Chương 26
Lục Kim một mạch xông lên tầng 18, theo âm thanh của Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ đi đến góc khuất đối diện cửa phòng 1809 ở cuối hành lang.
Hai người họ đang ở trong căn phòng này.
Kinh nghiệm ở khách sạn nhiều năm giúp Lục Kim rất nhạy cảm nhận ra vị trí của các camera, xác định ẩn nấp ở đây sẽ không bị ghi lại, không đến mức kinh động nhân viên an ninh khách sạn.
Nàng ôm máy ảnh dựa lưng vào tường, tập trung lắng nghe động tĩnh trong phòng. Vừa nãy ở bãi đỗ xe đã "tác chiến" một trận mãnh liệt, giờ về phòng chắc có thể nói chuyện nghiêm túc được rồi nhỉ?
Có lẽ sẽ đề cập đến bên trong của Giải thưởng Phong Bi và Giải Kim Đồng.
Quả nhiên là Lục Kim chưa từng yêu đương, nàng đã xem nhẹ sự nhiệt tình của hai vị trong phòng đối với chuyện giường chiếu.
Tai nhỏ của Lục Kim vừa mới tiếp nhận được "tín hiệu" thì đã nghe thấy họ lại bắt đầu gặm cắn nhau.
Từ cạnh cửa đến sofa, từ sofa lại đến phòng tắm, các loại tiếng bàn ghế xê dịch cùng chai lọ rơi xuống đất kịch liệt đến mức như hai con dã thú đang xé xác lẫn nhau, làm Lục Kim nghe đến mức ngây người.
Lục Kim thực sự không hiểu nổi, tại sao họ có thể đói khát chuyện này đến thế? Chẳng phải vừa mới thiếu đạo đức công cộng làm một vòng ở bãi đỗ xe rồi sao? Sao vào phòng lại còn tiếp tục?
Hơn nữa... làm chuyện đó có thể kích động đến mức như vậy ư? Lục Kim nghiêm túc mà nghi hoặc, chẳng lẽ không phải nên nhẹ nhàng ngọt ngào sao? Tạo ra động tĩnh như thế không chừng xoắn xuýt thành Phong Hỏa Luân, không bị bầm tím khắp người mới là lạ à?
Không đúng không đúng... Lục Kim lắc lắc đầu, với cái đầu đã đỏ như quả táo tự nhủ, đó không phải trọng điểm!
Nàng gập ngón tay, đặt lên môi mềm mại suy tư.
Tuy rằng đã chụp được vài tấm ảnh xe của Hà Thiên Minh ở bãi đỗ xe, nhưng nàng vừa kiểm tra, ảnh chỉ chụp được một bên mặt mờ của Hà Thiên Minh ngồi ở ghế lái, do góc độ nên căn bản không chụp được Dương Thư Kỳ.
Bức ảnh này khẳng định không thể coi là bất cứ bằng chứng nào.
Đã bỏ lỡ việc chụp ảnh hai người họ cùng nhau vào phòng, chỉ có thể chờ đến lúc họ đi ra mới lại có cơ hội. Nhưng nhìn bộ dạng gắn bó keo sơn này của họ, không biết có trực tiếp dính chặt trên giường hay không, rốt cuộc khi nào mới chịu ra cửa đây?
Đáng tiếc cuộc đối thoại của hai người họ chỉ có thể xuất hiện trong tai Lục Kim, không thể trực tiếp ghi âm, nếu không cũng không cần phiền toái như vậy.
Lục Kim tính toán sẽ thức trắng đêm ở đây.
Tuyệt đối không thể mặc kệ những kẻ ác mua giải bán giải này tiếp tục lộng hành, nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của họ, quyết không thể để những thứ mình nhiệt tình yêu thích bị vấy bẩn.
Lục Kim đang định ngồi xuống đất nghỉ một lát, xem họ có thể lăn lộn được bao lâu, dù sao hai cái tai này cũng đã coi như ô uế rồi, thì cứ dơ luôn cho trót.
Đột nhiên, âm thanh triền miên có chút thay đổi, làm thần kinh nàng căng thẳng, mông còn chưa chạm đất đã lập tức nhổm lên.
Nàng nghe thấy giọng rên hừ hừ thoải mái ban đầu của Hà Thiên Minh đã lẫn vào một chút đau đớn.
"Ân... Ân?"
Lục Kim lập tức dựng tai lên.
