ZingTruyen.Store

[BHTT][AI] Mộng Liên Hoa

Chương 2: Khoảng Cách Vô Hình

Tlinh0423


Chiếc xe Maserati màu đen tuyền lướt đi trong màn đêm của thành phố, êm ái và lặng lẽ như một bóng ma. Bên trong khoang xe sang trọng, không gian được cách âm gần như tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng động cơ trầm ấm và tiếng điều hòa chạy khe khẽ. Mùi hương thanh mát của tinh dầu bạch đàn, loại mà Ôn Vãn Khanh luôn dùng, thoang thoảng trong không khí, một mùi hương quen thuộc đến mức Tạ Linh Dao gần như không còn nhận ra sự tồn tại của nó nữa.

Ôn Vãn Khanh tập trung lái xe, hai tay vững vàng trên vô lăng. Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng, lúc sáng lúc tối, làm nổi bật đường nét cương nghị và đôi mắt sâu thẳm đang nhìn thẳng về phía trước. Nàng vẫn mặc bộ vest trắng công sở, nhưng đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi lụa và quần tây, trông vừa chuyên nghiệp lại vừa có chút thoải mái hơn.

Tạ Linh Dao ngồi ở ghế phụ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nàng đã thay chiếc váy dạ hội lộng lẫy bằng một bộ trang phục thoải mái hơn trước khi rời công ty, nhưng sự mệt mỏi và kiêu hãnh vẫn còn vương lại trên dáng vẻ. Nàng tựa đầu vào tấm kính lạnh, lẳng lặng ngắm nhìn những vệt đèn neon đủ màu sắc nhòe đi theo tốc độ của chiếc xe. Cả thế giới ngoài kia dường như đang trôi tuột về phía sau, rực rỡ, hối hả, nhưng lại không có chút liên quan nào đến nàng. Hình ảnh phản chiếu của nàng trên tấm kính mờ ảo, nhạt nhòa, chồng lên cảnh đêm của thành phố, trông như một linh hồn lạc lõng.

Nàng đang cố tình làm vậy. Cố tình dùng thế giới bên ngoài để tạo ra một rào cản, một lý do để không phải đối diện với người ngồi bên cạnh.

Sự im lặng trong xe kéo dài đến ngột ngạt. Nó không phải là sự im lặng bình yên của hai người yêu nhau khi họ cảm thấy thoải mái chỉ cần ở bên cạnh đối phương. Đây là sự im lặng của một khoảng trống, của những lời chưa nói, của những câu hỏi không dám hỏi. Một sự im lặng nặng trĩu, có thể cảm nhận được bằng da bằng thịt.

"Ngày mai chị có buổi chụp hình cho tạp chí 'Vogue' lúc chín giờ sáng," Ôn Vãn Khanh lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. Giọng nàng vẫn đều đều, bình thản, như thể đang đọc một bản báo cáo công việc. "Em đã dặn trợ lý Lý chuẩn bị sẵn trang phục và liên hệ với nhiếp ảnh gia rồi."

"Chị nhớ rồi," Tạ Linh Dao đáp, mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ. Giọng nàng trong trẻo nhưng lạnh nhạt, không một chút cảm xúc.

"Chiều mai có buổi đọc kịch bản với đoàn làm phim của đạo diễn Vương. Kịch bản mới em đã để trên bàn làm việc ở nhà."

"Ừm."

Cuộc trò chuyện của họ chỉ có vậy. Lịch trình, công việc, những thông tin cần thiết được trao đổi một cách chính xác và hiệu quả. Họ giống như hai đối tác kinh doanh đang trên đường trở về sau một cuộc họp, chứ không phải hai người yêu đang trên đường về nhà. Ôn Vãn Khanh nhớ lại những ngày đầu, cũng trên chiếc xe này, họ có thể nói đủ thứ chuyện không đầu không cuối. Tạ Linh Dao sẽ kể cho nàng nghe về những chuyện thú vị trên phim trường, sẽ bắt chước lại dáng vẻ của vị đạo diễn khó tính, khiến nàng bật cười. Còn nàng sẽ chia sẻ những áp lực trong công việc, và Tạ Linh Dao sẽ nắm lấy tay nàng, nói rằng: "Không sao, có em đây rồi." Nhưng bây giờ, không gian này chỉ còn lại công việc và sự im lặng.

