Chương 3: Đêm Yên Tĩnh
Bình minh của ngày hôm sau đến trong một sự tĩnh lặng đến rợn người.
Ôn Vãn Khanh tỉnh dậy trên chiếc sofa ngoài hành lang, cơ thể cứng đờ và đau nhức. Cả đêm nàng gần như không ngủ, chỉ chập chờn trong những giấc mơ rời rạc, tâm trí luôn căng như dây đàn hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng im lìm. Ánh sáng xám nhạt đầu ngày len lỏi qua ô cửa sổ lớn cuối hành lang, chiếu lên khuôn mặt nàng một vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Nàng ngồi dậy, khẽ day day thái dương đang nhức buốt, cảm giác kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tiếng "cạch" nhẹ vang lên. Cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Tạ Linh Dao bước ra ngoài, đã thay một bộ đồ mặc ở nhà gọn gàng. Nàng dường như cũng không ngủ ngon, dưới đôi mắt xinh đẹp có một quầng thâm mờ nhạt. Khi nhìn thấy Ôn Vãn Khanh đang ngồi trên sofa, ánh mắt nàng thoáng qua một tia phức tạp – có ngạc nhiên, có bối rối, nhưng rồi nhanh chóng bị che đi bởi vẻ lạnh lùng cố hữu.
Nàng không hỏi tại sao Ôn Vãn Khanh lại ngủ ở đây. Nàng cũng không nói một lời chào buổi sáng. Nàng chỉ lướt qua, bước xuống cầu thang như thể Ôn Vãn Khanh là một người vô hình.
Ôn Vãn Khanh ngồi im, nhìn theo bóng lưng của người kia. Nàng nghe thấy tiếng động lách cách dưới bếp, tiếng tủ lạnh được mở ra, tiếng dao thớt va vào nhau. Tạ Linh Dao đang thực hiện lời nói của mình – tự chuẩn bị bữa sáng. Một bữa sáng đơn giản chỉ có bánh mì nướng và một quả trứng ốp la, nhưng hành động đó lại giống như một nhát dao, dứt khoát cắt đứt một trong những sợi dây liên kết cuối cùng giữa họ.
Nàng đứng dậy, gấp chiếc chăn lại cẩn thận rồi đi xuống lầu. Khi nàng bước vào bếp, Tạ Linh Dao đang đứng bên quầy bar, im lặng ăn phần bữa sáng của mình. Không khí ngột ngạt đến mức dường như có thể đông cứng lại. Ôn Vãn Khanh chỉ lặng lẽ lấy một cốc nước lọc, uống một ngụm rồi quay người đi vào phòng làm việc. Nàng tôn trọng yêu cầu của Tạ Linh Dao, nhưng sự tôn trọng này lại tạo ra một ranh giới đau đớn ngay trong chính ngôi nhà của họ.
Cả ngày hôm đó, họ tồn tại như hai đường thẳng song song. Tạ Linh Dao dành thời gian trong phòng đọc sách, nghiên cứu kịch bản mới. Ôn Vãn Khanh xử lý công việc qua email và những cuộc họp trực tuyến. Họ ở chung một mái nhà, hít thở cùng một bầu không khí, nhưng lại không có bất kỳ sự giao tiếp nào. Bữa trưa cũng diễn ra trong im lặng, mỗi người tự ăn phần của mình. Ngôi nhà rộng lớn chưa bao giờ lạnh lẽo và trống trải đến thế.
Buổi chiều, khi hoàng hôn lại một lần nữa buông xuống, Ôn Vãn Khanh kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày. Nàng ngồi lặng trong phòng làm việc, nhìn ra khu vườn qua ô cửa sổ. Những tia nắng yếu ớt cuối cùng hắt lên những tán lá, tạo ra những vệt sáng tối đan xen. Nàng không thể để tình trạng này tiếp diễn. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả một cuộc cãi vã nảy lửa. Nó đang bào mòn tình yêu của họ, giết chết nó một cách từ từ và đau đớn.
Nàng phải làm gì đó. Nhưng lời nói lúc này dường như đã mất hết tác dụng. Nàng nghĩ đến đôi mắt tổn thương của Tạ Linh Dao, nghĩ đến sự bất lực của chính mình. Và rồi, một ý nghĩ lóe lên. Nàng sẽ không nói. Nàng sẽ dùng hành động.
Ôn Vãn Khanh đứng dậy, đi thẳng vào bếp. Nàng không gọi cho người giúp việc theo giờ, cũng không định đặt đồ ăn bên ngoài. Nàng mở tủ lạnh, nhìn những nguyên liệu tươi ngon đã bị lãng quên từ hôm qua, rồi xắn tay áo lên. Nàng sẽ nấu một bữa tối. Một bữa tối đúng nghĩa, với những món mà Tạ Linh Dao thích nhất.
