ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT] Hộ Thực

Chương 49

_mer_z

"Cho nên, bất kể chị muốn nhận được điều gì từ em, em đều bằng lòng."

Lục Kim nói xong câu đó, Triều Từ liền không mở lời nữa.

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương, một bầu nhiệt huyết và tất cả tình cảm ngay từ đầu dành cho Triều Từ. Sau khi bị Triều Từ xa lánh, nàng liền dồn hết vào việc học và sự nghiệp của mình.

Lục Kim chưa từng thẳng thắn thừa nhận thích ai, không ngờ, lần thổ lộ đầu tiên lại là với Triều Từ.

Nếu đúng như Triều Từ nói, nàng chỉ là một người thường không may nhiễm phải yêu khí nên mới có năng lực kỳ lạ, vậy thì, nàng và yêu ma cất giữ bí mật to lớn trong lòng có lẽ thật sự không cùng đường.

Nhưng dù vậy, thì đã sao?

Lục Kim chỉ muốn thích cô, chỉ muốn yêu cô, yêu được một ngày là một ngày, yêu được một giờ là một giờ.

Dù giây tiếp theo Triều Từ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng, nàng có thể sẽ vô cùng đau khổ, nhưng ít ra sẽ không hối tiếc.

Lục Kim lái xe rất vững vàng, giống như con người nàng, tuy tuổi không lớn, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng đáng tin cậy.

Bốn mươi phút sau, xe chạy ra khỏi thành phố, vào đường cao tốc. Giữa những ngọn đèn đường ngày càng thưa thớt, chiếc xe hướng về thành phố G.

Lúc này ánh hoàng hôn đã tan, đèn đường hai bên cao tốc uốn lượn, kéo dài vào sâu trong bóng tối vô tận.

Trong xe rất yên tĩnh. Lái xe đêm buộc Lục Kim phải nâng cao tinh thần cảnh giác tuyệt đối theo dõi tình hình giao thông. Ban đầu nàng muốn mở radio phát chút nhạc để tỉnh táo, nhưng Triều Từ dường như đã ngủ, nàng liền không muốn phát ra bất cứ tạp âm nào có thể quấy rầy cô.

Ba giờ sau, hơn 11 giờ đêm, Lục Kim đã đưa xe đến bờ biển thành phố G một cách suôn sẻ, đỗ xe tại bãi đỗ xe của tòa cao ốc Quốc Thái Kim Điển – biểu tượng kiến trúc ven biển.

Sau khi xe dừng hẳn, Lục Kim quay đầu nhìn Triều Từ. Triều Từ dựa vào lưng ghế xe, đầu hơi rũ xuống, quả thật đã ngủ.

Nhưng cô cũng không giống như người thường khi ngủ, cả người vẫn căng chặt và đoan trang.

Nếu không phải thấy cô nhắm mắt, bị Lục Kim nhìn thẳng rất lâu mà không phản ứng, Lục Kim thật sự muốn nghi ngờ cô có phải căn bản chưa ngủ hay không.

Muốn đánh thức cô, nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, Lục Kim lại có chút không đành lòng.

Cứ để cô nghỉ ngơi thêm một lát nữa.

"Ưm?"

Triều Từ còn chưa mở mắt, một tiếng hừ nhẹ, dường như muốn nói mơ.

"Triều tiểu thư?" Lục Kim đến gần cô, muốn nghe rõ cô nói gì.

Những tiếng rên rỉ vụn vặt không thành từ ngữ hay câu hoàn chỉnh. Triều Từ trong mộng dường như cũng cảm thấy đau đớn, mỗi lần rên khẽ đều khiến cô nhíu mày.

Lục Kim không biết cô đang chịu đựng điều gì, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự nhẫn nại và suy yếu của cô.

Nhìn mu bàn tay cô đặt trên đùi, vết bỏng rát rõ ràng kia vẫn trông thấy kinh người.

Lục Kim nhớ rõ ràng, lần trước Triều Từ cũng vì cứu nàng mà hai tay bê bết máu thịt.

Sớm hơn trước kia, đêm Trung thu, vết thương tróc da tróc thịt trên trán cùng với ba tháng biến mất sau đó, đều là vì mình...

Mũi Lục Kim cay cay.

Tại sao Triều Từ lại luôn vì mình mà bị thương?

Lục Kim nhìn hàng mi dài rậm của cô, lòng bàn tay nàng vuốt ve mu bàn tay cô. Khi nước mắt lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt, trong lòng bàn tay nàng tỏa ra ánh sáng ấm áp màu xanh biếc. Lớp da thịt bị cháy đen trên vết thương đỏ sậm nhanh chóng khép lại. Khi bàn tay nàng rời đi, mu bàn tay Triều Từ đã láng mịn như ban đầu.

Vết thương của cô đã được chữa lành.

