ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 56: Phù hộ

Puonggg

Một giấc mộng lớn, tựa hồ như màn sương khói mờ ảo lướt ngang tầm mắt.

​Tiêu Ước từ từ tỉnh giấc, cảm giác nặng trĩu nơi mi mắt cứ đánh vào nhau không ngừng. Trong khoảnh khắc run rẩy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt vẫn là chiếc rèm giường màu xanh rêu vằn cây đông thanh quen thuộc. Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, và những giấc mơ thì quá đỗi dày đặc, nên Tiêu Ước thậm chí nhất thời không thể phân định đâu là thực tại, đâu là hư ảo. Cảm giác ẩm ướt truyền đến từ tay, tạo thành sự khác biệt rõ rệt với sự khô ráo trên cơ thể.

​Chuyện gì vậy?

​Nàng cố gắng nhúc nhích ngón út. Một giọng nói quen thuộc hoảng hốt vang lên: “Trương y quán, Trinh Khanh tỉnh rồi, Trương y quán!”

​Giọng nói ấy nức nở vội vàng, không hẳn là nỗi tuyệt vọng tột cùng nơi Phật đường, mà giống như người lữ hành khát khô tìm thấy nguồn suối giữa sa mạc. Sự thành kính của nó tựa hồ như một sự giải thoát được ban tặng.

​Nàng muốn thấy mặt người ấy, song cơ thể hoàn toàn vô lực. Thật may mắn, người đó dường như cảm nhận được ý muốn của nàng, bật dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo cạnh giường, nghiêng mình sát lại, bàn tay vẫn siết chặt không rời. Đôi mắt hoa đào đó vẫn dễ gây 'phiền lòng' như thế, tràn đầy nước mắt, sưng húp như quả hồ đào.

​Bệ hạ không nên đến.

​Nàng mở miệng, định nói ra lời này lạnh lùng tuyệt tình, nhưng cổ họng lại như bị dao cắt, ngược lại gây ra một tràng ho dữ dội.

​“Trinh Khanh, Trinh Khanh.” Cao Anh hoảng loạn và vụng về vỗ vào ngực nàng, cố gắng giúp nàng giảm bớt: “Đi lấy chút nước ấm!”

​“Trinh Khanh... Ta thực sự không yên lòng về nàng... Ta không làm được, ta thực sự không làm được.”

​Tiêu Ước rất nhanh đã hiểu được sự ẩm ướt trong tay rốt cuộc đến từ đâu. Tiểu Hoàng đế mới mở miệng chưa được hai chữ đã khóc nức nở. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, mất nửa ngày mới nói trọn vẹn.

​Tiêu Ước nhắm mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

​Lời nói của Cao Anh đứt quãng, thiếu sót không trọn vẹn, nhưng Tiêu Ước đều đã hiểu. Sự mỏng manh của sinh mạng, nhưng lại phải gánh vác quá nhiều thứ.

​Nước mắt của nàng ấy rơi xuống đầu giường, nhỏ vào lòng bàn tay nàng, hòa vào xương máu, khắc một nét một nét đầy bá đạo hai chữ lên ngực và xương sườn nàng.

​Cao Anh.

​“Bệ hạ, nước đến rồi.” Cao Anh tùy ý lấy khăn lau mặt, nhận chén nước từ tay Lộng Vân, một tay đỡ Tiêu Ước ngồi dậy, tựa vào vai nàng.

​“Nào.” Nàng dịu dàng, cẩn trọng đút từng ngụm nước ấm vào miệng Tiêu Ước. Sự tỉ mỉ, kiên nhẫn này quả thực khó tin, bởi nó xuất phát từ một người từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, quen được người khác hầu hạ.

