London
Chuyến bay đáp xuống sân bay Heathrow vào một buổi chiều xám xịt
London chào đón người ta bằng kiểu thời tiết chẳng mấy thân thiện: mây thấp, gió lạnh, không mưa nhưng ẩm đến mức chỉ cần đứng yên một lúc cũng thấy rét len vào cổ áo
Nàng kéo vali theo dòng người ra khỏi cổng đến, vai trĩu xuống vì mệt
Mười mấy tiếng trên máy bay khiến lưng nàng cứng đờ, đầu óc thì ong ong như chưa kịp bắt nhịp với thực tại
Bánh xe vali lăn trên nền gạch, kêu lên những tiếng khô khốc đều đều
Âm thanh ấy làm nàng thấy mình thật nhỏ bé giữa không gian rộng lớn của sân bay
Nàng dừng lại ở một góc, lấy điện thoại ra, ngón tay bấm số quen thuộc
Chuông vừa reo chưa đến hai hồi thì đầu dây bên kia đã bắt máy
"Đến rồi hả, Freen?"
Giọng đàn ông trầm, chậm rãi, nghe qua thì nghiêm nhưng nàng biết, đó là cách cha nàng che đi sự lo lắng
"Vâng, giờ con về nhà đây ạ! Cha mẹ nghỉ ngơi nha, con đến nơi an toàn rồi" Nàng đáp, cố giữ giọng mình bình tĩnh hơn thực tế
Thật ra, tim nàng vẫn đập nhanh vì lạ lẫm
"Ừm, an toàn là tốt rồi, lo học hành cho tốt, giữ sức khỏe, có gì thì gọi ta"
"Vâng, thưa cha"
Cuộc gọi kết thúc gọn gàng như mọi lần
Nàng nhìn màn hình điện thoại tối lại, khẽ thở ra một hơi
Cha nàng là vậy — luôn nghiêm khắc, ít nói, chưa bao giờ hỏi han dài dòng nhưng chính ông là người âm thầm sắp xếp mọi thứ cho nàng — trường học, chỗ ở, cả lộ trình từ sân bay về nhà
Chỉ là... ông không biết cách nói ra rằng mình thương con gái đến mức nào
Nàng vừa tròn mười tám tuổi và từ hôm nay, nàng chính thức bắt đầu cuộc sống sinh viên ở một nơi cách quê nhà nửa vòng trái đất
Hơn 30 phút sau
Chiếc taxi dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm trong khu phố yên tĩnh, trời đã sụp tối, đèn đường bật lên, ánh vàng trải dài trên mặt đường ướt sương
Nàng trả tiền xe, kéo vali xuống, đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, trong tay là mảnh giấy ghi địa chỉ và mã khóa mà cha nàng gửi
"Là chỗ này..." Nàng lẩm bẩm, vừa nói vừa dò lại từng con số
Cửa mở ra với một tiếng cạch khẽ
Không gian bên trong im lìm
Nàng bước vào, đóng cửa lại sau lưng, cảm giác yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp tim mình
Đèn phòng khách bật lên, ánh sáng dịu chiếu vào một căn nhà gọn gàng, hơi cũ nhưng ấm cúng, nội thất đơn giản, không có mùi ẩm mốc — rõ ràng là đã có người dọn dẹp kỹ trước đó
Nàng thả vali xuống sàn, xoa xoa bả vai đau nhức, đi một vòng chậm rãi, như để làm quen với nơi sẽ trở thành "nhà" của mình trong vài năm tới
Phòng khách nối liền bếp, cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên kêu nhẹ dưới mỗi bước chân
Phòng ngủ nằm ở cuối hành lang tầng hai
Căn phòng không lớn, nhưng đủ sáng, có một chiếc giường đơn, bàn học kê sát cửa sổ, và một cái tủ quần áo cao chạm trần
Ngoài kia, trời đã tối hẳn, ánh đèn từ những ngôi nhà xung quanh hắt vào khung kính, tạo thành những mảng sáng mờ nhạt
Nàng mở vali
Quần áo được gấp gọn gàng từ trước, nhưng sau chuyến bay dài, mọi thứ cũng hơi xộc xệch
Nàng lấy từng món ra, treo vào tủ, áo khoác dày đặt một bên, áo thun, sơ mi xếp ngay ngắn, váy, quần, đồ ngủ... từng thứ một, chậm rãi như cách nàng tự trấn an mình rằng mọi thứ vẫn ổn
Trong lúc dọn đồ, nàng chợt dừng lại, nhìn vào tủ trống thêm một lần nữa
"Bắt đầu cuộc sống sinh viên thôi..."
