ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] Hãy Để Nàng Sa Ngã - Đồ Nghê

Chương 44

hathu410

[Cuối năm 2014, những ngày lạnh nhất trong năm ở Nam Hoài, mỗi khi cùng nhau đi trên đường, cô luôn nắm tay cô ấy, nhét vào túi áo của mình. Cô phàn nàn rằng mùa đông ở Nam Hoài vừa lạnh lại chẳng lãng mạn gì cả, vì chẳng bao giờ có tuyết. Rồi cô nói, sau này đến Đế Đô rồi, hai người sẽ cùng nhau ngắm tuyết.]

"Lạc Lạc, trời ạ, lại đến sớm thế."

"Chào buổi sáng."

Hứa Giai Thuần đeo cặp sách, đi vào từ cửa sau, vừa thấy Văn Lạc đang cúi đầu viết vẽ trên bàn, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác cấp bách mãnh liệt.

Cô vội vàng đặt cặp xuống, lấy sách ra học thuộc. Kể từ khi Văn Lạc bắt đầu học hành chăm chỉ, mỗi giây phút cô lười biếng đều khiến cô cảm thấy mình thật đáng trách.

Văn Lạc nghiêng đầu hỏi cô, câu đầu tiên mở miệng lại là về chuyện học tập: "Bài toán đại thứ ba từ dưới lên trong đề hôm qua cậu giải được chưa?"

Hứa Giai Thuần hoảng hốt: "Giải được rồi, nhưng không biết có đúng không."

"Đưa mình xem nào."

Hứa Giai Thuần lục lọi tìm bài kiểm tra đưa cho Văn Lạc, cô mỉm cười, "Chúng ta làm giống nhau đấy."

"Vậy thì tốt rồi."

Người bàn trước nghe thấy hai cô thảo luận về bài vở cũng xen vào: "Lạc Lạc, mình không hiểu bài này, cậu dạy mình được không?"

Lúc này, Văn Lạc nhìn thấy có người đứng ở cửa sau, cô cầm theo một túi giấy đứng dậy, mỉm cười nói: "Chờ một chút nhé."

Mới chưa đến bảy giờ, trời còn mờ sáng, hôm nay lại là một ngày sương mù dày đặc, khiến cho đường nét gương mặt của Kiều Sơn Ôn đang đứng trước cửa trở nên có phần mơ hồ.

Như thể được phủ lên một lớp hiệu ứng ký ức xa xăm.

Văn Lạc nhìn đến ngẩn người, đưa tay đưa túi giấy cho cô ấy: "Tặng cậu này."

Kiều Sơn Ôn bất ngờ nhận lấy: "Là gì vậy?"

Văn Lạc nói: "Một chiếc khăn quàng cổ in hình cây thông Noel. Tôi thấy cổ cậu cứ trống trơn, trời lạnh thế này cũng chẳng chịu xõa tóc ra cho ấm, thật là cứng nhắc."

Nghe như đang chê trách cô ấy ngốc nghếch, nhưng trong mắt lại chỉ toàn là ý cười dịu dàng.

Kiều Sơn Ôn khẽ sững người, cúi đầu nhìn, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

"Sao thế...?" Văn Lạc hơi bất an, cố nhìn ra xem cô ấy đang nghĩ gì.

Hàng loạt suy nghĩ lóe lên trong đầu cô—Liệu Kiều Sơn Ôn có không muốn nhận không? Có phải cô nói năng hơi sắc bén quá không? Hành động này có quá quan tâm so với mức bạn bè không? Kiều Sơn Ôn có nhận ra điều gì không...?

Văn Lạc siết chặt tay áo, mím môi lại.

"Được, cảm ơn cậu." Kiều Sơn Ôn ngước mắt lên, ánh mắt không có gì khác thường, chỉ phảng phất nét dịu dàng.

Cô đưa phần ăn sáng của Văn Lạc cho cô ấy, dặn rằng vẫn còn nóng, mau ăn đi.

Văn Lạc nhẹ nhõm thở phào, nhìn cô ấy chưa rời đi ngay, trong mắt như có muôn vàn vì sao lấp lánh.

Có lẽ là muốn ở bên cô ấy lâu hơn một chút, nhưng lại không tìm được lý do, thế nên cứ im lặng mà nán lại như vậy.

