ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 53: Nhiễm bệnh

Puonggg

Mùi thảo dược an thần và hương liệu trong lư hương đồng chạm khắc thú lành dát vàng đã cháy hết thành tro. Khói xanh cuộn lên, bay lượn thẳng lên trên.

​Trên chiếc giường nhỏ, tiểu Hoàng đế gầy gò môi mím chặt, mặt trắng bệch như giấy, giống hệt bức tường trắng ngói xanh của Lạc Dương Cung, nghiêm trang đến mức không có sức sống.

​Vẫn là nguyên nhân cũ. Trương Trọng bắt mạch, lắc đầu: “Vẫn theo thang thuốc ta đã sắc trước đây, mỗi ngày đưa cho Bệ hạ.”

​Nghĩ đến quầng thâm dưới mắt Cao Anh, Trương Trọng suy nghĩ một lát, rồi nói thêm: “Ta sẽ gia giảm thêm toan táo nhân cho Bệ hạ tùy tình hình. Ngươi mỗi tối đưa thuốc và sáng sớm đưa bữa. Thấy Bệ hạ có vẻ buồn ngủ thì mau chóng dỗ người ngủ.”

​Lý Thát vâng lời làm theo. Trương Trọng thu dọn hộp thuốc, nhìn quanh: “Sao không thấy Tiêu Chiêu Nghi đâu?”

​“Nhắc đến chuyện này, Trương Thái Y,” Lý Thát mếu máo, vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Ngoại ô Lạc Dương vừa truyền tin khẩn, nói trong đám dân tị nạn kia có dịch bệnh. Một kẻ điên đã dùng quần áo bẩn tấn công Chiêu Nghi. Để tránh lây bệnh vào cung, Chiêu Nghi e rằng tạm thời, không thể về.”

​Trương Trọng dừng bước: “Dịch bệnh? Triệu chứng gì?”

​“Không nói rõ.” Lý Thát buồn bã lắc đầu, như nắm được cọng rơm cứu mạng nhìn Trương Trọng: “Trương Thái Y, Bệ hạ còn bao lâu mới tỉnh? Chuyện ngoại ô Lạc Dương, những quan viên có lòng trong triều e rằng hiện tại đều đã biết hết. Sớm muộn gì cũng vào cung. Tiểu nhân không biết phải làm chủ chuyện này như thế nào.”

​“...Ai,” Hơi thở của tiểu Hoàng đế yếu ớt. Lồng ngực và cổ họng luôn phát ra tiếng khò khè ngắt quãng như thổi lò rèn. Trương Trọng rút lại ánh mắt lo lắng: “Ít nhất cũng bốn canh giờ.”

​Bốn canh giờ! Các quan viên và chỗ Bùi Liễm Chi làm sao chờ được bốn canh giờ! Trong ngoài không ai đưa ra quyết định, chẳng lẽ họ hai người phải giả chiếu sao?

​“Thế này, giấu giếm mãi không được,” Trương Trọng có chủ ý: “Lý Tổng Quản, ngươi hãy đi triệu tập quan chức cấp cao trong triều vào Thái Cực Điện. Chỉ nói Bệ hạ đột nhiên phát sốt, hôn mê bất tỉnh, ra lệnh Dương Thừa Tướng tạm thời chủ trì công việc. Đợi Bệ hạ tỉnh lại, mọi việc sẽ quyết định sau.”

​Nghe lời của Trương Trọng, Lý Thát như có chỗ dựa, lập tức sai người đi truyền lệnh.

​Trương Trọng vỗ vỗ hộp thuốc của mình, sắc mặt cũng không tốt lắm. Lương y như từ mẫu. Ông cũng đau lòng cho hàng vạn dân tị nạn ngoài cung, nhưng là thái y duy nhất biết rõ bệnh tình của Bệ hạ, ông không thể đi được.

​“Hạ quan xin đi trước, mọi việc ở đây xin nhờ Lý Tổng Quản."

​“Đều là việc trong bổn phận.” Hai người nói vài lời khách sáo rồi ai làm việc nấy. Sự quan tâm của Cao Anh đối với chính sự là điều mọi người xung quanh đều thấy rõ. Nếu để nàng tỉnh dậy phát hiện việc làm không chu toàn, Lý Thát thực sự lo lắng nàng sẽ lại bị tức đến đổ bệnh một lần nữa.