Cơn đau đó càng lúc càng rõ ràng, trộn lẫn sự suy yếu và nghi hoặc khó chịu hơn, sau đó ông ta đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó kinh hoàng, kêu khẽ một tiếng.
"Cô — tại sao —"
Âm cuối của Hà Thiên Minh đột nhiên im bặt, sau một tràng tiếng kéo giật kịch liệt thì ông ta ngã lăn xuống đất, muốn ho nhưng hơi thở lại mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc tắc nghẹn, như bị một bàn tay vô hình bóp lấy yết hầu, cực kỳ khó chịu mà thốt ra mấy chữ:
"Cô, vì sao... có thể..."
Lục Kim lo lắng.
Vì sao cái gì? Có thể cái gì?!
"Hừ." Dương Thư Kỳ ngồi sang một bên cười lạnh, không hề để ý đến sự thống khổ của Hà Thiên Minh, ngược lại châm một điếu thuốc, chậm rãi thưởng thức người đàn ông đang đau đớn quằn quại trên sàn nhà, cứ như vừa rồi ân ái không phải là hai người họ.
"Tỉnh lại rồi à? Anh đúng là kiên cường hơn tôi tưởng. Nhưng dù vậy, những gì tôi muốn anh cũng đều phải làm cho tôi thỏa đáng, nếu không..."
Lục Kim nghe thấy tiếng mở khóa điện thoại, Dương Thư Kỳ mở điện thoại phát một đoạn video, là video ân ái vừa rồi của họ.
"Video này tôi có thể tung ra ngoài cho anh đấy."
Kỳ lạ, Lục Kim khó hiểu, tại sao hai người vừa rồi còn ân ái nồng thắm bỗng nhiên chuyển sang trạng thái đối kháng? Theo lý mà nói với mức độ tình cảm bền chặt và mối liên kết giao dịch màn đen của họ, phải là mối quan hệ tổn nhau thì cùng tổn, vinh nhau thì cùng vinh, căn bản là châu chấu trên cùng một sợi dây.
Mà tình huống giờ phút này đúng như lời Dương Thư Kỳ nói, thật giống như Hà Thiên Minh lúc trước đã chịu sự khống chế nào đó, giờ phút này bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Còn Dương Thư Kỳ dường như đã sớm hiểu rõ điểm này, đã kịp thời nắm được yếu điểm có thể uy hiếp, kiềm chế Hà Thiên Minh.
Lục Kim cắn môi, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, nghĩ đến chuyện mình trước đó lại bị giọng nói của Dương Thư Kỳ mê hoặc, sinh ra thiện cảm với cô ta.
Mặc dù cảm thấy rất hoang đường, nhưng một ý tưởng rõ ràng chợt lóe qua trong đầu Lục Kim — Hay là, Dương Thư Kỳ này biết thuật pháp mê hoặc lòng người nào đó?
"... Cô?" Yết hầu Hà Thiên Minh bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng Dương Thư Kỳ vẫn nghe hiểu được nghi vấn bằng một âm tiết đó.
"Ồ? Anh không cần lo cho tôi, muốn thay một cái đầu khác chẳng phải dễ dàng sao? Khuôn mặt người phụ nữ trong video này chỉ cần tùy tiện biến đổi là có thể thành người khác. Anh muốn đổi thành ai? Lục Kim thế nào?"
Đột nhiên bị nhắc đến, Lục Kim: "..."
"Bất quá, đổi thành cái con tiện nhân đó, cái dáng người cứng nhắc của nàng ta cách xa tôi lắm, phỏng chừng sẽ gây nghi ngờ."
Nghe đến đó không nhịn được cúi đầu nhìn xuống ngực mình, Lục Kim: "..."
Dương Thư Kỳ này e rằng bị bệnh nặng.
Lục Kim trợn trắng mắt trong lòng, đúng, ngực nàng quả thực không quá lớn, nhưng cũng không đến mức cách xa Dương Thư Kỳ được không?
Cô Dương Thư Kỳ nhiều lắm cũng chỉ là cúp B thôi chứ gì?
Lục Kim cố gắng kiềm chế sự thôi thúc phá cửa xông vào tranh luận mặt đối mặt với họ Dương, tiếp tục nghe xem họ còn nói gì nữa.
Dương Thư Kỳ lại không nói nữa, không biết nghĩ đến điều gì, trầm mặc một lát rồi cười cười, nói: "Anh cũng thật may mắn, tối nay tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh rỗi sửa trị anh. Anh cứ ở đây ngoan ngoãn đợi đấy."
