Ma nữ
Buổi sáng tràn vào căn nhà rất chậm, như thể còn do dự trước khi chạm đến không gian tĩnh lặng ấy
Nàng giật mình tỉnh dậy, toàn thân bật lên theo phản xạ, đầu đau nhói dữ dội
Cảm giác nặng nề dội thẳng vào trán, tựa như có ai vừa gõ mạnh một nhát búa
Nàng đưa tay ôm đầu, hàng mày khẽ nhíu lại, một tiếng rên mệt mỏi thoát ra nơi khóe môi
"...Đau quá..."
Mất vài giây để hơi thở dần ổn định, Freen mới nhận ra sự bất thường
Ánh sáng lọt qua khung cửa sổ không rọi xuống trần phòng ngủ quen thuộc
Trên cao là một mảng trần khác, thấp hơn, cũ hơn, không có mùi vải giặt quen thuộc của ga giường thay vào đó là mùi sofa cũ pha lẫn hương gỗ nhàn nhạt, rất đặc trưng
Nàng cúi xuống nhìn — một tấm chăn mỏng phủ ngang người, được đắp cẩn thận
"...Ủa?"
Cảm giác lạnh dọc sống lưng khiến nàng theo bản năng định bật ngồi dậy thì—
"Cô tỉnh rồi à?"
Giọng nói vang lên rất gần
Không mơ hồ, không vọng xa rõ ràng và trong trẻo đến mức không thể nhầm lẫn với âm thanh trong giấc mơ
Nàng quay ngoắt đầu sang bên
Và tim nàng như rơi thẳng xuống vực
Ngay sát mép sofa, cô gái tối qua đang ngồi đó, một tay chống lên thành ghế, hơi nghiêng người về phía nàng, ánh mắt chăm chú mang theo vẻ tò mò lẫn quan sát
Mái tóc dài buông xuống vai, làn da trắng nổi bật dưới ánh sáng buổi sáng. Gương mặt ấy —quá thật, quá rõ ràng — không khác gì một người sống... nếu không tính đến chuyện đêm qua, nàng đã tận mắt thấy cây gậy golf xuyên thẳng qua người cô ta
"ÁÁÁÁÁ!!!"
Tiếng hét xé toạc sự yên tĩnh
Nàng bật phắt dậy khỏi sofa, tay quờ lấy cây gậy golf đặt cạnh đó, ôm chặt trước ngực như một chiếc khiên
Toàn thân nàng run lên, chân lùi liên tiếp mấy bước
"Ma!!!" Giọng nàng vỡ ra vì hoảng loạn "Ma nữ!!! Trời ơi—nhà tôi có ma!!!"
"Ê ê ê, khoan đã!" Cô gái giật mình, vội xua tay liên tục "Bình tĩnh đi! Tôi có làm gì cô đâu!"
"Không làm gì?" Nàng run đến mức giọng muốn vỡ ra thành tiếng khóc "Đêm qua tôi đánh cô! Đánh rất mạnh! Cô đứng yên không nhúc nhích, còn quay đầu nhìn tôi nữa!"
Cô gái chớp mắt, im lặng một nhịp rồi đáp "Ờ thì... vì gậy cô đánh xuyên qua tôi mà"
"..." Nàng cứng người, cổ họng nghẹn lại
Cô gái thở ra một hơi, giọng bình thản đến đáng sợ "Nói gọn lại thì... tôi là ma"
"ÁÁÁÁÁÁÁ!!!" Nàng ôm lấy cái gối trên sofa, cả người đổ nhào xuống, lăn qua lăn lại như cá mắc cạn "Tôi ghét ma!!! Tôi sợ ma hơn sợ mẹ tôi nữa!!! Tôi còn chưa yêu ai màaaa!!!"
Cô gái đưa tay day trán, vẻ bất lực hiện rõ "Trời ơi, Freen... cô làm ồn dữ vậy"
Cái tên khiến nàng khựng lại
"...Khoan" Nàng từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt mở to "Sao... sao cô biết tên tôi?"
Cô gái nhún vai, giọng vô tư đến mức như đang nói chuyện thời tiết "Biết chứ, tôi ở đây trước cô mà"
Rồi như nhớ ra điều gì, cô chìa tay ra "À, tôi là Becky"
"Không ai hỏi tên cô!!!" Nàng gần như hét lên "Tôi hỏi tại sao cô biết tên tôi kìa!!!"
Cô cong môi cười, nụ cười vừa ranh mãnh vừa quá đỗi thản nhiên "Ai dọn vào căn nhà này tôi chẳng biết, cô mới kéo vali vào hôm qua là tôi thấy rồi"
Sắc mặt nàng tái hẳn đi, hai tay nàng siết chặt cây gậy "Trời đất ơi... tôi bị ma theo dõi thật rồi..."
