[BHTT][ABO][Tự Viết] Thú nhân tại mạt thế
Chương 11
Tiếng bước chân vọng lên từ hành lang xa. Một âm thanh lạc lõng trong không gian siêu thị trống rỗng.
Lâm Uyên quay phắt đầu lại. Ánh mắt sắc như dao. Một mùi tanh lạ lẫm, ghê rợn xộc thẳng vào mũi.
Mùi của mấy con nhện.
[Ting! Phát hiện 1 Nhện biến dị cấp 2. Phát hiện 6 Nhện biến dị cấp 1.]
Hệ thống vang lên đúng lúc, khiến nhận định của cô càng thêm chắc chắn. Mới ngày đầu tiên mà đã có cá thể cấp 2...?
[ Chúng tàn sát lẫn nhau mà thành. Động vật biến dị dựa vào nuốt chửng dị thú khác, tinh thạch hoặc con người để thăng cấp. Ban đầu ở đây có hơn 30 con, lại thêm từng ấy xác chết... đáng lẽ phải còn sống sót một nhóm người. ]
"Ra vậy..."
Nếu đã rõ tình huống, Lâm Uyên lập tức quyết định phục kích. Cô ra lệnh cho đàn sư tử tản ra nấp vào các điểm kín, còn Vũ Yến và Uyển Ninh thì tìm chỗ an toàn, tránh xa chiến trường.
Từ trên vị trí cao, Lâm Uyên nhanh chóng thấy được bọn chúng. Đi đầu là một con nhện cao gần hai mét—chắc chắn là biến dị cấp 2—đang kéo lê theo một cái xác còn mới. Sau nó là sáu con nhện cấp 1.
Khi chúng vừa tiến vào đúng vị trí, Lâm Uyên lập tức tụ lôi trong tay và phóng thẳng về con cấp 2.
Nhện khựng lại, quăng cái xác sang một bên rồi bật người né sang phía tường. Một con nhện cấp 1 kém may mắn hơn bị quả cầu lôi giật trúng, tê liệt ngay tại chỗ.
Cô gầm lên.
Từ bóng tối, 8 con hùng sư và 5 con mẫu sư đồng loạt lao ra. Bảy con khác được Lâm Uyên giữ lại để bảo vệ Vũ Yến và Uyển Ninh—cô không muốn bất ngờ nào xảy đến trong một nơi kín như siêu thị.
Hai con mẫu sư lập tức nhào lên kết liễu con nhện bị giật tê liệt. Theo kế hoạch, cứ hai con sư tử áp một con nhện cấp 1. Bên phía Lâm Uyên, ba hùng sư tách ra hỗ trợ cô đối phó nhện cấp 2.
Con nhện lớn trông cồng kềnh nhưng tốc độ cực sắc bén. Nó bắn mình lên trần nhà rồi phun axit về phía cô. Lâm Uyên lăn người né, đồng thời phóng thêm một tia lôi khác—nhưng nó lại tránh được.
Ba con hùng sư liền vây ép nó, buộc nó phải lo đối phó, không để ý rằng Lâm Uyên đã rút Warhammer ra. Cô tích lực, bật nhảy, nện thẳng búa xuống từ trên cao.
Cú nện nổ tung khiến máu và axit văng khắp nơi. Lâm Uyên phản ứng cực nhanh, nhảy lùi tránh bị dính rồi lập tức quăng Warhammer vào đầu nhện.
Rầm!
Warhammer nghiền nát hộp sọ con cấp 2. Ba hùng sư lập tức xông đến xé xác, chỉ né phần bụng và những chỗ còn dính axit.
"Cũng khôn đấy." Lâm Uyên nhàn nhạt khen, tiến lại moi từ não nó ra một viên tinh thạch trong suốt to hơn bình thường. Cô dùng khăn giấy lau sạch rồi cất vào không gian.
