Chương 16
Draco mở mắt, trước mặt là trần nhà trắng xóa. Ôi, Draco vô thức cựa quậy, lại nhận ra tay mình không cử động được. Nghiêng đầu qua nhìn, liền thấy cánh tay quấn đầy băng trắng cứng đơ treo trên cổ.
Xem ra, chắc cậu đang ở Bệnh thất... Nghĩ lát nữa bà Pomfrey sẽ tới đây rống cậu, Draco run một chút, mức độ khủng bố của bà ngang ngửa với cả cha đỡ đầu, khiến cậu cười như mếu.
Draco cau mày nhìn cánh tay trông – rất – không – Malfoy – quấn – đầy – băng, nếu cậu nhớ không lầm, rõ ràng có loại thuốc có thể khiến cậu chỉ sau một giấc ngủ liền bình phục, chứ đâu cần phải băng băng bó bó thành cái dạng khó coi này.
"Ha, trò Malfoy, cuối cùng trò cũng tỉnh rồi hả? Uống cái này đi." Bà Pomfrey xốc tấm rèm giường lên, sau đó đưa cậu một lọ thuốc.
Draco hít một hơi thật sâu, đưa thuốc đổ vào miệng. Ôi! Hương vị gì mà khó uống muốn chết! Cậu nắm lấy cái mũi của mình, cố gắng nuốt xuống cái đống đó. Cậu biết cha đỡ đầu có thú vui tao nhã là biến thuốc thành thứ cực kỳ khó xơi, nhưng đối với chính cậu, bình thường cũng xem như cưng chiều – dù hắn nhất định không chịu thừa nhận. Thuốc của cậu vốn chẳng ngon nghẻ gì, nhưng vẫn còn dễ nuốt chán – ít nhất là so với thuốc của cha, chứ không sao hắn luôn cằn nhằn này nọ? Draco nhún vai, đâyxem như một chút lạc thú của đôi bạn thân, cậu vốn chẳng dính dáng gì hết...
Nhưng mùi vị của cái đồ cậu uống...Draco khốn khổ lắc lắc đầu, thật sự là thối hơn cả dãi quỷ, mắc ói như dịch nhầy của con sên! Cậu uất ức cau mũi, rõ ràng cậu là nạn nhân, cha đỡ đầu mắc gì phải phạt cậu như vậy...Người nào đó chắc chắn đã quên béng cái bùa Tra tấn của mình...
"Dumbledore! Chẳng lẽ cụ không định giải thích một chút hay sao?", Draco nghe được cha đỡ đầu nhà mình rống giận.Căn cứ vào độ lớn của âm thanh, chắc hắn đứng ở gian ngoài đi.
" Severus, bình tĩnh một chút......"
"...Được lắm. Vậy cụ nói cho tôi biết, tại sao trong trường học lại xuất hiện quỷ khổng lồ hả?" Severus hừ một tiếng, sau đó mỉa mai nói, "Cụ có biết suýt chút nữa Draco đã bị giết rồi không? A, đúng rồi..." Giọng hắn trở nên có điểm ác ý, "Còn Cậu bé Vàng của cụ, xém tí nữa cũng chết luôn..."
Draco nhếch môi, cha đỡ đầu đối với đầu sẹo kia vẫn như vậy, che giấu quan tâm đằng sau ác ý. Cậu không phải thẳng nhóc mười bảy tuổi ngu ngốc năm đó nữa, từ khi sống lại, Draco vẫn luôn chú ý quan sát những người chung quanh mình, ở bên Gellert cũng học hỏi được không ít. Vậy nên giờ đây, cậu đã không chỉ nhìn mặt ngoài mà đã xem thấu được bản chất.
Cha đỡ đầu quan tâm cậu, cậu vẫn luôn biết, mà nói hắn quan tâm đầu sẹo kia... Draco cúi đầu, ai oán nhìn cánh tay bất động của mình, khụ khụ, đúng vậy, hắn quan tâm nó, Draco thở dài, có chút rối rắm không biết có nên cùng Potter giảng hòa hay không...Nhưng nghe giọng điệu ác ý của cha đỡ đầu, Draco cảm thấy có khi vốn sao thì để vậy đi, dù sao cùng đầu sẹo kia cãi nhau, cũng là thú vui nho nhỏ trong suốt bảy năm nhàm chán đó thôi.
"Severus, tôi vẫn đang tìm hiểu chuyện này. Tôi biết anh lo lắng cho trò Malfoy, nhưng may mắn là thằng bé cũng không bị trọng thương gì phải không nào?" Dumbledore khẽ cười nói," Còn nữa, Severus, cảm ơn anh đã cứu tụi nhỏ."
