ZingTruyen.Store

BÉ CON ĐẾN BẤT NGỜ

CHÍN THÁNG GIAO MÙA

sieunhanmeme12

CHÍN THÁNG GIAO MÙA
1. Quý Đầu Tiên
Bàng Hoàng tan biến (Tuần 6 – 10)
Sau đêm Tấn thú nhận sự thật, căn phòng 303 không còn là nơi của sách vở và công thức, mà trở thành trung tâm của một sự thay đổi vĩ đại. Nam không chỉ chấp nhận mà còn biến nỗi sợ hãi của Tấn thành một lời hứa chắc chắn. Cậu chuyển hết quần áo bừa bộn của mình sang tủ bên kia và dành trọn không gian trống cho Tấn, đặt một chiếc gối tựa lưng lớn và một đèn đọc sách ấm áp bên cạnh giường anh.
Tâm lý của Tấn vẫn là một sự xáo trộn khủng khiếp. Nỗi sợ hãi về tài chính và sự nghiệp bị gián đoạn vẫn ám ảnh anh, nhưng sự hiện diện của Nam như một neo giữ vững chắc. Nam luôn cầm tay Tấn trong những cuộc thảo luận căng thẳng về việc tạm nghỉ học và tìm kiếm công việc từ xa.
Phản ứng cơ thể của Tấn ban đầu rất nhẹ nhàng, nhờ vào cơ chế điều hòa hormone tiên tiến. Tuy nhiên, khoảng tuần thứ 8, Tấn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi bất thường sau giờ học. Cảm giác buồn nôn chỉ thoáng qua, nhưng sự nhạy cảm mùi hương tăng lên đáng kể. Tấn, người vốn yêu thích mùi cà phê đậm, giờ đây không thể chịu nổi mùi cà phê hòa tan của Nam. Nam, với sự kiên nhẫn vô hạn, đã chuyển sang uống trà thảo mộc.
Nam biết Tấn đang cảm thấy cơ thể mình như một "vật thể lạ", bị chiếm hữu. Nam thường ôm Tấn từ phía sau khi Tấn đứng trước gương, vuốt ve vùng bụng dưới vẫn phẳng lì của anh, và thì thầm: "Anh vẫn là anh, Tấn. Chỉ là anh đang mang theo phép màu của chúng ta thôi." Những lời thì thầm đó xoa dịu nỗi lo âu về sự thay đổi mà Tấn âm thầm sợ hãi.

Giai đoạn 2: Sự thật được chấp nhận (Tuần 11 – 14)
Khoảnh khắc khó khăn nhất là khi Tấn và Nam cùng gọi điện về cho cha mẹ Tấn. Tấn đã chuẩn bị tâm lý cho một trận bão. Nhưng phản ứng của cha mẹ lại là một sự kết hợp giữa sốc và tình thương. Mẹ Tấn đã khóc rất nhiều, không phải vì tức giận, mà vì lo lắng cho sức khỏe của con trai. Cha Tấn, sau vài phút im lặng, chỉ hỏi một câu: "Con có khỏe không? Và con có yêu Nam không?"

Sự chấp nhận và tình yêu vô điều kiện của gia đình đã giải tỏa một phần lớn gánh nặng tâm lý khỏi Tấn. Anh cảm thấy như mình vừa trút bỏ được một tảng đá. Anh không còn thấy mình là kẻ mắc lỗi, mà là người mang sứ mệnh.

Về mặt sinh học, Tấn bắt đầu cảm thấy cơ thể ấm áp hơn bình thường, do sự gia tăng tuần hoàn máu. Lượng hormone hCG giảm xuống khiến Tấn cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn. Tuy nhiên, sự thèm ăn bắt đầu xuất hiện. Tấn, người vốn chỉ ăn những món thanh đạm, giờ lại khao khát những món chua cay và những món ăn đường phố mà Nam phải lặn lội khắp thành phố mới tìm được. Mỗi lần Nam mang về một món ăn "kỳ cục" mà Tấn yêu cầu, sự biết ơn và tình yêu của Tấn dành cho Nam lại sâu đậm hơn. Nam luôn nói: "Ăn đi Tấn, em ăn vì hai người mà."
Tình yêu của Nam trong giai đoạn này là sự hy sinh lãng mạn. Cậu tạm nghỉ học, nhận công việc thiết kế đồ họa tự do ban đêm. Việc Nam thức khuya, cặm cụi làm việc bên chiếc màn hình sáng mờ, trong khi Tấn ngủ say bên cạnh, đã trở thành hình ảnh lãng mạn nhất trong mắt Tấn. Anh hiểu, tình yêu không chỉ là những nụ hôn, mà là cùng nhau gánh vác.