Nói xong Dương Thư Kỳ xách túi lên, điện thoại di động cũng ném vào trong túi, mở cửa phòng ra, đi về phía thang máy đối diện hành lang.
Lục Kim nghe thấy tiếng thang máy đóng lại và tiếng đi xuống, cẩn thận thò đầu ra, xác nhận Dương Thư Kỳ đã thực sự đi rồi.
Nàng nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, do dự không biết tiếp theo nên làm gì.
Tiếp tục theo dõi Dương Thư Kỳ sao? Cô ta có lẽ không chỉ qua lại với Hà Thiên Minh, mà lén lút còn có nhiều giao dịch lợi ích hơn. Chuyện Giải Kim Đồng này e rằng đủ để cô ta uống một vò rồi, hơn nữa Hà Thiên Minh đột nhiên "mất kiểm soát", có lẽ cô ta hiện tại đi tìm chỗ dựa mới có thể thuận lý thành chương dâng Giải Kim Đồng cho cô ta làm đồ chơi.
Có khả năng là hội đồng giám khảo Giải Kim Đồng, thậm chí là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như Chủ tịch!
Lục Kim ôm máy ảnh lập tức muốn đi xuống theo một bên thang máy khác, đang định tập trung tinh thần xác định phương vị của Dương Thư Kỳ, bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng cầu cứu yếu ớt.
"Có ai không... Cứu mạng... Cứu cứu tôi..."
Là Hà Thiên Minh trong phòng, ông ta đang cầu cứu.
Hà Thiên Minh bò lết trên mặt đất, căn bản không có sức lực để đứng lên, khó khăn lắm mới bò đến cửa, dùng tay không ngừng cào cửa.
Giọng ông ta nghe có vẻ suy yếu vô cùng, mang theo sự hoảng loạn tột độ, cứ như là sự giãy giụa cuối cùng trước khi chết, làm người ta bất an.
Lục Kim dừng bước chân định truy tìm.
Tại sao Hà Thiên Minh lại cầu cứu? Theo lý mà nói, ông ta vẫn còn hữu dụng đối với Dương Thư Kỳ, không nên muốn lấy mạng ông ta.
Nhưng... cũng không biết Dương Thư Kỳ rốt cuộc đã làm trò gì với ông ta, vạn nhất thật sự ra tay quá mạnh mà giờ lại bỏ đi, Hà Thiên Minh chết thật ở bên trong thì sao?
Lục Kim đương nhiên biết nếu bây giờ không đi theo Dương Thư Kỳ xuống, e rằng sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để vạch trần bộ mặt thật của cô ta. Có lẽ màn đen quy tắc ngầm của Giải thưởng Phong Bi sẽ vĩnh viễn không được lật lại, thậm chí Giải Kim Đồng cũng sẽ bị vấy bẩn.
Nhưng...
Phía sau nàng là một người đang nguy ngập đến tính mạng, là một sinh mệnh tươi sống.
"Có người không... Cứu cứu..." Giọng Hà Thiên Minh càng ngày càng yếu, động tác cào cửa cũng dần dần nhỏ lại, rõ ràng chỉ còn lại một chút hơi thở mong manh giãy giụa cuối cùng.
Lục Kim không ngừng giao chiến trong đầu, nhớ lại cha mẹ nàng lúc trước gặp tai nạn lại không có ai cứu giúp, cuối cùng dẫn đến cái chết, cùng với cô em gái bị mất một chân trong tai nạn đó, để lại sự hối tiếc suốt đời...
Lục Kim không thể rời đi.
Cuối cùng nàng thở dài một tiếng thật mạnh, quay đầu lại bước nhanh về phía phòng 1809, dùng sức vặn tay nắm cửa ý đồ mở cửa.
Nhưng cánh cửa khách sạn này dù chỉ là khép hờ, nếu không có thẻ phòng thì cũng không thể dễ dàng mở ra từ bên ngoài.
"Hà tiên sinh!" Lục Kim kêu lên một tiếng, "Ông kiên trì lên!"
Hà Thiên Minh nghe thấy giọng người bên ngoài, vốn đã tuyệt vọng bỗng nhiên lại thấy một tia hy vọng sống sót, tinh thần chấn động, càng thêm kích động mà kêu gọi.