"Hừ", cha đỡ đầu hình như vẫn còn định nói gì đó, nhưng Draco chỉ nghe hắn hừ một tiếng, sau đó có tiếng bước chân tiến lại gần đây.
Draco vội vàng nằm xuống, cậu cũng không muốn cha đỡ đầu lại tống cho cậu mấy bình thuốc mùi vị quái dị đâu, cánh tay cậu sau này còn phải dựa cả vào hắn đấy ~
"A, trò Malfoy, thật vui vì trò đã tỉnh." Dumbledore vuốt râu, cười tủm tỉm nói.
"Thầy Hiệu trưởng..." Draco thì thào.
"Thật có lỗi khi để trò gặp phải chuyện không may như vậy. Trò Zabini và trò Pansy vừa mới đến thăm trò đấy." Dumbledore nháy mắt mấy cái với Draco, "Nhưng ta e là phải để họ đợi thêm, dù sao trò cũng cần tĩnh dưỡng phải không nào."
"Dạ, à đúng." Draco xấu hổ nhìn Severus, sau lại cúi đầu, chờ Dumbledore nói tiếp.
"Con trai ta, đừng khẩn trương, ăn chocolate ếch không con?" Dumbledore đưa qua một con ếch, "Trò làm tốt lắm, trò Zabini vừa rồi cũng đã kể hết cho ta nghe, trò quả là dũng cảm. Ta nghĩ, nếu không phải do dòng họ của trò, có lẽ trò sẽ vào Gryffindor." Dumbledore nhận thấy Draco không có vẻ gì là muốn ăn chocolate cả, lại bắt đầu huyên thuyên.
Draco thấy may là mình đang cúi đầu, nếu không ai cũng sẽ thấy mặt cậu rất vặn vẹo. Hừ, Gryffindor! Đó là ác mộng của Slytherin đấy! Draco không cần ngẩng lên cũng biết cha đỡ đầu nhất định cũng đen mặt giống mình. Mặc dù Dumbledore lại cho rằng cậu được khen xứng danh Gryffindor là một điều đáng giá, nhưng mà cậu nha...Draco bĩu môi, Gryffindor mới không có lý trí như vậy, chỉ sợ tụi nó lỗ mãng đến mức thấy chết không sờn, cứng đầu nghĩ rằng tự mình xử lý được cả quỷ khổng lồ, không chịu đi tìm giáo sư cầu cứu...Một Slytherin như cậu lại bị xem là Gryffindor, thực sự là sỉ nhục mà...Draco có thể tưởng tượng ánh mắt lạnh lẽo mỉa mai của cha đỡ đầu.
"À, Harry cũng không bị thương gì cả, trò có thể yên tâm." Dumbledore như nhớ ra chuyện gì, nói. Draco không nói gì, chỉ giật giật môi, cậu thể hiện rằng mình quan tâm đầu sẹo kia hồi nào? "Như vậy, trò nên nghỉ ngơi cho tốt." Dumbledore đứng dậy, lúc vén rèm lên lại quay đầu nhìn Draco nói, "Bùa Trôi nổi hoàn mỹ, ta nghĩ nên cộng cho trò thêm hai mươi điểm, và đương nhiên, cũng sẽ thêm mười điểm cho Harry."
"Draco, ta nghĩ cha trò sẽ rất vui vẻ đem trò sao chép lại gia quy một lần." Nhìn Dumbledore khuất sau cánh cửa Bệnh thất, Severus mở miệng nói, Draco chớp chớp đôi mắt màu lam bụi, có chút oan ức nhìn cha đỡ đầu nhà mình – tuy xét về tâm lý thì cũng là người lớn rồi, nhưng điều đó không là trở ngại ngăn cản cậu làm nũng – Draco mặt dày nghĩ.
"Cha đỡ đầu, cũng không phải con cố ý gặp quỷ khổng lồ đâu!" Draco mở miệng minh oan, lại bị Severus phất tay chặn lại.
"Uống hết chỗ này, sau đó đến hầm giải thích rõ ràng cho ta nghe." Severus nhướn mày, nhìn đứa con đỡ đầu đem thuốc nuốt xuống. Làm vài bùa phép trên cánh tay của Draco, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nói, "Mặc áo chùng vào, còn có..." Trong mắt hắn hiện lên khoái trá, "Ta nghĩ con nên thay đồ đi." Sau đó liền rời khỏi giường bệnh của Draco.
