lệ hai câu, trong chén chứa đầy cá phi lê phủ dầu đỏ.
Có người quản và không có người quản có lẽ là sự khác biệt lớn về màu sắc đáy chén.
"Hai người học đại học cùng chuyên ngành sao?" Thẩm Tinh Hà nhìn thẳng Cố Ngộ An, hy vọng có thể hỏi ra càng nhiều tin tức.
"Một trường học, không giống cấp không giống chuyên ngành, chị ấy ở học viện y, tôi là học viện nghệ thuật."
"Chuyên ngành kém rất xa, làm sao quen biết được?" Thẩm Tinh Hà ở đại học gần như không quen người ngoài khoa, thậm chí người cùng lớp nàng đều gọi không được đầy đủ tên.
"Nói đến thật là duyên phận, tôi trước kia chưa bao giờ tin, gặp được chị ấy cũng thật chứng minh duyên phận trời định."
Thẩm Tinh Hà ngừng đũa, nghiêm túc nghe Cố Ngộ An nói từng chữ một.
"Bởi vì thi biện luận nên quen biết, vì thế tôi liền nương học tập kỹ năng biện luận thường đi tìm chị ấy, sau này phát hiện hóa ra hai nhà chúng tôi trước kia đều quen biết, cô nói có trùng hợp không chứ?"
"Duyên phận này thật đúng là sâu ~" Thẩm Tinh Hà lại cầm lấy đũa, gắp thức ăn Tống Thanh Mộng cẩn thận chọn trong chén.
"Con người chị ấy lúc ban đầu thật sự rất buồn cười, dạy tranh biện thì nghiêm túc đến mức không còn gì để nói. Cuối cùng tôi thật sự hết cách, còn phải đổi phòng ký túc xá với người trong phòng của chị ấy, lúc đó chị ấy mới chịu tạm gác chuyện dạy tranh biện lại." Trên mặt Cố Ngộ An tràn đầy những hồi ức của quá khứ.
Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Tống Thanh Mộng, giống đang đợi một lời giải thích.
"May mà tôi tốt nghiệp sớm, không bị em tra tấn." Nhận được ánh mắt chất vấn, Tống Thanh Mộng thức thời đáp.
"May mà chị không đồng ý thông báo của em, bằng không làm sao em có thể gặp được cô giáo Trần của em."
"Như nhau cả." Tống Thanh Mộng cầm một cái chén không, múc cháo tôm tươi đã bóc vỏ cho Thẩm Tinh Hà, mùi thơm của hải sản tràn ngập cả cái bàn.
"Như thế nào? Nghe ý này là có ý thích?" Lời nói là cố ý hỏi, tình huống như thế nào, Thẩm Chi Diệc đã sớm báo cho Cố Ngộ An.
"Có." Đặt thìa vào chén cháo đầy, đưa cho Thẩm Tinh Hà.
Thẩm Tinh Hà nhận lấy, cháo nóng phỏng tay, ngón tay đỏ một mảng.
Hai người vẫn chưa đối diện, cũng không có người hỏi đáp án, bởi vì lời tỏ tình chưa bao giờ thốt ra từ miệng họ.
"Thất Thất ở chỗ bác gái sao?" Cố Ngộ An giờ phút này chỉ muốn trốn khỏi bàn ăn nơi mình không thích hợp.
"Ừm, có thời gian em có thể qua xem thử."
"Sức khỏe bác gái thế nào?"
"Khá tốt."
"..."
"..."
Thẩm Tinh Hà nghe hai người đối thoại, là việc nhà. Loại cảm giác thân mật này, giữa nàng và Tống Thanh Mộng chưa từng có, loại thăm hỏi giữa bạn bè thân thiết này, nàng cũng chưa trải nghiệm bao nhiêu.
Trên giường thích hợp hay không, có lẽ làm một lần liền biết, nhưng ăn ý trong sinh hoạt, phải dùng nếp nhăn trên mặt tới nghiệm chứng. So với hai cái, cái trước nhạt hơn nhiều.
Tống Thanh Mộng chú ý tới Thẩm Tinh Hà thất thần cho rằng chính mình nói làm nàng lo lắng quá mức, liền tìm hai tay nàng ở dưới bàn, nắm chặt.
Trên mu bàn tay là lòng bàn tay ấm áp, hơi ấm tổng hợp khiến người hoàn hồn trở lại.
Tống Thanh Mộng còn đang nói, trong mắt Thẩm Tinh Hà hiện lên một đường nét hoàn chỉnh, hàng mi dài khẽ run lên, mí mắt khép lại, đôi môi mỏng nhếch lên lộ ra hàm răng chắc khỏe, cái răng nào yên ổn chút, cái răng nào sẽ cắt qua môi.