Lục Kim thử lại lần nữa xác nhận không mở được cửa, nhanh chóng quyết định sẽ đi tìm nhân viên khách sạn đến mở cửa.
Ngay lúc nàng định rời đi, Hà Thiên Minh dùng hết sức lực toàn thân, quả nhiên đã chống tay nắm cửa đứng dậy, "Bang" một tiếng mở cửa từ bên trong.
Đồng thời cửa được mở ra, ông ta lại lần nữa ngã lăn xuống đất, cú ngã này suýt nữa khiến ông ta ngất xỉu.
Lục Kim vào cửa thì kiểm tra trạng thái của ông ta trước, phát hiện ông ta xanh cả mặt, cả người gầy trơ xương, như bị thứ gì đó hút cạn khí huyết vậy, trông như một cái xác không hồn.
Lục Kim đang băn khoăn rốt cuộc ông ta vì sao lại biến thành như vậy, thì môi Hà Thiên Minh run rẩy, dùng khí âm nói ra hai chữ: "Yêu... quái..."
"Yêu quái?" Hai chữ này nghe mơ mơ hồ hồ, Lục Kim theo bản năng lặp lại một lần.
Hà Thiên Minh còn muốn nói gì đó nhưng đã không thể mở miệng được nữa, nằm sấp trên mặt đất như một con cá khô có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.
"Hà tiên sinh, ông cố gắng một chút, tôi sẽ gọi xe cứu thương cho ông ngay."
Lục Kim lấy điện thoại ra gọi 120, đồng thời định kêu to một tiếng về phía hành lang, làm nhân viên khách sạn tầng này đến hỗ trợ.
Lục Kim chỉ một lòng muốn cứu người, hoàn toàn không phát hiện ra Hà Thiên Minh đang nằm sấp trên mặt đất đôi mắt trừng lớn, toàn là thần sắc kinh hoàng, ngón tay hơi nâng lên, muốn chỉ về phía sau nàng, nhưng run rẩy nửa ngày lại không còn chút sức lực nào.
Ngay lúc nàng định quay người lại, cảm thấy một luồng nhiệt lượng vô hình quanh cơ thể mình thoáng chốc bị thứ gì đó hút đi, cả người run rẩy nổi da gà. Cùng lúc đó, miệng nàng bị một lực lượng cực lớn che lại, mạnh bạo kéo nàng về phía sau.
Lục Kim căn bản còn chưa kịp kêu lên tiếng, cả người đã bị bịt miệng ấn nằm sấp xuống đất. Khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lực lượng kia lớn đến mức gần như bẻ gãy cơ thể nàng ngay lập tức.
"Ngô?!"
Lục Kim muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cơ thể bị khóa chặt, sau lưng có một lực lượng áp chế tuyệt đối đóng đinh nàng chặt chẽ trên mặt đất, căn bản không cho nàng nửa phần phản kháng.
Mặc dù nàng không thể quay đầu lại, nhưng trước mắt chính là quầy rượu bằng kính, nàng nhìn thấy người đang dùng một tay che miệng nàng, khóa chặt cổ tay nàng bằng hai tay, đầu gối đè lên lưng nàng, và nhẹ nhàng ngăn chặn nàng, chính là Dương Thư Kỳ.
Làm sao có thể... Lực tay cô ta cư nhiên lớn đến như vậy.
Hơn nữa cô ta rõ ràng đã đi xuống lầu, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà đi rồi quay lại, lại còn không có chút tiếng động nào!
Yêu quái...
Hai chữ kinh khủng mà Hà Thiên Minh vừa rồi nặn ra từ đôi môi trắng bệch, giờ phút này không ngừng xoay quanh trong đầu Lục Kim, làm nàng toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cánh cửa phía sau không biết từ lúc nào đã được đóng lại. Điện thoại di động Lục Kim còn chưa kịp gọi ra đã bị ném sang một bên. Mọi sự giãy giụa của nàng đều bị Dương Thư Kỳ đi rồi quay lại nhẹ nhàng hóa giải.
"Con chuột nhắt nhà ngươi cuối cùng cũng bị ta lừa ra rồi." Dương Thư Kỳ cúi thấp người, nói thầm bên tai nàng: "Ngươi quả nhiên có Thanh Uyên Liệt Hỏa hộ thể."
Thanh Uyên Liệt Hỏa? Đó là cái gì?
