[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi
MỞ ĐẦU
GIỚI THIỆU
Tên tác phẩm: Điếu Kim Lăng (悼金陵).
Tác giả: Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi (树莓的黑暗意志).
Người dịch: Puong
Thể loại: Cung đình hầu tước, thiên tác chi hợp, tương ái tương sát, cổ đại huyễn tưởng, chính kịch.
Số chương: 112 + 3 PN.
Nhân vật chính: Cao Anh, Tiêu Ước.
Tóm tắt một câu: Lại hát lên khúc "Âm Sơn Sắc Lặc ca".
Ý nghĩa cốt lõi: Chỉ nguyện thuận lòng mà đi, chẳng toan tính đường về đông hay tây.
VĂN ÁN
Triều đình sụp đổ, nhà tan cửa nát, Hoài Bắc gặp tai ương, sa cơ thất thế, thân bị đày đến phương Bắc, từng là quận chúa tôn quý nhất nước Lương, cuối cùng lại trở thành phi thiếp của vị hoàng đế bù nhìn, bị chính phụ thân câu kết công hầu đem dâng hiến.
Vị hoàng đế họ Cao vốn mắc chứng điên loạn, chuyện hoang đường hắn làm ra kể sao cho xiết, Tiêu Ước sớm đã chấp nhận số phận.
Một lần gặp gỡ, nàng lại phát giác vị tiểu Hoàng đế này hoàn toàn khác biệt với những thúc phụ điên loạn của hắn.
Hắn điên...nhưng là một kiểu điên hoàn toàn khác.
Điều đáng ngạc nhiên hơn, là giới tính cũng không giống cho lắm.
Nàng chính là cô nhi duy nhất còn sót lại của tiên Thái tử, nhờ cơ duyên trớ trêu mà ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Cả một đời nàng chỉ cầu bốn điều: hoàng vị, quyền lực, giang sơn và cả Tiêu Ước.
Lửa lòng chất chứa đầy dã tâm, dục vọng tham lam khó lấp đầy, dẫu có bị đọa đày xuống A Tỳ địa ngục, nàng vĩnh viễn không hối tiếc.
Cuộc đời của Tiêu Ước vốn trầm lặng từ lâu, sau khi gặp được Cao Anh mà dần bùng cháy trở lại, nàng không muốn cam chịu trước số phận nữa.
"Hồ Hán mấy trăm năm, sao dung đại giang nam bắc chia đôi?
Mấy ngàn năm Xuân Thu, ca hết chuyện anh hùng thanh trọc!
Chẳng bằng quay mũi đao binh về phương Đông, thuyền buồm giương cột buồm, vượt thác đổ về Kinh Dương!"
Phóng tầm mắt nhìn bờ cõi mịt mờ, chỉ thấy cỏ Âm Sơn lay động. Lên đến nơi cao, thấy khói sông Sắc Lặc, lầu gác Tấn Dương. Khách Sở chốn Trường An theo dòng nước trôi đi, hai mươi năm phong hoa như băng tuyết tan. Khó mà nhớ lại, mùa thu hoa quế ở Kim Lăng, đình tạ Lan Đình.
Tiếng trống thúc giục, tiếng tỳ bà bi thiết, lửa chiến tranh nhuộm đỏ biên cương, bao giờ mới tắt? Thương thay gươm giáo, binh hoang, mài mòn bậc nhân kiệt. Sử xanh lẽ ra phải có tên ta, trường phong từ phương Bắc thổi lay chuông vàng. Há sợ gì, vô số mồ mả ở Mang Sơn, cùng ánh trăng vắt ngang sông Thương!
《Mãn Giang Hồng》
CP: Hoàng đế điên loạn x Quận chúa vong quốc.
(Chú thích: Cái "điên" của Cao Anh là điên một cách khách quan, không phải loại điên chủ quan. Nàng sẽ KHÔNG tùy tiện nổi cơn, đập phá đồ đạc, đỏ mắt bóp cổ hay lấy mạng người! Sẽ không! Sẽ không! Thật sự KHÔNG! Quan trọng nhắc lại 3 lần)
****
Tâm sự thân thương của editor:
1. Mình xin giải thích một chút về tên truyện: "Điếu" là thương xót, thương tiếc, than khóc, đau buồn (ví dụ như Điếu văn). "Kim Lăng" tên gọi cũ của Nam Kinh, một trong tứ đại cố đô của Trung Quốc. "Điếu Kim Lăng" có thể hiểu là một bài ca than khóc cho sự mất mát, đổ vỡ của triều đại hoặc hoài niệm về một thời kỳ vàng son đã qua. Triều đại trong truyện dựa trên triều Bắc Tề, một triều đại Bắc triều trong thời kì Nam Bắc triều của Trung Quốc.
2. Bài thơ in nghiên trong văn án chỉ là một lời than hào hùng, lời thơ cảm hứng của tác giả.
3. Hai đoạn cuối cùng chính là bản dịch của hai khổ thơ trích từ Bài từ ca "Mãn Giang Hồng" của Nhạc Phi.
4. Lần đầu tiên mình edit đào hố truyện cổ đại, mong rằng mọi người nhẹ nhàng với mình, có gì cần cải thiện xin hãy nhắc nhở. Truyện được dịch từ bản gốc, không qua QT !!! Xin chân thành cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store