ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Ảnh hậu thành đôi (Phiên ngoại) - Huyền Tiên

Chương 353

lacleos320

Em có ý này.

Lục Ẩm Băng rất quen tai với câu này, cô, đạo diễn và biên kịch thường dùng nó trên phim trường, thường thể hiện ý tưởng mới mẻ hoặc phân tích sâu sắc hơn về bộ phim. Tuy nhiên, nghe Hạ Dĩ Đồng nói vậy, cùng với biểu cảm này, Lục Ẩm Băng vô cùng thích thú.

"Ý gì?"

"Là..." Hạ Dĩ Đồng khoát tay.

"Em ăn hết mì trước đi." Lục Ẩm Băng liếc nhìn bát mì vẫn còn nửa bát, làm gián đoạn sự hăng say của cô.

"Ầy." Mì đã nguội lâu rồi, Hạ Dĩ Đồng dùng đũa đảo mì vài lần, rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến. Cô thậm chí còn uống sạch cả nước dùng, lau miệng xong, cô kéo Lục Ẩm Băng ra ghế sofa bàn bạc kế hoạch.

Sau khi nghe kế hoạch của cô, Lục Ẩm Băng đã vui vẻ đồng ý.

Tóm lại, Hạ Dĩ Đồng muốn khéo léo thể hiện tình cảm trên Weibo, nhưng không công khai. Ví dụ, cô chụp ảnh Lục Ẩm Băng đang uống sữa chua "Song Ngoại Ngoại" này, nhưng không thể đăng trực tiếp lên Weibo của mình, cô muốn quanh co ẩn ý rằng: Lọ sữa chua mà Lục Ẩm Băng đang uống là được Hạ Dĩ Đồng tặng, hoặc là họ đang uống cùng một loại sữa chua.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Chúng ta có nên báo trước cho Tiết mama không?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Tùy chị."

"Mình vẫn nên nói cho chị ấy một tiếng." Lục Ẩm Băng thấy buồn cười khi nghĩ đến việc Tiết Dao sẽ phàn nàn với mình, "Nếu mình không nói cho chị ấy, tóc giả của chị ấy sẽ sống dậy, thành tinh rồi ăn thịt người mất."

"Em sẽ nhờ chị Tô Hàn nói đỡ giúp em." Hạ Dĩ Đồng nói, nhướng mày.

"Em biết chuyện gì đang xảy ra giữa Tiết Dao và Hàn Tô Hàn không?" Lục Ẩm Băng thấy vẻ mặt tự tin của cô liền tò mò hỏi, Tiết Dao đã đi du lịch về được vài tháng, ngoài việc lừa Tô Hàn đi cùng trước khi đi, cô chẳng biết gì khác. Bị hỏi, Tiết Dao vẫn im lặng như tờ, Lục Ẩm Băng còn bất ngờ đến nhà cô hai lần, thấy nhà cửa sạch bong kin kít, không một bóng người.

Về phần Tô Hàn, cô hoàn toàn không quen biết gì với cô ấy, nếu chuyến đi đó không thuận lợi, có lẽ đã trở thành kẻ thù rồi. Tuy Tô Hàn không dám làm kẻ thù của cô, nhưng cô cũng không nên hóng chuyện bát quái của cô ấy.

Sau đó, khi tham gia đoàn làm phim, Lục Ẩm Băng lao vào công việc và quên hết mọi chuyện.

Hạ Dĩ Đồng gật đầu nói: "Em biết một chút."

Sau khi rời công ty cũ, cô vẫn giữ liên lạc với Tô Hàn. Tô Hàn có vài điểm tương đồng với Tiết Dao, chẳng hạn như ưu tiên sự nghiệp, lơ là chuyện tình cảm, đều độc thân nhiều năm, khá xa cách với người ngoài, có bạn bè thân thiết ngoài ngành giải trí, và có những chuyện không thể chia sẻ. Vì vậy, Tô Hàn đã vô tình hay cố ý tiết lộ một số chuyện trong những cuộc trò chuyện với Hạ Dĩ Đồng.

- Nếu có chuyện gì tương tự xảy ra, xin đừng đến tìm chị nữa. Chị đến sân bay với tâm lý cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, nhưng chị thấy tâm lý của chị ấy còn khỏe mạnh hơn chị nhiều. Lúc ấy chị tính quay đầu bỏ chạy, hy vọng chị ấy sẽ không nhìn thấy chị.