Bên kia, sáu con nhện cấp 1 cũng đã bị xử lý. Lâm Uyên bước qua, lần lượt đập sọ từng con một để lấy tinh thạch.
Tổng cộng: 14 viên cấp 1, 1 viên cấp 2.
"Ra đi, xong rồi." cô gọi.
Vũ Yến và Uyển Ninh, được bầy sư tử hộ tống, mới dám xuất hiện. Vũ Yến nhìn đống xác nhện nhầy nhụa thì mặt tái mét:
"Ghê quá... đây là nhện biến dị thật sao?"
"Ừ, về sau hạn chế ăn bọn này đi." Lâm Uyên nói, quay sang đàn sư tử, nghiêm mặt: "Côn trùng vừa bẩn vừa khó ăn, hiểu chưa?"
Đàn sư tử gầm nhẹ đáp lại.
Sau khi dọn dẹp tầng hầm, cả nhóm lên lầu hai gom toàn bộ quần áo—nam nữ, hè đông, cả đồ trẻ em—tất cả bỏ hết vào không gian. Cuối cùng, họ cưỡi sư tử rời siêu thị, hướng thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Những thuốc như "ức chế tin tức tố" chỉ có trong kho dược, khi một người muốn mua phải có đơn từ bác sĩ hoặc kê khai đủ thứ mà bây giờ chỉ có thẻ cá nhân của bác sĩ khoa tuyến thể hoặc y tá trưởng mới vào được. Không vào kho thì không cách nào lấy thuốc ức chế tin tức tố cả.
Chạy khoảng 15 phút, họ đến bệnh viện. Vừa bước đến cửa, Lâm Uyên cảm nhận được ánh mắt của nhiều người đang dõi theo từ trong bóng tối. Ngay cả Vũ Yến và Uyển Ninh cũng rùng mình.
"Có... có thứ gì nhìn chúng ta thì phải..." Uyển Ninh thì thầm.
Vũ Yến đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu im lặng. Bệnh viện không nuôi động vật. Ánh nhìn đó chỉ có thể là người còn sống.
Cửa bệnh viện bị khóa từ trong—Lâm Uyên không nói hai lời, nhấc chân đạp một cái.
ẦM!
Cửa bật tung. Cả nhóm cùng bầy sư tử bước vào, khí thế khiến không ai dám tới gần.
Họ chia nhau tìm bác sĩ và y tá trưởng, còn Lâm Uyên thì đi thẳng đến quầy thuốc, đập vỡ kính, trèo vào. Nhờ hệ thống che toàn bộ camera, cô quét sạch mọi thuốc vào không gian, chỉ để lại vài túi làm bình phong.
Chưa được bao lâu—
"Á!!!"
"GẦM—!"
Tiếng hét và tiếng sư tử rống vang lên từ tầng trên.
Vũ Yến chạy xuống gọi Lâm Uyên, hai người lập tức lên lầu hai. Tại đây, gần hai chục người—bệnh nhân và người thường—đang sợ đến run lập cập. Một góc tường có khoảng mười bác sĩ bị ba con sư tử dồn lại.
Một bác sĩ nam trung niên bị đè xuống đất, mặt tái nhợt.
"Sao vậy?" Lâm Uyên hỏi, giọng lạnh băng. "Hắn làm gì?"
Vũ Yến hừ nhẹ, kể lại toàn bộ....Uyển Ninh tìm được y tá trưởng, đang hỏi đường thì tên bác sĩ này mò đến sờ mông cô. Uyển Ninh đá hắn một cái, hắn nổi điên định đánh lại—và sư tử liền nhào lên khống chế.
[ Trên đời hiếm kẻ nào ngu đến mức thấy sư tử còn dám động tay động chân... ]
Hệ thống cũng phải chửi.
Lâm Uyên nhìn tên alpha trung niên bị đè dưới chân sư tử, ánh mắt lạnh hơn băng:
"Muốn xử lý sao, Vũ Yến?"