Nàng bắt đầu một cách thành thục và tập trung. Tiếng dao thái rau củ đều đặn, tiếng thịt bò được áp chảo xèo xèo, tiếng nước sốt sôi lăn tăn trên bếp. Nàng làm món sườn non hầm nấm đông cô, món ăn cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn để sườn mềm tan trong miệng. Nàng làm món tôm chiên hoàng kim, phải tỉ mỉ tách vỏ từng con tôm, lăn qua một lớp bột mỏng rồi chiên trong dầu nóng vừa đủ để lớp vỏ ngoài giòn rụm mà bên trong vẫn giữ được độ ngọt. Nàng nấu một bát canh gà hạt sen táo đỏ, phải hầm rất lâu để vị ngọt của gà và táo quyện vào nhau, giúp an thần và bồi bổ cơ thể.
Mỗi một công đoạn, nàng đều làm bằng tất cả sự tập trung và dịu dàng, như thể đang thực hiện một nghi lễ quan trọng. Mùi thơm của thức ăn bắt đầu lan tỏa khắp căn nhà, len lỏi vào từng ngóc ngách, xua đi sự lạnh lẽo và tĩnh mịch. Mùi hương ấm áp đó giống như một lời mời gọi thầm lặng, một sự vỗ về không lời.
Khi mọi thứ đã gần xong, nàng bước ra phòng khách, nhóm lửa trong lò sưởi. Ngọn lửa bùng lên, nhảy múa, hắt lên những bức tường và đồ nội thất thứ ánh sáng vàng cam ấm áp. Tiếng gỗ thông nổ lách tách vui tai, mang lại một cảm giác bình yên đến lạ. Nàng dọn bàn ăn ngay gần đó, bày ra hai bộ bát đĩa sứ trắng viền vàng, một bình hoa ly nhỏ và hai ngọn nến thơm.
Khi Tạ Linh Dao từ phòng đọc sách đi xuống, nàng sững lại trước cảnh tượng trước mắt. Cả phòng khách chìm trong ánh lửa bập bùng và ánh nến lung linh. Mùi thơm của thức ăn quyện với mùi gỗ thông cháy tạo thành một hương vị ấm cúng đến nao lòng. Và giữa khung cảnh đó, là Ôn Vãn Khanh, đang lúi húi dọn nốt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn. Nàng đã thay bộ đồ công sở bằng một chiếc áo len mỏng màu be và quần vải thoải mái, trông dịu dàng và gần gũi hơn rất nhiều.
"Em nấu vài món chị thích. Ăn một chút cho ấm bụng." Ôn Vãn Khanh ngẩng lên, nhìn nàng và nói khẽ. Giọng nói không còn sự bình thản xa cách, mà chỉ có sự dịu dàng mộc mạc.
Tạ Linh Dao không biết phải phản ứng thế nào. Nàng đứng im một lúc, sự phòng bị trong lòng dường như bị khung cảnh ấm áp này làm cho tan chảy đi vài phần. Nàng không thể từ chối. Một lời từ chối lúc này sẽ trở nên quá tàn nhẫn. Nàng im lặng bước tới, kéo ghế và ngồi xuống.
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, nhưng không còn là sự im lặng ngột ngạt của buổi sáng. Tiếng dao dĩa va chạm khẽ khàng, tiếng lửa cháy lách tách trong lò sưởi tạo thành một bản nhạc nền êm dịu. Tạ Linh Dao nếm thử miếng sườn hầm. Nó mềm đến mức gần như tan ra trên đầu lưỡi, thấm đẫm vị ngọt của nấm và gia vị. Nàng biết để có được độ mềm này, Ôn Vãn Khanh đã phải hầm nó trong ít nhất hai tiếng đồng hồ. Nàng lại ăn thử một con tôm chiên, lớp vỏ giòn tan, thịt tôm bên trong mọng nước. Đây đều là những món ăn cầu kỳ, không phải là thứ có thể chuẩn bị trong vội vã.
Nàng bất giác ngước lên nhìn người đối diện. Dưới ánh nến, khuôn mặt của Ôn Vãn Khanh trông mềm mại hơn. Nàng thấy được sự mệt mỏi ẩn sau đôi mắt, thấy được một vết bỏng nhỏ màu đỏ ửng trên mu bàn tay, có lẽ là do bị dầu bắn vào lúc nấu ăn. Sự quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết trong bữa ăn này, nó không giống như sự sắp đặt hoàn hảo thường ngày. Nó mang một sự chân thành và vụng về rất thật.
Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim Tạ Linh Dao, làm dịu đi những góc cạnh sắc nhọn của sự tổn thương. Có lẽ nàng đã quá khắt khe. Có lẽ Ôn Vãn Khanh chỉ là không giỏi biểu đạt bằng lời nói. Sự dịu dàng này, sự kiên nhẫn này, có lẽ chính là cách mà em ấy thể hiện tình yêu của mình.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng gần như đã mềm lòng. Bức tường băng giá mà nàng dựng lên bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Nàng muốn nói gì đó, muốn phá vỡ sự im lặng này bằng một lời cảm ơn chân thành, muốn vươn tay qua nắm lấy bàn tay có vết bỏng kia.
Nhưng rồi, đúng vào lúc ấy, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu nàng, lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao.
Sự hoàn hảo này... có thật không?
Bữa tối ấm cúng, lò sưởi bập bùng, ánh nến dịu dàng. Mọi thứ không chỉ chu đáo, mà còn được sắp đặt một cách hoàn mỹ, không một chi tiết thừa. Nó đẹp đẽ, nhưng lại phảng phất một sự tính toán quen thuộc. Nàng bất giác nhớ đến Ôn Vãn Khanh của phòng họp, của những bản kế hoạch chi tiết đến từng con số. Người phụ nữ ấy luôn giải quyết mọi vấn đề bằng một kế hoạch hoàn hảo, một chiến lược không sai một bước.
Và lúc này, phải chăng nàng cũng chỉ là một "vấn đề" cần được giải quyết?
Mối quan hệ đang rạn nứt của họ, có phải chỉ là một "khủng hoảng" cần được xử lý bằng một kịch bản được dàn dựng công phu? Sự dịu dàng này, sự kiên nhẫn này, liệu có phải là cảm xúc thật sự, hay chỉ là những bước đi chiến lược trong một kế hoạch nhằm xoa dịu và đưa "đối tác" Tạ Linh Dao trở lại trạng thái ổn định? Ý nghĩ đó tàn nhẫn, nhưng nó lại khớp một cách đáng sợ với con người mà nàng biết – một CEO luôn đặt hiệu quả lên trên hết.
Gương mặt nàng cứng lại. Sự ấm áp vừa nhen nhóm trong đáy mắt vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách quen thuộc. Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn đang cháy, nhưng trong mắt nàng, nó bỗng trở nên le lói, bất ổn. Những cái bóng mà nó tạo ra trên tường dường như đang nhảy múa, chế giễu sự ngây thơ của nàng.
Nàng đặt đôi đũa xuống, một âm thanh nhỏ nhưng lại vang lên rất rõ trong sự im lặng.
Ôn Vãn Khanh lập tức nhận ra sự thay đổi. Nàng nhìn Tạ Linh Dao, lòng chùng xuống. "Sao vậy chị? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không," Tạ Linh Dao đáp, giọng nói đã trở lại vẻ chuyên nghiệp không một chút cảm xúc. "Đồ ăn rất ngon. Cảm ơn em đã vất vả."
Một lời khen, nhưng lại lạnh lẽo và khách sáo đến mức còn tệ hơn cả sự im lặng. Nó giống như một lời cảm ơn của đối tác sau một bữa tiệc xã giao, chứ không phải của một người yêu. Sự bình yên giả tạo vừa được vun đắp trong chốc lát đã hoàn toàn vỡ nát.
"Chị hơi mệt. Chị lên phòng nghỉ trước đây." Nàng đứng dậy, không nhìn vào mắt Ôn Vãn Khanh, rồi xoay người bước lên lầu.
Ôn Vãn Khanh ngồi sững tại bàn ăn, nhìn theo bóng lưng của người kia cho đến khi nó khuất sau khúc quanh của cầu thang. Nàng nhìn xuống bàn ăn thịnh soạn, những món ăn nàng đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị giờ đây chỉ còn lại một nửa. Hơi nóng đã dần tan đi, để lại một sự nguội lạnh đến đáng sợ.
Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn cháy, nhưng nó không còn mang lại cảm giác ấm áp nữa. Nó chỉ hắt lên khuôn mặt nàng thứ ánh sáng bập bùng, bất định. Nàng ngồi đó một mình, giữa bữa tối dở dang và những ngọn nến đang dần tàn, cảm nhận sự cô độc bao trùm lấy tâm hồn. Nỗ lực của nàng đã hoàn toàn thất bại. Nàng đã cố gắng xây một cây cầu, nhưng Tạ Linh Dao lại tự mình phá bỏ nó.
Cơn bão vẫn chưa đến, nhưng sự yên tĩnh đáng sợ này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn gấp bội.
---
p/s: tôi đang chạy kpi đâyyy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store