​Dòng nước ấm áp chầm chậm trôi qua cổ họng, xoa dịu đi cơn nóng rát do vết thương sưng đỏ gây ra. Lồng ngực người kia kề sát vào tấm lưng Tiêu Ước. Nàng rốt cuộc cũng không phải là nam tử. Ngày thường khoác áo choàng rộng che khuất, không hề thấy rõ; nhưng giờ đây, khi thân thể áp sát mật thiết đến vậy, sự mềm mại nữ tính ấy đã lộ rõ, không còn chút nghi ngờ nào. Hơi thở ẩm ướt, mang theo hơi nóng, vô tình hay hữu ý phả nhẹ vào vành tai Tiêu Ước.

​Tiêu Ước vô thức căng cứng tấm lưng, nhưng đáng tiếc thay, nàng thực sự không còn chút sức lực nào để phản kháng, đành bất lực nép mình trong vòng tay ấm áp đó.

​Chưa kịp ngượng ngùng, nàng đã nghe thấy lời nói dịu dàng từ bên tai người đó: “Người chữa bệnh cho nàng là Tứ Nương Tử nhà Trương Thái Y, tên là Trương Quân. Nàng nói đợi nàng tỉnh lại, sẽ rạch vết thương... tháo mủ.”

​Chẳng qua chỉ là nỗi đau thể xác mà thôi. Tiêu Ước khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết. Nàng còn không sợ sống chết, há lại sợ điều này?

​“Trinh Khanh, từ lâu ta đã nghĩ, nếu nàng ra đi, ta phải làm sao.”

​Nước đã uống xong, chén nước bị đặt tùy tiện sang bên, nhưng nàng ấy vẫn giữ tư thế ôm ấp thân mật này với Tiêu Ước: “Họ đều nói bệnh tình của nàng tái phát liên tục, không lạc quan.”

​“Ban đầu ta lo lắng sợ hãi, thức trắng cả đêm.” Cao Anh buông thả bản thân, áp mặt vào vai nàng. Hơi ẩm trên vai từng giọt từng giọt thấm vào da thịt nàng: “Sợ rằng một ngày nào đó, nghe thấy tiếng chuông báo vang lên. Sau này, ta chỉ có thể học theo các vị Đế vương đời trước, gọi hồn viết phú, tự lừa dối mình.”

​“Nhưng ta chợt nghĩ, bản thân ta trúng Cổ trùng đó, cũng là người không sống thọ.” Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ, không rõ là tự giễu hay là gì khác: “Trinh Khanh... Ta cầu xin nàng, hãy ở bên ta thêm chút nữa.”

​Nàng vốn muốn hỏi: ‘Nếu thực sự có bất hạnh, nàng có bằng lòng chờ ta mười năm ở đường suối vàng không?’

​Lời đến miệng, nàng lại không hỏi được.

​Nàng đã dùng tình cảm của mình, nguyên tắc của Tiêu Ước, quyền uy của Hoàng đế để trói buộc Tiêu Ước cả đời này rồi, còn mặt mũi nào mà đòi hỏi kiếp sau nữa?

​Tiêu Ước buồn bã. Nàng nghĩ mình không nên chết trong trận dịch này. Nàng nên chết sớm vào khoảnh khắc thành Kiến Khang thất thủ, chết vào ngày bị bắt đi. Tốt hơn hết là chưa từng gặp Cao Anh.

​Không gặp, sẽ không dẫn đến những chuyện hoang đường điên rồ này; không gặp, sẽ không lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, khó lòng đền đáp chân tình. Đến mức gây ra tình cảnh như ngày nay, nàng muốn nhẫn tâm dứt bỏ, nhưng lại không thể khống chế được mình.

​Nàng xòe lòng bàn tay Cao Anh ra, ngón tay gầy guộc của mình run rẩy viết một chữ lên đó.

​“Được.”

​“Được, được, ta tin nàng, ta cũng ở bên nàng, nhất định sẽ ở bên nàng!” Cao Anh đã nhận được lời xác nhận, hoàn toàn giống như một thiếu niên bốc đồng bình thường. Vẻ vui mừng trên khuôn mặt hốc hác của nàng ấy khiến người ta đặc biệt xúc động.