"Đương nhiên là ném hắn ra cửa sổ để cho mặt trời thanh tẩy hắn." Vũ Yến đáp rất thản nhiên.
"Được." Lâm Uyên nhướng mày. "Vậy cô làm đi."
"???"
Lâm Uyến hạ giọng:
"Hắn dám đụng vào Uyển Ninh. Về sau thế giới này chỉ càng loạn hơn. Nếu không xử hắn bây giờ... hắn sẽ hại không ít omega khác."
Vũ Yến nghe vậy thì cắn răng, bước đến túm cổ áo hắn. Tên bác sĩ gào lên:
"Không! Tha mạng! Ngươi phạm pháp—"
"Phạm pháp?" Vũ Yến bật cười lạnh. "Chính ngươi còn chẳng tin điều đó nữa."
Cô không để hắn nói thêm một chữ, thẳng tay ném hắn ra ngoài cửa sổ.
"Aaaaaaaaa—!"
Tiếng hét tắt lịm.
Không ai nói gì—nhưng tay Vũ Yến khẽ run. Đây là lần đầu tiên cô giết người.
Uyển Ninh bước lại gần, nhẹ giọng:
"Vũ Yến... tớ biết cậu sợ."
"Không có!" Vũ Yến nghẹn một chút, "Tớ chỉ... chưa quen thôi."
Uyển Ninh cười khẽ:
"Sợ là tốt. Nghĩa là cậu vẫn còn nhân tính. Về sau làm gì cũng biết nghĩ đến hậu quả."
Vũ Yến im lặng nhìn bàn tay mình. Nghĩ tới tên trung niên biến thái, trong lòng cô chỉ có một cảm giác—
Đáng.
Hắn động vào Uyển Ninh—Trên đời này chỉ mỗi cô được trêu ghẹo cô ấy. Không ai được phép chạm vào.
"...Cảm ơn, A Ninh."
Uyển Ninh đỏ mặt quay đi.
[Ting! Thưởng cho ký chủ 5000 tích phân vì đã hóa giải tuyến cảm tình thảm họa của phản diện Vũ Yến.]
"???" Lâm Uyên chớp mắt.
[ Vì sự xuất hiện của Vân Uyển Ninh nên ảnh hưởng của Hạ Vy lên Vũ Yến bị triệt tiêu. Thảm họa tuyến bị xóa bỏ. ]
Cô chỉ gật gù cho qua.
Dưới sự dẫn đường của y tá trưởng, họ đến được kho dược. Khi điện còn hoạt động, cửa kho chỉ cần quẹt thẻ là mở.
M-mời mọi người...
Giọng nữ y tá trưởng run rẩy vang lên khi cô đứng nép sang một bên, như thể chỉ cần thở mạnh cũng đủ khiến đôi chân mất sức. Cửa kho dược mở ra, hơi lạnh từ máy điều hòa phả ra lẫn mùi thuốc khô nhẹ, khiến không khí trong phòng rộng gần tám chục mét vuông trở nên tĩnh lặng lạ kỳ. Những kệ trắng thẳng hàng, cao đến ngực người, trên đó đặt vô số hộp thuốc chưa từng được đụng đến.
Lâm Uyên bước vào đầu tiên, ánh mắt lướt qua một lượt rồi lập tức gọi:
"Yến tỷ. Thuốc ức chế tin tức tố là cái nào?"
Vũ Yến không chậm trễ, đi thẳng vào dãy kệ cao, Uyển Ninh theo sát phía sau. Hai người lật từng hộp, đọc từng nhãn nhỏ. Chỉ một lát sau, Uyển Ninh kéo ra một hộp giấy lớn dán một tờ note nguệch ngoạc "Thuốc ức chế tin tức tố".