Mãi cho đến khi Kiều Sơn Ôn khẽ nói: "Bên ngoài lạnh lắm, cậu mau vào đi."

Văn Lạc đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cô quay về lớp, tiếp tục làm bài.

Làm bài.

Chuyện mà trước đây Văn Lạc từng khịt mũi coi thường. Nhưng trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối, đôi khi điều một người thiếu chỉ là động lực và mục tiêu để cố gắng.

Văn Lạc đã đặc biệt tìm hiểu về các trường đại học ở Đế Đô. Kiều Sơn Ôn sẽ vào Đại học Đế Đô, ngôi trường danh giá nhất cả nước, cô không thể thi đỗ vào đó. Nhưng ngay sát bên cạnh Đại học Đế Đô có một trường đại học cũng thuộc hệ chính quy, nếu cô cố gắng thêm một chút, biết đâu sẽ có cơ hội.

Như vậy thì cô có thể cùng Kiều Sơn Ôn ngắm tuyết, Kiều Sơn Ôn sẽ quàng chiếc khăn in hình cây thông Noel mà cô tặng.

Như vậy thì mùa đông không lãng mạn này sẽ trở nên thật lãng mạn.

Không biết đến lúc đó, cô và Kiều Sơn Ôn sẽ trở thành gì của nhau.

Chính vì không biết, nên mới khiến lòng người mong đợi.

Có những câu hỏi về hai người mà dù Văn Lạc có suy nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng thể tự tìm ra đáp án, nhưng may mắn là mỗi ngày cô đều có điều để trông chờ.

Trông chờ cái ôm ngủ trưa giữa giờ.
Trông chờ cuộc gọi video vào buổi tối.
Trông chờ hộp đồ ăn sáng mỗi ngày.

Cô mong rằng, trong những lần ở bên Kiều Sơn Ôn, có thể tìm ra chút manh mối nào đó chứng tỏ rằng đối phương cũng thích cô.

Hôm nay là thứ Sáu, buổi trưa Kiều Sơn Ôn có cuộc họp cố định, không thể đến phòng cô nghỉ ngơi, thế là Văn Lạc lại bắt đầu mong chờ cuối tuần.

Cô thích cả cuối tuần cũng bị Kiều Sơn Ôn "chiếm dụng" để giảng bài cho cô, tất nhiên, Văn Lạc chưa bao giờ là người chịu thiệt. Sau khi giảng bài xong, thời gian còn lại cô nhất định phải lôi Kiều Sơn Ôn đi chơi cùng.

Ví dụ như cuối tuần này, cô đã lên kế hoạch cả rồi. Mẹ cô – Phương Lan nữ sĩ không có nhà, trong nhà chỉ có mình cô. Cô muốn rủ Kiều Sơn Ôn sang nhà giảng bài, tiện thể xem con mèo của cô, buổi tối sẽ chở cô ấy đi dạo bằng xe máy, có một nhà hàng mới mở trông có vẻ rất ngon, có lẽ còn có thể cùng nhau đi xem phim...

Rất tuyệt.

Như một buổi hẹn hò vậy.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc tan học buổi chiều, Văn Lạc thu dọn đồ đạc xong liền xuống lầu tìm người.

Dù nhà không cùng đường, nhưng cả hai đã hình thành thói quen cùng nhau rời khỏi trường. Lúc đầu là Kiều Sơn Ôn chủ động đợi cô ở cầu thang tầng hai, về sau lại thành Văn Lạc thu dọn xong sẽ xuống tìm cô.

Cũng nhờ vậy mà cô mới phát hiện, giáo viên lớp 12/1 hóa ra rất thích kéo dài giờ dạy, có khi nghiêm trọng, kéo dài tận mười mấy phút.

Nhưng thực ra, chờ đợi cũng không phải chuyện gì quá khó chịu. Ví dụ như lúc cô đứng trên hành lang đón gió, còn Kiều Sơn Ôn thì nhìn thấy bóng lưng cô qua khung cửa sổ.

Tầng hai đều là người quen của Kiều Sơn Ôn, ngày nào cũng gặp nhau, cúi đầu ngẩng đầu là thấy. Cô ấy da mặt mỏng, không muốn chủ động nói chuyện với Văn Lạc ở đó, thế nên thoạt nhìn cứ như Văn Lạc mặt dày không nói lý mà cứ bám lấy cô ấy, khiến người ta bàn tán không ngớt.

