ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Ảnh hậu thành đôi (Phiên ngoại) - Huyền Tiên

Chương 352

lacleos320

"Là em!" Hạ Dĩ Đồng hét lên rồi nhanh chóng cúi người tránh né, để lộ thân phận.

Một cước của Lục Ẩm Băng chưa kịp đá vào hạ bộ của Hạ Dĩ Đồng đã vội vàng thu lại, bật công tắc đèn ở cửa ra vào, Hạ Dĩ Đồng xoa xoa vai, đứng trước mặt cô.

Lục Ẩm Băng nhíu mày nói: "Không phải em đang quay phim sao?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Em chưa vào đoàn."

"Không phải em nói là đầu tháng 11 sao?" Lục Ẩm Băng hỏi, bước tới, vén áo trên vai Hạ Dĩ Đồng lên xem, không có vết bầm tím hay vết đỏ nào, vừa rồi mình có đánh trúng em ấy không, chính Lục Ẩm Băng cũng không nhớ rõ nữa.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Em đã nói với đạo diễn rằng em có việc phải làm và sẽ tham gia đoàn làm phim sau vài ngày nữa để ông ấy có thể quay những cảnh khác trước."

"Làm càn." Lục Ẩm Băng đánh một cái lên vai cô, với nửa phần lực so với khi nãy, khiến Hạ Dĩ Đồng hít khí lạnh vì đau. Liệu người yêu của người khác có tôi luyện thân thủ để đối phó với màn gây bất ngờ của bạn gái mình không? Liệu người yêu của người khác có đánh vai bạn gái mình khi nghe tin cô ấy nghỉ làm để ở bên cạnh bạn không?

Vì vậy, không ai dễ thương bằng Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng ngồi xuống ghế sofa, Hạ Dĩ Đồng mang trà, nước và đĩa trái cây đến, Lục Ẩm Băng thậm chí còn không ăn, trước tiên cô ấn Hạ Dĩ Đồng xuống, kiểm tra lại vai cô, thổi vào chỗ ửng đỏ rồi hôn cô hai cái.

Hạ Dĩ Đồng đút cho cô một miếng táo thái hạt lựu, Lục Ẩm Băng nhai hai lần rồi nuốt xuống, cô trở nên lười biếng như một cục bùn nhão, không thể ngồi thẳng trên ghế sofa, cuối cùng, cô nằm ngửa, đầu tựa lên đùi Hạ Dĩ Đồng, cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Hạ Dĩ Đồng xoa đầu cô thêm vài cái, cô càng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Tuy có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô dễ cháy, Lục Ẩm Băng thấy như này cũng không tệ. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, suốt đường về, cô gần như không ngủ được, có lẽ vì tuổi đã cao, chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm. Ngày còn trẻ, dù xung quanh có ồn ào đến đâu, cô vẫn có thể ngủ gật trên phim trường. Giờ đây, ngay cả tiếng tàu chạy trên đường ray cũng khiến cô không chịu nổi. Hơn nữa còn có Tiểu Tây, cô nhân viên fangirl, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, cô ngủ được mới là chuyện lạ.

"Mười phút nữa gọi chị dậy nhé." Lục Ẩm Băng nói trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cô không nhớ gì sau đó nữa, hình như Hạ Dĩ Đồng có gọi cô, nhưng rồi lại thôi, cô không nhớ mình tự đi lên cầu thang hay được người kia bế.

Thức dậy trên giường lúc hai giờ sáng, mặc chiếc váy ngủ bằng lụa ôm sát vào người và hỏi, vẫn còn hơi choáng váng, "Sao em không gọi chị dậy?"

"Em đã gọi nhưng chị không nghe thấy."

"Vậy à?"

"Vâng." Hạ Dĩ Đồng tắt đèn ngủ, ôm Lục Ẩm Băng rồi ngủ thiếp đi.

Đêm đầu tiên sau khi đóng máy trôi qua trong mơ hồ, cô ngủ ngon đến nỗi hôm sau không dậy sớm được, chỗ nằm bên cạnh cũng đã lạnh ngắt, Lục Ẩm Băng sờ soạng một lúc rồi đột nhiên mở mắt ngồi dậy.