Khi nắp hộp bật mở, bên trong lấp đầy bởi sáu chai thuốc dạng viên, được đóng kín cẩn thận. Họ chưa dừng lại; càng đào sâu càng thấy nhiều hơn: hơn bốn mươi chai thuốc ức chế dạng viên, ba mươi ống thuốc dạng lỏng dùng để tiêm. Dường như kho dược này đã chuẩn bị từ trước cho một thứ mà không ai ngoài hệ thống y tế biết trước được.
Trước khi rời đi, Lâm Uyên không bỏ sót thứ gì: cô thu toàn bộ thuốc vào không gian, chỉ để lại lại vài thùng giấy trống để tránh khiến người ta sinh nghi. Cô lấy thêm ống truyền dịch, túi Glucose và vài bộ dụng cụ cơ bản khác.
Khi cả nhóm bước ra cửa kho, nữ y tá trưởng bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt tất cả, tiếng đầu gối chạm đất vang khẽ trong hành lang yên tĩnh.
"Xin... xin mọi người... hãy mang ta theo." Giọng cô run đến nỗi gần như lẫn vào nhịp thở. "Ta biết y thuật. Ta sẽ có ích trong thời kỳ này... Làm ơn... Ta không muốn ở lại đây..."
Ánh mắt cô đỏ hoe, nhưng không phải kiểu tuyệt vọng trẻ con. Đó là ánh mắt của người nhìn thấy trước tương lai mình: một beta giữa mạt thế, luật pháp sụp đổ, giống như con mồi mặc định của những kẻ mạnh.
Lâm Uyên bước tới một bước, đứng đủ gần để người kia cảm nhận được sự áp lực từ một alpha mạnh thực sự.
"Cô không sợ bọn ta à?" Lâm Uyên hỏi, giọng lạnh và thẳng như lưỡi dao. " Bọn ta đã giết người đấy."
Nữ y tá ngẩng mặt lên, đôi mắt run nhưng không né tránh.
"Ta biết. Nhưng... những chuyện như vậy rồi cũng sẽ trở thành thường ngày thôi. Đây chỉ là sớm hay muộn. Ta thà đi theo các ngài còn hơn chờ bị xé xác bởi thứ khác..."
Sự tỉnh táo của cô khiến cả ba đều hơi bất ngờ.
Lâm Uyên kéo Vũ Yến và Uyển Ninh ra một góc.
"Hai người thấy sao? Người có chuyên môn y tế sẽ rất cần thiết."
Vũ Yến gật đầu ngay.
"Quý giá. Cũng khá lanh. Nhưng tính người khó đoán... nên vẫn phải thử."
Thế là Vũ Yến bước đến trước nữ beta, đứng thẳng người. Ánh mắt cô trầm xuống, lặng lẽ vận dụng đúng loại khí thế từng khiến không ít kẻ trên thương trường phải run tay ký hợp đồng. Giọng nói của cô hạ thấp, không lớn nhưng đủ để tạo áp lực vô hình.
Khoảng mười phút sau, nữ beta gần như không chịu nổi nữa, cúi rạp người xuống rồi dập đầu một cái rõ ràng.
"Ta... ta nguyện trung thành. Ta sẽ cống hiến hết khả năng của mình."
Vũ Yến nhẹ nhàng liếc sang Lâm Uyên, ra hiệu "ok".
Lâm Uyên gật đầu.
"Được rồi. Tên cô là?"
"Ta là Thủy Linh."
"Ta là Lâm Uyên. Đây là Vũ Yến, còn người có đôi mắt như hồng ngọc kia là Vân Uyển Ninh. Cứ xem như gặp nhau đúng lúc."
Giới thiệu xong, Lâm Uyên hỏi tiếp:
"Ở đây còn ai đáng tin? Bác sĩ càng tốt."
Thủy Linh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Ngoài ta ra thì... bạn gái ta là bác sĩ ngoại khoa, là một alpha. Ngoài ra chúng ta có ba người bạn: một người ngoại khoa, hai người là bác sĩ đông y.
Nghe đến ba chữ "bác sĩ đông y", ánh mắt Lâm Uyên khẽ sáng. Không gian của cô có cả tấn thảo dược, đúng là hợp.
