ZingTruyen.Store

BÉ CON ĐẾN BẤT NGỜ

KHẮC KHOẢI BÌNH MINH: SINH NỞ

sieunhanmeme12

KHẮC KHOẢI ĐÓN BÌNH MINH: SINH NỞ
Đêm Bão Tố: Những Cơn Gò Đầu Tiên
Chuyến Đi Định Mệnh (Tuần 40, 2:30 sáng)
Hành lang bệnh viện Thiên Hà vào lúc 2:30 sáng tĩnh mịch một cách đáng sợ. Nam lái chiếc xe tự hành đến thẳng Cánh Y tế Mở (Open-Bio Wing), ôm Tấn đang thở dốc vào lòng. Tấn, mặc dù là nam giới và có cơ thể rắn rỏi, vẫn đang trải qua cơn co thắt tử cung dữ dội mà mọi người mang thai đều phải chịu đựng.
Tâm lý của Tấn lúc này là sự trộn lẫn giữa đau đớn dữ dội và nỗi sợ hãi tột cùng. Anh nghiến răng, cố gắng không rên rỉ quá lớn. Cơn đau co thắt ban đầu chỉ là những cơn thắt lưng âm ỉ, nhưng giờ đây nó cuộn lên thành từng đợt sóng mạnh mẽ, ép chặt lấy toàn bộ vùng bụng và lưng dưới. Anh bám chặt lấy Nam, mồ hôi lạnh toát ra dù không khí điều hòa rất lạnh.
"Anh ổn chứ, Tấn? Cứ bám lấy em," Nam thì thầm, giọng nói cậu căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh giả tạo. Nam vuốt ve tóc Tấn, tay kia siết chặt tay anh. Nam cảm thấy bất lực một cách sâu sắc. Cậu muốn gánh lấy cơn đau này cho Tấn, muốn làm bất cứ điều gì để xoa dịu anh, nhưng cậu chỉ có thể đứng đó, làm chỗ dựa. Tình yêu của Nam lúc này là sự kiên định không lay chuyển và sự trấn an bằng thể xác.
Khi đến phòng chờ chuyển dạ, Tấn được đặt lên giường. Cô y tá nhanh chóng kết nối anh với máy theo dõi thai và cơn co thắt. Màn hình hiện lên biểu đồ sóng: biên độ của cơn gò đã vượt qua mức 50, chu kỳ 5 phút một lần.

Cơn Đau Tăng Cấp (3:00 sáng – 5:00 sáng)
Bác sĩ trực, một phụ nữ trung niên với vẻ mặt điềm đạm, bước vào. Bà thông báo: "Cổ tử cung mở 3 phân. Giai đoạn chuyển dạ tích cực đã bắt đầu. Tấn, anh phải thở theo hướng dẫn của tôi."
Quá trình chuyển dạ tích cực bắt đầu đẩy Tấn vào một không gian khác. Anh cố gắng nhớ lại các kỹ thuật thở đã học trong lớp tiền sản. Cơn đau giờ đây không chỉ là thắt lưng mà là sự xé rách bên trong. Mỗi cơn gò như một cái kìm vô hình siết chặt tử cung, kéo cơ thể anh xuống. Tấn rên rỉ khẽ, những tiếng 'Ah... Hư... Ah...' bị bóp nghẹt. Tấn thở dốc, hơi thở nhanh và nông. Mồ hôi thấm ướt ga giường. Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, Tấn bất ngờ nôn khan, dạ dày co thắt dữ dội, làm tăng thêm áp lực lên bụng.

Sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm anh. Anh cảm thấy mất kiểm soát cơ thể. Nam không rời Tấn nửa bước. Cậu luôn ở bên cạnh giường, giữ chặt tay Tấn, nhìn thẳng vào mắt anh. Nam nhớ lại lời bác sĩ: "Người mang thai cần sự tập trung và kết nối cảm xúc."
Mỗi khi cơn gò ập đến, Nam lại ghé sát tai Tấn, thì thầm những lời lẽ lãng mạn, như một lời cầu nguyện: "Anh làm tốt lắm, Tấn. Anh mạnh mẽ lắm. Nhớ không, anh đã giải được bài toán vi phân khó nhất cả khoa mà. Cơn đau này rồi sẽ qua thôi." Nam dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay Tấn, truyền hơi ấm và sức mạnh.
Nam bắt đầu thực hiện kỹ thuật mát-xa phản lực lên lưng dưới của Tấn. Cậu dùng hết sức bình sinh, ấn mạnh vào vùng xương cụt. Chính sự va chạm vật lý mạnh mẽ đó đã giúp Tấn phân tán sự chú ý khỏi cơn co thắt bên trong.