Hạ Dĩ Đồng đi đóng phim à?

Tối qua hình như em ấy không nói cho cô biết ngày nào em ấy sẽ gia nhập đoàn, có thể là hôm nay chăng?

Lục Ẩm Băng vội vã chạy ra ngoài, thậm chí còn không kịp xỏ dép, hoàn toàn quên mất tối qua mình đã nói Hạ Dĩ Đồng ngốc nghếch. Cô thấy Hạ Dĩ Đồng đang mặc đồ ngủ ở phòng khách dưới tầng.

Hạ Dĩ Đồng đóng cửa tủ lạnh, lấy ra hai miếng thịt ba chỉ ướp lạnh, cười nói: "Chị dậy rồi à, trưa nay chúng ta ăn thịt kho nhé?"

Lục Ẩm Băng ngồi xuống giữa cầu thang và không nhúc nhích.

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.

Lục Ẩm Băng yếu ớt dựa vào lan can cầu thang và rên rỉ, "Mệt quá."

Hạ Dĩ Đồng chạy vào bếp, đặt thịt xuống, lau tay rồi quay lại kiểm tra cô, quan tâm hỏi: "Chị mệt ở đâu?"

"Cả người rã rời." Lục Ẩm Băng thở dài. "Lưng, eo, chân, khớp xương đều như gãy hết, động nhẹ một cái là lại kêu răng rắc."

Nói rồi còn hành động minh họa như thật, nhưng Lục Ẩm Băng không thật sự mệt mỏi, tối qua ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, khi tỉnh dậy còn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang rửa tay chuẩn bị bữa ăn. Thật ra, cô chỉ đang lười biếng, muốn được chăm sóc và phục vụ. Hạ Dĩ Đồng không nhìn ra? Dĩ nhiên là có rồi, vấn đề nhỏ này cũng từ Hạ Dĩ Đồng mà ra, chiều thành quen.

Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, xoa bóp cánh tay cô trước, hỏi: "Chỗ này có mệt không?"

Lục Ẩm Băng nói: "Mệt lắm luôn."

Một tay xoa eo, một tay gãi lưng.

Gãi ngứa khác với mát-xa eo và đấm chân, không ngứa mà gãi, cuối cùng lại ngứa, động tác của Hạ Dĩ Đồng rất khéo léo, rõ ràng là cô đã làm việc này nhiều lần rồi.

Lục Ẩm Băng biểu cảm hưởng thụ như con chuột trộm uống dầu hỏa, lỗ chân lông giãn ra vì sung sướng.

Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Ổn chưa?"

Lục Ẩm Băng lập tức nói: "Vẫn chưa khá hơn, ngứa quá." Nhất định là câu dẫn cô, bây giờ muốn rút lui, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Em có thể yêu cầu thay đổi địa điểm không?"

"Đổi chỗ nào?"

Hạ Dĩ Đồng chỉ tay về phía cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách, Lục Ẩm Băng nhìn theo hướng cô chỉ, phát hiện trên sàn có một tấm thảm len mới, kiểu dáng trông rất quen thuộc, rất giống với tấm thảm cô đã chọn lúc thảo luận với Hạ Dĩ Đồng lúc trước.

Lục Ẩm Băng không còn than thở mệt mỏi nữa mà tự mình đi thử.

Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống lên thảm, cười nói: "Sợ chị về nhà không kịp trang trí nên êm đã mua trước cho chị."

Lục Ẩm Băng cúi mắt, im lặng.

Hạ Dĩ Đồng sờ má cô, mỉm cười hỏi: "Sao thế?"

Lục Ẩm Băng ngước mắt lên, nhướn mày: "Em có biết tại sao chị lại muốn mua một chiếc thảm mới trải ở đây không?"

"Em biết." Hạ Dĩ Đồng nói, "Nên em mới cố tình tắm sạch sẽ trước khi đến đây."

Lục Ẩm Băng hành động quyết đoán, đè cô xuống thảm với nụ cười nguy hiểm.