"Cái luận đề hợp tác nghiên cứu kia chị xem xét cho kỹ đi." Đây là một trong những mục đích Cố Ngộ An trở về, để cô nàng có thể lấy lại những suy nghĩ còn dang dở của mình.
"Nói sau đi." Tống Thanh Mộng ấn sáng điện thoại, nhìn thời gian.
"Được, vậy em đi trước, chị tính tiền." Cố Ngộ An đứng lên, Thẩm Tinh Hà buông lỏng tay Tống Thanh Mộng ra trước.
"A, đi liền luôn sao?" Thẩm Tinh Hà thấy thời gian còn sớm, hơn nữa nàng còn có vấn đề muốn hỏi.
"Lưu phương thức liên lạc? Hôm nào đơn độc ra tâm sự?" Cố Ngộ An cười tà, an tâm cái gì Tống Thanh Mộng rõ ràng nhất.
"Có thể ~" Thẩm Tinh Hà nhấn mở mã QR.
"Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn WeChat cho em." Tống Thanh Mộng đoạt lấy điện thoại Cố Ngộ An chuẩn bị quét mã.
"... Được rồi được rồi... Chị nhớ gửi đó ~"
Tống Thanh Mộng gật đầu, nói hai câu xem như tiễn người đi.
"Sao lại không cho thêm WeChat? Chị là quá nhiều lịch sử đen tối sao?" Thẩm Tinh Hà chất vấn cô, giọng điệu ngậm cười.
"Muốn biết như vậy sao không trực tiếp hỏi tôi? Hỏi cô ấy tôi sợ có bất công." Lời nói có hai tầng hàm nghĩa, Thẩm Tinh Hà không biết nghe ra mấy phần.
"Em còn sợ chị bịa đặt vặn vẹo, chủ quan bịa đặt chứ." Người nọ ngồi xuống đối diện.
"Bịa đặt hay không, em hỏi một chút không phải rõ rồi sao?" Tống Thanh Mộng từ trong mắt nàng nhìn thấy chính mình, bối cảnh phía sau ngưng tụ trong mắt nàng.
"Đi thôi, về nhà." Là về, không phải đưa.
Sắc trời ảm đạm, trăng đang lấy máu, tiếng người cũng nhỏ dần, quán ăn nhỏ nhìn ánh đèn phía sau xe hóa thành một điểm sáng, cuối cùng tan vào màn đêm.
Để phù hợp với màu tối của các tòa nhà cao tầng, đèn trong phòng không được bật, di động ném ở mép giường, ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng lên trần nhà, chỉ chiếu sáng một góc, và hai cái bóng bị mờ bù đắp.
"Em có lời muốn hỏi chị." Hai đầu gối Thẩm Tinh Hà đè ở trên giường, căng váy ra ngay trung tâm đáp ở trên một chân Tống Thanh Mộng.
"Một câu cởi một món?" Tống Thanh Mộng giữa hai chân có một tấm ga trải giường trũng xuống, người trên người chỉ cần cử động đầu gối là có thể chạm vào lõi hoa.
Phía trước cho nàng hỏi nàng không hỏi, hiện giờ trở về nhà thật ra muốn hỏi.
Người có lẽ am hiểu như vậy, cho thời điểm từ chối, không cho thời điểm lại muốn không được.
"Hai câu một món." Buôn bán, chú ý kỳ kèo mặc cả.
Người ta sẵn sàng cống hiến làn da đã được bao phủ suốt mùa đông cho cái nóng thiêu đốt, đó là sự tôn trọng cao nhất đối với mùa hè đi kèm với sự chuyển mùa. Thẩm Tinh Hà toàn thân trên dưới quần áo cũng không quá ba bốn món, cân nhắc một phen, kinh doanh mệt khổ chính là chính mình.
Khách hàng lâu không đáp lại, thương gia chỉ có thể đem đầu gối để trên quần mau chóng bế xích, cường bán khinh mua, bức vua thoái vị ra giá.
"Ưm~" Nửa chống người, dùng tay vặn xoắn những bông hoa dưới chăn, đồng ý giá cả.
"Màu sắc thích và ghét?" Thả lỏng đầu gối, hỏi cô.
"Xanh dương, màu vàng đất." Di chuyển vũ khí sắc bén vào giữa hai chân và giơ chân lên để chịu sức nặng của hông.