- Điều chị lo sợ nhất đã xảy ra, chị ấy tóm được chị và lôi chị lại, lúc bọn chị ngồi đối diện nhau trong phòng chờ, bầu không khí rất ngượng ngùng.

- Mỗi lần chị đi ăn với chị ấy, bọn chị không nói chuyện nhiều lắm. Không, không phải lúc nào cũng vậy, chỉ thỉnh thoảng, có hai lần bọn chị cùng ăn với nhau như bạn bè, ăn trong im lặng, làm tròn bổn phận bạn bè, chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn ngon.

- Kiếp trước chắc chị đã phạm tội tày trời nên mới trở thành kẻ hầu cho chị ấy. Tay chị ấy chẳng cầm nổi cái gì, ngay cả khi mua kem, chị ấy chỉ cắn vài miếng rồi lại than lạnh tay buốt miệng, chị biết phải làm sao đây? Chị có thể làm ấm miệng chị ấy được chắc?

- Lúc đi chơi, chị ấy đòi chị mua cái này cái kia. Bọn chị lang thang khắp trung tâm thương mại từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa, may mà bọn chị đang ở nước ngoài, nếu ở Trung Quốc, chắc giờ em trông chị như kẻ tàn tật rồi.

. . .

Hạ Dĩ Đồng thuật lại nguyên văn lời Tô Hàn cho Lục Ẩm Băng nghe. Lục Ẩm Băng nghe xong, tặc lưỡi, cuối cùng nói: "Không ngờ Tiết mama lại là người hay ve vãn như vậy. Em có nghĩ chị ấy thích Hàn Tô Hàn không?"

"Sao không phải Hàn..." Hạ Dĩ Đồng nghe Lục Ẩm Băng gọi Hàn Tô Hàn nhiều lần đến nỗi cô buột miệng nói: "Hàn Tô Hàn thích Tiết mama à?"

Lục Ẩm Băng nói: "Cái này cũng nói được sao? Hàn Tô Hàn gặp chị ấy như chuột thấy mèo vậy."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị Tô Hàn không phải loại người dễ dàng chịu đựng và chiều chuộng người khác. Nếu có thể khiến chị ấy làm việc gì, nhất định là do chị ấy tự nguyện. Hay nói đúng hơn là trong tiềm thức chị ấy tự nguyện, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận."

"Tâm đầu ý hợp?" Lục Ẩm Băng nhíu mày.

"Tình nàng ý thiếp?" Hạ Dĩ Đồng tự nghĩ ra một câu. Lục Ẩm Băng ngẩng đầu cười hai tiếng.

Sau khi hai người sôi nổi về chuyện tình cảm của "mẹ già" ở nhà, rồi mới lấy can đảm gọi điện cho "mẹ già" để báo cáo về những việc sắp làm.

Tiết Dao không đồng ý ngay mà hỏi lại: "Ngoài chuyện này ra thật sự không còn gì khác sao?"

Lục Ẩm Băng: "Thật sự không còn nữa, xin thề."

Tiết Dao: "Ờ."

Hạ Dĩ Đồng cầm lấy chai rỗng, bảo Lục Ẩm Băng tạo dáng chụp một tấm ảnh không đáng yêu cho lắm. Sau đó, cô ngồi xổm trên ghế sofa, bắt đầu chỉnh sửa bài đăng trên Weibo.

Lục Ẩm Băng lặng lẽ nhìn cô, rồi cầm điều khiển bật TV.

. . .

Nếu bạn hỏi tại sao Trương Nhã lại rơi vào hố CP của Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, cô ấy có thể nhớ rõ ràng: Cô ấy từng là một fan cuồng nhiệt của Lục Ẩm Băng, sau hai tháng làm fan, cô ấy vẫn ở trong trạng thái cuồng nhiệt. Một mùa hè năm cuối cấp ba, cô ấy ra ngoài chạy việc vặt cho mẹ trong cái nóng oi ả và bị lạc, cô ấy cố gắng tìm đường về bằng cách nhớ lại các biển báo đường phố trong đầu và nhớ đến quảng cáo khổng lồ của Lục Ẩm Băng. Vì vậy, cô ấy đi lang thang xung quanh và cuối cùng nhìn thấy nó trên bức tường bên ngoài của một tòa nhà. Khi cô ấy tình cờ nhìn lên phía bên kia đường, quảng cáo của Hạ Dĩ Đồng nằm ngay đối diện với Lục Ẩm Băng. Trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhớ kỹ tên của người phát ngôn ở góc dưới bên phải của quảng cáo, trở về xem toàn bộ các phim nổi bật có Hạ Dĩ Đồng tham gia, và từ đó trở đi, cô ấy không thể dừng lại và bắt đầu sự nghiệp sáng tạo nội dung của mình.