Ôn Vãn Khanh khẽ siết chặt vô lăng. Nàng cảm nhận được bức tường băng giá mà Tạ Linh Dao đang dựng lên, cảm nhận được từng lời nói ngắn gọn như một mũi kim đâm vào sự cố gắng của nàng. Nàng muốn hỏi. Một câu hỏi đơn giản thôi: "Chị có chuyện gì không vui sao?" Nhưng cổ họng nàng lại như bị một khối đá vô hình chặn lại.

Nàng sợ. Nàng sợ câu trả lời sẽ là một sự im lặng còn đáng sợ hơn. Nàng sợ sự lạnh lùng trong đôi mắt Tạ Linh Dao nếu nàng cố gắng chạm vào thế giới riêng của người kia. Nàng biết người yêu mình là một người nhạy cảm và có lòng tự trọng cao đến mức nào. Một câu hỏi không đúng lúc có thể sẽ càng đẩy nàng ra xa hơn.

Nàng chỉ có thể bất lực nhìn người bên cạnh, cảm nhận sự xa cách ngày một lớn dần giữa họ, một khoảng cách vô hình nhưng lại sắc như dao cắt. Nàng bắt đầu lục lại trong đầu từng chi tiết trong ngày hôm nay, cố gắng tìm ra mình đã làm sai ở đâu. Là do nàng đã quá tập trung vào công việc? Hay là do một câu nói vô tình nào đó? Nàng không tìm ra được. Sự bất lực biến thành một nỗi lo lắng âm ỉ, gặm nhấm tâm can nàng.

Tạ Linh Dao dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ôn Vãn Khanh thỉnh thoảng lại liếc về phía mình. Nàng cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Một phần trong nàng gào thét, mong người kia hãy phá vỡ sự im lặng này bằng một câu hỏi chân thành, hãy cho nàng thấy sự quan tâm thực sự chứ không phải là những sắp đặt hoàn hảo. Nàng muốn Ôn Vãn Khanh nhận ra nỗi đau của nàng mà không cần nàng phải nói ra.

Nhưng một phần khác, phần lý trí và đầy tự ti, lại thì thầm rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Rằng Ôn Vãn Khanh có lẽ cũng chẳng hề để tâm đến cảm xúc của nàng. Rằng sự quan tâm của em ấy chỉ dừng lại ở mức độ đảm bảo mọi thứ trong cuộc sống của "Ảnh hậu Tạ Linh Dao" phải được vận hành một cách hoàn hảo, bởi vì điều đó ảnh hưởng đến giá trị thương mại, đến Thịnh Thế. Nàng ghét suy nghĩ này, ghét sự yếu đuối của bản thân, nhưng nó cứ bám riết lấy nàng như một bóng ma.

Suy nghĩ đó khiến trái tim nàng nhói lên. Nàng quay đầu sâu hơn vào cửa sổ, như thể muốn trốn chạy khỏi chính những suy diễn của mình.

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Ôn Vãn Khanh không thể kìm nén được nữa. Nàng khẽ vươn tay qua, định đặt lên bàn tay Tạ Linh Dao đang hờ hững đặt trên đùi. Một cử chỉ vỗ về, một sự kết nối không lời.

Nhưng ngay khi những ngón tay của nàng sắp chạm vào, Tạ Linh Dao lại vô tình hay hữu ý, đưa tay lên vuốt lại mái tóc.

Bàn tay của Ôn Vãn Khanh hụt hẫng giữa không trung. Một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo lan ra từ đầu ngón tay. Nàng lặng lẽ rụt tay về, đặt lại lên vô lăng. Hành động nhỏ nhoi và nhanh chóng đó, có lẽ Tạ Linh Dao còn không hề nhận ra, nhưng đối với nàng, nó giống như một lời khẳng định cho khoảng cách giữa họ. Một khoảng cách mà nàng không tài nào vượt qua được.

Đèn chuyển sang màu xanh. Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh. Nhưng không khí bên trong dường như còn lạnh lẽo và nặng nề hơn trước.