Cô còn nhớ có lần cuối tuần, cô dẫn Kiều Sơn Ôn đi vào nhà ma, bị người khác bắt gặp, mà lúc đó Kiều Sơn Ôn lại bị dọa đến tái mét mặt.

Sau đó không biết bằng cách nào, lời đồn lại biến thành Văn Lạc ngay cả cuối tuần cũng không chịu buông tha cho Kiều Sơn Ôn.

Bọn họ sao có thể nói khó nghe đến vậy, cái gì mà ngay cả cuối tuần cũng không chịu buông tha chứ.

Văn Lạc cảm thấy thật oan ức, rõ ràng tất cả đều là do Kiều Sơn Ôn muốn, vậy mà người bị nói là bắt nạt người khác lại trở thành cô.

Nhưng cũng chẳng sao cả, Kiều Sơn Ôn có chút kiêu ngạo thì cô bao dung là được.

Chỉ cần chính Kiều Sơn Ôn biết rõ, người bắt nạt thực sự là ai là được rồi.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, chớp mắt đã đến tầng hai. Văn Lạc nhìn qua cửa sổ vào chỗ ngồi của Kiều Sơn Ôn, phát hiện chỗ trống không, đảo mắt tìm quanh lớp học cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Hỏi thăm bạn cùng lớp mới biết, tuần này đến lượt tổ của Kiều Sơn Ôn trực nhật, lúc này cô ấy đang quét dọn khu vực vệ sinh.

Văn Lạc thảnh thơi đi về phía khu vực vệ sinh của lớp 12/1, ngang qua cửa hàng tiện lợi, tiện thể mua hai gói kẹo, một gói vị dâu tây, một gói vị chanh.

Còn chưa đến nơi, khóe môi cô đã không kìm được mà nhếch lên.

Thế nhưng đến nơi rồi, vẫn không thấy bóng dáng Kiều Sơn Ôn đâu, Văn Lạc ngẩn ra.

Cô tiện tay túm lấy một bạn học quen mặt hỏi: "Bạn ơi, hội trưởng đâu rồi?"

"À, hội trưởng có việc đi trước rồi."

"...Ồ, cảm ơn."

Đi rồi.

Sao lại đi rồi chứ.

Văn Lạc lấy điện thoại ra, mở QQ lên xem, quả nhiên thấy Kiều Sơn Ôn gửi tin nhắn cho mình.

【Tôi có việc, đi trước nhé.】

Ngay sau đó là một tin khác: 【Cuối tuần này tôi bận rồi, cậu nhớ ôn bài cho tốt.】

Ý là cuối tuần không đi chơi với cô nữa.

Văn Lạc sững lại, chớp chớp mắt. Chuyện mà cô mong chờ suốt cả tuần đột nhiên tan thành mây khói, tâm trạng cũng trùng xuống.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, trước đó không hề nhắc đến, hôm nay lại đột nhiên có việc. Một cô gái vốn mang đầy tâm tư như cô sao có thể không suy nghĩ vẩn vơ được chứ.

***

Thứ Bảy.

Trong phòng KTV, khoảng mười mấy nữ sinh vây quanh nhau, trên bàn bày đầy bánh kẹo, đồ uống, thậm chí còn có một chai bia chưa mở. Hôm nay là sinh nhật của ai đó, không khí vô cùng náo nhiệt.

"Nào nào, chúng ta chúc mừng sinh nhật Hinh Hinh nào!"

"Chúc mừng sinh nhật! Mười tám tuổi rồi, không ai quản nổi nữa đâu!!"

"Chúc Hinh Hinh của chúng ta đạt được mong muốn, thi đỗ vào ngôi trường đại học mà cậu thích nhé!"

Phùng Chi Hinh ngồi ở trung tâm, mặt đầy nụ cười: "Cảm ơn, cảm ơn, chúc mọi người cũng vậy!"

"Nào nào nào, mở bia mở bia đi, sinh nhật 18 tuổi mà không uống rượu thì sao được? Những ai đã đủ tuổi trong phòng này, nhất định phải uống đến say mèm mới thôi đấy nhé!"

