ZingTruyen.Store

BẠCH KIM

6

Mai61718191


"Hức...", Draco dưới ánh mắt chăm chút của con gia tinh mà ăn no rồi thỏa mãn nấc một cái. Vừa mới khóc nháo một hồi kinh thiên động địa làm cậu mệt hết hơi, mà lúc này sữa đúng là thứ cậu cần. Nhưng mà, Draco cau mày, mỗi ngày đều uống sữa khiến cậu phát ngán. Draco bắt đầu nhớ nhung mấy món ngon như thịt bò hay bánh ngọt...

Draco vặn vẹo người, vừa rồi hoạt động cật lực làm cậu cả người đầy mồ hôi, khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nghĩ muốn đi tắm, bèn lấy tay kéo quần kéo áo, tha thiết nhìn chằm chằm con gia tinh, hy vọng nó hiểu cậu muốn gì. Đáng tiếc nó không phải người cha dấu yêu của cậu, bụp một tiếng biến mất.

Draco ngậm ngón tay, hai mắt vô thần nhìn trần nhà trang trí hoa lệ, trong lòng nhớ cha vô cùng. Draco miết miết miệng, cậu nhớ cha nha...

Vất vả lật mình một cái, Drcao ghé vào bên giường, cuối cùng cũng có chút thời gian cẩn thận quan sát chiếc vòng trên tay,nhớ hồi đó khi mới vào Hogwarts, cha có chút chần chờ, sau mới đưa cái này cho mình, nói nó có thể bảo vệ cậu.

Xác thực, lúc cận kề cái chết đó,chiếc vòng đúng là có bảo vệ mình, ở một trình độ nào đó – nó đem cậu trở về quá khứ một lần nữa. Draco nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay, giống y như cũ vậy,hình con rắn uốn lượn, thuần một màu xanh biếc...Vốn là để bảo hộ mình, Draco nhớ tới một chi tiết, lúc đó chính cha giật chiếc vòng từ trên cổ cậu xuống, sau đó quầng sáng vàng bao phủ lấy cả hai người. Cậu vẫn còn sống, vậy...Còn cha kia thì sao? Hắn đi đâu rồi? Draco đột nhiên rùng mình một cái, chính cậu cũng quay về lúc nhỏ, không lẽ cha cũng biến thành con nít rồi?!!! Draco đột nhiên cảm thấy kinh dị.

Chớp chớp mắt, Draco nhét chiếc vòng dưới gối, quên đi, đến lúc đó tính tiếp, dù sao cậu bây giờ cũng không cần thứ này, hay là đưa cha đi...Nghiêng đầu nghĩ, đúng rồi, ông nội, nhất định ông ấy biết gì đó. Nhớ lại sự kinh ngạc trong mắt Abraxas lúc đó, Draco quyết định mấy ngày nữa sẽ quay lại gặp ông. Còn vì sao không phải hiện tại? Draco mơ mơ màng màng nghĩ, thể chất trẻ con đúng là chết tiệt, cậu muốn ngủ đây.

Rất ấm áp, rất thoải mái, còn có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vè thân thể cậu. Tù khi cậu biết nghĩ, chưa bao giờ được ôm ấp dịu dàng như vậy. Draco hưởng thụ mà cọ cọ...Từ từ! Tay? Draco mở to mắt, lại không nhìn thấy, mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng, ừm, rất mịn...

"Ha ha, rồng nhỏ tỉnh rồi?", trên đầu vang lên tiếng cười của cha.

Draco ngẩng đầu, mái tóc bạch kim dài mượt mà,phía ngọn tóc vì dính nước còn có chút ướt, đôi mắt màu lam bụi giống hệt mình chứa đầy ý cười mà dịu dàng nhìn cậu.

" Ch...a...", Draco vô thức nói.

" Rồng nhỏ của ta, con biết nói?!", Lucius đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức giơ cậu lên, miệng há ra, hưng phấn nói.

...Cha, chú ý hình tượng! Draco muốn rống lên một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cha, Draco đành đổi ý, làm cho người mới thoát khỏi Azkaban vui vẻ thêm một chút, này dù sao cũng đáng để chúc mừng mà. Huống chi, cha vui là tốt rồi ~

Trong mắt Lucius, khi rồng nhỏ bảo bối đáng yêu cười tủm tỉm nhìn hắn, miệng nhỏ chúm chím gọi cha, là điều khiến hắn cảm động vô cùng, đang định khen ngợi đứa nhỏ nhà mình mấy câu,Draco ở trên không hắt xì một cái.

