ZingTruyen.Store

BẠCH KIM

chương 34

Mai61718191


Draco nhìn chằm chằm vào quyển sổ lẻ loi nằm trên bàn, bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Mấy ngày nay cậu đều tìm tòi về thứ này, chỉ thấy nó là quyển sổ màu đen, giấy bên trong vì thời gian mà ố vàng, cũng không ghi chép gì cả. Draco cau mày, cậu chỉ có thể đoán đây hẳn là một quyển nhật ký mà thôi. Cậu rờ rẫm mặt sau của nó, lại lật lật mấy trang giấy bên trong, chỉ biết chất giấy cũng không phải loại tốt, quý tộc sẽ không dùng thứ này. Cho nên chủ nhân của nó sẽ chẳng phải là người của gia tộc nào đó, quan trọng là bên trong không có chút mùi mực nào– một thứ tầm thường, rẻ tiền, nhưng Draco không có ý khinh thị, một thứ khiến cha phải cảnh giác như thế, cho dù rẻ mạt cũng không giấu được bản chất nguy hiểm của nó.

Một quyển nhật ký trống không... Draco vuốt cằm, cảm thấy quái dị ở đâu đó. Phất tay khiến quyển nhật ký bay qua đây, cậu lẳng lặng nhìn vài giây, cũng đành buông xuôi với nó. Cậu lười biếng ngả lưng vào ghế dựa, qua vài phút lại phiền chán lật lật quyển sổ. Đã mấy ngày rồi, một chút phát hiện cũng không có...Thật sự là...

Draco tùy tay ném quyển sổ qua một bên, nhưng cũng quăng theo vài bùa chú ếm lên nó, phòng ngừa có thứ gì đó nguy hiểm từ nó xộc ra.

Draco đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, tay nắm lấy chiếc vòng. Từ sau hôm đó, chiếc vòng cũng chẳng có phản ứng gì nữa. Draco nhíu mày, vậy rốt cuộc là sao?

Từ chỗ Lucius lấy được quyển nhật ký xong, cậu liền vội vàng chạy về phòng, ếm lên nó vài bùa chú liền đem nó đặt dưới gối giấu đi...Vì Lucius luôn theo bên cậu, chỉ dạy cậu những công việc mới, nên cũng không để ý thấy quyển nhật ký đã biến mất...

Draco có chút không yên. Slytherin không đào sâu bí mật của người khác, đối với người thân lại càng tôn trọng sự riêng tư. Quyển nhật ký là của cha cậu cất giữ, cũng không cho cậu biết, nếu cậu là một Slytherin đủ tư cách, hẳn không nên đụng tới thứ này, cũng không nên tra xét nó...Tuy vì chiếc vòng mà cậu mới lấy, đúng rồi, cũng là bảo vệ cha, nhưng cậu vẫn không...

Có lẽ ngay từ đầu nên nói với hắn về chiếc vòng cổ...nhưng nếu nói ra, vậy chẳng phải chuyện cậu gặp Chúa tể Hắc ám ở Rừng Cấm cũng phải nói luôn hay sao? Draco cúi đầu ai oán, không chừng còn phải khai ra Gellert luôn ấy chứ.

Nghĩ tới đó là da đầu Draco đã run lên, thế thì hè này cậu đừng hòng ra khỏi cửa, cùng lắm là ở nhà chép phạt gia quy. Nhớ tới quyển gia quy thật dày, Draco cũng chẳng còn sức, đã thế...đưa tay che mông, cậu mới không muốn xảy ra chuyện mất mặt đó nữa ! Draco thầm rên rỉ, cha đỡ đầu càng không thể cho xem !

Draco xoay người, oán khí tràn ngập trừng mắt nhìn quyển nhật ký. Cái quyển nhật ký chết tiệt ! Cậu phải mau chóng tìm ra xem nó là cái gì mới được ! Sau đó thì...ánh mắt Draco tối lại, kéo chiếc vòng ra khỏi cổ. Con rắn nhỏ vặn vẹo vài cái, cậu lấy tay chọc chọc nó, con rắn phun phun cái lưỡi, lại ngoan ngoãn cuộn lên tay cậu. Cậu nhất định phải làm rõ bí mật của quyển nhật ký, dù sao nó cũng có liên quan đến chiếc vòng. Nếu biết được, không chừng cũng biết cả bí mật của chiếc vòng nữa !