2. Quý Giữa (Tháng 4 đến Tháng 6)
Giai đoạn 3: Dấu hiệu đầu tiên (Tuần 15 – 22)
Khoảng tháng thứ tư, bụng của Tấn bắt đầu có những thay đổi rõ rệt đầu tiên. Vùng bụng dưới căng nhẹ và cứng hơn do tử cung bắt đầu nhô lên khỏi xương chậu. Tấn thường đứng trước gương rất lâu, chạm vào nơi mà trước đây chỉ là cơ bụng săn chắc, giờ đây lại là sự mềm mại, tròn trịa lạ lùng. Ban đầu, anh thấy hơi ngượng ngùng và khó chấp nhận. Anh bắt đầu mặc những chiếc áo rộng hơn.
Nam đã nhận ra sự tự ti nhỏ bé này. Một buổi chiều, Nam kéo Tấn ra cửa hàng thời trang, và mua tặng anh một bộ đồ mặc nhà mềm mại, có đường cắt tôn lên sự tròn trịa của bụng. Nam ôm Tấn, hôn lên đỉnh đầu anh và nói: "Anh đẹp lắm, Tấn. Đây là đường cong đẹp nhất mà em từng thấy."
Khoảnh khắc đáng nhớ nhất là lần đầu tiên Tấn cảm nhận được thai máy. Khoảng tuần 18, khi đang nằm đọc sách, Tấn cảm thấy một cú "thúc" nhẹ nhàng, giống như một con cá nhỏ bơi lướt qua. Cảm giác kỳ diệu này lấn át mọi lo lắng. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy đứa bé là một thực thể độc lập, không chỉ là một vấn đề sinh học.
Tấn lập tức kéo tay Nam đặt lên bụng mình. Nam kiên nhẫn chờ đợi, rồi vài giây sau, một cú máy rõ ràng hơn xuất hiện. Mắt Nam ánh lên sự xúc động, cậu cúi xuống thì thầm vào bụng Tấn: "Chào con, ba Nam đây."

Sự gắn kết cảm xúc giữa Tấn và Nam đạt đến đỉnh cao. Họ bắt đầu nói chuyện với đứa bé, đặt cho nó những biệt danh ngộ nghĩnh. Nam thường đọc to các giáo trình Kỹ thuật Sinh học, nói đùa rằng phải lập trình tư duy khoa học cho con từ trong bụng mẹ.

Giai đoạn 4: (Tuần 23 – 27)
Tấn bắt đầu trải qua những khó chịu vật lý điển hình. Lưng anh đau mỏi do trọng lượng cơ thể thay đổi. Chứng ợ nóng khiến anh khó ngủ. Tinh thần anh trở nên nhạy cảm hơn, những cảm xúc nhỏ nhặt cũng dễ dàng biến thành nước mắt.
Nam trở thành người chăm sóc tận tụy nhất. Mỗi tối, Nam đều dành ít nhất nửa tiếng để mát-xa lưng cho Tấn bằng dầu thảo mộc. Cậu học cách pha chế các loại trà làm dịu cơn ợ nóng. Khi Tấn khóc vì một lý do ngớ ngẩn (như hết món kem yêu thích), Nam chỉ ôm chặt lấy anh, để anh khóc trên vai mình, và nói: "Em hiểu mà, là do hormone thôi, anh cứ khóc đi. Em ở đây." Sự kiên nhẫn và bao dung của Nam đã cứu Tấn khỏi những cơn khủng hoảng cảm xúc.
Nam thường thức dậy giữa đêm, chỉ để kiểm tra Tấn đang ngủ thế nào. Nam hôn nhẹ lên trán Tấn, rồi lại cẩn thận đặt một chiếc gối dưới lưng anh để anh đỡ mỏi. Tấn nhận ra, Nam không chỉ yêu anh mà còn yêu cả quá trình họ đang cùng nhau trải qua.