Lucius tay chân luống cuống đem Draco thả lại vào bồn, tiếp tục việc đang làm dở. Hắn lúc mới về thấy cả người rồng nhỏ đầy mồ hôi mà đi ngủ, cái gì cũng không nghĩ, ôm rồng nhỏ cùng nhau tắm rửa. Người đổ mồ hôi như vậy rất dễ cảm, Lucius liếc mắt nhìn cuốn "Cách tắm cho bé" đặt bên cạnh bồn, ừm, vậy nên không thể để rồng nhỏ vì sự cao hứng của hắn mà bị bệnh được.

Draco cảm thấy thời khắc rối rắm nhất của đời mình tới rồi – cái gì Chúa tể Hắc ám a, cái gì Dumbledore a, cái gì cũng không tính! Cậu...thế nhưng cùng nhau tắm với cha!!! Đầu óc Draco điên cuồng xoay chuyển, lại nói cậu không nhớ mình từng tắm với mẹ thì thôi, với cha lại càng không, mà hiện tại để cậu – một thiếu niên mười bảy tuổi – lại cùng cha tắm...! Draco lấy tay che mắt, thực đáng sợ! Hơn nữa hồi nãy, cậu còn sờ ngực cha!

"Rồng nhỏ ngoan, sao tự nhiên lại che mắt? Đau mắt sao?", Lucius lo lắng giữ chặt tay Draco, cẩn thận xem mắt của cậu. Draco không dời mắt nhìn chằm chằm cha mình, cậu thật sự không nên nhìn thứ không nên thấy, không nên nhìn thứ không nên thấy...Cậu mười bảy rồi, sẽ thẹn thùng...

Lucius thấy Draco không nhúc nhích,cứ ngơ ngác nhìn mình. Hắn nghĩ chắc mình đã làm sai cái gì, nên bảo bối mới đột nhiên bất thường. Lucius làm một bùa triệu hồi cuốn sách "Cách tắm cho bé" đến đây, lật tới trang hướng dẫn, một tay cầm sách, một tay đỡ Draco không cho cậu ngã xuống nước.

Draco khó khăn giữ vững tầm mắt dừng trên khuôn mặt cha, không cho phép mình nhìn đi nơi khác. Nhưng mà...cha rất đẹp...Ừm, mái tóc bạch kim trông thế nào cũng so với mình lóng lánh hơn nhiều, lông mi thật dài, đôi mắt màu lam bụi lúc nhìn mình thì rất dịu dàng, làn da trơn nhẵn, sờ thấy rất mịn... Còn có còn có, cha đối với cậu tốt nhất trên đời, chỗ nào cũng mang cậu cùng đi, cho dù làm sai cái gì, nhiều nhất là véo má mấy cái, cũng không nói gì hết, thật tốt...

Draco không ý thức được suy nghĩ của mình bắt đầu bay bổng thật xa rồi...

"Rồng nhỏ?", Lucius ngó qua cuốn sách kia xong liền nghi hoặc, hắn đâu có làm sai cái gì? Lần sau phải nói tiệm Phú Quý và Cơ Hàn đem thêm mấy cuốn nữa về đây, cuốn này đúng là gạt người mà. Lucius lấy lại tinh thần, nghĩ đến Draco còn đang ngây ngốc nhìn mình, liền cười cười nhìn cậu.

Chói lọi rực rỡ a a a, Draco nghĩ, sao trước kia cậu không phát hiện cha tỏa sáng đến vầy chứ? Được rồi, cậu vẫn biết cha đẹp đến chói mắt, nhưng mà bây giờ, Draco đưa tay lên ngực, cảm giác...Hình như không giống...Trước kia nhìn thấy cha, tim cậu đập rất nhanh, nhưng đó là do sợ hãi, bây giờ cậu không có gì để sợ, sao tim còn đập nhanh như vậy?