Chai bia bật nắp, không khí sôi động đạt đến đỉnh điểm, mấy cô bạn chưa từng uống rượu bao giờ cũng học theo, làm bộ làm tịch uống một ngụm lớn, sau đó khoa trương cảm thán: "Sảng khoái thật đấy!"

Góc ghế sô pha, Kiều Sơn Ôn ngồi đó một cách lạc lõng. Cô rất yên tĩnh, hoàn toàn không hòa nhập được vào bầu không khí náo nhiệt này, sự tồn tại của cô dường như rất mờ nhạt.

Sinh nhật của Phùng Chi Hinh sớm hơn cô một tuần, năm nay cô ấy cũng tròn mười tám.

Phùng Chi Hinh để tóc ngắn, đeo một cặp kính gọng tròn, trông rất trầm tĩnh. Bình thường cô ấy cũng đúng là một người như vậy—tính cách hướng nội, ngoại trừ với bạn thân thì có thể tùy tiện thoải mái hơn một chút, còn lại hầu hết đều rất rụt rè trước người lạ.

Kiều Sơn Ôn chưa bao giờ thấy cô ấy buông thả đến mức này, dường như cô ấy đang cố ý chuốc say bản thân, muốn điên cuồng một lần.

Tiếng nhạc ồn ào chấn động bên tai, Kiều Sơn Ôn khẽ nhíu mày một cách không dễ nhận ra.

Không biết bữa tiệc trưởng thành này đã tiến hành đến giai đoạn nào, trong túi bỗng rung lên, nhạc chuông đặc biệt dành cho một người vang lên. Kiều Sơn Ôn không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, lặng lẽ lấy điện thoại ra xem, là Văn Lạc gửi tin nhắn cho cô.

Không tiện nghe tin nhắn thoại ở đây, cô chuyển sang chế độ văn bản.

Lạc Lạc: 【Kiều Sơn Ôn, cậu đang ở đâu?】

Kiều Sơn Ôn khựng lại, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Văn Lạc chỉ gọi cả họ lẫn tên cô vào những thời điểm đặc biệt nào đó.

Sao đột nhiên lại gửi tin nhắn thoại hỏi câu này?

Cô lập tức gõ chữ trả lời: 【Sao vậy? Tôi không tiện nghe tin nhắn thoại.】

Khoảng một phút sau, Văn Lạc lại gửi đến một đoạn ghi âm khác.

Lòng Kiều Sơn Ôn bỗng thắt lại, tim đập nhanh hơn.

Tối nay Văn Lạc rất không bình thường.

Dự cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, cô đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng.

Không có ai xung quanh, cô mở đoạn ghi âm lên, giọng Văn Lạc vang lên trong không gian vắng lặng, nghe có phần trống trải.

"Kiều Sơn Ôn, cậu đang ở đâu?"

"Kiều Sơn Ôn, tôi... hơi nhớ cậu."

Sự nhớ nhung bất ngờ này khiến Kiều Sơn Ôn đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Nhưng cô lập tức nhận ra, đây không phải là giọng điệu thường ngày của Văn Lạc - giọng cô ấy ngập ngừng, kéo dài, mềm nhũn như thể đang say rượu.

Bây giờ Văn Lạc đang ở đâu? Tại sao lại uống rượu? Có ai bên cạnh cậu ấy không?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Kiều Sơn Ôn gọi thẳng cho Văn Lạc.

"Alo?"

Kiều Sơn Ôn hỏi ngay: "Văn Lạc, cậu uống rượu rồi à?"

"Ừm..."

Nghe qua điện thoại còn rõ ràng hơn, giọng Văn Lạc mơ hồ, mang theo chút ấm ức, từng tiếng như trôi thẳng vào tai Kiều Sơn Ôn, rơi xuống tận đáy lòng cô.

Giọng Kiều Sơn Ôn cũng vô thức trở nên dịu dàng, như đang dỗ dành cô: "Cậu đang ở đâu? Bên cạnh cậu có ai không?"

"Có mà..."

Hỏi gì cậu ấy cũng trả lời, nhưng lại không nói rõ được, dường như đã say lắm rồi. Kiều Sơn Ôn nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia, có giọng nữ gọi tên thân mật của Văn Lạc.

Cậu ấy đang ở quán bar sao? Hay là quán rượu lần trước?

