ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Ai động tâm trước là chó- Cửu Hoà

Chương 1

NgcPhngHong985

Chương 1: Cảnh báo cóH

Nhiều lúc, người lớn trong lúc đó không cần nói "Một, hai, ba, bắt đầu!".

"Keng" điện thoại di động hiện lên một thông báo, Thẩm Mộng Kha theo bản năng ngóc đầu dậy tìm điện thoại, lại bị người kia véo cằm lôi đầu về lại.

Chiếc váy lẻ loi dễ dàng bị cởi ra, bờ vai trắng nõn dưới ánh đèn rọi xuống lại càng trắng hơn, cô cắn một cái lên cổ Thẩm Mộng Kha, thấp giọng cảnh cáo: "Tập trung đi."

Ngoài phòng lại bắt đầu mưa, điều hoà vẫn đang hoạt động, Thẩm Mộng Kha nghe thấy âm thanh không thuộc về máy móc phát ra, dường như còn kèm theo cả tiếng sấm.

Gió thổi nước mưa va vào cửa kính, làm cho bầu không khí diễm lệ trong phòng đặc biệt thêm phần tiết tấu.

Thời điểm tháng tám, nóng như đổ lửa, chính là thời điểm nóng nhất trong năm.

Thẩm Mộng Kha cả người ướt đẫm mồ hôi, dù trong phòng bật điều hoà, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy nóng bức chịu không nổi, như thể bản thân mới là người bị bỏ thuốc.

Nàng bị ghì chặt xuống giường, nụ hôn nồng nhiệt chạm vào chân mày của nàng.

Toàn bộ quá trình không tính là thô bạo, nhưng chắc chắn không thể gọi là dịu dàng được, sau lưng vì va chạm nên có chút đau, mồ hôi trơn bóng trượt xuống rơi vào khoé mắt nàng, rồi lại bị nước mắt cuốn trôi, trong cơn mơ màng, nàng hé mở mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

Mái tóc đen buông xõa trên khuôn mặt Thẩm Mộng Kha, khẽ vương trên hàng chân mày, như thể phác hoạ lại như thể đang vuốt ve nàng.

Một bàn tay lướt nhẹ qua gò má nàng, chạm vào xương quai xanh, mang theo kích thích tình ái lan tỏa ra khắp cơ thể nàng.

Tiếng rên rỉ đầy ái muội vang lên trong không khí, Thẩm Mộng Kha vòng tay ôm lấy cổ cô, đè người cô hôn xuống.

Nhưng người nọ trong cơn tình mê lại tách mình ra khỏi môi Thẩm Mộng Kha, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên gương mặt ấy.

Con tim rung động, Thẩm Mộng Kha nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực cô, cảm nhận cơn cuồng nhiệt đang điên cuồng cuộn trào trong thân thể mình.

Điện thoại lại réo lên, tiếng nhạc du dương xen lẫn tiếng mưa rơi, làm con người ta nhất thời khó phân biệt được đó là tiếng chuông điện thoại hay tiếng mưa rơi trên ô cửa sổ bên ngoài.

Đây đã là lần thứ ba trong đêm nay rồi, Thẩm Mộng Kha cau mày, vừa với tay muốn lấy điện thoại để tắt máy, nhưng đã có bàn tay khác nhanh hơn cô nàng.

Bàn tay kia vừa thon vừa dài, đốt tay rõ rệt, dưới ánh đèn ánh lên vẻ trắng nõn, chất lỏng không rõ trên ngón tay vương lại trên chiếc điện thoại di động, cô cúp máy thay Thẩm Mộng Kha, căn phòng lập tức chìm trong yên lặng, Thẩm Mộng Kha dường như đã nghe được tiếng ve ồn ào bên ngoài cửa sổ, hoà lẫn vào tiếng mưa rơi hỗn loạn, phiền nàng không thể nào giữ được tỉnh táo lẫn lý trí.

Chỉ trong chốc lát, tiếng mưa như trút nước lại đạp đổ bức bình phong kia, lọt vào tai hai người ở trong phòng.

Thẩm Mộng Kha nhíu mày, nàng khó chịu vì có người tự tiện quyết định thay nàng, nhưng giờ không phải lúc để cô nổi cáu, bởi vì bàn tay kia lại chạm lên môi nàng, vuốt ve, nhuộm ướt môi nàng, dục vọng lại một lần nữa bị khơi dậy.

Thẩm Mộng Kha cũng không có quen người này, cô chỉ là trong đêm hè oi bức đi uống tí rượu, đi nhầm phòng, rồi tình cờ thấy cảnh nữ tổng tài bá đạo bị bỏ thuốc, muốn giữ mình trong sạch đang đánh đuổi cô gái muốn bò lên giường mình, chỉ tiếc là, vị bá tổng kia lại không trụ nổi mê hoặc từ Thẩm Mộng Kha.