Hạ Dĩ Đồng một tay vòng qua cổ cô, tay còn lại đặt sau đầu, trông thoải mái vô tư lự, vẻ mặt như muốn nói: "Em sẵn sàng rồi, tới đây và chà đạp em đi."

Lục Ẩm Băng hôn nhẹ lên má cô, dùng hai tay nhéo tai cô: "Chị hơi nhớ Hạ bảo bảo ngày xưa, cho chị ngắm nhìn em một chút."

Hạ Dĩ Đồng, một nữ diễn viên chuyển mình sang phái thực lực, có thể biến đổi từ lười biếng táo bạo thành nhút nhát rụt rè chỉ trong nửa giây. Ánh mắt cô như nai con hoảng hốt nhìn Lục Ẩm Băng, ngôn ngữ cơ thể dường như muốn thoát ra. Tuy nhiên, vì chị ấy là người cô yêu, cô dừng lại trước khi kịp thoát ra hoàn toàn, cô nhìn Lục Ẩm Băng với vẻ thương hại, tai đỏ bừng vì xấu hổ trước cử chỉ thân mật của đối phương: "Lục... Lục lão sư."

"Làm sao?" Lục Ẩm Băng đáp lại, nhưng hành động của cô càng thêm mất khống chế, chậm rãi tiến vào bên trong cổ áo cô.

"A." Hạ Dĩ Đồng khẽ kêu lên.

Lục Ẩm Băng mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Hạ Dĩ Đồng vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng: "Tay chị hơi lạnh."

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Buổi biểu diễn không thể tiếp tục được nữa.

Lục Ẩm Băng đứng dậy trước, sau đó kéo Hạ Dĩ Đồng ra khỏi thảm rồi nói: "Đi thôi."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Hạ Dĩ Đồng hỏi khi bị dẫn đi.

"Rửa tay." Lục Ẩm Băng nói. "Chẳng phải em chuẩn bị xong rồi sao? Không cần diễn, trực tiếp bắt tay vào việc luôn."

Hạ Dĩ Đồng: "Chờ một chút."

"Chờ cái gì?"

"Trời vẫn chưa tối."

Trước khi Hạ Dĩ Đồng kịp nói hết câu, Lục Ẩm Băng đã mạnh tay kéo cả hai tay cô vào dưới vòi nước bồn rửa mặt, rửa sạch bằng nước ấm, cẩn thận thoa xà phòng rửa tay, rửa lại lần nữa, rồi đẩy cô ngồi xuống ghế sofa.

"Đừng nhúc nhích." Lục Ẩm Băng ra lệnh từ trong phòng tắm. "À mà, em đã cắt móng tay chưa?"

"Em cắt rồi." Hạ Dĩ Đồng nói, biết Lục Ẩm Băng sẽ về lúc nào, sao cô lại không chuẩn bị những thứ này chứ?

"Được rồi, vậy em ngồi đây, chị lên tầng lấy laptop." Lục Ẩm Băng lau khô tay bằng khăn, vội vã chạy đến cầu thang, bắt đầu đi lên, khi đến góc trên cùng, cô gọi với xuống: "Laptop của em có bản sao lưu cục bộ chứ?"

"Sao lưu cái gì?"

"Pỏn".

Hạ Dĩ Đồng sặc một cái, ban ngày ban mặt thế này thật sự ổn sao?

Cô không trả lời, Lục Ẩm Băng lại hỏi: "Có hay không cũng phải nói với chị một câu chứ."

"Có." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Nói to hơn đi, chị không nghe rõ."

"Có!" Hạ Dĩ Đồng hét toáng lên.

Lục Ẩm Băng cười lớn khi cô đi vào phòng để lấy laptop của Hạ Dĩ Đồng, có quỷ mới tin cô không cố ý.