Ban đầu, cô ấy chỉ muốn tự mình thưởng thức, nhưng sau đó, khi có thêm nhiều người cùng chí hướng tham gia, vòng tròn của cô ngày càng mở rộng. Cô ấy chỉ tập trung vào việc vẽ tranh, không hề bận tâm đến những lời gọi phu nhân của mọi người. Chỉ có hành động của Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng mới khiến cô phải động mí mắt.

Sáu tháng đã trôi qua kể từ cái ôm sân bay cuối cùng của đôi tình nhân, trong sáu tháng này, cộng đồng fan CP đã vô cùng phấn khích. Rồi đến tháng 7, Lục Ẩm Băng tuyên bố trở lại làng giải trí, đảm nhận một vai diễn điện ảnh mới. Trong mắt Trương Nhã, đây không chỉ đơn thuần là việc tham gia một bộ phim mới, cô muốn đào sâu hơn vào lý do cho sự trở lại này. Lý do rất rõ ràng: ngay khi Hạ Dĩ Đồng ra nước ngoài, Lục ảnh hậu đã ngoan ngoãn trở về nước, ai mà tin chuyện này lại không liên quan gì đến Hạ Dĩ Đồng chứ?

Người chồng nhỏ nổi giận làm loạn, cô vợ trẻ không ngại ngàn dặm xa xôi vượt biển đón người quay về, fanfic về chuyện này đã được đăng tải trên Tieba, Weibo. Chiếc nhẫn kia cũng có được lời giải thích, đó là nhẫn cưới của Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng. Cố tình khoe nó để được báo chí đưa tin, Hạ Dĩ Đồng nổi cơn ghen, giận dữ bay ra nước ngoài tóm người mang về, đúng vậy còn gì, bắt người về, ngoan ngoãn quay phim.

Tối qua Trương Nhã thức trắng đêm, hôm sau lại đi học cả ngày, vừa về đến ký túc xá, cô liền ngã vật ra giường, cô rất buồn ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được. Màn hình điện thoại sáng lên, trên thanh thông báo hiện lên tin nhắn cô đang theo dõi.

Lục Ẩm Băng V:

【Hôm nay uống cái này [Ảnh chụp Lục Ẩm Băng uống Song Ngoại Ngoại]】

【Là bộ đội Lục quân của chị: Hahahahahahaha mẹ ơi cíu, tại sao lại có người uống sữa chua với dáng vẻ nghiêm túc như vậy ahahahahaha】

【Hành vân: Hahahahahahahahahahahahahahaha Lục nhà mình đáng yêu chết đi được, té xỉu】

【Không có gì ngoài núi hoang: Ở đây đang có người ra sức tỏ ra đáng yêu nè, báo cáo!】

【Làm gì được tao: Những người biết thưởng thức đồ uống này đều đã già rồi [cười lộ ra vẻ mệt mỏi.jpg]】

【Hét lớn ba tiếng: Nữ thần đang quảng cáo à? ahaha Song Ngoại Ngoại trả cho cô ấy bao nhiêu vậy? Sữa canxi AD chúng tôi trả gấp đôi!】

【Cậu mới là ánh sáng: Nhũ Oa Oa (một thương hiệu sữa chua dành cho trẻ em) Song Ngoại Ngoại, nữ thần đều đãi, ai cũng có phần!】

【Hắc kim đao: [Hình ảnh] Soa đồ uống này trông quen thế nhỉ? Có phải do Hạ Dĩ Đồng tặng không? [cười nham hiểm]】

Tâm trí đang mơ màng của Trương Nhã lập tức tỉnh táo lại, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác quen thuộc khi mới nhìn thấy bức ảnh này đến từ đâu. Cô nhanh chóng thoát khỏi Weibo của Lục Ẩm Băng và chuyển sang Weibo của Hạ Dĩ Đồng. Quả nhiên, khoảng bốn giờ chiều nay, Hạ Dĩ Đồng đã đăng một bài viết kèm theo một bức ảnh lên Weibo, trong ảnh không có ai, chỉ có một cuốn sách và một chai nước. Đồ uống không được nhìn rõ, nhưng dưới con mắt tinh tường của cư dân mạng, rõ ràng đó là Song Ngoại Ngoại.