Lục Kim hơi hoảng hốt, ý thức nhanh chóng tan rã, cơ thể đột nhiên chùng xuống, nàng vội vàng chống đỡ mình.

Nàng vô tình chữa trị cho Triều Từ. Mặc dù hiện tại nàng vẫn chưa thể khống chế năng lực chữa trị một cách tốt nhất, một khi sử dụng liền dễ dàng phát ra quá mức dẫn đến bản thân lâm vào choáng váng.

Nhưng thấy vết thương đáng sợ của Triều Từ biến mất, ngay cả đôi mày đang nhíu của cô trong mộng cũng dần giãn ra, Lục Kim lại cảm thấy một chút cũng không thiệt thòi.

Triều Từ dường như nhận ra điều gì đó, mắt còn chưa mở, liền khẽ gọi một tiếng: "Kim Kim?"

Lại được xưng hô thân mật như vậy, Lục Kim bị cô gọi đến lòng mềm nhũn, không nhịn được nắm lấy bàn tay vừa mới lành của cô, đáp: "Ta ở đây..."

Triều Từ bừng tỉnh mở mắt, thấy Lục Kim gần trong gang tấc, rất nhanh rụt tay về.

"Lục tiểu thư không cần làm những việc thừa thãi này." Triều Từ nói, "Chút vết thương nhỏ này tôi sẽ tự mình chữa trị."

"Thế à." Lục Kim nói không giống như hỏi lại, "Không sao, em chính là thích làm những việc thừa thãi này."

Triều Từ: "..."

Thế mà bị câu nói mạnh mẽ này của nàng làm cho không biết nói gì.

"Người cô muốn tìm ở trên lầu?"

"Ừm." Triều Từ nói, "Cảm ơn Lục tiểu thư đưa tôi tới, đã khuya rồi, cô có thể..."

"Tôi còn chưa thể đi." Lục Kim cắt ngang Triều Từ, nhìn thẳng cô, dùng ngữ khí không được xen vào y hệt lúc lên xe nói, "Trạng thái hiện tại của chị vẫn rất không tốt, nếu em không ở bên cạnh chị em sợ chị sẽ không kiên trì được. Em không có cách nào yên tâm rời đi."

Triều Từ: "..."

Cho nên lời nói trước đó là đưa đến xong sẽ rời đi, quả nhiên là giả. Kim Kim cũng biết nói dối.

Nhưng mà, Triều Từ lại không tự chủ được mà quyến luyến việc Kim Kim dụng tâm để ý đến cô.

Triều Từ vừa mới nhếch lên một nụ cười, định nói lời từ chối, lại bị Lục Kim nhanh chóng cắt ngang: "Cứ ở trong xe tiếp tục để em chữa trị cho chị , cho đến khi trạng thái chị tốt lên, hoặc là để em đi theo chị cùng lên trên. Hai phương án này, Triều tiểu thư xin chọn một."

Bởi vì Triều Từ đối với Lục Kim mà nói là tiền bối lớn, cũng là người nàng vẫn luôn thích. Khi phát hiện tình cảm của mình, Lục Kim quả thật có một đoạn thời gian vừa yêu vừa kính Triều Từ.

Cũng chính vì những cảm xúc chồng chất này, dưới tâm lý muốn Triều Từ cũng thích mình, Lục Kim vẫn luôn duy trì tâm trạng cẩn thận, sợ hãi cô chán ghét mình, điều này gần như là bản năng.

Nhưng hiện tại, bị Triều Từ lại một lần lạnh nhạt lảng tránh sau, Lục Kim đã thẳng thắn bày tỏ lòng mình nên không còn gì phải lo lắng.

Cùng lắm thì lại bị cô ấy né tránh mà thôi.

Triều Từ lạnh nhạt với nàng nhiều năm như vậy, Lục Kim đã sớm quen rồi, còn sợ thêm một lần nữa sao?

Quan trọng hơn, thông qua chuyện mạnh mẽ lên xe và thực hiện thành công vừa rồi, Lục Kim đã xác định, vẻ xa cách bề ngoài kia của Triều Từ bất quá đều là ngụy trang.

Cô ấy lại tuân theo lời mình ư?

Lục Kim thầm cân nhắc. Triều Từ kỳ thật cũng sợ mình, đúng không? Từ nhỏ đã là chị cả lại không thiếu việc dạy dỗ em gái, trong xương cốt Lục Kim rốt cuộc là một người mạnh mẽ. Lúc này đưa ra hai con đường cho Triều Từ lựa chọn, vì Triều Từ là một chuyện, mặt khác cũng là muốn kiểm chứng suy nghĩ của chính mình, xem Triều Từ có thật sự giống như nàng nghĩ hay không.

Mặt Lục Kim rất cứng rắn, kỳ thật trong lòng cũng có chút thấp thỏm, không biết Triều Từ sẽ phản ứng thế nào.