Kiều Sơn Ôn nói: "Cậu gửi định vị cho tôi."

"Nhớ ngoan ở đó ngồi yên đợi tôi đến, đừng nói chuyện với ai khác, được không?"

Kiều Sơn Ôn cúp máy, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra. Phùng Chi Hinh, người vừa nãy còn quậy tưng bừng trong phòng riêng bước vào.

Lúc này, má cô ấy đỏ bừng, nhưng trên người lại toát ra một sự mệt mỏi rệu rã.

"Kiều Sơn Ôn, cậu sắp đi à?" Cô ấy yếu ớt hỏi, dù đã sớm biết câu trả lời—bởi vì cô đã đứng ngoài nghe lén rất lâu.

Kiều Sơn Ôn không né tránh. "Ừ."

Phùng Chi Hinh cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Tại sao..."

Rồi cô ấy ngước lên nhìn cô, ánh mắt chất chứa bi thương và nặng nề. "Kiều Sơn Ôn, mình cũng say rồi, cậu thật sự không muốn quan tâm mình chút nào sao?"

Kiều Sơn Ôn điềm tĩnh, không một gợn sóng, chỉ lạnh nhạt nói: "Trong phòng còn rất nhiều người có thể lo cho cậu."

Phùng Chi Hinh hít sâu một hơi.

Cô ấy bùng nổ.

"Cậu có thể đừng như vậy được không? Cậu biết rõ mình có ý gì mà!"

Kiều Sơn Ôn nhíu mày.

Phùng Chi Hinh mượn hơi men, cuối cùng cũng trút ra hết những uất ức đã kìm nén suốt thời gian qua.

"Cậu có biết cảm giác khi ở bên cậu như thế nào không? Giống như vắt kem đánh răng vậy, khó chịu vô cùng. Hỏi gì cậu mới chịu nói cái đó, mà phần lớn còn chẳng nói thật, để người ta đoán, để người ta nghẹn lời đến phát điên!"

"Lúc nào cũng chỉ có một mình mình lải nhải nói mãi, đến mức chính mình còn ghét bản thân mình. Nhưng trước đây chúng ta đâu có như thế! Từ khi Văn Lạc xuất hiện, cậu thay đổi rồi, mọi thứ đều thay đổi rồi! Cậu hoàn toàn vứt bỏ mình, không cần một người bạn như mình nữa, đúng không?"

Cô ấy nói đến mức kích động, hơi men xộc lên đầu, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

"Cậu chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của mình cả! Cậu có biết không, mình thích cậu!"

"Minh thích cậu suốt sáu năm! Từ năm đầu cấp hai đến tận bây giờ, tròn sáu năm trời!"

Câu nói này dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô ấy.

Hơi thở dồn dập, lời nói nặng nề rơi xuống đất, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu, đến mức phải chống tay vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.

Cô ấy nhìn Kiều Sơn Ôn, giọng nói yếu ớt:

"Bây giờ, cậu vẫn không muốn nói một câu nào sao?"

Giống như tất cả những người từng bị từ chối khác.

Không thích chính là không thích.

Không muốn lãng phí dù chỉ một lời, một giây, hay một chút biểu cảm dư thừa nào.

Cô ấy lúc nào cũng cao ngạo như thế.

Phùng Chi Hinh cũng bị cô ấy xếp vào loại người có cũng được, không có cũng chẳng sao rồi sao?

Dù các cô là bạn từ nhỏ đến lớn, dù họ đã bên nhau hơn mười năm.

Vẫn không thể bằng Văn Lạc, người chỉ xuất hiện trong cuộc đời cô chưa đầy một năm.

"Cậu có thể nói gì đi được không?"

Kiều Sơn Ôn nhìn cô ấy với dáng vẻ có phần chật vật, hồi tưởng lại những lời oán trách hùng hồn khi nãy, cùng lời tỏ tình đầy chân thành.

Thích cô ấy, thích suốt sáu năm, từ năm đầu cấp hai.

"Cậu thích tôi sao?" Kiều Sơn Ôn khẽ hỏi.

Cô nhìn cô ấy, với một vẻ mặt tự giễu chưa từng có, "Cậu thực sự thích tôi sao?"

Phùng Chi Hinh muốn nói "phải", sáu năm sao có thể là giả được. Nhưng câu nói tiếp theo của Kiều Sơn Ôn khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn say mơ hồ.