Ý nghĩ ấy khiến nàng vừa háo hức, vừa thấy một khoảng trống mơ hồ trong ngực
Sau khi vali đã nhẹ đi, căn phòng trông có hơi ấm hơn
Không còn cảm giác xa lạ quá mức nữa
Nàng duỗi lưng, cơn mệt kéo đến rõ rệt, cả người nàng dính dính vì mồ hôi và không khí ẩm lạnh suốt chặng đường dài
"Đi tắm cái đã..." Nàng lẩm bẩm, với tay lấy bộ đồ ngủ đặt sẵn trên giường
Nàng đóng tủ lại, quay người bước ra khỏi phòng, hướng về phòng tắm ở cuối hành lang
Tiếng bước chân nàng nhỏ dần trong không gian yên ắng của căn nhà — một ngày dài khép lại, trước khi mọi chuyện khác bắt đầu
Hơn mười lăm phút sau, nàng tắm xong, người nhẹ hẳn đi nhưng cơn mệt vẫn còn đè trên vai
Nàng thay đồ ngủ, trèo lên giường, kéo chăn ngang eo rồi mở laptop
Căn phòng lập tức chìm trong thứ ánh sáng xanh nhạt, lạnh lạnh, phủ lên gương mặt nàng một màu nhợt nhạt khác thường
Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng quạt máy khe khẽ
Nàng mở đại một bộ phim kinh dị
Không phải vì thích, chỉ là... xem cái gì đó cho đỡ trống trải
Nàng cuộn người trong chăn, một tay với hộp bánh quy đặt bên cạnh, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào màn hình
Nhạc phim đều đều, thấp và nặng, càng lúc càng làm căn phòng trở nên nhỏ lại
Bên ngoài, gió bắt đầu mạnh hơn, nó luồn qua khe cửa, rít lên từng cơn dài
ẦM!
Cửa kính rung mạnh
"A—!" Nàng giật bắn, cả người nảy lên, bánh trên tay rơi thẳng xuống chăn
Tim nàng đập thình thịch, tai ù đi trong giây lát, nàng quay phắt sang phía cửa sổ, mắt mở to
"...Không sao đâu" Nàng lẩm bẩm, cố trấn tĩnh "Gió thôi... chắc mèo hàng xóm nhảy bậy... ừ, mèo... chắc nó to con nên mới đập mạnh vậy"
Nói thì nói vậy, nhưng tay nàng vẫn run, tay kéo chăn sát hơn, định quay lại nhìn màn hình thì —
Cạch...
Một tiếng rất khẽ
Nàng nín thở
Cạch... cạch...
Rõ ràng hơn
Không phải từ ngoài trời
Âm thanh vọng đến từ... bên ngoài phòng ngủ
Ngay hành lang
Toàn thân nàng cứng đờ, tim nàng đập loạn, dồn dập đến mức tưởng chừng sắp bật ra khỏi lồng ngực
"Không... không phải đâu..." Giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy
Rồi ý nghĩ tệ nhất ập tới
"Chết rồi... nhà này... mình ở một mình..." Hơi thở nàng gấp gáp "Trộm... chắc là trộm..."
Nàng vội vã lật chăn, chân vừa chạm đất đã lạnh toát, ánh mắt nàng đảo quanh phòng trong hoảng loạn, cuối cùng dừng lại ở cây gậy golf dựng sát tủ quần áo, nàng chộp lấy nó, siết chặt như nắm lấy chút can đảm cuối cùng
"Bình tĩnh... bình tĩnh..." Nàng tự nói với mình, giọng run không giấu được "Mình... mình cân được... chắc vậy..."
Hít sâu một hơi, nàng bước tới cửa, tay đặt lên nắm đấm, tim nàng đập mạnh đến đau cả lồng ngực
Cạch
Nàng mở cửa
Hành lang hiện ra trong ánh đèn vàng vọt từ tầng dưới hắt lên, bóng tối kéo dài dọc theo cầu thang, im lặng đến đáng sợ
Rồi nàng thấy nó
Dưới nhà — một cái bóng mờ mờ đi qua đi lại trong bếp
"Đ—đứng lại!!!" Nàng hét lên theo bản năng, giọng vỡ hẳn
Không chờ thêm một giây nào, nàng lao xuống cầu thang, hai tay vung gậy thật mạnh
Vút—
Vút—
Không có cảm giác va chạm
Không một tiếng động
Cây gậy... đi xuyên qua cái bóng như xuyên qua không khí
Nàng khựng lại giữa cầu thang, máu trong người nàng như đông cứng
"...Không thể nào..." Mắt nàng trợn to, môi run bần bật "Gậy... gậy xuyên qua..."
Cái bóng chậm rãi quay đầu
Là một cô gái
Khuôn mặt hiện rõ dưới ánh đèn — trắng bệch, đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào nàng không chớp
Khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ trong đầu nàng tan biến sạch
"ÁÁÁÁÁ!!! MA!!!"
Tiếng hét xé toạc không gian
Chân nàng mềm nhũn, trước khi kịp làm gì thêm, cả người đã đổ sụp xuống sàn, bóng tối nuốt chửng lấy ý thức
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store