Đặc biệt, Hạ Dĩ Đồng có vẻ sợ người hâm mộ không đoán được nên đã trả lời một bình luận có nội dung: "ehehe, đồ uống bên cạnh trông quen quen có phải là Song Ngoại Ngoại không", kèm theo bình luận: "Đúng rồi đó".

Fan bên dưới thả một dàn hahahahaha.

Buổi chiều Trương Nhã cũng thả hahaha, sau đó đặt mua một thùng Song Ngoại Ngoại trên Taobao, thấy Hạ Dĩ Đồng uống nên cô cũng muốn uống. Cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng tối hôm đó Lục Ẩm Băng lại đăng Weibo nói rằng mình đã uống Song Ngoại Ngoại?!!

Đôi khi, trí tưởng tượng của cư dân mạng bị giới hạn bởi những yếu tố vô hình. Ví dụ, một số bình luận cho rằng Song Ngoại Ngoại là quà Hạ Dĩ Đồng tặng Lục Ẩm Băng, nhưng Trương Nhã lại cho rằng hai người chắc hẳn đang sống chung nên mới uống cùng một loại đồ uống. Suy cho cùng, điều gì càng khó tin thì càng có khả năng là sự thật.

Trương Nhã nhảy ra khỏi giường, leo thang xuống rồi ngồi vào bàn học.

Người bạn cùng phòng của cô đang đọc sách thì bị giật mình: "Cậu bị mộng du à?"

Trương Nhã mở máy tính, không quay đầu lại nói: "Cậu đã từng thấy người mộng du nào minh mẫn như vậy chưa? Tớ đang vẽ."

"Không ngủ một ngày một đêm rồi mà vẫn có thể ngồi vào máy tính và vẽ với nguồn năng lượng vô tận", bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, "Cậu thực sự là thiên tài."

"Quá khen." Ý tưởng của Trương Nhã tuôn trào như suối, cô quyết tâm phải vẽ ngay bây giờ.

Một diễn đàn nào đó.

【Topic: Thảo luận lý trí, bạn nghĩ gì về việc Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng cùng uống Song Ngoại Ngoại?】

【Tầng 1: Từ chối cẩu lương.】

【Tầng 2: Từ chối cẩu lương +1】

【Tầng 3: Không còn gì để bàn nữa, Băng Băng lạnh lùng nhét cẩu lương vào mồm tôi thôi [cười]】

【Tầng 4: Tôi là chủ thớt, phiền mọi người cho tôi chút mặt mũi, chúng ta cùng thảo luận một chút nhé, tùy ý trao đổi [nín khóc mỉm cười]】

【Tầng 5: Thấy chủ thớt thật đáng thương, tôi giả vờ tham gia thảo luận nè, đồ uống là Hạ Dĩ Đồng đưa cho Lục Ẩm Băng.】

【Tầng 6: Thấy chủ thớt đáng thương quá, tôi cũng giả vờ. Đồ uống này là Lục Ẩm Băng đưa cho Hạ Dĩ Đồng】

【Tầng 7: Để tôi đoán xem, họ mua chung, mỗi người một thùng. Nhắc đến là tôi lại thèm, để tôi lên Taobao order một thùng.】

. . .

【Tầng 17: Tôi nghi ngờ Công ty Wahaha đã trả cho Lục Hạ một khoản tiền quảng cáo hậu hĩnh. Hiện nay có rất nhiều các loại quảng cáo trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực ra khá vô dụng. Nhìn cách hai người này gián tiếp quảng bá cho Wahaha kìa, cổ phiếu của họ chắc chắn sẽ tăng. Nhân tiện, tôi cũng nên đi mua cổ phiếu thôi】

【Tầng 18: Mối quan hệ giữa Song Ngoại Ngoại và Công ty Wahaha là gì?】

【Tầng 19: Tầng 18 làm tôi cười chết, Song Ngoại Ngoại là một sản phẩm của Wahaha】

【Tầng 20: Thấy tầng 18 làm tôi cũng thấy xấu hổ thật đấy. Đó giờ tôi cứ nghĩ Song Ngoại Ngoại là Song Ngoại Ngoại, liên quan gì đến Wahaha chứ? Không nói thêm nữa, tôi đi mua cổ phiếu Wahaha đây.】

Sau đó, chủ đề lại chuyển sang thảo luận về cổ phiếu, khi mọi người tranh luận xem cổ phiếu của công ty đồ uống nào đang hoạt động tốt, đề xuất mua cổ phiếu Wahaha và nhân tiện mua thêm cổ phiếu của các công ty khác.