Cuối cùng, xe cũng về đến căn biệt thự sang trọng của họ ở ngoại ô thành phố. Cánh cổng sắt tự động mở ra, chiếc xe từ từ tiến vào sân trong. Ngôi nhà sáng đèn ấm áp, những ô cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu, trông như một bức tranh bình yên.

Nhưng đối với hai người ngồi trong xe lúc này, sự bình yên đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Ôn Vãn Khanh tắt máy. Nàng ngồi yên, không tháo dây an toàn, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Tạ Linh Dao cũng không động đậy. Nàng không còn nhìn ra ngoài nữa, mà nhìn thẳng vào khoảng không vô định trước mặt.

"Ngày mai..." Tạ Linh Dao đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn đi. "...em có thể không cần chuẩn bị bữa sáng cho chị được không?"

Ôn Vãn Khanh sững người. Nàng quay sang nhìn người yêu, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên và tổn thương. Bữa sáng là thói quen của họ. Dù bận rộn đến đâu, nàng cũng luôn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Tạ Linh Dao, vì nàng biết dạ dày của người kia không tốt. Đó là một trong số ít những hành động thân mật, đời thường còn sót lại giữa họ.

"Tại sao?" Nàng hỏi, giọng khẽ run.

"Chị muốn tự mình làm," Tạ Linh Dao đáp, không nhìn vào mắt nàng. "Thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một chút."

Một lời giải thích hợp lý, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn. Đó không phải là một yêu cầu, mà là một sự từ chối. Nàng đang từ chối sự quan tâm cuối cùng của Ôn Vãn Khanh, từ chối sợi dây liên kết mỏng manh nhất giữa hai người.

Ôn Vãn Khanh cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng. Nàng không biết phải nói gì. Mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Nàng chỉ có thể im lặng gật đầu.

Tạ Linh Dao không nói thêm gì, nàng tháo dây an toàn, mở cửa xe. Nàng không đợi Ôn Vãn Khanh, sải những bước chân dứt khoát đi thẳng vào nhà. Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra rồi khép lại sau lưng nàng, không một tiếng động mạnh nhưng đủ để tạo ra một sự ngăn cách rõ ràng.

Ôn Vãn Khanh vẫn ngồi trong xe thêm vài giây, nhìn vào khoảng không gian trống rỗng nơi người kia vừa đi qua. Nàng gục đầu lên vô lăng, cảm giác bất lực và mệt mỏi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, cũng mở cửa xe và bước vào ngôi nhà chung của họ.

Không khí bên trong cũng chẳng ấm áp hơn sự im lặng trong xe là bao. Ánh đèn vàng ấm áp nhưng không thể xua đi sự lạnh lẽo giữa hai con người. Nàng không thấy Tạ Linh Dao đâu, chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ dần rồi mất hút trên cầu thang dẫn lên lầu.

Ôn Vãn Khanh đứng sững giữa phòng khách rộng lớn, cảm giác cô độc bao trùm. Ngôi nhà này, từng chi tiết đều do cả hai cùng nhau lựa chọn. Chiếc sofa đen là nơi họ từng cuộn mình xem phim đến khuya. Bức tranh trừu tượng trên tường là món quà kỷ niệm một năm yêu nhau. Cây đàn dương cầm trong góc phòng là nơi Tạ Linh Dao thỉnh thoảng sẽ đàn một bản nhạc ngẫu hứng. Mọi thứ đều nhuốm màu ký ức, nhưng bây giờ, chúng chỉ càng làm nổi bật sự trống vắng hiện tại.

Nàng cởi giày, đặt túi xách lên kệ rồi bước vào bếp, theo một thói quen vô thức. Nàng mở tủ lạnh, định lấy một chai nước, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở những nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn cho bữa sáng ngày mai: trứng gà tươi, sữa organic, vài lát bơ và bánh mì sandwich. Nàng đã mua chúng trên đường đi làm về, trước cả khi đến sự kiện đón Tạ Linh Dao. Nàng đã nghĩ đến việc sẽ làm món trứng cuộn mà người kia thích.

Giờ đây, những nguyên liệu này trở nên thật thừa thãi. Nàng lặng lẽ đóng cửa tủ lạnh lại, cảm giác như có ai đó vừa đóng sập một cánh cửa trong lòng mình.