Khi tất cả rèm cửa được kéo kín, nguồn sáng duy nhất trong phòng khách là hình ảnh được chiếu lên tường từ máy chiếu. Thông thường, căn phòng này được dùng để xem những bộ phim được giới phê bình đánh giá cao, nhưng giờ đây đôi tình lữ lại đang xem một bộ phim cũng được giới phê bình đánh giá cao trong "giới mộ điệu" - không chắc liệu nó có thể được coi là xuất sắc hay không, tất nhiên, không phải "giới mộ điệu" này không phải là giới mộ điệu đó.

Hạ Dĩ Đồng chọn phim, Lục Ẩm Băng để đối phương chọn, cô chưa xem phim nào, mà xem nhiều phim trong thời gian ngắn như vậy thì không tiện, lỡ cô chọn bừa một phim không hay thì sao? Nếu đã chiếu được nửa phim rồi, nên tiếp tục hay dừng lại? Tốt hơn hết là để Hạ Dĩ Đồng giới thiệu một phim, cô tin tưởng vào phán đoán của Hạ Dĩ Đồng.

"Chị tin em, em biết chị thích gì." Đây chính xác là lời của Lục Ẩm Băng.

Tuy nhiên, Hạ Dĩ Đồng nghe vậy lại không thấy vui, trái lại còn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cuối cùng, tìm được một bộ phim "tình cảm hành động" khá mới mẻ, hai người âu mỹ, cả hai diễn viên chính đều rất đẹp, thậm chí có một người còn mang dòng máu lai, với những đường nét sắc sảo, Lục Ẩm Băng hoàn toàn đúng, Hạ Dĩ Đồng quá hiểu gu thẩm mỹ của mình.

Nhìn vẻ mặt của Lục Ẩm Băng, có thể thấy cô thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, thái độ học tập rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.

Lục Ẩm Băng: "Trước đó bạn của Lai Ảnh có gửi chị hai bộ phim đều có quầy bar, bộ này cũng có quầy bar sao?"

Hạ Dĩ Đồng: "Sau khi uống rượu, người ta thường mất kiểm soát và dễ dàng làm chuyện đó."

Với câu trả lời của Hạ Dĩ Đồng, hai nhân vật chính đã hôn nhau ở nơi không người, tay vuốt ve cổ đối phương.

Tay Lục Ẩm Băng chạm vào cổ Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng đã chuẩn bị tinh thần nên không hề giật mình, nhưng sự đụng chạm đột ngột của Lục Ẩm Băng khiến cô cảm thấy có chút... bất an.

Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn cô rồi nói: "Lục lão sư."

"Ừm?" Lục Ẩm Băng tiến lại gần cô một chút.

"Không có gì đâu, chị định hôn em à?"

"Đúng rồi đó."

"Vậy thì hôn... a."

"Chờ một chút." Hình ảnh chiếu cảnh hai người đang trong giai đoạn cuồng nhiệt ở nhà, Lục Ẩm Băng liền đẩy Hạ Dĩ Đồng quay mặt về phía màn hình rồi bắt đầu học bài...

Những người trong phim đã bắt đầu cao trào, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa, Lục Ẩm Băng hôn lên vành tai cô, tay cảm nhận bụng dưới cô đang co rút, Lục Ẩm Băng sững sờ một lúc, rồi đột nhiên cố nhịn cười, nói: "Còn có người ra sớm hơn em à, em có thấy mình rửa sạch được nhục nhã rồi không?"

Tay chân Hạ Dĩ Đồng bị giữ chặt, cô lập tức cắn vào vai đối phương, hung hăng nói: "Cút!"

Rửa cái rắm chứ!

Lục Ẩm Băng cười đến mức run cả người, rút ngón tay ra, cô định nhét lại vào nhưng không được vì hai chân đối phương đang kẹp chặt vào nhau. Hạ Dĩ Đồng nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lục Ẩm Băng mỉm cười nói: "Chị sai rồi."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị nằm xuống cho em."

"Chị vẫn chưa phục vụ xong." Lục Ẩm Băng cố gắng giãy dụa, "Hay là..."

Hạ Dĩ Đồng ngắt lời cô: "Nằm xuống."

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Được thôi, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.

Hạ Dĩ Đồng có thù tất báo, cô đáp trả lại mọi lời chế nhạo mà Lục Ẩm Băng dành cho cô và hoàn thành lớp học một cách xuất sắc.