Đêm đó, doanh số bán Song Ngoại Ngoại trên Tmall và Taobao tăng vọt, không nói tiếp về vấn đề này nữa.

Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đang thảo luận bình luận trên Weibo.

Lục Ẩm Băng chỉ vào bức ảnh cô đang uống sữa với vẻ mặt đằng đằng sát khí và nói: "Mấy người hâm mộ này mù à? Cái biểu cảm này mà gọi là dễ thương sao? Thế này tới lúc chị thực sự tỏ ra đáng yêu chắc họ cấp cứu một loạt luôn! Nhưng dù sao họ cũng không nên nói dối một cách trắng trợn như vậy chứ, dễ khiến người ta bị tổn thương tự tôn."

Bức ảnh này được chụp vì Hạ Dĩ Đồng yêu cầu không được tỏ ra dễ thương. Lục Ẩm Băng tự chọn tư thế, vẻ mặt đắc ý của cô như đang nhìn kẻ thù. Cô tự thấy mình chẳng dễ thương chút nào, nhưng qua ống kính của người hâm mộ, cô trông càng dễ thương.

Hạ Dĩ Đồng cũng cảm thấy như vậy, nhưng cô không thể che giấu mọi mặt của Lục Ẩm Băng khỏi mọi người, nên cô đành phải công bố bức ảnh kém dễ thương nhất trong số tất cả những bức ảnh cô đã chụp.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chủ yếu là vì đồ uống này rất buồn cười, ai cầm nó lên cũng đều trông dễ thương. Chị xem trong phim đó, một sát thủ đem theo một con mèo đi giết người, chẳng phải nó cũng rất đáng yêu sao?"

Lục Ẩm Băng nói: "Đó là do diễn viên diễn không tốt. Sát thủ dù có mang theo mèo thì vẫn là sát thủ."

Hạ Dĩ Đồng: "Dạ dạ dạ."

Lục Ẩm Băng: "Vậy nên--- ưm..."

Hạ Dĩ Đồng đặt tay lên cổ Lục Ẩm Băng, hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng của cô. Lục Ẩm Băng nhân cơ hội kéo cô vào lòng, nụ hôn trở nên sâu lắng, kéo dài.

Sau nụ hôn, hai người nằm trên ghế sofa và ôm nhau.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Muốn em hôn thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vắt óc nghĩ ra lý do vớ vẩn đâu."

Lục Ẩm Băng cười ha ha, hôn lên má cô, ôm cô vào lòng, nói: "Sao em thông minh thế?"

"Đúng vậy, nhìn xem là vợ ai đấy." Hạ Dĩ Đồng nói một cách đắc ý, ngẩng cao cằm.

Lục Ẩm Băng nép vào lòng Hạ Dĩ Đồng cười một lúc, ngón tay xoay xoay ngọn tóc dài xõa xuống ngực cô: "Vợ."

"Ừm?"

"Khi nào chúng ta nên kết hôn?"

"Chị cầu hôn em chưa?"

"Cầu rồi nha, chị đã tặng em một chiếc nhẫn, và em còn khóc, em quên rồi à?"

"Không không, em chỉ đùa thôi." Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng giải thích trước khi nắm đấm của Lục Ẩm Băng giáng xuống, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chị nói kết hôn này là đi đăng ký kết hôn hay tổ chức lễ cưới?"

Lục Ẩm Băng: "Cả hai."

Hạ Dĩ Đồng: "Chị vội à?"

Lục Ẩm Băng hỏi: "Ý gì?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Nếu chúng ta kết hôn ở nước ngoài, chúng ta cần phải có quốc tịch địa phương. Còn tổ chức lễ cưới, hiện tại cả hai chúng ta đều đang tập trung vào sự nghiệp, lại còn làm trong ngành nữa, nên có thể sẽ hơi khó khăn. Nếu chị không vội, chúng ta có thể đợi vài năm nữa cho đến khi mọi thứ ổn định hơn. Nếu chị vội, chúng ta có thể tổ chức đám cưới trước." Trong thâm tâm, Hạ Dĩ Đồng không quan tâm đến việc đăng ký kết hôn ở nước ngoài hay tổ chức một đám cưới hoành tráng. Không giống như hầu hết các cô gái khác - những người luôn mong chờ đám cưới đầu tiên và duy nhất của mình, cô là kiểu người tập trung hơn vào cuộc sống tương lai với Lục Ẩm Băng, từ trẻ đến già.