​Cao Anh từ từ đặt nàng xuống. Nàng nắm chặt tay Tiêu Ước. Tiêu Ước ngước nhìn nàng. Ánh nến lay động mờ ảo phía sau Cao Anh. Trong mắt nàng ấy hoàn toàn là sự thương xót và đau lòng, khiến Tiêu Ước trong khoảnh khắc tưởng rằng nàng ấy là Thần tử giáng sinh.

​Nàng cúi xuống, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Ước, đặt lên trán nàng một nụ hôn hoàn toàn không mang tình yêu dục vọng, thành kính như một tín đồ.

​“Trương y quán, bắt đầu tháo mủ cho Chiêu Nghi đi.” Cao Anh từ từ lùi ra khỏi giường Tiêu Ước, nhường chỗ cho Trương Quân.

​Trương Quân đã đến phòng ngoài không lâu sau khi Tiêu Ước tỉnh lại. Thính lực của nàng rất tốt. Mọi chuyện bên trong, dù ngăn cách bởi bình phong không thấy, nàng cũng nghe được tám chín phần.

​Nước mắt chứng kiến bên giường bệnh thật hơn nhiều so với trước quan tài.

​Người ta nói Hoàng gia là nơi vô tình nhất, nhưng vị tiểu Hoàng đế này ngược lại trông có vẻ chân thành hơn rất nhiều so với không ít công tử mà nàng từng thấy.

​“Bệ hạ xin cứ an tâm, thần nhất định sẽ dốc hết sức.”

​Trương Quân không dám nói chắc, nhưng vẫn đưa cho Cao Anh một liều thuốc an thần: “Xin Bệ hạ chờ ở ngoài đi. Khi đó sợ sẽ xung phạm đến Bệ hạ.”

​Cao Anh nhìn Tiêu Ước mặt vàng như giấy trên giường bệnh, lắc đầu, rất cố chấp: “Không có gì xung phạm hay không xung phạm. Trẫm sẽ ở đây.”

​Trương Quân thầm thở dài trong lòng. Nàng đâu phải thực sự sợ xung phạm đến Cao Anh.

​Chỉ là việc dùng dao đi vào từ miệng, rạch vết thương, cảnh tượng đó quá đáng sợ. Nàng sợ tiểu Hoàng đế nhìn thấy cảnh này, sau này mỗi khi gặp Tiêu Chiêu Nghi chỉ có thể nhớ đến những chuyện này, gây ra sự chán ghét của Hoàng đế. Cũng là để giữ thể diện cho Tiêu Ước. Không có ai nguyện ý phơi bày mặt tồi tệ của mình trước mặt người khác.

​Trương Quân bất lực, chuyển ánh mắt về phía Tiêu Ước. Đây là chuyện của bản thân Tiêu Ước. Hoàng đế so với việc nghe nàng, càng dễ nghe Tiêu Ước hơn.

​So với Cao Anh, Tiêu Ước rõ ràng minh bạch hơn nhiều. Nàng đưa mắt lại cho Trương Quân, kiên định và quyết tâm, khẽ gật đầu.

​Mỗi người có số phận riêng. Đây là con đường Tiêu Ước tự chọn, Trương Quân tự nhiên sẽ không nói 'không'.

​“Nếu Chiêu Nghi bằng lòng, vậy Bệ hạ xin cứ ngồi bên bàn án kia. Đến lúc đó cho dù cảnh tượng có đau lòng đến mức nào, Bệ hạ cũng phải chịu đựng, tuyệt đối không được đi qua đây.”

​Người làm y sợ nhất là những người ngoài nghề quan lại hiển hách này, mang những thói hư tật xấu trong triều đình đến trước giường bệnh, lên mặt chỉ trỏ với y giả. Người vốn có thể kéo về, bị những người này quấy rầy, cũng sẽ mất mạng oan uổng.