Khi xong việc thì bộ phim đã dừng phát được khoảng một tiếng.

Rõ ràng có một khoảng cách đáng kể giữa nghệ thuật và hiện thực. Cả hai đều mệt lử, nằm im không muốn nhúc nhích. Lục Ẩm Băng dùng ngón chân gãi bắp chân Hạ Dĩ Đồng: "Chị muốn tắm."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Em cũng muốn tắm."

Lục Ẩm Băng nhắc nhở cô: "Chúng ta còn phải giặt thảm."

Trên thảm không có đồ vật nên nó khá bẩn, giờ thì hai người đang chen chúc nhau trong một góc nhỏ.

Thảm không dễ giặt như ga trải giường, Hạ Dĩ Đồng lập tức nhíu mày nói: "Phiền phức quá."

Lục Ẩm Băng thở dài: "Phiền phức thật, lần sau cứ nằm giường đi, sàn nhà cũng không thoải mái lắm, ngay cả khi đắp chăn dày vẫn thấy khó chịu." Cô đã thử mọi thứ - sofa, phòng tắm, bếp, bàn làm việc, đàn piano - nhưng không nơi nào thoải mái bằng giường.

Nằm đó cho đến khi thấy lạnh, hai kẻ lười biếng, trần truồng, chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa và mặc quần áo. Lục Ẩm Băng vừa tắm vừa than đói, khi cô ra ngoài xem giờ thì đã 1 giờ 30 phút chiều – đương nhiên là đói rồi.

"Có cần nấu tiếp thịt kho không?" Hạ Dĩ Đồng hỏi Lục Ẩm Băng, người đang nằm dài trên ghế sofa giả vờ chết, "Em sợ nấu xong thì chị cũng chết đói rồi."

Lục Ẩm Băng lắc đầu, không muốn nói thêm lời nào nữa.

"Cơm rang hay mì."

"Mì."

"Vậy em nấu đây."

Lục Ẩm Băng vùi mặt vào ghế sofa gật đầu, đột nhiên như sống lại, cô ngẩng đầu lên dặn dò Hạ Dĩ Đồng đã vào bếp: "Nhớ nấu cho cả em nữa đó."

Hạ Dĩ Đồng cười rồi cầm thêm một nắm mì nữa.

"Ò."

Từ lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng nấu cho cô một bát mì, mỗi lần nấu mì, Lục Ẩm Băng đều phải nhắc nhở cô, khác với nhiều người cảm thấy phiền phức vì bị bạn đời cằn nhằn, Hạ Dĩ Đồng lại cảm thấy rất vui vẻ và mãn nguyện.

Tại sao Lục Ẩm Băng lại không cằn nhằn người khác? Cô nghĩ, bởi vì cô là người đặc biệt nhất đối với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng sẽ không buồn nói với một người bình thường dù chỉ một câu.

Trong mắt Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng không hiểu sao lại trở nên vui vẻ.

Điều thậm chí còn khó giải thích hơn nữa là cô cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cho dù vui, bụng vẫn đói, sôi ầm ầm.

Lục Ẩm Băng không ngồi lâu trên ghế sofa, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi vào bếp, mở cửa thò đầu vào, mắt dán chặt vào nồi nước đang bốc khói nghi ngút: "Sôi chưa Hạ lão sư?"

"Hạ lão sư đã sôi, chính chị vừa mới ăn xong mà, còn mì thì chưa sôi", Hạ Dĩ Đồng đáp.

Lục Ẩm Băng chớp mắt, đã miễn nhiễm với những câu nói đùa suồng sã của Hạ Dĩ Đồng, cô bước một chân vào bếp, chân còn lại bước theo, hỏi: "Chị có thể giúp gì cho em không?"

"Cắt nguyên liệu trên thớt đi." Hạ Dĩ Đồng tránh sang một bên nhường đường cho Lục Ẩm Băng đi qua.

