chương 33
"Draco, nhớ viết thư cho mình nha ~" Harry chớp chớp đôi mắt xanh, hoàn toàn không còn bộ dáng uể oải vừa rồi, hình như còn hạ quyết tâm cho cái gì đấy nữa.
Draco chớp mắt, cậu cũng không hiểu nổi, cha đỡ đầu năm nay lại nổi hứng đột xuất đến Phủ Malfoy làm khách là để chế món thuốc dưỡng nhan cho cha, và con rồng quý báu sau nhà? Hay là muốn tránh đi Potter suốt ngày bám dai như đỉa? Phải biết rằng, trước đây cha dùng rất nhiều nguyên liệu độc dược hối lộ Severus, hắn mới miễn cưỡng làm mấy bình, đơn giản vì hắn cho rằng mình không nên tốn thời gian cho mấy chuyện vô bổ như chế thuốc làm đẹp...
Kỳ quái, Potter hình như rất thích cha đỡ đầu...nhưng mà, Draco nhìn Harry đang cố gắng kéo lê cái rương to tổ chảng phía trước, Potter biết nhà cha đỡ đầu ở đâu sao? Draco đột nhiên nhớ tới con Bạch kỳ mã nhỏ – Avery – luôn nhìn cậu ai oán trước khi cậu đi. Bộ bờm xinh đẹp của nó thế mà lại bị Severus cắt trụi, nó cảm thấy như thế thật xấu...khụ khụ, Draco che miệng, giấu đi tiếng cười.
Được rồi, vẫn là cậu đây tốt bụng ! Draco trước thu nhỏ cái rương lại, sau đi lên bên cạnh Harry. Chợt phát hiện đôi mắt thằng nhỏ lòe lòe sáng – dấu hiệu mà Draco cho là khá nguy hiểm. Cậu vô lực đỡ trán, trước khi Harry kịp tuôn ra cái gì nói phủ đầu ngay, "Harry, mày có biết nhà giáo sư ở đâu chưa?"
"Draco!" cậu cảm thấy Harry trước mặt có khuynh hướng hóa mèo rất rõ, móng vuốt bám chặt lấy cổ áo cậu không buông, còn có đôi mắt sáng loe lóe như mèo nhìn thấy cá, thậm chí Draco còn thấy được cái đuôi mèo từ sau áo chùng phất lên.
"Khụ khụ, buông ra đã..." Draco có chút sặc nước miếng, cậu thật không ngờ Potter có phản ứng lớn như vậy.
"Draco! Draco! Draco!" Liên tục một chuỗi dài tên thánh bị người ta kêu, cậu thực sự chịu không nổi, phất phất tay, "Đường Bàn Xoay ! Giáo sư ở Đường Bàn Xoay ! Hình như gần chỗ mày ở đó..."
Draco chớp chớp mắt, đúng rồi, sao trước kia cậu không nhận ra nhỉ? Cha đỡ đầu và Potter thực sự rất ở rất gần...Nhìn Harry như con mèo được cá mà xù lông lên thỏa mãn, Draco vội vàng nói, "Này này, tao nói trước, hè năm nay thầy không có ở nhà đâu, đừng có khùng khùng mà đi tìm thầy đó !" Nếu bị người ta biết chỉ vì một câu nói của cậu mà Harry Potter chạy lung tung khắp nơi, thì...
"Draco! Cậu thực sự quá tốt mà !" Harry hưng phấn nhảy lên, " Draco Draco ! Cậu yên tâm đi, mình nhất định sẽ không nói cho thầy biết là cậu chỉ mình đâu !"
"...." Nhìn bộ dạng mày đi, tin được mới lạ đó...Draco đột nhiên cảm thấy mình...ừm, nói thế nào nhỉ....cảm giác như vận mệnh thay đổi rồi...Mà sao cậu thấy bi tráng quá?
Đẩy xe đi, Draco liếc mắt Harry ở bên cạnh vẫn đang cười không ngừng – cậu căn bản chưa nói số nhà mà? Chẳng lẽ quy tắc Slytherin không làm nó hiểu, còn chưa nhìn thấy kết quả thì chưa thể mừng sớm sao? Uổng công nó cả năm thân Slytherin như vậy...lắc đầu, Draco chạy một mạch khỏi bức tường.
"Khụ khụ." Phía sau vang lên tiếng ho khan của Potter, "Draco..."
"Thằng nhóc, mày xong chưa?" Có ai đó hung tợn nói, Draco híp mắt nhìn qua, một người đàn ông to béo với bộ râu rậm rì, đang hung ác trừng mắt nhìn Harry.
"A, dượng Vernon..." Harry chớp mắt mấy cái, ngay sau đó Draco thấy thằng nhỏ lập tức ỉu xìu... Potter sợ dượng nó? Nó thế mà sợ một Muggle?! Được rồi, cậu không nên khinh thường Muggle, nhưng ông ta có gì nguy hiểm đâu?