"Vậy tốt. Tìm cách đưa họ xuống đại sảnh. Càng nhanh càng tốt."
Thủy Linh gật đầu rồi lặng lẽ rời đi bằng cửa thoát hiểm.
Lâm Uyên dẫn hai người kia bước ra cửa chính. Cô gọi hệ thống:
"Có món nào chống nắng không? Xịt toàn thân thì phiền chết."
[ Có. Áo choàng da thú trong thương thành. Kháng toàn bộ điều kiện bất lợi, bao phủ là ổn. Giảm giá còn 500 tích phân một cái. ]
"...Giảm giá mà vẫn chém à?"
Dù trong lòng nguyền rủa, cô vẫn nghiến răng mua năm chiếc. Áo choàng to, nặng, làm từ lông gấu biến dị, vừa khoác lên đã mang cảm giác ấm nhưng không hầm bí.
Vũ Yến chạm nhẹ lớp lông dày, nhíu mày:
"Cái gì đây vậy."
"Đây là áo choàng làm từ da lông của thú biến dị, có thể kháng lại ánh nắng và nhiệt độ bất lợi...đừng hỏi từ đâu tới."
Vũ Yến cũng không hỏi, cô đoán là cũng lấy từ phòng thí nghiệm kia, dù sao thì mấy thứ không bình thường cứ đẩy hết cho phòng thí nghiệm là được
Một lúc sau, cửa thoát hiểm bật mở. Thủy Linh dẫn đầu, phía sau là bốn người: một nữ alpha tóc nâu dài đeo kính tên là Giai Tuệ, người yêu của Thủy Linh; một nữ alpha tóc đen cắt ngắn — tên Dung Nguyệt; một nam beta dáng cao thư sinh tên Niên Hạo; và một nữ omega nhỏ nhắn, trắng trẻo, có vẻ hơi sợ người tên Liễu Trúc.
Thủy Linh giới thiệu từng người. Khi biết họ đều là bác sĩ — ngoại khoa và đông y — Lâm Uyên càng hài lòng.
Lâm Uyên phát cho 5 người mỗi người 1 cái áo choàng lông thú: "Choàng cái này lên, cái này được làm tư da lông của động vật biến dị, có thể kháng ánh nắng và chống lại nhiệt độ bất lợi."
Họ còn nghi hoặc, nhưng khi thấy Lâm Uyên, Vũ Yến và Uyển Ninh cưỡi sư tử đi thẳng vào cái nắng như thiêu đốt mà không hề bị bỏng, sự nghi ngờ lập tức vỡ vụn. Người đầu tiên khoác áo vào và lao ra lại chính là Thủy Linh; phản xạ của Giai Tuệ còn chưa kịp cản thì cô đã đứng giữa trời nắng, bình an vô sự.
Thế là bốn người còn lại cũng khoác áo, chạy theo.
Thấy 5 người đi tới, Lâm Uyên từ trên cao nhìn xuống họ: "Không lừa các người chứ? Leo lên đi, chúng ta phải quay về."
Đoàn người cưỡi trên lưng bầy sư tử, khởi hành quay về khu chung cư cao cấp. Trên đường đi không có động vật biến dị nào dám ra chặn đường, đừng nói bình thường sức mạnh của sư tử mạnh hơn mấy con vật bình thường gấp mấy lần, sau khi biến dị chắc chắn là khác biệt lớn.
Chỉ là trên đường về đã gây nên không ít sự chú ý, mọi người ánh mắt đầu tiên là thấy Lâm Uyên cưỡi trên lưng sư tử, dẫn đầu chạy ở đằng trước, phía sau còn có 7 người đều cưỡi trên lưng sư tử, cảnh tượng này nhanh chóng được người dân xung quanh quay chụp lại, tình hình này là sáng hôm sau Lâm Uyên và đoàn người sẽ lên hot search.