​Dương Bàn rốt cuộc cũng là lão thần, chấp chính khá vững vàng. Nhận được lời truyền từ cung, lập tức sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

​Lý Thát thấy chuyện trong triều đâu vào đấy, cũng an tâm chăm sóc Cao Anh. Nói là chăm sóc, thực ra cũng chỉ là đứng bên giường Cao Anh, mong trời mong đất nàng tỉnh lại.

​Đồng hồ nước tí tách đến giờ Tý. Lý Thát cũng hơi chịu không nổi nữa rồi, dựa vào cửa điện. Đầu hắn gật gù như gà mổ thóc trên không. Đến nỗi khi Cao Anh gọi tên hắn, Lý Thát còn tưởng mình nghe lầm.

​“...Lý Thát?”

​Bệ hạ tỉnh rồi!

​Cao Anh trong cơn mơ màng, chỉ thấy một bóng đen vấp vào ngưỡng cửa, lăn lê bò toài về phía giường nàng.

​“Bệ hạ, Bệ hạ Người tỉnh rồi! Có muốn uống nước, thay quần áo không?” Dáng vẻ cẩn thận và lo lắng của Lý Thát trong đêm tối không rõ ràng, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được sự chật vật của hắn.

​Cao Anh khóe miệng co giật, rốt cuộc nhịn được lời trêu chọc hắn. Cơn đau đầu âm ỉ và cảm giác vướng víu ở cổ họng khiến nàng rất khó chịu: “Thắp đèn lên đi.”

​“Dạ, dạ!” Thấy Cao Anh đã hồi phục thần trí, Lý Thát mừng phát khóc, vội vàng lấy mồi lửa, thắp đèn cho Cao Anh. Theo từng ngọn đèn đồng được thắp sáng, cung điện lạnh lẽo ban đầu dường như cũng ấm áp lên rất nhiều.

​“...Tiêu Chiêu Nghi đâu?” Ánh mắt Cao Anh tìm kiếm vài vòng trong điện. Cơ thể vốn khó khăn lắm mới ấm lên lại nguội lạnh trở lại. Trong lòng vô cớ dâng lên một nỗi tủi thân to lớn.

​Đã hứa sẽ ở bên ta, sao lại không thấy bóng dáng nàng đâu?

​Tay Lý Thát thắp đèn khựng lại. Lời nói quanh quẩn trong miệng nửa vòng cũng không thể nói hết ra.

​Cao Anh là người tinh ý đến mức nào. Thấy Lý Thát do dự, khuôn mặt thanh tú lập tức bị mây đen giăng kín, hòa cùng sự khản đặc và lạnh lùng khi vừa ngủ dậy: “Trinh Khanh xảy ra chuyện rồi?”

​“...Cái này...”

​“Nói!”

​Lý Thát bị Cao Anh dọa sợ, toàn thân run rẩy như sàng sảy, cân nhắc kể cho nàng nghe tin tức truyền đến từ ngoài cung sau khi Cao Anh phát bệnh.

​“Hỗn xược! Xem Trẫm đã chết rồi sao!” Cao Anh giận dữ vén chăn gấm, định đi giày: “Triệu tập bách quan nghị sự. Phái cấm quân vây những người dân tị nạn kia lại cho Trẫm. Nếu Chiêu Nghi xảy ra chuyện...”

​Lời nói đầy sát khí đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra. Nàng nắm chặt tay trong sự tức giận và bất lực.

​Không, nàng không thể làm gì những người dân tị nạn đó. Dù là để tiếp tục suy yếu thế gia và củng cố thống trị về sau, hay là để cải cách cứu trợ gần đây, thanh kiếm này có thể giết người, nhưng không thể giết bừa bãi. Nếu không, đó là tự đóng mình vào hàng bạo chúa, khiến thiên hạ lòng dân hoang mang, cho rằng triều đình không thể tin tưởng.

​Hơn nữa, nói gì là kẻ điên tấn công Tiêu Ước. Đó đâu phải là kẻ điên. Cao Anh không tin chuyện này không có chút nội tình nào.

​Ai muốn mạng Tiêu Ước, và ai có thể được lợi? Bề ngoài là nhằm vào Tiêu Ước, vậy thanh kiếm này có lẽ nào thực chất là nhắm vào mình?

​Cao Anh bình tĩnh lại, thở ra một hơi khí đục: “Thay quần áo. Trẫm muốn triệu kiến các đại thần trong triều. Truyền lệnh xuống, an trí Chiêu Nghi ở An Bình Biệt Nghiệp ngoại ô thành. Canh giữ cẩn mật ở đó. Người ra vào trong ngoài đều phải giám sát nghiêm ngặt cho Trẫm. Nếu còn xảy ra chuyện này nữa, Trẫm dù có nhân từ minh bạch đến đâu cũng không tránh khỏi khiến thành Lạc Dương máu chảy thành sông, đầu rơi xuống đất!”