​Hy vọng Bệ hạ đừng vì quan tâm quá mức mà rối loạn.

​Trương Quân ổn định tinh thần, trong mắt rất tỉnh táo: “Vì Bệ hạ tin tưởng thần, nên thần cũng tin tưởng Bệ hạ. Đi lấy những thứ ta chuẩn bị ở ngoài vào.”

​Câu trước là nói với Cao Anh, câu sau là nói với Lộng Vân.

​Cao Anh lo lắng xoay chuỗi hạt Phật bằng ngọc xanh sau bàn án, đôi mắt như diều hâu quét nhìn khắp phòng. Thỉnh thoảng đối mắt với Tiêu Ước, khoảnh khắc đó mới dịu đi một chút.

​Lộng Vân đi rồi lại về, trên tay ưng một chiếc mâm sơn mài lớn. Cao Anh lướt nhìn qua, thấy là hai bát thuốc thang đen sì, vài ống sậy đã rửa sạch, và một chén rượu khá mạnh.

​Trương Quân lấy chân nến, hộp thuốc, từ hộp thuốc lấy ra một túi vải dệt bằng vải bố thô. Mở ra thấy bên trong là các loại dụng cụ khác nhau. Có lẽ đều là dùng trên người bệnh, thoạt nhìn rất đáng sợ.

​Nàng lấy ra một con dao nhỏ từ trong đó. Điều khá đặc biệt là lưỡi dao này dường như không phải bằng kim loại, mà giống như thủy tinh nào đó.

​“Chiêu Nghi hãy uống bát Ma Phí Tán này.” Trương Quân đưa một bát thuốc cho Lộng Vân, ra hiệu nàng đút Tiêu Ước uống.

​“Ma Phí Tán? Màu sắc này sao không giống với loại chúng ta thường uống?” Cao Anh luôn chú ý động tĩnh bên này. Nghe nói phải cho Tiêu Ước uống Ma Phí Tán, lập tức mở miệng hỏi.

​“Đúng vậy. Đây là phương thuốc mới do thần thử nghiệm dựa trên các cổ tịch tàn khuyết khác nhau. Hiệu quả cũng khá tốt.” Trương Quân đang bận rộn làm việc rõ ràng nói chuyện không hề khách khí, may mà Cao Anh không so đo những nghi lễ hư vô này: “Bệ hạ lát nữa khi thần động dao cho Chiêu Nghi, xin đừng hỏi thần nữa.”

​“Được.” Cao Anh gật đầu, ánh mắt nhìn về Tiêu Ước. Nàng đang được Lộng Vân đút thuốc từng ngụm từng ngụm. Nhìn nàng từng chút một uống hết thuốc trong bát, Cao Anh chỉ cảm thấy đó nhất định là vị thuốc đắng nhất trên đời.

​Lộng Vân hầu hạ Tiêu Ước nằm xuống giường lại. Cả phòng trở nên yên tĩnh. Trương Quân nhúng con dao đó vào rượu, rồi đặt nó lên ngọn lửa đèn đồng để đốt, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Ước một cái.

​Uống Ma Phí Tán, Tiêu Ước chỉ cảm thấy đầu mình chóng mặt, đôi mắt vốn đã khó khăn lắm mới mở ra lại từ từ nhắm lại, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc mộng.

​Trương Quân thấy nàng đã ngủ, cũng bắt đầu hành động. Nàng nhanh nhẹn cạy miệng nàng ra, dùng dụng cụ cố định lại. Sau khi tìm thấy vết thương, nhanh chóng đưa con dao nhỏ vào.

​Mũi dao bị đốt đến nóng bỏng chạm vào vết thương của Tiêu Ước, phát ra âm thanh khiến da đầu tê dại. Mùi khét khi thịt da bị nấu chín lan tỏa khắp căn phòng.