Triều Từ nghe xong lời nàng nói, ngón trỏ khẽ móc một cái, ngước mắt nhìn về phía Lục Kim, hàng mày lại có chút vẻ vô tội.

"Tầng một đến tầng 70 đều là khách sạn, Lục tiểu thư đã mệt suốt chặng đường, có thể đi nghỉ ngơi trước, tôi tự mình..."

"Em còn chưa mệt." Lục Kim bận rộn cả ngày lại lái xe ba giờ đồng hồ, kỳ thật xương cốt đã đau nhức, nhưng nàng làm sao có thể rời đi vào lúc này, "Triều tiểu thư nếu không chọn, đành phải để em chọn. Em cũng không muốn quấy rầy chuyện riêng của Triều tiểu thư, cứ ở đây vì chị chữa trị vậy."

Nói rồi Lục Kim liền muốn nắm lấy cổ tay Triều Từ. Triều Từ nâng tay lên, tránh khỏi cái chạm của nàng, bất đắc dĩ nói: "Lục tiểu thư, cô không nhận ra cô không thể khống chế năng lực chữa trị sao? Chữa trị cho người khác rất có khả năng mất kiểm soát, dẫn đến chính mình không thoải mái."

"Nhận ra." Lục Kim nói thẳng không chút kiêng dè, "Thì sao? Em nói rồi, tất cả mọi thứ của em đều có thể cho chị, huống chi là chữa trị cho chị. Không thoải mái thì không thoải mái, nhịn một chút là được. Chị hiện tại khẳng định khó chịu hơn em một trăm lần, em không muốn chị phải chịu đựng những điều đó."

Lời tỏ tình thẳng thắn không chút kiêng dè này của Lục Kim, chọc đến lòng Triều Từ mềm mại từng đợt. Cũng bởi vì giờ phút này dưới vẻ ngoài bình tĩnh và kiên quyết của Lục Kim, tâm trạng thật ra dao động cực lớn, không gian nhỏ hẹp bên trong xe đã sớm bị mùi hương ngọt ngào của máu thịt nàng chiếm cứ, nồng đậm đến mức khiến Triều Từ khao khát từng cơn, dục niệm lại bắt đầu rục rịch.

Triều Từ biết mình không thể từ chối Kim Kim, mà mỗi lần đến gần chính là một lần nữa xác nhận chuyện này.

Chữ "Ngoan" mà Kim Kim viết trên tai cô lúc trước, còn hữu dụng hơn cả tà chú.

Tà chú còn có thể có cách chống cự, lời của Kim Kim thật sự làm cô hoàn toàn không có cách nào.

"Không được đâu, tự tiện sử dụng năng lực không thể khống chế rất có khả năng bị phản vệ, không chỉ là không thoải mái, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng."

Còn có khả năng hoàn toàn làm nguyên thần thức tỉnh, đó mới là hậu quả xấu không thể vãn hồi.

Triều Từ chỉ có thể nói: "Lục tiểu thư nếu không ngại phiền toái, cùng tôi lên trên đi."

Hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng 81 của Quốc Thái Kim Điển. Ra khỏi thang máy thấy một tấm biển hiệu khiêm tốn, dùng phông chữ đen thẳng tắp viết "MYSTERY".

Lục Kim đi theo Triều Từ vào trong, phát hiện tầng 81 và tầng 82 được thông thành không gian trần cao, vừa vào phòng đã bị cửa sổ sát đất lớn đối diện biển khơi làm cho kinh ngạc.

Ánh trăng treo trên mặt biển xa xôi, đổ xuống một vệt phản chiếu màu vàng kim, hùng vĩ lại đáng sợ.

Nhìn phong cách trang trí tối giản và nghiêm túc trong phòng, Lục Kim có chút tò mò: "Văn phòng luật sư?"

"Không phải." Nếu Lục Kim đã cùng cô lên đây, Triều Từ cũng không có gì phải giấu nàng, "Đây là một văn phòng trừ tà, nhưng, bà chủ Phó ở đây không chỉ trừ tà. Nàng là nhà cung cấp pháp khí lớn nhất Tứ Giới và là văn phòng tư nhân chuyên giải quyết những việc vặt vãnh nan giải. Bất cứ vụ việc khó giải quyết nào trong Tứ Giới đều có thể tìm đến nàng."

Lục Kim không ngờ trên đời này còn có văn phòng như vậy: "Thế thì trong Tứ Giới chẳng phải không có việc nan giải sao?"

"Có thần côn Phó này thì quả thật như vậy, nhưng thần côn Phó tuy thần, giá cả cũng khiến người ta lè lưỡi. Mấy năm trước sau khi kết thúc một vụ án oan cho Minh Phủ, giá trị con người càng lên như diều gặp gió. Hiện tại muốn nhờ nàng làm một việc, chi phí phải đếm đến ngón tay thứ tám. Người thường không kham nổi không nói, bà chủ Phó này còn thường xuyên gõ trúc giang người ta."