"Nếu tôi muốn hại cô" Cô nhún vai, nhếch môi "thì tối qua cô không còn ngồi đây đâu"
"Vậy... tối qua là sao?!"
"Cô ngất xỉu giữa sàn" Cô gãi má, ánh mắt có chút lảng tránh "Tôi phải kéo cô lên sofa"
"...kéo tôi?"
"Ừm" Cô gật đầu, giọng nghiêm túc "Tôi chạm được vào người sống, nhưng không giữ lâu giống như cầm xà phòng á... trơn tuột, kéo cô lên mệt muốn chết"
"...Ma gì mà còn biết than mệt?" Nàng thì thào
"Ma thì cũng biết mệt chứ! Còn hơn để cô nằm dưới đất chảy nước miếng cả đêm"
"Á!!! Đừng nói nữa!!!" Nàng gào lên, ôm gối đập loạn xạ
Chát!
Nàng tự tát mạnh vào má mình
Cô nhướng mày "Đau không?"
"Đau muốn khóc luôn!!!"
"Vậy là thật rồi"
"Khôngggg!!! Tôi thà gặp trộm còn hơn gặp ma!!!"
"Trộm thì lấy đồ" Cô bật cười khẽ, nghiêng đầu, giọng hạ thấp đầy trêu chọc "Còn tôi... lấy lòng"
"...!!!" Mặt nàng đỏ bừng, gằn giọng "Cô im ngay!!!"
Cô tựa lưng vào ghế, cười đến cong cả mắt "Lúc sợ nhìn cô dễ thương ghê ~"
"Dễ thương cái con khỉ! Tôi không muốn dễ thương trong mắt một con ma!!!" Nàng úp mặt vào gối, rên rỉ "Cho tôi xỉu thêm lần nữa đi... trời ơi..."
"Freen~"
Nghe gọi tên, nàng bật dậy như lò xo
"Gì?!"
Cô cười toe, nháy mắt "Gọi thử thôi, nghe hay mà"
"Đừng gọi thân mật như vậy! Tôi với cô đâu có quen biết gì!"
"Quen rồi còn gì... tối qua tôi kéo cô cả đêm" Cô nhún vai, thản nhiên nói
"Đó là bất khả kháng!!!"
"Thì cũng là chạm rồi"
Tim nàng đập loạn, giơ gậy lên, cố giữ chút uy phong cuối cùng "Tôi cảnh cáo cô đó! Lại gần là tôi quất tiếp!"
Cô nhìn cây gậy, cười khúc khích "Cái đó xuyên qua tôi mà, cô múa trông giống múa lân hơn là doạ á"
"..." Nàng nghẹn lời
Cô đứng dậy, bước chậm lại gần
Nàng hoảng hốt, lập tức lùi sát cửa "Đừng—đừng lại gần..."
Cô dừng lại cách nàng vài bước, do dự một nhịp, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra
Khi bàn tay ấy chạm vào —
Nàng đông cứng
Ấm
Rất ấm
"Cô... cô chạm được thật à?" Giọng nàng run lên
Cô gật đầu "Ừ nhưng mà cô coi nè"
Chỉ vài giây sau, bàn tay ấy nhạt dần, trở nên trong suốt rồi tan ra như khói
"Á á á!!! Ghê quá!!!" Nàng rụt tay về, ôm gối che mặt rồi nàng lại hé mắt, giọng nhỏ hẳn "...Mà ma gì tay ấm dữ vậy?"
Cô cười tinh nghịch, giọng trong veo "Chắc tại tôi đẹp nên tự phát nhiệt á"
"Xạo!!! Ma là phải lạnh chứ!"
"Có lẽ..." Cô chống cằm, nhìn nàng "Ở gần cô nên mới vậy"
"..." Nàng đỏ mặt, lắp bắp "Cô nói chuyện như tán tỉnh tôi vậy đó!!!"
Cô bật cười, ngồi xổm trước mặt nàng "Cô còn nhìn tay tôi chằm chằm mà"
"Tôi chỉ kiểm tra thôi!!!"
"Kiểm tra xem ma có mềm không à?"
"IM!!!" Nàng ném gối về phía cô — chiếc gối xuyên qua không khí, rơi bộp xuống bàn trà
Cô cười nghiêng ngả, nháy nháy mắt "Tôi bắt đầu thích trêu cô rồi đó ~"
"Không có vui!!!" Nàng cuộn chăn kín mít "Tôi không nghe! Không thấy! Biến đi chỗ khác!!!"
"Biến thì tôi biến được..." Cô chống cằm nhìn nàng, giọng thong thả "...nhưng tôi thích ở đây..."
Một nhịp lặng
"Ở đây, và trêu cô mỗi ngày"
"Trời ơi..." Tiếng nàng nghẹn ngào vang lên từ trong chăn "Ai cứu tôi với..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store