​Chuỗi hạt Phật bằng ngọc xanh trong tay lập tức bị siết chặt. Cao Anh cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy khỏi ghế, nhón chân, sợ rằng sẽ bắt gặp một tia đau đớn nào đó trên mặt Tiêu Ước.

​Lưỡi dao vẫn tiếp tục, âm thanh rạch cơ thể quẩn quanh khắp nơi.
​Cuối cùng, Trương Quân cẩn thận rút con dao nhỏ ra, chuyển sang đưa ống sậy vào, làm động tác hút.

​Cao Anh thấy vậy liền hiểu Trương Quân định làm gì. Nàng mở miệng, muốn nói để nàng làm. Nghĩ lại lời dặn dò trước đó của Trương Quân, kịp thời ngậm miệng lại.

​Mủ máu từng chút một bị hút ra, đổ hết vào chậu nước bên cạnh. Cao Anh trơ mắt nhìn chậu nước trong đó dần dần chuyển sang màu đỏ, xen lẫn những cục máu kinh hãi.

​Trong mắt Cao Anh hoàn toàn là sát ý. Nàng đã xử lý chủ nhân của kẻ 'ngông cuồng' đó. Tên thương nhân kia hỏi gì cũng lắc đầu không biết, trải qua các loại hình phạt lớn nhỏ đều không có chút kết quả nào.

​Vì thế, nàng trong cơn giận dữ đã chém đầu toàn bộ người trong đoàn thương nhân đó.

​Nhưng nhìn thấy Tiêu Ước bộ dạng này, nàng chỉ cảm thấy mình vẫn chưa đủ ác, chưa đủ độc. Nàng đáng lẽ phải lột da rút gân những người đó, từng lớp từng lớp cắt xuống!

​Trương Quân cuối cùng cũng hút hết mủ máu ở vết thương, lấy bông gòn và thuốc mỡ, cầm máu. Xoay người lấy dụng cụ cho thuốc, rót bát thuốc không rõ tên còn lại cho nàng.

​Hoàn thành tất cả những việc này, Trương Quân mới rời khỏi giường bệnh, lấy khăn nhúng rượu lau tay: “Trong hai ngày hôm nay và ngày mai, nếu không phát sốt, Chiêu Nghi sẽ khỏe.”

​Lời chưa dứt, chỗ bàn án đã phát ra tiếng ‘choang’. Cao Anh kiệt sức, ngã lăn ra đất.

​Nàng hoàn toàn không bận tâm đến việc mình mất mặt trước mặt thần tử, lật người bò dậy, kích động cúi chào Trương Quân một lễ thật dài: “Trẫm cảm tạ ơn cứu Chiêu Nghi của Trương khanh!”

​Trương Quân không dám nhận lễ, vội vàng hồi lễ: “Thần chỉ làm việc trong phận sự, không dám nhận đại lễ này của Bệ hạ.”

​“Xứng đáng nhận.” Cao Anh đỡ nàng dậy: “Trẫm hứa cho ngươi một chức quan trong Thái Y Thự. Chờ Chiêu Nghi khỏi bệnh, sẽ có thưởng khác.”

​Lời này thực sự đã lọt vào lòng người.

​Trương Quân không đáp lời, chỉ nói: “Chiêu Nghi hiện tại ước chừng còn phải ngủ hai canh giờ nữa. Nếu có phát sốt, Bệ hạ cứ gọi thần là được. Thần xin cáo lui.”

​Ý ngoài lời là ngầm thừa nhận Cao Anh sẽ canh giữ ở đây.

​Những người xung quanh đều rất tinh ý, cùng Trương Quân rút lui ra ngoài. Nhất thời bên trong khôi phục sự yên tĩnh.

​Cao Anh lúc này mới phát hiện trên người mình đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

​Không kịp quan tâm đến những điều này, Cao Anh vội vàng bước dài đến trước giường, ngồi trên đất, kéo tay nàng lên, áp lòng bàn tay nàng vào mặt mình.

​Chỉ cầu trời cao phù hộ, rộng lòng tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store