Trên thớt có hành lá, tỏi và gừng, hành lá được thái thành từng đoạn, còn gừng và tỏi thì băm nhỏ. Vài phút sau, Lục Ẩm Băng cầm dao chặt, đứng nghiêm báo cáo: "Báo cáo chỉ huy, xong rồi."

Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn rồi nói: "Không sao, chị đợi ở đây ăn đi."

Máy hút mùi rất yên tĩnh, Hạ Dĩ Đồng múc mì ra khỏi nồi nước sôi, bỏ vào bát bên phải. Lục Ẩm Băng thấy hai đĩa bên trái, một đĩa đựng thịt ba chỉ thái hạt lựu, đĩa còn lại đựng khoai tây, cà rốt và đậu que thái hạt lựu. Bụng Lục Ẩm Băng lại sôi lên, cô nuốt nước bọt rồi hỏi: "Em đang nấu mì sốt à?"

"À." Hạ Dĩ Đồng đáp, đổ một lớp dầu vào nồi, xào thịt ba chỉ thái hạt lựu. Tuy khẩu vị Lục Ẩm Băng rất tốt, nhưng cô không thích ăn quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa, là một nghệ sĩ, để giữ dáng, cô phải ăn càng ít dầu mỡ càng tốt, đôi khi còn phải ăn ít muối.

Ngay khi mùi thịt thoang thoảng bay ra, Lục Ẩm Băng hít một hơi, khoát tay rồi quay người rời đi.

Hạ Dĩ Đồng gọi từ phía sau: "Lục lão sư."

Tay nghề nấu nướng của cô tệ đến vậy sao? Mặc dù đây là lần đầu tiên cô làm món này, nhưng cô đã xem công thức nhiều lần và làm theo từng bước một.

Lục Ẩm Băng quay lưng lại vẫy tay, giọng nói đã vang ra ngoài: "Mùi thơm quá, không chịu nổi, nếu chị ở lại thêm nữa, chắc chắn chị sẽ ăn hết nồi, khi nào xong thì gọi chị nhé."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu cười, rồi cho tất cả nguyên liệu còn lại trong đĩa vào nồi, đảo đều. Cô cho thêm đường để tạo màu, thêm nước vào nấu sôi, sau đó hạ lửa lớn để nước sốt sánh lại, cuối cùng rưới lên mì trắng.

Mì nóng hổi vừa chín tới, Hạ Dĩ Đồng vừa mở cửa bếp, chưa kịp nói một lời thì Lục Ẩm Băng đã bị mùi thơm hấp dẫn bước vào, mắt sáng lên: "Ăn chưa?"

Hạ Dĩ Đồng thầm niệm trong đầu hai câu: Mèo con Lục, cún con Lục.

Nhưng điều này không thể nói trước mặt Lục Ẩm Băng. Mèo có thể cào người, chó cũng có chó săn, không con nào dễ sống chung.

Lục Ẩm Băng vào bếp bưng ra hai bát mì, bát mì hơi nóng, đặt xuống, cô lấy ngón tay sờ vành tai. Hạ Dĩ Đồng tiến lại thổi giúp cô, hai người ngồi xuống ăn mì, nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên bật cười.

"Em đi lấy đũa." Hạ Dĩ Đồng đứng dậy.

Lục Ẩm Băng ngồi trên ghế, hai chân đung đưa giữa không trung, khuỷu tay chống lên mép bàn, như một đứa trẻ đang chờ đồ ăn, cô nhìn chằm chằm vào bếp với vẻ thèm thuồng, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh và bĩu môi nhìn đồ đạc trong phòng.

Hạ Dĩ Đồng lấy ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho cô.

Lục Ẩm Băng: "Em định làm gì?"

Hạ Dĩ Đồng không ngồi xuống ngay, mà đi đến tủ lạnh góc phòng, lấy ra một chai nước, đặt phịch xuống trước mặt Lục Ẩm Băng. Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm... đồ uống trước mặt.

"Đây là..." Lục Ẩm Băng cầm lên, đọc chữ trên đó: "Song Ngoại Ngoại?" (Ý nghĩa: "Sảng khoái/cực khoái")

[Song Ngoại Ngoại: Tên gọi một loại sữa chua lên men dành cho trẻ em, là sản phẩm của công ty sản xuất đồ uống lớn nhất Trung Quốc – Wahaha.]