"Tôi đang nghĩ, thích một người, có nỡ lòng nào bỏ mặc cô ấy, để cô ấy một mình đối mặt với khó khăn không?"

Phùng Chi Hinh sững sờ, sắc mặt chợt tái nhợt.

"Sơn Ôn..."

Kiều Sơn Ôn bình thản nói: "Tôi biết cậu quen những người bên cạnh Kỳ Mạn, biết khi nào cậu ta định tìm tôi gây phiền phức, nên mỗi lần như vậy, cậu đều có thể tìm cớ biến mất không chút dấu vết."

"Tôi hiểu, đó là bản năng con người, tôi rất thông cảm."

"Nhưng cậu biết không? Cậu quay lại tìm tôi sau đó, an ủi tôi, đưa ra những lý do vụng về để giải thích cho sự biến mất của mình, thật sự rất gượng gạo, đầy sơ hở, thà rằng đừng nói còn hơn."

"Tôi không nghĩ, thứ tình cảm này của cậu dành cho tôi, có thể gọi là..." Kiều Sơn Ôn nghiêng đầu, "thích?"

Phùng Chi Hinh lạnh toát tứ chi, xấu hổ đến cùng cực.

Kiều Sơn Ôn vậy mà lại nói ra hết, lột trần tất cả lớp ngụy trang của cô, nói ra tất cả.

"Phải, mình là kẻ nhát gan, mình sợ hãi, từ nhỏ cậu đã biết rồi. Kỳ Mạn có tiền có thế, mình không thể làm gì được, mình bất lực, mình sợ bị cậu ta ghi hận giống cậu, mình chỉ có thể trốn tránh, nếu không, cả hai chúng ta đều xong đời, cậu có biết không? Cậu có biết La Nghĩa hận cậu đến mức nào không! Hồi đó hắn ta chỉ muốn chơi chết cậu!"

Kiều Sơn Ôn im lặng nhìn cô ấy, ánh mắt dò xét lột trần con người cô. Sắc mặt Phùng Chi Hinh càng lúc càng khó coi.

Kiều Sơn Ôn đột nhiên cười nhẹ nhàng, như thể cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó. "Được, tôi biết rồi."

"Nhưng tôi không chấp nhận tình cảm của cậu."

"Xoang" một tiếng, tất cả kết thúc.

Kiều Sơn Ôn định rời đi, nhưng Phùng Chi Hinh chặn đường cô lại, trừng mắt nhìn cô: "Cậu muốn đi tìm Văn Lạc sao?"

"Phải."

Kiều Sơn Ôn: "Thật ra cậu luôn biết, lúc trước Văn Lạc nhập viện là vì bảo vệ tôi."

"Phải! Đúng vậy!" Phùng Chi Hinh như kẻ đã tuyệt vọng, bất chấp tất cả mà thừa nhận: "Mình đều biết!"

"Mình không cứu được cậu, nên cậu liền đi thích cậu ta? Thích cái loại con nhà giàu có tiền có thế đó, có cậu ta bên cạnh, cậu sẽ không bị Kỳ Mạn bắt nạt nữa đúng không? Cậu ở Nam Hoài lâu như vậy, chẳng lẽ không biết Văn Lạc là hạng người gì sao? Cậu ta chưa từng thật lòng với ai, cậu dựa vào đâu mà nghĩ cậu ta sẽ thật lòng với cậu? Cậu nhạt nhẽo như vậy, cậu ta cùng lắm chỉ thấy cậu thú vị một lúc thôi, cậu nghĩ cậu có thể khiến cậu ta cảm thấy mới mẻ được bao lâu???"

Kiều Sơn Ôn cau mày.

"Sơn Ôn, cậu tỉnh lại đi, cậu và Văn Lạc không cùng một thế giới. Chúng ta lớn lên bên nhau, chúng ta mới là người hiểu rõ nhau nhất, chúng ta chẳng phải đã hứa sẽ cùng nhau đến Đế Đô sao?"

"Cậu không xứng với Văn Lạc đâu. Nếu không học cùng trường, cả đời này cậu cũng không thể có bất cứ liên hệ nào với người thuộc tầng lớp như cậu ta. Sơn Ôn, thực tế một chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store