​Lý Thát tuân lệnh, lại vội vàng bận rộn.

​May mắn là hắn cũng là người linh hoạt. Khi các đại thần vào cung trước đó, Lý Thát đã giữ họ ngủ lại trong cung, nhờ đó tiết kiệm được không ít sức lực.

​Hoàng cung tĩnh mịch lập tức sống động trở lại. Ánh đèn chập chờn, bóng người qua lại như quỷ mị. Cao Anh siết chặt tràng hạt, đi về chính điện Thái Cực Điện.

​Nàng chỉ kỳ vọng, cầu nguyện ôn thần dịch bệnh có thể tha cho Trinh Khanh, tha cho nước Tề... tha cho nàng.

​Chuông chùa mõ sớm đã vang vọng qua nhiều ngày. Một thành, vài bức tường, con đường cong queo, dòng nước uốn lượn, không cách xa là mấy, nhưng lại khiến người ta nhìn mòn con mắt lên bầu trời, mang nặng nỗi ưu sầu.

​Gió thu gột sạch sóng sông. Chim hồng lượn vòng trên đầm lau sậy. Trùng Hoa Lâu ánh tà dương chiếu rọi.

​Không có tin tức từ chỗ Tiêu Ước. Trái tim Cao Anh treo lơ lửng giữa không trung, không lên không xuống.

​Theo lý mà nói, không có tin tức tức là Tiêu Ước tạm thời bình an. Nàng nên cảm thấy vui.

​Nhưng nàng không yên tâm với tính khí của Tiêu Ước. Người này quen dùng đại nghĩa quốc gia để làm bài. Nàng biết nếu mình xảy ra chuyện gì, Cao Anh nhất định sẽ ra tay sát hại bừa bãi. Không muốn thấy cảnh tượng đó, nàng không chừng sẽ cố gắng chịu đựng, đè nén, không báo lên.

​Đợi đến ngày Cao Anh lơ là thần trí, rồi mới nói cho nàng sự thật rằng mình đã qua đời từ lâu. Lúc đó Cao Anh muốn làm gì cũng không kịp nữa.

​Cao Anh nghĩ lung tung, nước mắt hạt đậu trào ra, lăn dài xuống đất, khiến Lý Thát giật mình nén cả hơi thở, sợ chọc giận nàng.

​Ha, nếu Tiêu Ước dám làm ra chuyện này, nàng sẽ học theo Tiêu Trạch, xây chùa Phật, xuất gia, sau khi thành Phật sẽ tìm kiếm hồn phách nàng khắp thế giới, trói nàng bên cạnh, không cho chạy thoát nữa!

​Nghĩ đến chỗ phẫn nộ, Cao Anh đập mạnh vào lan can: “Đi.”

​Cao Anh hồn xiêu phách lạc bước xuống lầu, còn chưa đi hết nửa cầu thang, lại bắt đầu hối hận về ý nghĩ vừa rồi của mình. Nàng không thể học theo Tiêu Trạch, không thể làm hôn quân, không thể làm nhà sư.

​Nàng sinh ra trong nhà họ Cao, lớn lên trong cung. Khoảnh khắc bước lên ngôi Hoàng vị đã định sẵn rồi. Tiêu Ước và Hoàng vị cái nào quan trọng hơn, nàng không thể nói rõ. Nàng chỉ có thể nói vào một số khoảnh khắc sẽ sinh ra những ý nghĩ hoang đường vì Tiêu Ước.

​Trùng Hoa Lâu không thể nhìn thấy hết cả thành Lạc Dương. Cao Anh cũng không thể bước vào trái tim Tiêu Ước.

​Nỗi buồn bã và thương cảm đều phải nuốt xuống hết vào khoảnh khắc nàng bước ra khỏi lầu các. Nàng là Cao Anh, là Hoàng đế nước Tề. Dân tị nạn và dịch bệnh vẫn đang chờ nàng giải quyết từng chút một.

​“Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.” Từ Trùng Hoa Lâu trở về, Cao Anh lại đóng mình ở bàn làm việc Thái Cực Điện, thức khuya dậy sớm, không dám lơ là phê duyệt tấu chương, tiếp kiến đại thần.

​“Nói.”

​“Thần cho rằng, Bệ hạ không nên cho phép phi tần hậu cung tùy tiện xuất cung.”