3. Quý Cuối: (Tháng 7 đến Tháng 9)
Giai đoạn 5: (Tuần 28 – 34)
Bụng Tấn giờ đã tròn trịa và nặng nề. Dáng đi của anh trở nên chậm chạp và hơi lắc lư. Việc di chuyển trong căn phòng ký túc xá nhỏ bé trở nên khó khăn. Tấn hoàn toàn phải dựa vào Nam. Nam trở thành "trợ lý di động" của Tấn, giúp anh đi lại, buộc dây giày, và thậm chí là giúp anh xoay người khi ngủ.
Tâm lý của Tấn trong giai đoạn này là sự kết hợp giữa hồi hộp mong chờ và mệt mỏi tột độ. Anh đã yêu cái cảm giác mang thai, nhưng cơ thể anh đang oằn mình vì sức nặng. Anh thường xuyên bị chuột rút vào ban đêm và cảm thấy khó thở khi nằm.
Một buổi tối, Tấn nhìn vào bụng mình, thấy một hình thù nhỏ nhô lên rồi thụt vào – đứa bé đang đạp rất mạnh. Anh khóc. Nam lo lắng hỏi: "Anh đau lắm à?" Tấn lắc đầu, nước mắt chảy dài. "Không, em yêu. Anh chỉ thấy kỳ diệu quá. Nó sắp ra rồi." Nước mắt lúc này là sự xúc động mãnh liệt của người sắp làm cha.

Nam và Tấn cùng nhau sơn lại góc phòng, chuẩn bị đồ đạc. Nam cẩn thận lắp ráp chiếc nôi điện tử và treo những bức tranh thiên hà mà Tấn yêu thích. Căn phòng 303 giờ đây tràn ngập mùi phấn rôm trẻ em và sự háo hức.

Giai đoạn 6: (Tuần 35 – 40)
Những tuần cuối cùng là sự im lặng căng thẳng. Cả Tấn và Nam đều không dám rời xa nhau quá lâu. Tấn thường xuyên bị những cơn gò giả, khiến anh hốt hoảng. Nam đã chuẩn bị sẵn sàng túi đồ đi sinh và luôn kiểm tra lại ứng dụng đếm cơn gò.
Tâm lý của Tấn bây giờ tập trung hoàn toàn vào đứa bé. Anh cảm nhận được sự bồn chồn của một người sắp hoàn thành nhiệm vụ sinh học vĩ đại. Anh nói với Nam: "Anh sợ lắm, không biết anh có làm tốt không."
Nam ôm Tấn, đặt tay lên trái tim Tấn. "Anh đã là người tuyệt vời nhất rồi, Tấn à. Anh đã mang con đến với thế giới này. Mọi chuyện còn lại, có em lo." Nam hôn lên môi Tấn, một nụ hôn sâu, trấn an, không còn sự nồng nhiệt vội vã của sinh viên, mà là sự trưởng thành, chín chắn của một người cha.
Đêm trước ngày dự sinh, Tấn và Nam nằm sát vào nhau. Tấn dựa lưng vào ngực Nam, cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu ấy. Tấn thì thầm: "Cảm ơn em, Nam. Nếu không có em, anh đã không đủ can đảm để đi đến ngày hôm nay."
Nam siết chặt Tấn, hôn lên đỉnh đầu anh. "Cảm ơn anh, Tấn. Anh đã cho em món quà lớn nhất trong đời. Em yêu anh và yêu cả đứa bé này nữa."
Và rồi, giữa một đêm khuya tĩnh mịch, Tấn cảm thấy một cơn đau co thắt mạnh mẽ. Cơn đau không kinh khủng như anh tưởng, nhưng nó thực tế đến mức không thể chối cãi.
"Nam," Tấn thở hổn hển, nắm chặt tay Nam. "Anh nghĩ... nó đến rồi."
Nam bật dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt nhưng ánh mắt lại bừng lên sự quyết tâm. Cậu nhanh chóng mặc áo khoác cho Tấn, nhấc bổng anh lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Bước chân vội vã của Nam trên hành lang ký túc xá vang vọng, ôm chặt lấy Tấn, người đang dựa vào lòng cậu.
Đó là khoảnh khắc kết thúc của chín tháng giao mùa. Họ đang tiến về phía trước, không phải là hai sinh viên trẻ nữa, mà là một gia đình, cùng nhau chào đón hợp âm yêu thương vĩ đại nhất của cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store