"Draco! Nhất định phải viết thư cho mình !" Harry một tay cầm lồng cú đi bên cạnh dượng nó, một tay bắc lên miệng làm loa kêu lên.
Được rồi, cậu sai lầm rồi... Draco lắc đầu, quẳng chuyện Potter qua một bên, giờ cậu cũng nên về nhà. Nắm chiếc vòng đeo trên cổ, từ sau chuyện ở Rừng Cấm, đã lâu rồi nó chẳng có động tĩnh gì. Không biết nó có thể trực tiếp đưa cậu về nhà hay không?...
"Draco, ta nghĩ đến lúc phải đi rồi."
"Cha?" Draco mừng rỡ nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, cha chưa bao giờ đi đón cậu cả ! Draco kìm nén ham nuốn chạy đến bên hắn, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ lên.
"Được rồi." Lucius đi qua, khóe miệng khẽ cười một cái, đưa tay nhè nhẹ xoa đầu cậu – điều này làm không ít phù thủy xung quanh phải quay đầu nhìn, "Về nhà xem rồng nhỏ 'đáng yêu' của con nào."
Draco mím môi cười, cha nói rất nhỏ, nhưng chữ đáng yêu gần như là từ kẽ răng nghiến ra, coi bộ con rồng nhỏ làm hắn đau đầu không ít đâu.
Biệt thự Malfoy ngoài đảo Maldives, nhìn bề ngoài chỉ như biệt thự của Muggle bình thường, nhưng kiến trúc bên trong thì khác hẳn, xa hoa cao quý y hệt phủ Malfoy tại xứ sở sương mù. Mà hiện tại, Draco đang ngồi dưới tàng cây, mắt mở to, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm con rồng nhỏ, vốn mấy ngày không thấy đã lớn lên nhiều. Cùng một bộ dạng với cậu là một vị bậc thầy độc dược đang ngồi trên ghế mây gần đó.
Lucius đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ hoàn toàn bị con rồng câu hồn đi mất, hết nói nổi mà day day cái trán. Đúng vậy, cha con nhà Malfoy và bậc thầy độc dược Severus Snape , đang nghỉ hè tại Maldives. À, vì sao Lucius lại ở thư phòng lầu hai? Hắn vuốt vuốt mái tóc của mình, không biết vì cái gì, con rồng con kia cũng chỉ thích tóc của hắn. Lucius lúc đầu còn tưởng do màu sắc, nhưng lại không phải vậy, bằng chứng là dù Draco có lắc lư trước mặt nó bao nhiêu lần, chỉ cần nhác thấy hắn là nó lại bay qua, sau đó quắp chặt tóc hắn không chịu thả...
Nghĩ tới kích thước khổng lồ của con rồng.... Lucius hiếm khi cảm thấy kinh sợ cũng phải vã mồ hôi, hắn không hy vọng chỉ vì bất cẩn nhất thời mà bị con rồng ép tới trọc đâu.
Lắc lắc ly rượu Bordeaux trong tay, Lucius lại nhấp một ngụm, nhướn mắt nhìn Draco ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm một con cá tươi, Severus bên cạnh cũng xách một giỏ dâu tây; cả hai không ngừng dụ dỗ con rồng nhỏ, muốn nó đi về phía mình. Nhìn Draco hiếm khi lộ vẻ trẻ con như vậy, còn có bạn tốt vui vẻ thoải mái khó có dịp thấy (thực ra Lucius muốn nói là ngốc nghếch cơ, Slytherin luôn nói lời khó nghe mà...nhưng ngẫm lại, thuốc dưỡng nhan của hắn a...) Được rồi, hắn nghĩ mình thành thật ở đây xử lý công vụ là tốt nhất, cứ để bọn họ thư giãn một chút đi. Lucius mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng vậy mà cũng trở nên nhu hòa.
Lúc ánh sáng bắt đầu tối đi một chút, Lucius đem giấy tờ trên bàn để gọn lại một bên, mệt mỏi đưa tay xoa thái dương. Có nên để Rồng nhỏ tiếp xúc với vài việc này nọ không? Tuy bây giờ cậu còn chưa lớn, nhưng mà... Lucius nghĩ bé con nhà mình từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, hay ngày mai hỏi ý kiến cậu thử xem. Còn có...
Lucius đứng lên, nắm lấy một quyển sách dày cộm trên giá sách ,nhấn nó xuống. Đôi mắt hắn tối lại, ngay khi nhìn thấy ngăn mật đằng sau quyển sách. Bên trong là một cuốn nhật ký tầm thường, rơi trên đường cũng chẳng ai thèm nhặt. Hắn quả thực không rõ, năm đó kẻ kia đưa cho mình thứ này để làm gì.