Thẩm Mộng Kha xinh đẹp, vóc dáng cũng được, là trường hợp hiếm hoi trong giới giải trí khi mà tài năng diễn xuất của cô bị bỏ qua chỉ vì ngoại hình.

Hai người bọn họ như hai con thú hoang động tình, quên hết tất cả căn lộn trên giường, hôn hít, gặm cắn, vuốt ve, tất cả những việc có thể phát sinh trên giường đều làm cả, tất cả mọi thứ diễn ra nhanh chóng đến mức chẳng có thời gian để mà hối hận.

Cảm giác bị dục vọng quấn lấy chẳng bao giờ dễ chịu, lý trí thường bị khuất phục trong những lúc thế này.

Đêm tối khẽ trôi qua theo từng tiếng rên rỉ, cũng như mỗi tối bình thường trôi qua mà thôi, như sự tĩnh lặng sau cơn mưa bão, chào đón bình minh.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sáng sớm, Thẩm Mộng Kha nhíu mày nhưng không mở mắt, cô nàng vươn tay sờ xoạng, mò lấy điện thoại tắt máy.

Đúng lúc người bên cạnh cựa mình, Thẩm Mộng Kha cảm nhận được động tĩnh đó, dường như cô cũng ngồi dậy.

Thẩm Mộng Kha vừa mới chuẩn bị ngủ lại tiếp, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, bàn tay mới chui vào chăn giờ lại phải ló ra ngoài, mắt nhắm mò mẫm tìm điện thoại trên giường, nhưng bất ngờ tay bị người khác cầm lấy.

Nàng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang ở trên người nàng.

Cô gái kia không mặc quần áo, cơ thể rải rác dấu vết tối qua do nàng để lại, tầm mắt Thẩm Mộng Kha dừng lại trên xương quai xanh cô gái ấy, chậm rãi dời xuống ngực, chỗ đó lưu lại một dấu tay đỏ chói.

Nhất thời như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, Thẩm Mộng Kha cụp mắt, nhưng có chút thèm khát liếm môi dưới.

Người kia vờ như không phát hiện vẻ kỳ lạ của nàng, chỉ bình tĩnh thả tay nàng ra, với tay lấy điện thoại đang réo không ngừng ở trên giường.

"Tối hôm qua chuông reo biết bao lần, cô không bắt máy, phía bên kia sợ là sẽ gọi tới nữa đó." Cô nói.

Thẩm Mộng Kha nhíu mày, đẩy người trước mặt ra, giật lại cái điện thoại ồn ào kia.

Vì vừa mới tỉnh ngủ, trước mắt vẫn còn hơi mơ màng, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, xác nhận đó là số máy lạ gọi tới từ Vân Thành thì ngắt rồi khoá máy.

Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh, người kia cũng không nói gì, cầm quần áo đi rửa ráy.

Thẩm Mộng Kha bấm loạn xạ lên điện thoại, không giấu nổi vẻ buồn bực trên mặt.

Nàng còn thấy có cả tin nhắn từ số lạ ở Vân Thành, không quan tâm, kéo xoá luôn.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, thu hút sự chú ý của Thẩm Mộng Kha, nàng ngồi dựa ở đầu giường, mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm chìm trong suy tư.

Đêm hôm qua bản thân cô rất tỉnh táo, chút rượu đó sao mà đủ để khiến cô mất lý trí được, hơn nữa tình một đêm đối với cô chỉ là chuyện bình thường, cuộc sống này là để tận hưởng, cô không muốn một mình, càng không muốn chỉ ở bên một người.

Chỉ sợ là đối phương không có nghĩ như vậy.

Mãi đến khi hình ảnh người kia xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Mộng Kha mới quay về với thực tại.

Nhìn người đã mặc đồ đàng hoàng Thẩm Mộng Kha có chút bất ngờ, đêm qua ánh đèn mờ ảo, dục vọng nảy nở, nàng chỉ thấy rõ điều là người này dáng không tệ, nhưng vẫn không để ý đến quần áo người này mặc trên người— Áo sơ mi trắng cùng quần tây đen ống rộng, tay áo xắn lên một nửa, nhìn qua cả người gọn gàng sạch sẽ, có chút cảm giác thanh thuần, giống sinh viên đại học, nếu như bỏ qua đôi mắt tràn ngập quyết đoán kia đi.

Nàng đứng bên giường, nhặt từng phụ kiện trang sức phối đồ vương vãi của ngày hôm qua lên, một cái vòng ngọc đen quấn trên cổ tay vài vòng, nhưng vẫn có thêm phần tua rua lơ lửng trong không khí, có vẻ là tràng hạt Phật?