Nàng đi lên lầu, bước chân nhẹ đến mức gần như không phát ra tiếng động. Cánh cửa phòng ngủ chung khép hờ, hắt ra một vệt sáng yếu ớt. Nàng do dự một lúc, rồi khẽ đẩy cửa bước vào.

Tạ Linh Dao đã ở trong phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào át đi mọi âm thanh khác. Ôn Vãn Khanh nhìn quanh căn phòng. Chiếc giường lớn với bộ chăn ga màu xám tro trông lạnh lẽo và trống trải. Quần áo Tạ Linh Dao vừa thay ra được vắt hờ hững trên chiếc ghế bành cuối giường. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại có cảm giác gì đó rất khác.

Nàng ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ lên tấm ga trải giường mát lạnh. Nàng mệt mỏi. Không phải cái mệt của công việc, mà là cái mệt của việc phải gồng mình trong chính mối quan hệ của mình. Nàng không biết mình đã làm gì sai, và sự không biết đó còn đáng sợ hơn cả một lời buộc tội.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Một lúc sau, Tạ Linh Dao bước ra, người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc dài ướt sũng đang nhỏ nước xuống vai. Nàng nhìn thấy Ôn Vãn Khanh đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.

Nàng không nói gì, lẳng lặng đi đến bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc ra. Tiếng máy sấy ù ù vang lên, lại một lần nữa tạo ra một bức tường âm thanh giữa hai người.

Ôn Vãn Khanh chỉ ngồi đó, lặng lẽ quan sát bóng lưng của người kia qua tấm gương lớn. Nàng thấy Tạ Linh Dao đưa tay sấy từng lọn tóc một cách kiên nhẫn, khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ chút cảm xúc. Nhưng nàng biết, sau lớp mặt nạ đó, là một tâm hồn đang dậy sóng.

Khi mái tóc đã khô hẳn, Tạ Linh Dao mặc vào một bộ đồ ngủ bằng lụa, rồi đi về phía giường. Nàng không nhìn Ôn Vãn Khanh, mà đi thẳng đến phía bên giường của mình, vén chăn lên và nằm xuống, quay lưng về phía nàng. Một hành động dứt khoát, không một lời chúc ngủ ngon.

Ôn Vãn Khanh vẫn ngồi im. Nàng có thể thấy rõ bờ vai gầy của người kia đang khẽ run lên. Nàng biết chị ấy đang khóc. Nước mắt của Tạ Linh Dao, giống như tình yêu của họ lúc này, thầm lặng và đau đớn.

Nàng muốn vươn tay ra, muốn ôm lấy tấm lưng kia, muốn nói rằng có chuyện gì cũng được, chỉ cần nói ra, nàng sẽ lắng nghe. Nhưng bàn tay nàng nặng trĩu, không thể nhấc lên nổi. Sự từ chối lúc nãy trong xe, và bây giờ là sự im lặng này, đã rút cạn mọi dũng khí của nàng.

Cuối cùng, nàng đứng dậy, không vào phòng tắm, cũng không lên giường. Nàng lặng lẽ bước ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại sau lưng.

Nàng đi xuống phòng làm việc ở tầng dưới. Nàng không bật đèn, chỉ để ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt. Nàng mở một file công việc ra, nhưng không đọc được chữ nào. Tâm trí nàng chỉ có hình ảnh bóng lưng của Tạ Linh Dao, bờ vai đang run lên vì nén tiếng khóc. Nàng di chuyển con chuột, mở một thư mục ẩn có tên "Kỷ niệm". Hàng trăm bức ảnh hiện ra. Có ảnh họ chụp trong chuyến đi Tô Châu hai năm trước, Tạ Linh Dao cười rạng rỡ, đầu tựa lên vai nàng, tay giơ lên hình chữ V. Có ảnh chụp trong một buổi lễ trao giải, nàng đứng dưới sân khấu, lén lút chụp lại khoảnh khắc Tạ Linh Dao lên nhận cúp. Nụ cười của người trong ảnh, sao mà xa xôi đến thế. Sự tương phản giữa hạnh phúc rực rỡ trong quá khứ và sự lạnh lẽo đau đớn của hiện tại giống như một nhát dao cứa vào tim nàng. Nàng vội vàng đóng thư mục lại, không dám nhìn thêm nữa.