Nhưng mà bây giờ...Cậu vẫn nên giải quyết nhiệm vụ cha giao đi thôi. Nhìn đám van kiện chồng chất trên bàn, Draco xoa xoa tay, bắt đầu cầm bút viết ào ào. Mấy thứ này đều là cha cho cậu luyện thử, cậu nhất định phải làm được tốt nhất !

——————————————————————————————–

Draco nắm con chuột trượt lên trượt xuống, mắt quét qua đủ thứ tin tức trên mạng. Nhờ vào Gellert dạy dỗ, cậu rốt cuộc hiểu được Muggle không hề như cậu tưởng tượng, yếu ớt đáng thương, hay thấp kém đê tiện không đáng để phù thủy thuần huyết chú ý.

Mà đặc biệt là, Lucius cũng đã ý thức được tầm quan trọng của Muggle, vì thế mới giao cho cậu nhiều nhiệm vụ về Muggle như vậy. Điều này khiến Draco càng thêm kiêu ngạo. Cậu là một Malfoy, với một ít tri thức như thế sao đủ thỏa mãn cậu? Huống chi cậu còn hiểu về Muggle nhiều hơn cha...

Có lẽ đem sản nghiệp nhà mình ra phát triển ở giới Muggle là một ý không tồi.... Draco suy xét một hồi, gần đây Lucius cũng có ý định này, một khi đã như vậy, không bằng cậu tìm hiểu sâu vào thị trường kinh tế của Muggle coi sao, xem thử ngành nào thì nhà Malfoy chen chân vào được.

Không thể phủ nhận mạng Internet là một thứ đặc biệt hữu dụng, tất tần tật mọi thứ trên đời đều có thể tìm được trên đó. Draco rất hứng thú với điều này, mấy ngày trước cậu có quen vài người qua mạng, bọn họ rất giỏi giang, cũng rất hiểu biết, trao đổi một chút đã biết được xu hướng thị trường của Muggle rồi.

Thực ra, Muggle cũng rất lợi hại, ví dụ như những người chế tạo ra bom hạt nhân gì đó. Nhớ lại lúc mới xem được tập phóng sự về điều này, Draco không khỏi ê răng, sức phá hoại của thứ đó thì không một bùa Giết chóc nào bì kịp.

Trong mấy ngày lướt mạng, Draco cũng tạo cho mình một cái email, để tiện liên hệ với một vài Muggle mà cậu làm quen được.

Kiểm tra hộp thư đến xong, Draco lại phát hiện ra một email khá đặc biệt, khiến cậu phải chú ý, "Chào ngài Malfoy, không biết ngài có hứng thú với máy tính xách tay không?"

Máy tính xách tay? Draco vuốt vuốt con chuột, hiện tai máy tính để bàn tuy khá cồng kềnh, còn máy tính xách tay chỉ thay đổi một tí về hình thức thì cũng không có bao nhiêu lợi ích...Có điều, nếu là cải cách được kỹ thuật... Draco híp mắt, vậy thì trăm lợi không hại nha.

"Có." Vỏn vẹn một từ đơn, Draco bấm gửi thư đi. Xem như đây là bước đầu tiên cậu đặt chân vào thế giới Muggle vậy, cũng là bước đầu tiên khiến Lucius hài lòng – cho dù là trước đây hay bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên cậu xử lý sự vụ gia tộc, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không muốn để cha thất vọng.

Vài phút sau, một email giới thiệu chi tiết lại được gửi vào hòm thư của cậu. Xem ra đối phương đang rất cần thu nhập, mới ngồi canh trước máy nhận thư như vậy. Cũng đúng, đã có máy tính để bàn, đại khái người ta cũng chẳng hứng thú với máy tính xách tay cho lắm... Draco cười híp mắt, nếu vậy cậu không cần vội, cứ từ từ coi xem sao đã.