Xanh dương, nửa váy Thẩm Tinh Hà là xanh dương. Váy là dây rút, tay Tống Thanh Mộng đưa ra sau thắt lưng, kéo dây rút, lộ ra khe hở, chui vào, cởi màu xanh dương yêu thích cởi ra ném ở bên chân.
"Mùa thích và ghét?" Thẩm Tinh Hà phối hợp động tác, đón gió lạnh điều hòa, ai sẽ không mừng?
"Xuân thu, đông hạ." Trên tay không ngừng, bốn chữ, Tống Thanh Mộng đã cởi bốn cái cúc, còn lại hai cái.
Thích ấm, ghét lạnh và ghét nóng, cùng chính mình tìm tương tự.
Đèn điện thoại tắt, trong bóng tối có cảm giác nóng bức, với sự giúp đỡ của Thẩm Tinh Hà, cô đã chinh phục được hai cúc còn lại. Cô vuốt ve nàng, dựa vào ký ức.
"Trái cây thích và ghét?" Chiếc khóa kéo giấu sau lưng nàng ấn vào những ngón tay thon dài của cô, chờ đợi cô phóng thích.
"Không cần lột, cần lột." Dây vai bó chặt thả lỏng, dọc theo hai cánh bị đẩy về phía trước, khuôn ngực xinh đẹp trong nội y bị đẩy ra, lòng bàn tay che khuất mũi nhọn lỏa lồ.
Người lười như vậy, rất cần mẫn lột đồ Thẩm Tinh Hà.
"Còn động vật thích và ghét?" Tay Thẩm Tinh Hà đè ở trên vai Tống Thanh Mộng, đã tìm điểm tựa, cũng mưu toan ngăn cảm động tác trên tay của cô.
"Mèo, rết." Đường rãnh thẳng tắp là chỉ dẫn rất tốt, trượt xuống một đoạn, phía dưới lớp vải có một khe hở mông, thông với một cái ao nhỏ.
Nhìn không thấy biểu cảm, nhưng hô hấp cũng không gạt người.
"Hỏi xong rồi?" Còn thừa một món dưới thân, nhưng Tống Thanh Mộng không vội, cô đã chạm được mông mềm, về điểm này che đậy thùng rỗng kêu to.
"Chưa."
Thẩm Tinh Hà muốn hỏi có thể lấp đầy tất cả khoảng trống, đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
"Sao không hỏi tôi thích người như thế nào?" Chóp mũi của cô vạch chính xác khe hở giữa ngực, hôn lên phần ngực kéo dài đến khe hở sâu.
"Bây giờ hỏi, thích hợp không?" Áp đè người xuống, nàng cúi đầu nhìn về phía dưới thân, nhìn màn đêm đen sâu vô tận, nhưng nàng vẫn nghiêng người về phía trước không chút do dự, dùng thân thể chân thành ôm hôn đêm tối, ôm hôn chờ chỗ cô xác thực.
Nụ hôn ban ngày là cố túng, nụ hôn đêm tối là dục bắt.
Thẩm Tinh Hà đưa ra hết sức nhiệt tình, đầu lưỡi quét qua nướu răng tê dại, khiến đôi bàn tay siết chặt phải chống cự, giãy giụa, tránh, lôi kéo, bắt lấy. Khóa cổ tay hình nhân nổi ở trên mặt biển, trôi theo bọt trắng trên đỉnh sóng, mất phương hướng, dấu hiệu định hướng duy nhất là đầu lưỡi.
Hai người ở cuộc đua, trọng tài là cởi quần áo, nhưng nó cũng không công bằng.
Trận thi đua này, không có đạo cụ, đua chính là thể năng. Hông bị đè ở giữa hai chân, cổ tay đang co giật bị kẹp lại, khi cánh tay cứng rắn mềm ra, chìm vào trong chăn, áo của Tống Thanh Mộng tuột ra khỏi cơ thể, chạm vào làn da mịn màng của nàng.
Thắng bại đã định.
"... Tay... tôi ngày... mai có ... phẫu thuật..." Tống Thanh Mộng thở hổn hển chỉ có thể nghe được hô hấp, chuyện là thật, nhưng từ bị đứt đoạn.
"Hửm?" Đầu ngón tay câu tiến rốn, bụng nhỏ bẹp, căng chặt, trung gian tuyến hướng về phía trước hợp với nhũ hác, xuống phía dưới là đường tam giác.
"Tôi sợ... Em làm tôi cầm dao... không xong..." Cổ đổ đầy mồ hôi, ngăn không được thế công, mặt đỏ giơ lên cờ đầu hàng.