Draco đầu tiên là vui vẻ vẫy vẫy cánh tay đã lành hẳn, nhưng lập tức nghi hoặc cúi đầu, sau đó mặt mũi trắng bệch ra, quần áo của cậu đã đổi thành bệnh y màu trắng, phía trên còn thêu gà con vịt con vàng lòe, rất không hợp với thẩm mỹ Malfoy! Draco cởi từng chút một, sau đó tự mặc lên cho mình áo sơ mi trắng, cravat màu bạc, áo chùng dài, xoay tới xoay lui lại thấy mình rối nùi y như quả banh len, Draco do dự một chút, sau lại dùng bùa Khôi phục mà sửa lại – cậu cũng không muốn lần sau lại bị bà Pomfrey mắng cho, dù rằng không nghĩ sẽ vào Bệnh thất nữa. Xốc rèm lên, Draco đi nhanh đuổi theo cha đỡ đầu của mình, ra khỏi Bệnh thất.
........................................................................
Draco ôm ly sữa trong tay, ngồi đối diện với cha đỡ đầu, cậu không biết hắn gọi mình đến phòng điều chế độc dược làm gì, cậu bây giờ hẳn là viết thư cho cha mới phải...Qua cả đêm rồi mà cũng chưa có thời gian đặt bút nữa, không biết cha có lo lắng hay không...À phải rồi, lúc viết chắc nên giấu chuyện mình bị thương đi, làm cha âu lo cũng không tốt lắm. Draco dẩu mỏ uống sữa, trong đầu miên man suy nghĩ.
"Draco, hẳn con nên cho ta biết, tại sao dưới mắt Dumbledore lại dám dùng bùa Tra tấn hả?", Severus nghiêm khắc hỏi, lúc đó hắn đuổi tới nơi sau khi xử hết hai con quỷ khổng lồ, lại phát hiện con quỷ đang quằn quại trên đất là do bị tra tấn! Tên Lucius ngu ngốc này! Draco còn nhỏ như vậy, mà đã dạy nó mấy thứ đó! Ngay lúc ấy Severus đã nghĩ vọt về hầm, sau đó lôi tên công đực tóc bạch kim từ lò sưởi ra mà rống vào mặt hắn. Ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ sở dĩ bị cấm đoán, không chỉ bởi vì chúng rất tàn nhẫn, mà còn bởi phù thủy nếu không đủ sức dùng sẽ gặp nguy hiểm. Mặt Severus lại vặn vẹo, hắn bây giờ lại muốn ếm chết tên công Lucius kia cho xong! Hắn chẳng lẽ không biết Draco có thể gặp chuyện không may hay sao?!
Tay Draco run lên một chút, vài giọt sữa sóng sánh đổ ra ngoài. Ha, cậu cũng không nhớ mình dùng bùa gì nữa...Draco hơi chột dạ nhìn cha đỡ đầu nhà mình, hy vọng hắn không truy cùng hỏi tận, cậu không thể đem chuyện của Gellert nói ra nha...
"Hừ, ta chỉ biết Lucius là một tên đầu óc ngu muội nhét đầy cỏ lác! Hắn thế nhưng lại dạy con thứ này!" Severus thở dài, đối với đứa con đỡ đầu này, hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ thôi. "Con có hiểu được nếu Dumbledore biết con có thể dùng pháp thuật đó thì sẽ làm gì con không?"
"Nhưng mà cha đỡ đầu, lúc đó chỉ mành treo chuông nha, nếu con không dùng, có khi con với đầu sẹo kia đã chết rồi!" Draco cãi lại, cậu cũng không có cách nào, nếu có thể, cậu hy vọng con át chủ bài của mình được giữ kín lâu hơn nữa. Nhưng mà xem ra, cha đỡ đầu vẫn còn để ý giùm cậu Dumbledore bên kia, vậy hẳn là không có vấn đề gì.
"...Lần sau cẩn thận một chút." Severus bất đắc dĩ nói, nọc độc của hắn không phun nổi lên người đứa con của người bạn ngu ngốc này. "Về phòng nghỉ đi." Cảm thấy ông bạn vốn yêu con thành tánh kia có lẽ sẽ bỏ qua vụ chép phạt cho nó, Severus nghĩ nghĩ, nói, "Đem nội quy Slytherin chép lại một lần." Trừng mắt liếc Draco một cái, sau đó mới quay người bỏ đi.
Draco hai tay đút túi, chậm rì rì đi về hầm. Ừ, ngay khi về tới nhất định phải viết thư cho cha, trong đầu Draco đã xoành xoạch hiện ra bản nháp rồi.
"Rồng nhỏ." Hình như là giọng của cha nha.
Ơ? Draco ngẩng đầu, lại nhìn thấy cha mình rực rỡ chói lòa đứng trên hành lang, tay cầm gậy đầu rắn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn quét chung quanh, sau đó ánh mắt màu lam bụi dừng lại trên người mình.
"Cha?" Draco vội bước đến bên Lucius, "Sao cha lại đến đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store