Đem ghế dựa qua bên kia ngồi, Draco trải rộng một tấm da dê lên bàn. Cậu đánh giá nội dung mà bức email kia nói tới rất tiềm năng, nếu nhà Malfoy cùng hợp tác với đối phương, vậy chẳng khác nào sẽ nắm được kỹ thuật tân tiến. Có lẽ họ sẽ không chịu bán công nghệ, nhưng chính cậu sẽ có cách để kỹ thuật đó lọt vào tay. Cho dù là tình huống kém nhất, cũng có hợp đồng ràng buộc, đối phương không thể bán công nghệ mới cho người khác, vậy để nhà Malfoy giữ lấy có gì khác biệt? Vậy nên, Draco cắn cắn bút lông, thứ còn thiếu là kế hoạch thâu tóm đầy thủ đoạn.

Lấy bút chấm chấm mực, trong đầu hình dung lại nội dung của bức email, kêt hợp với hiểu biết của cậu về kinh tế Muggle, Draco ào ào viết ra bản kế hoạch mới.

Có lẽ là lần đầu tiên viết về chuyện vừa lạ vừa quan trọng thế này, Draco khá khủng hoảng, nhìn một đống giấy bỏ là biết. Mà trời cũng đã tối rồi, nhưng Draco lại không bị ảnh hưởng, cũng do gia tinh lặng lẽ thắp đèn, nên cậu cũng chẳng để ý mặt trời đã lặn từ lâu.

Cuối cùng cũng viết xong ! Draco phấn khởi nhảy loi choi, nhìn một đống bản kế hoạch đầy bàn, cậu khó kìm được hào hứng lẫn thỏa mãn. Cậu nhịn không được cũng muốn cho Lucius biết, nhưng cũng ngại hắn luôn dạy cậu phải biết ổn trọng bình tĩnh, đừng có không – Malfoy như vậy...

Draco nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không đem khoe chuyện này với Lucius, nhưng cậu cũng muốn nghe xem cha nhận xét thế nào về kế hoạch của mình, dù là tìm ra khuyết điểm, cậu vẫn thấy rất vui.

Vội vàng đem đống tài liệu xếp gọn lại, Draco cầm theo mấy bản kế hoạch kia lao ra khỏi phòng.

"Cha ơi?" Draco nhẹ đẩy cửa thư phòng ra, bên trong tối om, cậu lúc này mới để ý thấy trời đã tối lắm rồi. Xem ra cha không có ở đây, cậu liếc bản kế hoạch trong tay, khép cửa thư phòng lại, định sang phòng ngủ tìm Lucius, hy vọng hắn còn chưa ngủ mất.

Nếu là bình thường, Draco sẽ không kích động chạy đi tìm cha nhà mình như vậy, nhưng chuyện hôm nay, đối với một đứa nhỏ luôn được chiều chuộng từ bé như cậu, sẽ luôn muốn khẳng định bản thân với những người gần gũi nhất. Thực ra ngoài Lucius cũng còn người khác, chỉ tiếc người này có mỗi đam mê với Độc dược mà thôi.

Draco cao hứng vọt vào phòng ngủ, rất không – Malfoy tông cửa chạy vào, "Cha ơi !" Nhưng mới nói xong lại đứng ngốc ra tại chỗ.

"Draco ?" Lucius vừa nghe cửa mở đã chĩa đũa phép về phía đó, nhưng khi nhận ra là con trai mình liền thả lỏng, thậm chí có chút buồn cười gọi tên cậu – bé con mặt mũi lấm lem vết mực xanh, làm gương mặt nõn nà giờ y như mặt mèo vậy.

Từ nhỏ Draco vốn thông minh lanh lợi, sớm đã đem lễ nghi quý tộc làm đến hoàn hảo, nên đôi khi Lucius vẫn thấy tiếc nuối trong lòng, khó có khi nào trẻ con thế này nha.

Nhưng lẫn trong đó lại có một chút cảm giác lạ, Lucius nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ ra được có gì không đúng, hắn lại đem tư tưởng dời lên người đứa nhỏ, quả nhiên một Draco bé bỏng không bị lễ nghi ràng buộc mới khả ái nha.