Tầm mắt nhìn cha càng ngày càng mơ hồ, Draco trước khi ngất còn vu vơ nghĩ, tuy rằng tim đập thật nhanh, nhưng cảm giác lại rất ấm áp...

"Lucius, trong cái đầu ngu ngốc của anh nhét đầy cỏ lác hay sao!", Draco mơ màng nghe thấy cha đỡ đầu nhà mình đang gầm nhẹ, "Để Draco ngâm trong phòng tắm hơn ba giờ! Đóng chặt cửa sổ! Thằng bé không chết ngạt thật sự là vạn hạnh!"

Không phải, con ngắm cha tới bất tỉnh mà thôi, Draco nghĩ muốn nói cho Severus nghe, để hắn đừng nắm đầu nắm cổ cha mà rống.

Đột nhiên trong miệng có chất lỏng chua chua ngọt ngọt gì đó chảy vào, Draco rất ngoan ngoãn uống hết, trời biết nếu cậu không chịu uống, cha đỡ đầu có thể làm ra loại chuyện gì, dù sao hương vị cũng không tệ, Draco nghĩ, quyền lợi của con nít a, so với mấy mùi vị kinh khủng kia, Draco cảm thấy mình thực hạnh phúc.

Mơ mơ màng màng ngủ, Draco nghĩ tới chiếc vòng cổ dưới gối, ừm,khi nào tỉnh sẽ đem cho cha đi~

Bản thân cũng đã tự trải nghiệm qua, chiếc vòng đúng là một loại bùa hộ mệnh hữu dụng, hơn nữa cha vừa mới thoát ly khỏi tổ chức Tử Thần Thực Tử, còn chưa biết sẽ có hay không có kẻ đến tìm cha báo thù...

..........................................................

Lucius giật mình nhìn chiếc vòng cổ hình rắn, lại nhìn đứa con đang ngồi dưới đất cười tủm tỉm trông hắn, không biết nói cái gì mới phải.

" Rồng nhỏ muốn cho ta cái này?", Lucius cầm chiếc vòng, nhìn đứa nhỏ cuối cùng cũng nuôi mập lên được một chút.

Draco gật gật đầu, đương nhiên là cho cha, cha so với cậu còn gặp nguy hiểm nhiều hơn.

"A, rồng nhỏ, con lấy cái này ở đâu?", Lucius không biết rồng nhỏ có thật sự hiểu hắn hỏi gì hay không, dù sao trong sách cũng nói trẻ còn bé như vậy chưa thể nghe hiểu được người lớn nói chuyện. Hay là do rồng nhỏ được di truyền gen trội?

Dù sao cũng phải hỏi ông nội Abraxas, không bằng đem cha cùng đi. Draco chập chững chập chững đi, kéo kéo áo chùng của Lucius, đến khi hắn hoàn hồn thì đã rẽ qua được một góc, bắt đầu hướng hành lang trên kia đi lên.

Lucius nhìn Draco bộ dạng vui vẻ, còn kéo áo chùng của mình theo...Được rồi, Lucius nghĩ, bảo bối nhà hắn quả nhiên là thông minh độc nhất vô nhị. Lắc lắc đầu, đem ý tưởng khoe khoang với Severus văng ra, quyết định cứ đi theo bảo bối xem một chút rồi nói sau.

Abraxas nhìn đứa nhỏ kích động đi tới chỗ hắn, cười cười, nghĩ muốn nhéo cái mặt phúng phính của đứa nhỏ, nếu mình không phải đã chết, hắn nhất định rất thích bé con này. Chỉ tiếc Abraxas đã là một bức tranh, cái gì cũng không làm được.

"Cha...?", nhìn người cha hình như đã sớm quen biết Draco, Lucius có chút kinh ngạc. Mỗi một người thừa kế nhà Malfoy, sau khi kế thừa gia nghiệp đều đến đây. Bởi vì Draco hiện tại còn quá nhỏ, hắn không đặt thêm bùa chú nguy hiểm gì, nhưng hành lang này vẫn có bùa chú bảo vệ, người bình thường không vào được, rồng nhỏ làm thế nào lại...?

" A, Lucius, ta vừa định tìm con nói chuyện.", Abraxas lấy lại tinh thần, nhìn chiếc vòng trên cổ con trai, lại nhìn bé con đáng yêu, cười đến càng thêm vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store