Lục Kim: "Thế chẳng phải là gian thương sao?"

Triều Từ rất đồng tình: "Có thể nói như vậy."

"Thế... bà chủ Phó này là nhân loại sao?"

Hai người đang nói chuyện, một giọng nữ từ trên lầu truyền xuống: "Hai vị tùy tiện nói xấu người khác trong văn phòng của người khác, điều này thích hợp sao?"

Lục Kim ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ cao gầy mặc nguyên cây đen từ trên lầu chậm rãi đi xuống. Mái tóc đen dài buộc ở phía sau, mang theo nụ cười thong dong nhìn thấu lòng người.

Người phụ nữ này lớn lên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời lay động lòng người kia, là đôi mắt nhạy bén và linh động nhất Lục Kim từng gặp, phảng phất mọi biến hóa và quy tắc của thế gian đều không thoát khỏi cái nhìn hờ hững của nàng.

Triều Từ lễ phép đáp lời: "Phó lão bản."

Người này chính là Phó Uyên Di.

"Đại nhân Triều Từ lâu ngày không gặp vẫn khỏe, ngài vẫn suy yếu như vậy, hơi thở thoi thóp." Phó Uyên Di lại nhìn về phía Lục Kim. Khoảnh khắc Lục Kim đối diện với nàng, nhịp tim không tự chủ được gia tốc.

"Lục tiểu thư, đã kính ngưỡng cô lâu rồi." Phó Uyên Di đã đi xuống lầu một lúc nói chuyện, trong tay đeo găng tay đen cầm hai pháp khí: một miếng ngọc Côn Luân hình tròn và một viên giới thạch Tây Hải, những thứ này Lục Kim từng thấy, đều là thứ yêu mị từng dùng để ám toán Triều Từ.

Lục Kim gật đầu với Phó Uyên Di, có chút để ý nàng vì sao lại nói "đã kính ngưỡng lâu rồi", nhưng thấy nàng đã thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc đối thoại với Triều Từ, nghi vấn này liền tạm thời gác lại.

Triều Từ và Lục Kim cùng ngồi trên sofa trước bàn làm việc của Phó Uyên Di, cô hỏi: "Phó lão bản đã tra ra được gì?"

Phó Uyên Di đi tới: "Một vài tin tức rất gần với suy đoán của ngài."

Phó Uyên Di từ quầy trưng bày lấy ra một viên lưu ly châu hình tròn bằng bàn tay, đưa cho Triều Từ: "Đây là Hoàn Hồn Châu, nắm trong tay có thể phóng thích linh lực, cứu người một mạng. Tuy nhiên có thể cứu cũng chỉ là phàm nhân hơi thở thoi thóp, đối với ngài mà nói cũng chỉ là thực phẩm chức năng giúp tỉnh thần bổ não. Thấy sắc mặt ngài không tốt như vậy, đừng để tôi nói được một nửa ngài đã ngất đi, tôi lại phải tìm người khiêng ngài."

Lục Kim nhìn về phía Triều Từ, quả thật sắc mặt tái nhợt đến mức đáng lo, không nhịn được dựa sát vào cô hơn một chút, ánh mắt cũng dừng lại trên tay cô, suy nghĩ rốt cuộc có nên trực tiếp giúp cô chữa trị hay không, không cần cùng cô qua lại nói những lời vô ích dây dưa.

Triều Từ hỏi Phó Uyên Di: "Hoàn Hồn Châu này tính phí thế nào?"

Phó Uyên Di cười cười: "Đại nhân Triều Từ nói đùa, ngài đã thanh toán cho tôi hai nghìn vạn, tiểu lễ vật này coi như tặng kèm."

Lục Kim nghe thấy ba chữ "hai nghìn vạn" liền rơi vào trầm tư.

Bỗng nhiên cảm thấy chuyện Triều Từ luôn miệng nói muốn hợp tác thương nghiệp với nàng trước đây có lẽ ít nhiều cũng có lý, rốt cuộc tìm vị bà chủ Phó này làm việc, vừa ra tay đã phải hai nghìn vạn, không phải người thường có thể gánh vác nổi.

Triều Từ nói: "Đa tạ Phó tiểu thư. Xin hỏi, hai món pháp khí này..."

Phó Uyên Di cũng không vòng vo, trực tiếp nói với Triều Từ: "Giống như ngài nghĩ trước đó, hai món pháp khí này quả thật đã qua tay tộc nhân của ngài. Có thể nói như vậy, người hiểu rõ nhất những thứ ngài sợ hãi nhất định là tộc nhân của ngài. Đại nhân Triều Từ, ngài đây là bị đồng tộc đâm sau lưng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store