Về đến khu chung cư, Lâm Uyên giao cho Vũ Yến dẫn nhóm bác sĩ lên tầng 9 — ba căn hộ ở đó còn trống, vừa đủ để sắp xếp cho 5 người. Cô âm thầm để hệ thống sơn cách nhiệt toàn bộ ba căn, nhìn tích phân chỉ còn 6300 mà lòng đau như muối xát.
Sau đó, cô cho đàn sư tử vào khu chăn nuôi biệt lập trong không gian, thiết lập chế độ thả mồi để chúng tự vận động.
Khi xong việc và đi lên tầng 10, cơ thể cô gần như rã rời vì mùi máu động vật dính trên người. Về đến nhà, cô vào phòng tắm ngay, để nước xối và chà xà bông gần mười phút mới tẩy sạch được mùi. Thay đồ xong, cô sấy tóc và chuẩn bị bốn túi thực phẩm lớn rồi đi sang gõ cửa nhà Vũ Đồng.
Người mở cửa là Thụy An.
"Cháu đem ít vật tư sang cho mọi người."
Ít? Thụy An nhìn bốn túi to và hơi cười bất lực.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu — Lâm Uyên phẩy tay, rồi hàng loạt túi gạo, mì, thịt tươi, thịt đông lạnh , đồ hộp, gia vị... chất đầy cả khu bếp.
Thụy An há miệng, không đóng lại được.
Khi nghe Lâm Uyên tóm tắt toàn bộ hành trình — từ động vật biến dị cho đến việc gặp Uyển Ninh — bà gần như đổi sắc ba lần. Nghĩ tới quan hệ rối rắm giữa Vũ Yến và Uyển Ninh năm xưa, bà chỉ biết thở dài nói thầm: "Hai đứa trẻ này đúng là nghiệp duyên chưa dứt."
Sau đó Lâm Uyên xuống tầng 9 giao thêm vật tư cho nhóm bác sĩ. Tất cả đều kinh ngạc đến cứng người. Niên Hạo suýt đánh rơi túi thịt đông lạnh vì không nghĩ ngày đầu mạt thế lại gặp được cái đùi to như vậy....
Họ đồng loạt cúi đầu cảm ơn. Lâm Uyên xua tay, bảo: "Cho mọi người đồ, đương nhiên là về sau khi cần sẽ tìm đến mọi người rồi, không cần khách sáo."
Trò chuyện vài câu, Lâm Uyên, Vũ Yến và Uyển Ninh mới về tầng 10. Ai về nhà nấy, chuẩn bị ngủ bù.
Trong phòng ngủ, sau khi bật máy lạnh, rèm và cửa đóng kín, Lâm Uyên ngã xuống giường như thể vừa thoát khỏi chiến trường. Nhắm mắt chưa đến một phút thì hệ thống reo:
[ Chúc mừng ký chủ thu được "Bộ ba Thần Y": Giai Tuệ, Dung Tuyết và Niên Hạo. ]
"Ba người? Hai người kia đâu?" Lâm Uyên nhíu mày.
[ Trong nguyên tác, Thủy Linh và Liễu Trúc đều chết. Giai Tuệ và Dung Tuyết vì chuyện đó mà trở nên rất... lệch lạc. Nhưng vì ký chủ cứu được họ, thưởng thêm 4000 tích phân. Hai người này trong tiểu thuyết đều là những người thuộc căn cứ Dã Lang, hỗ trợ nam chính chấn giữ một phương.]
"Hả? Vậy sao hai người đó lại giúp nam chính?"
[ Vì em gái nam chính là một omega có gương mặt giống Thủy Linh và mùi tin tức tố giống Liễu Trúc. ]
"...Độ cẩu huyết này rốt cuộc là thần thánh nào dám viết vậy...."
Lâm Uyên kéo chăn lên che mặt, quyết định ngừng để tâm.
Trong tiếng máy lạnh, cô chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store