Hạ Dĩ Đồng mỉm cười nói: "Đều nghe em, em nói làm như nào thì sẽ làm như vậy."

Lục Ẩm Băng suy nghĩ một lát, cô không muốn tách hai chuyện này ra, sau khi có được thân phận hôn nhân hợp pháp, tự nhiên sẽ tổ chức lễ cưới. Một lúc lâu sau, Lục Ẩm Băng thở dài, quyết định: "Vậy thì đợi thêm vài năm nữa." lại thở dài, "Chỉ sợ đợi thêm vài năm nữa, chị sẽ già đi, ảnh cưới sẽ không đẹp nữa."

"Nếu chị không xinh đẹp, thì trên đời này chẳng có ai xinh đẹp cả." Hạ Dĩ Đồng đặt tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi: "Chúng ta cố gắng nhanh nhất có thể nhé?"

"Nghe em."

Lục Ẩm Băng vẫn còn có chút thất vọng.

"Hay là..." Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, "...chúng ta nên sinh một cặp em bé trước nhỉ?"

Lục Ẩm Băng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hạ Dĩ Đồng nói một hơi: "Sau khi quay xong bộ phim này, chúng ta sẽ ra nước ngoài sinh con."

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Khoan đã, chẳng phải họ vẫn đang nói về chuyện kết hôn sao? Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện sinh con vậy? Đây là mang thai trước hôn nhân sao?

Nhưng nếu nhìn lại và suy nghĩ kỹ thì đó không phải là ý tưởng tồi.

"Hay là quyết định vậy đi?" Lục Ẩm Băng hỏi.

"Nhất chí!"

Hạ Dĩ Đồng giơ ngón út ra, Lục Ẩm Băng cũng giơ ngón út ra, móc tay hứa hẹn.

Đêm đó nằm trên giường, Lục Ẩm Băng vẫn còn hơi choáng váng, cô sắp sinh con, cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà giờ lại sắp sinh con? Hạ Dĩ Đồng còn nhỏ tuổi hơn cô, vậy mà giờ lại sắp làm mẹ?

Lục Ẩm Băng chỉ hơi hoảng hốt, nhưng trong đầu Hạ Dĩ Đồng tràn ngập những câu hỏi như: "Tôi là ai?", "Tôi đang ở đâu?", "Tôi vừa nói gì vậy?" và "Có phải khi nãy tôi nói muốn sinh con không?"

Sinh con chẳng có gì đáng sợ cả, sao phải lo lắng thế, mình có phải là người sinh con đâu.

Nhưng vẫn còn lo lắng.

Hai người mở to mắt nhìn lên trần nhà, trò chuyện dưới ánh đèn đầu giường.

Lục Ẩm Băng nói: "Sau này khi có con, xưng hô chúng ta như nào đây?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Gọi chị là mama, gọi em là mẹ, để có thể phân biệt được."

Lục Ẩm Băng hỏi: "Vậy có ổn không?"

"Được chứ, sao lại không?" Hạ Dĩ Đồng nói. "Em từng thấy vài tiểu thuyết viết như vậy rồi. Hay là gọi là mẹ lớn và mẹ nhỏ nhé?"

"Không, chúng ta hãy giữ lại mama và mẹ đi."

"Nếu chúng ta sinh nhầm con, chẳng hạn như một bé gái biến thành một bé trai thì sao?"

"Có những cơ quan chuyên môn về vấn đề này nên không thể như vậy được."

"Nếu chúng ta tính sai thì sao?"

"Sẽ không."

Đột nhiên, Lục Ẩm Băng quay đầu nhìn Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng quay lại nhìn, hai người cùng nằm chung một chiếc gối, nhìn nhau chăm chú, đều cảm thấy mình như người bị thần kinh.

Bản thân còn chưa chuẩn bị chu đáo, mà đã có có không không ở đây rồi.