Trong khi đó, trên lầu, Tạ Linh Dao không hề ngủ. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Vãn Khanh rời đi, nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại nhẹ nhàng. Sự nhẹ nhàng đó còn tàn nhẫn hơn cả một tiếng sập cửa giận dữ. Nó cho thấy sự mệt mỏi, sự buông xuôi. Một phần trong nàng đã gào thét mong người kia ở lại, phá vỡ sự im lặng này, dù là bằng một cuộc cãi vã nảy lửa cũng được. Nhưng Ôn Vãn Khanh đã không làm vậy. Và điều đó, trong tâm trí đầy bất an của nàng, lại trở thành một bằng chứng nữa cho thấy tình yêu của họ đang chết dần.

Chiếc giường rộng lớn giờ đây trở nên mênh mông và lạnh lẽo. Nàng có thể cảm nhận rõ sự trống trải ở nửa giường bên cạnh. Hơi ấm quen thuộc đã không còn ở đó. Nàng cuộn người lại, ôm chặt lấy chiếc gối, vùi mặt vào trong đó để ngăn tiếng nấc thoát ra thành lời. Nàng khóc cho sự yếu đuối của bản thân, khóc cho tình yêu đang tuột khỏi tầm tay mà nàng không biết làm cách nào để níu giữ.

Thời gian cứ thế trôi đi trong sự tĩnh lặng dày đặc. Có lẽ đã hơn một tiếng đồng hồ. Ôn Vãn Khanh không thể chịu đựng được không khí ngột ngạt trong phòng làm việc nữa. Nàng tắt máy tính, bước ra khỏi phòng. Sự im lặng của ngôi nhà giờ đây thật đáng sợ, mỗi tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc ngoài hành lang cũng đủ khiến nàng giật mình. Nàng bước lên lầu, trái tim đập thình thịch. Nàng không dám vào phòng ngủ. Nàng sợ phải đối diện với sự im lặng và tấm lưng quay về phía mình một lần nữa.

Nàng đứng trước cửa phòng một lúc lâu, rồi lặng lẽ đi đến tủ đựng đồ cuối hành lang, lấy ra một chiếc chăn mỏng. Nàng quay lại, không vào phòng ngủ, mà nằm xuống chiếc sofa dài đặt ở phòng sinh hoạt chung ngay bên ngoài. Chiếc sofa này không thoải mái chút nào, nhưng từ đây, nàng có thể nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ. Đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra để được ở gần người kia, mà không làm phiền đến không gian riêng mà chị ấy muốn. Một sự bảo vệ thầm lặng và có phần ngốc nghếch.

Tạ Linh Dao vẫn chưa ngủ. Thính giác của một diễn viên vốn rất nhạy bén. Nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ quay trở lại, nghe thấy tiếng cửa tủ đồ, tiếng sột soạt của chăn mền. Nàng đã nghĩ Ôn Vãn Khanh sẽ vào phòng. Nhưng không. Âm thanh dừng lại ở bên ngoài. Nàng nín thở lắng nghe, và rồi nàng hiểu ra. Ôn Vãn Khanh đang ngủ trên sofa.

Một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng Tạ Linh Dao. Nàng không hiểu. Tại sao không vào phòng? Tại sao không đến một phòng khách khác thoải mái hơn? Hành động này là gì? Là sự trừng phạt? Là sự thể hiện khoảng cách? Hay là một sự quan tâm vụng về?

Sự hoang mang không làm vơi đi nỗi đau, nhưng nó gieo vào lòng nàng một hạt mầm nghi hoặc. Nàng vẫn nằm đó, quay lưng về phía cánh cửa, nhưng toàn bộ tâm trí đã hướng ra ngoài. Trong bóng tối, hai người phụ nữ, một người ở trong, một người ở ngoài, bị ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ, cùng thức trắng trong nỗi đau và sự im lặng của riêng mình.

Khoảng cách vô hình giữa họ, giờ đây đã trở thành một vực sâu thăm thẳm, ngăn cách họ ngay trong chính ngôi nhà của mình. Và đêm nay, Ôn Vãn Khanh không biết liệu mình có đủ sức để bắc một cây cầu qua đó, hay là sẽ bị rơi xuống vực sâu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store