Chiếc ghim cài áo hình hoa lan trắng cổ điển được cài lên ngực trái, cả người toát lên vẻ cực kỳ thanh lịch.

Thẩm Mộng Kha híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào chiếc ghim cài áo kia một lúc lâu mới xác định được, đây là cái ghim cài áo năm ngoái được đấu giá cao ngất ngưỡng tận 79 vạn tệ ở Tây Phòng, lúc đó Thẩm Mộng Kha cũng có mặt, nàng nhìn thế nào cũng thấy cái ghim này rất phổ thông, không ngờ nó lại có giá trị như vậy.

Trần Nghiễn Tinh đứng bên giường chỉnh lại quần áo, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Mộng Kha nói: "Về chuyện đêm qua... Tôi có thể bồi thường thỏa đáng cho cô, cô muốn gì cũng được, tiền cũng được, cho tôi tài khoản ngân hàng, điều kiện duy nhất đó là không được tuỳ tiện để lộ ra ngoài."

Cô hành động như tội phạm mới vào nghề, vụng về xử lý "hiện trường gây án".

Nhân chứng có mặt ở hiện trường cười thành tiếng, "Cái này là gì nhỉ? Phí bịt miệng à?"

"Bồi thường."

Thẩm Mộng Kha gật đầu, được thôi, đã thẳng thắn như vậy, nàng cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ xử như nào nữa.

"Thôi khỏi bồi thường, vốn là tôi tự nguyện, hơn nữa dáng cô cũng không tệ, kỹ thuật ổn, tôi không thiệt thòi gì." Thẩm Mộng Kha nói.

Như kiểu chưa từng thấy ai thẳng thừng như nàng, người kia khựng lại một thoáng, quay người muốn đi ra ngoài.

Thẩm Mộng Kha nhìn bóng lưng cô, khẽ tặc lưỡi, tốt xấu gì cũng đã từng có một đêm quấn nhau, sao có thể lạnh lùng như vậy.

Điện thoại nàng đột nhiên hiện lên dòng thông báo từ Weibo, Thẩm Mộng Kha theo thói quen liếc mắt ngó qua, đột nhiên nhăn mày: "Khoan đã! Đừng ra ngoài..."

Tay Trần Nghiễn Tinh vừa chạm vào tay nắm cửa, nghe vậy, cô khựng lại một chút, quay lại nhìn Thẩm Mộng Kha.

"Ngoài đó có...paparazzi."

Vừa nói, Thẩm Mộng Kha giơ điện thoại ra, quay lại cho cô xem.

Hai người cách nhau cả khoảng, Trần Nghiễn Tinh phải đi lại, đứng bên giường nhìn vào màn hình điện thoại, là Weibo:

#Thẩm Mộng Kha cùng người phụ nữ không rõ tên vào khách sạn#

#Thẩm Mộng Kha đồng tính nữ#

#Thẩm Mộng Kha lại tìm được kim chủ mới#

#Thẩm Mộng Kha có đời tư hỗn loạn#

#Thẩm Mộng Kha trong giờ giải lao quay phim chạy đi gặp kim chủ#

#Thẩm Mộng Kha...

Trần Nghiễn Tinh nhìn loạt tin giật tít về Thẩm Mộng Kha, vài tag đã lan truyền đi chóng mặt.

Cô ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt, "Thẩm Mộng Kha?"

Thẩm Mộng Kha gật đầu cười, lấy lại điện thoại di động, bấm làm mới hai lần, thấy phòng của mình đã lên top đầu, mới thả điện thoại xuống nói chuyện: "Tôi xin tự giới thiệu, Thẩm Mộng Kha, người quanh năm chiếm giữ vị trí hot seach trên Weibo chính là tôi."

Trần Nghiễn Tinh chỉ gật đầu, thực ra thì cô chưa từng dùng Weibo, càng không biết Thẩm Mộng Kha là ai.

Thẩm Mộng Kha là diễn viên, điển hình cho việc người nổi tiếng nhưng diễn không lại không nổi.

Có thể nói nàng có thể chất "đen đỏ" cũng được, lên hot seach nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi, như thể có ai đang chèn ép cô vậy, nhưng mà nếu nói không phải vậy, thì mỗi lần cô leo lên top hot seach, đều kèm theo đủ thể loại scandal tiêu cực ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Đối với việc lại lên hot seach như này, thật sự Thẩm Mộng Kha không thấy kinh ngạc là mấy, nàng chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Trần Nghiễn Tinh nói: "Theo phép lịch sự, giờ cô cũng nên giới thiệu bản thân đi chứ?"

"Trần Nghiễn Tinh" Câu trả lời của cô vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Thẩm Mộng Kha kinh ngạc.

"Nhị tiểu thư xuất gia kia của nhà họ Trần?!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store