​Lời này nói là không cho phép phi tần hậu cung, nhưng hậu cung của Cao Anh chỉ có một mình Tiêu Ước. Nói là ai thì gần như đã rõ ràng rồi.
​Cao Anh dừng bút, không phản ứng.

​“Nếu không phải Bệ hạ cho phép Chiêu Nghi xuất cung, Chiêu Nghi làm sao đến mức bị dân nổi loạn xâm phạm?” Thấy Cao Anh không trả lời, người kia liền nói tiếp: “Huống hồ, những việc Chiêu Nghi làm không tránh khỏi phải gặp gỡ ngoại nam. Vạn nhất...”

​“Vạn nhất gì?”

​Vạn nhất gì, tự nhiên là lo lắng vạn nhất Tiêu Ước xuất cung qua lại với người khác, đến lúc đó chẳng phải loạn hết sao? Vạn nhất còn sinh con, làm hỗn loạn huyết thống hoàng gia, làm sao đây?

​Nhưng nhìn thấy vẻ rõ ràng u ám của Cao Anh và cử chỉ phong độ thường ngày của Tiêu Ước, lời nói đến miệng vẫn chuyển hướng: “Vạn nhất có người làm điều bất chính với Chiêu Nghi nữa, làm sao đây.”

​Trái tim Cao Anh như bị đâm, không nói nữa.

​Vị quan kia là người biết nhìn sắc mặt, nhanh chóng thừa cơ nói: “Xin Bệ hạ, vì Chiêu Nghi, đừng để Chiêu Nghi tự đặt mình vào nguy hiểm nữa."

​...

​“Ha... ha ha.” Cao Anh không giận mà cười. Nàng cười tươi nhìn vị quan này. Nếu bỏ qua tràng hạt ngọc bích không ngừng xoay chuyển trong tay nàng, có lẽ người ta sẽ thực sự nghĩ nàng cho rằng đề nghị này rất hay.

​“Theo lời ngươi nói, đã trên núi có cướp, thương nhân nên đi vòng; trong rừng có hổ báo, thợ săn nên bỏ cung tên; ông trời năm nay hạn hán, năm sau lũ lụt, thì đất đai này cũng không cần trồng nữa! Có phải không!”

​Tràng hạt ngọc bích bị đập mạnh xuống bàn. Người đối diện ‘phịch’ quỳ xuống đất, liên tục xin Cao Anh bớt giận.

​“Có thời gian này, không đi điều tra xem tên khốn kiếp nào gây ra tai họa, lại cắn ngược Tiêu Chiêu Nghi! Tiêu Chiêu Nghi vì dân lao lực, tận tụy hết mình, các ngươi một chút cũng không thấy, còn dùng lời nói khốn nạn này!”

​Cao Anh vốn đã sắc mặt rất tệ vì phát bệnh mấy ngày trước, lại thêm lao lực liên tục. Giờ đang cơn thịnh nộ, mặt nàng càng phát ra vẻ đỏ ửng bệnh tật.

​Cao Anh đi đi lại lại trước bàn, giơ tay lên, chỉ vào người đang quỳ dưới đất, rồi lại hạ xuống. Mãi sau một lúc lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế.

​“...Cút.” Nàng chống trán, lòng tràn đầy sự mệt mỏi không thể tả.

​Nàng thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó đã nghĩ lời người này nói không phải không có lý. Chỉ cần giam cầm Tiêu Ước trong tòa thành vuông này, dưới sự che chở của nàng, Tiêu Ước sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa.

​Ngoại trừ ngôi vị Hoàng đế và giang sơn, nàng cái gì cũng có thể cho nàng ấy.

​Người kia đã rời đi từ lâu, nhưng Cao Anh vẫn giữ nguyên tư thế này, không biết đang trầm tư về điều gì. Đúng và sai, công và tư, trói chặt nàng đến nghẹt thở.

​Trên đời này, dây gai luôn chọn chỗ mảnh để đứt.

​Lý Thát nhón chân bước vào. Cao Anh mệt mỏi ngước mắt nhìn hắn. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim Cao Anh lập tức chìm xuống đáy vực.

​Nàng bỗng nhận ra Lý Thát có lẽ sắp nói gì. Cảm giác hoảng sợ và ngạt thở lại nuốt chửng nàng một lần nữa. Nàng nghe thấy tiếng chuông chùa Vĩnh Ninh vang lên từ xa, nhìn thấy môi lưỡi kia đóng mở.

​“Bệ hạ... Tiêu Chiêu Nghi... nhiễm bệnh rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store