"...Chị à... Lại không cần chị động..." Có chút tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ khí thế.
Tay bác sĩ rất quý giá, đắn đo chính là dao, cũng là mang.
Nhưng ý Thẩm Tinh Hà dịch là, hôm nay tay cô có chút không được.
Còn sót lại vải dệt tam giác leo lên hông, Thẩm Tinh Hà ở trên, cô ở dưới.
"Chính mình làm?" Thẩm Tinh Hà hôn điểm đen bên tai, đem lời nói phụ thượng.
Tay bác sĩ lột đồ chính mình, không còn gì để nói.
Gỡ xuống quần dài, Thẩm Tinh Hà dùng vải dệt hoa tâm cọ thượng hơi đột hoa hành, khẩn thật bắp cảm nhận được ướt át, cũng được đến uất năng.
Quần lót ướt sũng, tóc đen gãi bụng, giống như bánh xe sắt không răng, cắt thịt, tốc độ nhanh sẽ trật bánh, tông vào phần lõi cứng rắn không kém. Tống Thanh Mộng ôm hai chân hai bên, căn chỉnh bánh răng, cắn thật chặt.
Là tiếng va chạm, không phải tiếng kim loại tương chạm vào thanh thúy, cũng không phải tiếng đồ gỗ đánh nhau nặng nề. Là sóng biển nhằm phía sóng biển bao phủ, là giường phùng tương tiếp chỗ kẽo kẹt, là thân thể cùng thân thể lấy lòng.
Có bao nhiêu nam nữ quan hệ tình dục không có cảm xúc, giống như chó điên đập vào cọc gỗ, ngoại trừ run rẩy co giật thì chỉ có sự lặp lại.
Các cô không phải, bông hồng chưa hề héo úa trên bàn có thể làm chứng, vài cánh hoa héo úa bị thời gian phong ấn có thể làm chứng, còn có nằm ở vật phẩm hộp trang sức, sợi dây chuyền nằm trong hộp trang sức được bảo vệ bằng miếng bọt biển cũng có thể làm chứng.
Thượng đế làm hồng thủy tràn lan, bởi vì có người khinh nhờn thần minh.
So với việc nhét đầy ngón tay, Tống Thanh Mộng thích cọ xát cù lét hơn, vị trí này không thể thỏa mãn hoàn toàn, chỉ có điên cuồng nghiền và va chạm, mới có thể kích khởi âm đế dày đặc nhảy lên. Những chiếc móng tay vừa cắt tỉa xong vẫn còn sắc bén cắm vào mông Thẩm Tinh Hà, để lại nụ cười hình lưỡi liềm.
Thẩm Tinh Hà quỳ gối khởi động chân tay, như thể tín đồ hành hương, dẫn theo đầu gối chứa đầy thiết tha, một chút một chút làm dập đầu, ánh mắt thành kính khóa ở phần cổ dưới phồng lên vú.
Đê đập phá vỡ, ngập thành trì.
Ngã vào một chỗ, hô hấp đều là dư ôn xuân triều, thân thể thấm mồ hôi dính vào nhau, ỷ vào điều hòa lạnh, tư tồn độ ấm.
"Không thích dây chuyền à?" Lưng còn đang phập phồng, mồ hôi thấm ướt tóc dán ở cổ Thẩm Tinh Hà, Tống Thanh Mộng tán ra, giúp nàng tán nhiệt.
"Thích." Thẩm Tinh Hà lồng ngực dưới tai phập phồng, máu quay cuồng, trên ngực từng hạt mồ hôi nhỏ đọng lại thành vũng.
Không đeo, bởi vì hình dạng dây chuyền làm nàng sinh nguy hoặc, thay đổi hình "S", cẩn thận nhìn vẫn là nhận ra được. Rốt cuộc là đại diện cho "Tống" hay là "Thẩm" đây?
Tống Thanh Mộng không tiếp tục hỏi vì sao không đeo.
"Nóng..." Sau khi cảm thấy không còn dục vọng, Thẩm Tinh Hà kiệt sức lăn sang một bên, Tống Thanh Mộng cũng không ngăn cản nàng.
Sau một lúc lâu.
Tống Thanh Mộng đưa tay sờ soạng cơ thể nàng, ôm lấy cơ thể đã được điều hòa làm mát của nàng.
"Tống Thanh Mộng, có rảnh dẫn em đi thăm Thất Thất đi."
"Được."
Ếch khắp nơi trong ao quê, dế mèn đang tụng lời mùa hè, chim ngạn phương bắc đang lên kế hoạch cho những ngày bay về phương nam.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store