Lucius đem xà trượng đặt lại chỗ cũ, mới phát hiện Draco nãy giờ vẫn đứng im bất động. Hắn nhíu mày, cảm thấy kì quái bèn đi qua, đặt tay mình lên trán cậu, "Draco? Sao vậy con?"

"A?" Draco sửng sốt bừng tỉnh, sau lại vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, ấp úng kêu, "Cha...mặc đồ vào đã được không?"

Lucius giật mình, rốt cuộc nhớ tới không thích hợp là chỗ nào...nhìn đống quần áo còn xếp gọn trên giường, hắn mới nhớ ra mình vừa tắm xong, đang định thay đồ, mà nửa người trên của hắn còn chưa mặc gì cả...

Lucius ho khan một tiếng, vội vàng trở lại bên giường mặc áo vào.

Còn Draco thì cứ nhìn chằm chằm bức tranh cây táo treo trên tường, giống như có hứng thú nghệ thuật với nó lắm vậy. Lúc mới mở cửa, cậu đã thấy thân hình trắng tuyết của cha, nhiều người cứ lầm tưởng hắn thế là yếu đuối, nhưng mấy ai biết ngoài vẻ nõn nà đó là sự rắn rỏi bị áo chùng lộng lẫy che khuất? Nhưng Draco thì khác, cậu biết rõ, ngoại trừ danh hiệu bạch kim vương tử lan truyền khắp nhà Slytherin, cha còn được biết đến với khả năng đấu tay đôi kiệt xuất – điều mà mọi người dường như đã sớm quên...

Nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy là chuyện khác...Với lại, da của Lucius rất tốt, trên ấy còn vương bọt nước còn chưa lau khô trượt xuống thắt lưng dưới nữa... Draco đột nhiên thấy nóng bừng bừng, lấy xấp giấy da trên tay quạt lấy quạt để, cứ như làm vậy thì sẽ mát hơn được xíu. Sau lại phát hiện ra tư tưởng của mình cứ lởn vởn quanh thân hình của cha, Draco liền ho khan mấy cái.

Bên này Lucius đã mặc áo xong, lại thấy bé con nhà mình nhìn chằm chằm bức tranh ngớ người ra, mặt mũi cũng từ từ hồng lên, cuối cùng còn tự mình sặc nước miếng... Thật không biết đứa nhỏ này nghĩ gì nha, Lucius đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.

"Draco?" Lucius liếc thấy xấp giấy trong tay cậu, đại khái đoán được lý do cậu tìm hắn, nhưng dù hắn có gọi thế nào cũng chẳng thấy người dạ thưa, vẫn cứ chăm chăm nhìn tranh cây táo, Lucius lần đầu tiên ngó kỹ bức tranh, không lẽ nó đẹp thế a?

"Khụ khụ, cha...đây là bản kế hoạch của con, cha xem thử đi..."

Lucius nhướn mày nhìn đứa nhỏ nói chuyện mà không dám nhìn hắn, đã thế vừa dứt lời đã chạy mất tiêu. Vì sao chứ? Lucius giật mình khó hiểu. Hay là mình quá nghiêm khắc? Hắn bắt đầu tự mình kiểm điểm xem coi gần đây mình có làm gì mà khiến bé yêu không dám nhìn mặt không...Hay là... Lucius nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của cậu...Cậu xấu hổ?

Lucius vuốt cằm, lại nói Draco cũng sắp mười hai tuổi rồi, cứ ngây ngô như vậy cũng không tốt. Dù có ngốc nhưng gốc vẫn là Slytherin, lỡ như bị nữ sinh lừa mất thì sao... Mấy cô nàng nhà rắn này có bao nhiêu đáng sợ, Lucius cũng từng trải nghiệm qua rồi đấy chứ... Lucius hơi khó chịu, đẻ tránh tình trạng sau này rồng nhỏ nhà hắn bị cô nào đó gian xảo bắt cóc, không bằng vài ngày nữa hắn vời mấy tiên nữ cho thằng bé rèn luyện thử xem...

Hài lòng với quyết định của mình, Lucius gật gù, bắt đầu xem xét bản kế hoạch trong tay.

———————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store