Hạ Dĩ Đồng bò xuống giường, tắt đèn rồi nằm xuống, hai người ôm nhau, nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Lục Ẩm Băng dùng ngón tay chọc vào vai Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng tỉnh lại, nhẹ nhàng hỏi có chuyện gì.

Lục Ẩm Băng thở dài: "Chị không ngủ được. Có phải rất kỳ lạ không? Trước đây nói không ngừng, nhưng giờ em nhắc đến rồi, mỗi lần nhắm mắt lại, chị chỉ nghĩ đến con gái mình trông như thế nào, hồi nhỏ trông ra sao, hồi đi học trông như thế nào, và sau này lớn lên trông sẽ ra sao."

"Có lẽ là do có tuổi rồi." Hạ Dĩ Đồng thản nhiên nói.

Lục Ẩm Băng há miệng cắn cô, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười đáp lại, cô kéo người phụ nữ ấy lại gần, nói: "Không ngủ nữa, em sẽ ở đây nói chuyện với chị về những đứa trẻ."

"Trước đây chị không thích trẻ con..." Lục Ẩm Băng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, nói mãi đến khi mí mắt sụp xuống. Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau một đêm phấn khích, Lục Ẩm Băng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Lục Ẩm Băng thức dậy vào buổi sáng, cô hào hứng kể cho người ấy nghe về giấc mơ đêm qua, trong đó có một gia đình bốn người đi dã ngoại rồi bị sói đuổi theo.

Hạ Dĩ Đồng đưa cho Lục Ẩm Băng một cốc sữa nóng rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lục Ẩm Băng liếc nhìn cô, có vẻ ngượng ngùng, nói: "Sói bắt em đi rồi."

"Bọn trẻ thì sao?"

"Bọn trẻ an toàn." Lục Ẩm Băng nhịn cười.

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Thì ra, ngay cả trước khi có con, Hạ Dĩ Đồng đã trở thành người có địa vị thấp nhất trong gia đình.

Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc nói: "Em nghĩ mình nên cân nhắc lại chuyện sinh con."

Lục Ẩm Băng chỉ ba ngón tay lên trời, hứa hẹn lần sau sẽ mơ thấy mình bị sói tha đi. Hạ Dĩ Đồng dọn dẹp bát đĩa trên bàn, bĩu môi không cam lòng. Lục Ẩm Băng đi theo cô vào bếp, vòng tay ôm eo Hạ Dĩ Đồng từ phía sau, thì thầm điều gì đó, chẳng mấy chốc, tiếng cười êm tai vang lên từ bên trong.

Muốn một tương lai tươi sáng cần có sự nỗ lực ở hiện tại. Hạ Dĩ Đồng đã hoãn việc tham gia bộ phim mới, nhưng không thể trì hoãn vô thời hạn. Ngày thứ ba sau khi Lục Ẩm Băng trở về nhà, Hạ Dĩ Đồng vội vã đến đoàn làm phim mới để quay phim. Hai người đã quen với cuộc sống xa nhau nhiều hơn là ở bên nhau này từ lâu. Nói về việc muốn hay không muốn xa cách cũng chẳng có ý nghĩa gì, những người yêu thương và thấu hiểu nhau thì sẽ hiểu, ủng hộ và đồng cảm với nhau.

"Bây giờ là mùa đông, điều kiện trên phim trường chắc chắn không tốt bằng ở nhà, nên nhớ đeo miếng bảo vệ đầu gối nhé." Lục Ẩm Băng quấn khăn quanh cổ cô.

"Vâng." Hạ Dĩ Đồng ngồi vào trong xe, một tay nắm lấy tay nắm cửa, nói với cô: "Chị về nhé, về đến nhà thì gọi điện cho em."

"Ừm." Lục Ẩm Băng nhìn bóng lưng Hạ Dĩ Đồng qua ô cửa kín, bóng dáng ấy khuất dần.

Nhưng lần xa cách này có vẻ khác biệt so với những lần trước, có lẽ vì có sinh mệnh mới sắp đến với gia đình này.

Khoảnh khắc họ nói lời tạm biệt trước khi đi sân bay, họ chưa bao giờ mong chờ như lúc này, mong chờ tương lai ấy có thể đến sớm một chút.

----------

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại lúc có con có nên đặt chung với nội dung này không, trôi cùng tuyến thời gian, hay là tách làm phần riêng?

Cảm giác phiên ngoại này rất dài sẽ khiến các bạn tức giận...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store