Khúc Cao Trào: Đấu Tranh Sinh Tử
Giây Phút Yếu Lòng (5:00 sáng – 6:30 sáng)
Cổ tử cung mở 7 phân. Đây là giai đoạn chuyển tiếp, được coi là khó khăn và đau đớn nhất. Tấn đạt đến giới hạn chịu đựng. Sự đau đớn không còn là sóng mà là một trận động đất liên tục. Anh không thể nói, không thể tập trung. Anh bắt đầu giãy giụa nhẹ trên giường. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, môi khô nẻ. Ánh mắt anh bắt đầu lờ đờ, chìm vào cơn đau.
Tấn vô thức đẩy Nam ra. Anh giận dữ với cơ thể mình, giận dữ với đứa bé đang hành hạ anh. "Em đi đi, Nam! Anh không chịu nổi nữa!" Tấn hét lên trong cơn đau. Nhịp thở của anh trở nên hỗn loạn, không còn theo kỹ thuật đã học.
Nam nhìn Tấn đau đớn đến mức từ chối sự giúp đỡ của mình khiến Nam cảm thấy bị cắt lìa. Cậu biết, đây là phản ứng tự nhiên của sự kiệt sức, không phải là sự từ chối. Nam không nghe lời Tấn. Cậu vẫn giữ tay anh, ghé sát vào: "Không, anh. Em sẽ không đi đâu hết. Em ở đây. Hãy nhìn em này, Tấn. Hãy nghĩ về nó, con của chúng ta. Nó sắp ra rồi, Tấn. Anh chỉ cần thêm một chút nữa thôi. Em yêu anh, em yêu con. Hãy thở cùng em nào."
Nam bắt đầu thở thật to, thật chậm, dùng tiếng thở của mình để dẫn dắt Tấn. Cậu siết chặt tay Tấn đến mức móng tay Nam in hằn vào da thịt anh. Chính sự va chạm vật lý mãnh liệt này, sự chấp nhận cơn đau của Nam (thông qua việc để Tấn làm đau mình), đã kéo Tấn trở lại thực tại.

Ánh Sáng Cuối Đường Hầm (6:30 sáng – 7:15 sáng)

Khi cổ tử cung mở 10 phân, Tấn cảm nhận được một áp lực không thể cưỡng lại ở vùng chậu và trực tràng. Đó là cảm giác cơ thể đang bị ép phải đẩy ra một vật thể. Tâm lý Tấn thay đổi từ đau đớn sang tập trung sinh tồn. Bản năng nguyên thủy trỗi dậy.
Bác sĩ đeo găng tay, giọng nói bà trở nên dứt khoát: "Tấn, bây giờ là lúc anh phải làm việc. Ngừng thở. Hít sâu và rặn. Rặn như thể anh đang muốn đẩy cả thế giới ra khỏi người mình!" Tấn làm theo. Anh hít một hơi sâu đến mức ngực căng lên.
Tấn dồn hết sức mạnh cơ bụng và cơ hoành xuống. Anh rặn mạnh, mặt đỏ gay, các mạch máu nổi lên trên trán và cổ. Âm thanh anh phát ra không còn là rên rỉ nữa, mà là tiếng gầm gừ của sự nỗ lực.
Cảm giác đầu tiên là áp lực khủng khiếp, sau đó là cảm giác nóng rát, bỏng rát không thể tả nổi khi đầu đứa bé bắt đầu lộ ra. Tấn hét lên một tiếng đau đớn, đó là tiếng hét chân thật nhất, không kìm nén.
Nam lúc này đứng bên cạnh Tấn. Cậu không còn trấn an bằng lời nữa. Nam chỉ cúi xuống, hôn lên trán Tấn, rồi giữ chặt đầu gối anh, hỗ trợ tư thế rặn. Nam nhìn thấy sự vỡ òa trên khuôn mặt Tấn, nhìn thấy mồ hôi và nước mắt hòa lẫn.