Lục Kim bị bịt miệng chỉ có thể phát ra tiếng thút thít mơ hồ, nghe Dương Thư Kỳ nói vậy, nàng bỗng nhiên ý thức được nhiệt lượng quanh cơ thể mình vừa rồi quả thực đã biến mất, giờ phút này không ngừng là đau đớn làm nàng run rẩy.
Trên người mình có... lửa ư? Cho nên từ nhỏ đến lớn mới không sợ lạnh?
Dương Thư Kỳ nhéo cằm nàng, cưỡng ép nàng quay về phía sau: "Nói đến, mấy năm nay hình như chúng ta không ít lần bị đánh đồng, nhưng tiếp xúc gần gũi như thế này vẫn là lần đầu tiên phải không? Để ta xem kỹ khuôn mặt này nào, chậc chậc chậc, quả thực có chút mê người. Chẳng trách..."
Dương Thư Kỳ lại gần Lục Kim nói hai câu, bỗng nhiên, trong giọng nữ mềm mại lại đột nhiên trộn lẫn vào một giọng đàn ông, hòa trộn vào nhau, cứ như hai người đồng thời nói chuyện trong cơ thể cô ta, không phân biệt được giới tính: "Ngay cả vị đại nhân kia, cũng muốn dùng ngươi, cái lô đỉnh này."
Giọng Dương Thư Kỳ tại sao lại biến thành như vậy?
... Lô đỉnh? Lại là cái gì?
Lục Kim mơ mơ hồ hồ giữa chừng nghe được nhiều thông tin phức tạp và kỳ dị như vậy, đại não muốn đi phân tích rốt cuộc cô ta đang nói gì, nhưng đã hoàn toàn không thể vận hành.
Tất cả âm thanh đi vào tai nàng lại rời rạc vô chương, không thể bị tư duy nắm bắt.
Dưới sự đau đớn, Lục Kim gần như không thở nổi. Chuyện ma quái khiến nàng kinh hãi, nhưng kỳ lạ thay giờ phút này nàng lại mãn tâm mãn não cảm thán, Giọng Dương Thư Kỳ thật dễ nghe, mùi hương trên người cô ta thật thơm...
Nàng thậm chí nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì Dương Thư Kỳ.
Trong lúc tâm hoảng thần mê, Lục Kim dần dần không còn phản kháng. Dương Thư Kỳ hành động thô bạo với nàng, dù có dùng sức mạnh lật cả người nàng lại, khóa chặt cằm nàng làm nàng không hề phòng bị lộ ra cái cổ mảnh khảnh, nàng cũng vô cùng thuận theo.
Dương Thư Kỳ dùng đôi mắt thưởng thức cơ thể mềm mại của Lục Kim, cười một cách yêu mị nói: "Không ngờ ngươi thật sự có chút mùi vị."
Lục Kim khó chịu hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước. Trong tiềm thức nàng đã nhận ra nguy hiểm, liều mạng vặn vẹo suy nghĩ muốn thoát khỏi sự giam cầm của Dương Thư Kỳ, nhưng sự vô lực phản kháng trông lại như có ý mời gọi khó tả.
Dương Thư Kỳ cúi xuống, đầu ngón tay dán sát bên môi nàng, đôi môi đỏ tươi mở ra áp vào cổ Lục Kim, đột nhiên lộ ra một đôi răng nanh.
"Tiểu bảo bối, tuy không biết ngươi là cái thứ đồ chơi gì, nhưng làm lô đỉnh của ta là vinh hạnh của ngươi, ta sẽ làm ngươi rất vui sướng..."
...
"Bang" một tiếng, một vệt đỏ thẫm lướt qua trước mắt Triều Từ, đó là máu của nàng.
Muốn tiến vào bên trong kết giới này, đầu ngón tay vừa mới có dấu hiệu lành lại của Triều Từ lại bị rạch ra một vết máu sâu thấy xương. Từ khuôn mặt bình tĩnh của nàng không hề thấy bất cứ dấu hiệu đau đớn nào, nhưng trong ánh mắt rực lửa đã lộ ra sự tàn nhẫn có thể xé toạc người khác ngay tại chỗ.
Kết giới kiên cố này không thể nào do con tiểu mị yêu kia hạ, mà là, mượn dùng kiện pháp khí kia.
Triều Từ bị chặn ngoài kết giới, tưởng tượng đến chuyện đang xảy ra bên trong, trong lòng dần dấy lên một ngọn lửa nóng nảy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store