"Lucius, đến lúc thích hợp, bỏ hắn vào Hogwarts đi." Lúc kẻ kia còn chút lý trí đã nói với hắn như thế. Là 'hắn', không phải 'nó', không lẽ cuốn nhật kỳ này có gì đặc biệt? Đến mức Chúa tể Hắc ám phải đổi cách xưng hô?
Lucius nhìn qua cuốn nhật ký, thấy nó hình như có khí đen bao quanh, giật mình nắm lấy xà trượng, nhìn kỹ lại thì thấy không có gì cả, cuốn nhật ký vẫn chỉ là thứ tầm thường cũ kỹ mà thôi. Có lẽ hắn hoa mắt không chừng, Lucius cảm thấy có vẻ mình quá mức cẩn thận đến nỗi thấy ảo giác...chứ làm gì có chuyện...
Thở sâu một hơi, hắn mạnh tay đóng lại ngăn bí mật. Giữ thứ này bên người cũng là điều làm hắn e ngại, tuy nhìn qua thì chẳng có gì, nhưng đồ của Chúa tể Hắc ám có khi nào là bình thường đâu? Nheo mắt đem ly rượu đỏ uống cạn, hắn vẫn nên đẩy nhanh tiến độ công việc thì hơn...Nếu đã tìm ra cách, vậy hắn cũng nên tống tiễn vật kia đi thôi... Lucius đứng dậy, xoay người rời đi.
"Con có muốn bắt đầu quán xuyến gia sự chưa?"
Hôm qua cha đã hỏi cậu như vậy đấy...Thực ra, đời này cha và cậu cân bằng hơn nhiều, dù có vài chuyện hắn không để cậu biết, nhưng ít nhất vẫn hỏi ý kiến cậu rồi mới quyết định sau.
Draco xoa xoa mặt, ngay cả ngôi biệt thự này cũng là...
Lúc trước Gellert có nói cho cậu nghe về nơi này, nhưng dù sao là cũng chỗ của Muggle, cậu không thích. Gellert thấy vậy liền xách cổ cậu độn thổ khỏi Nurmengard, dẫn cậu đi một vòng nước Đức, cậu mới biết hóa ra trên đời này núi cao còn có núi cao hơn.
Vì thế lúc về nhà, Draco kỳ kèo làm nũng dữ lắm, Lucius liền bị cậu kéo đi lung tung khắp thành London. Lucius chỉ có thể im lặng, rồi sản ngiệp nhà Malfoy bắt đầu có sự thay đổi – thực ra đó cũng mới là cảm nhận của Draco thôi, chứ cha vẫn chưa nói gì với cậu cả. Qua vài ngày, hắn lại mua một đống biệt thự ở Maldives, nói làm quý tộc thì phải biết hưởng thụ cuộc đời. =.=
Được rồi, cho dù thế nào, kế hoạch của cậu cũng coi như thành công, Draco vừa nghĩ vừa đi lên lầu, mở cửa thư phòng ra nhìn vào trong. Cha không có ở đây. Cậu thở dài, tìm chỗ ngồi xuống đợi hắn tới. Cậu đã hứa hôm nay sẽ trả lời câu hỏi của hắn mà.
Trong lúc nhàm chán đến mức ngồi đếm giá sách chứa được bao nhiêu quyển, Draco để ý thấy có chỗ không đúng lắm – nếu là người ngoài nhất định không phát hiện ra, nhưng nơi này là như phủ Malfoy, cậu sống tại nhà mình nhiều năm như vậy, không thể nào không thấy...
Draco cau mày, cậu biết phía sau nếu không phải ngăn bí mật thì cũng là gì đó tương tự. Nếu là thứ được cha giấu đi, có lẽ là không muốn người khác biết...
Draco bối rối đứng dậy, ngay lúc cậu phân vân không biết có nên xem qua hay không, chiếc vòng trên cổ lại bắt đầu nóng lên. Draco nhìn nó, bình thường thì không phản ứng, sao hôm nay lại...
Draco một tay nắm chiếc vòng, tay kia mở ngăn bí mật ra, chỉ thấy một quyển nhật ký nằm gọn trong đó. Không biết có phải cậu nhạy cảm quá hay không, mà chiếc vòng còn nóng hơn lúc nãy. Có cơn gió từ đâu thổi vào làm rối tóc Draco,cũng làm cuốn nhật ký lật ào mấy trang giấy.
Draco hạ mắt nhìn chiếc vòng trên cổ, lại nhìn cuốn nhật ký. Tuy cậu sẽ không hấp tấp như lũ sư tử không đầu óc kia, nhưng dù sao cũng liên quan đến chiếc vòng đó...Do dự một lúc, cuối cùng Draco vẫn quyết định bỏ cuốn nhật ký vào túi áo chùng. Đóng ngăn bí mật lại, cậu chạy ào về phòng. Cho dù thứ này là gì cậu cũng phải làm cho ra lẽ, nếu có vấn đề gì, cậu tuyệt đối sẽ không để thứ này bên cạnh cha!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store