Bình Minh Xuất Hiện: Khoảnh Khắc Sinh Thành
Cú Đẩy Cuối Cùng (7:16 sáng)
"Tôi thấy đầu rồi! Tốt lắm, Tấn! Lần rặn tiếp theo, rặn hết sức! Đừng dừng lại!" Bác sĩ hô lớn.
Tấn biết đây là cú đẩy cuối cùng. Anh nhắm mắt lại, dồn mọi sức lực còn lại vào cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, Tấn không nghĩ về đau đớn, không nghĩ về Nam, anh chỉ nghĩ về đứa bé. Anh rặn một hơi dài, một tiếng gằn giọng kéo dài. Toàn bộ cơ thể anh co cứng lại.

Và rồi, một cảm giác giải phóng đột ngột xảy ra. Cảm giác đau rát lập tức chuyển thành một khoảng trống nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên, lấn át tiếng thở dốc của Tấn và tiếng máy móc. Đó là tiếng khóc đầu tiên, nhỏ nhưng mạnh mẽ, của một sinh linh mới chào đời. Nam buông tay Tấn, quay sang nhìn. Đứa bé, cơ thể đỏ hỏn, trơn ướt, đang được bác sĩ đặt lên ngực Tấn. Tấn mở mắt ra. Nước mắt anh chảy xuống, không còn là nước mắt của đau đớn mà là của sự giải thoát và diệu kỳ. Anh nhìn xuống sinh linh bé bỏng đang nằm trên ngực mình. Nó nhỏ hơn anh tưởng, nhưng hoàn hảo. Anh đưa tay run rẩy chạm vào lưng đứa bé. Tình yêu cha con bùng nổ trong Tấn, một cảm xúc mãnh liệt, nguyên sơ và không thể diễn tả. Mọi cơn đau, mọi hối tiếc, mọi sợ hãi đều tan biến.

Nam đổ gục xuống bên cạnh giường, không phải vì mệt mỏi mà vì quá tải cảm xúc. Nước mắt cậu tuôn rơi không kìm nén được. Nam đưa tay chạm vào vai Tấn, chạm vào đứa bé. Cậu không nói được lời nào, chỉ có tiếng nấc nghẹn. Đó là sự vỡ òa của tình yêu, sự giải tỏa sau chín tháng và hơn sáu giờ vật lộn.
Nam cúi xuống, hôn lên trán Tấn, hôn lên má anh, hôn lên môi anh, một nụ hôn chân thật, ướt át vì mồ hôi và nước mắt.
"Anh làm được rồi, Tấn. Anh làm được rồi," Nam thì thầm.
Tấn cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Anh đưa tay ôm lấy Nam, ôm lấy đứa bé, tạo thành một vòng tròn yêu thương hoàn hảo.
Trong giờ tiếp theo, Tấn trải qua quá trình hậu sản nhẹ nhàng. Anh kiệt sức, nhưng cảm thấy hạnh phúc. Khi đứa bé được lau sạch và quấn khăn, Nam bế đứa bé lên.
Nam nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Tấn, ánh mắt cậu đầy vẻ ngạc nhiên và dịu dàng. "Con giống anh, Tấn. Giống hệt anh."
Nam trao đứa bé cho Tấn. Tấn ôm con vào lòng. Đứa bé ngước nhìn Tấn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay anh. Khoảnh khắc ấy, Tấn cảm thấy sự kết nối hoàn tất.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng ban mai rọi vào, ấm áp và xua tan đi sự mệt mỏi của đêm bão tố. Tấn và Nam, hai người đàn ông trẻ tuổi, một người kiệt sức sau sinh, một người kiệt sức vì lo lắng, nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn.

Họ không còn là những sinh viên vô lo nữa. Họ là Cha. Họ đã trải qua một hành trình sinh học và cảm xúc vĩ đại, minh chứng cho việc tình yêu thực sự có thể vượt qua mọi giới hạn sinh học, mọi kế hoạch, và mọi nỗi sợ hãi.
Tấn nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt tay Nam, tay kia giữ chặt sinh linh bé bỏng nằm bên cạnh.
"Chúng ta làm được rồi, Nam," Tấn thầm thì, giọng anh khàn đặc vì mệt. "Chúng ta có con rồi."
Nam hôn lên trán Tấn. "Chúng ta có nhau, và có con. Mọi thứ sẽ ổn thôi, Tấn. Mãi mãi."
Và trong vòng tay nhau, họ chìm vào giấc ngủ đầu tiên của một gia đình ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store