Song Ngoại Ngoại, một loại đồ uống dành cho trẻ em, từng được trẻ em ưa chuộng trong nhiều năm.

Lục Ẩm Băng: "Sao lại đưa cho chị thứ này?"

Hạ Dĩ Đồng chắc chắn sẽ không nói rằng vì thấy cô ngây thơ, hợp với đồ uống này, Hạ Dĩ Đồng chỉ nói những lời tốt đẹp: "Mấy hôm trước đi siêu thị thấy, nó làm em nhớ đến hồi nhỏ, em đã uống hết mấy chai kia rồi, đây là chai cuối cùng rồi, em để dành cho chị đó."

Lục Ẩm Băng cười tươi, đưa ống hút vào, nhấp một ngụm: "Nhắc đến hồi nhỏ, hình như hồi nhỏ chị có uống sữa canxi AD của Lạc Bách Thị (Một sản phẩm cạnh tranh với Song Ngoại Ngoại của Wahaha), nhưng cái này cũng giống vậy."

Hạ Dĩ Đồng: "...Vậy em đi tìm thêm sữa canxi AD cho chị nhé?"

Lục Ẩm Băng mỉm cười nhấp thêm một ngụm: "Không cần đâu, chị không còn là trẻ con nữa."

Chị cũng biết à. Hạ Dĩ Đồng mỉm cười nghĩ thầm, chị có thể đừng gác chân lên ghế được không, còn rung nữa.

"Chờ một chút." trong khi Lục Ẩm Băng đang uống sữa, Hạ Dĩ Đồng cầm điện thoại trên bàn, chuyển sang chế độ chụp ảnh và nói, "Em chụp cho chị một tấm nhé."

Lục Ẩm Băng ngoan ngoãn để cô chụp ảnh, dòng chữ "Song Ngoại Ngoại" đặc biệt bắt mắt trong ống kính.

"Xong chưa?"

"Được rồi." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị có thể đăng bức ảnh này lên Weibo không?"

Lục Ẩm Băng không quan tâm: "Được thôi, vậy đăng lên Weibo của em hay của chị?"

Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Đăng của chị... không được." Cô nhìn ảnh chụp trong điện thoại, nhíu mày nói: "Tốt nhất là không nên đăng."

Lục Ẩm Băng: "Tại sao?"

Hạ Dĩ Đồng: "Điều này không phù hợp với tính cách thường ngày của chị."

Nó quá dễ thương đến nỗi không muốn ai khác có thể nhìn thấy.

Lục Ẩm Băng "Ồ" một tiếng, hút sữa chua qua ống hút, rồi bắt đầu ăn mì một cách ngon lành. Hạ Dĩ Đồng muốn làm gì thì làm, muốn đăng lúc nào thì gửi, không muốn đăng thì không đăng, miễn là no bụng.

Cô ước chừng mình ăn hết mì chưa đầy năm phút, uống hết cả nước súp. Hạ Dĩ Đồng vẫn dùng đũa gắp từng sợi mì, húp xì xụp vào miệng, tay cầm điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm.

Lục Ẩm Băng đập tay xuống bàn và nói: "Em vừa ăn vừa chơi điện thoại làm gì thế!"

Hạ Dĩ Đồng giật mình, điện thoại suýt nữa thì rơi khỏi tay.

Lục Ẩm Băng cười ha hả.

Hạ Dĩ Đồng nắm chặt điện thoại, nhìn Lục Ẩm Băng với vẻ suy tư rồi từ từ nheo mắt lại.

Lục Ẩm Băng: "Sao em lại nhìn chị như vậy?"

Hạ Dĩ Đồng đặt đũa xuống, nói: "Em có ý này, liên quan đến việc đăng Weibo."

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết mama: Đường chân tóc của tôi sau hôm nay lại thụt nữa rồi, nhất định là Hạ Dĩ Đồng chuẩn bị gây sự!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store