ZingTruyen.Store

BẠCH KIM

5

Mai61718191


Hiện tại Draco đã biết đi, vì để đứa con trai bảo bối có thể thoải mái hoạt động, Lucius kêu đám gia tinh lót thảm toàn bộ phủ Malfoy, đồ đạc có góc nhọn thì bọc lại, góc khuất thì chèn đệm vào, tránh cho Draco tập đi mà không khéo đụng phải.

Vì thế mỗi ngày được cha đút cơm bốn bữa cùng ba lần uống thuốc vị hoa quả của cha đỡ đầu, Draco ngồi ở đại sảnh, rối rắm nhìn nắm tay mập mạp của mình. Cậu đối với vẻ ngoài của mình rất hài lòng rồi, không cần ăn no ngủ kỹ biến thành heo như Goyle đâu a a a!

Draco nhún nhún vai, lại phát hiện thân thể mình không làm động tác này được bèn thở dài, chậm rãi đứng lên, bắt đầu cuộc thăm dò đối với ngôi nhà mình đã sống hơn mười bảy năm. Draco có chút lo lắng, vốn cha lúc nào ở đâu cũng ôm cậu, vậy mà sáng nay hôn lên trán Draco, nhìn cậu mà nghiêm túc hứa nhất định sẽ trở về, chẳng lẽ hôm nay là ngày thẩm vấn?

Mấy hôm trước thế giới pháp thuật bùng nổ: "Chúa tể Hắc ám đã bị Cậu Bé Cứu Thế đánh bại!!!". Nếu Draco có thể nói, cậu nhất định dùng giọng điệu ngạo mạn, châm chọc đúng chuẩn Malfoy vẫn hay dùng để châm chích Potter, mà nói như vậy. Draco vừa đi vừa cau cái mũi nhỏ nhắn, cậu không thích kẻ kia – không chỉ vì đời trước hắn để lại ấn tượng khủng bố đối với cậu, mà còn vì đời này hắn dám đùa giỡn với cha cậu! Nhưng cậu cũng không thể nào thích nổi Cậu Bé Cứu Thế Harry Potter, Draco nghĩ, quên đi, dù sao Potter còn tốt hơn Chúa tể Hắc ám nhiều, ít nhất sẽ không đùa bỡn cha cậu ha...

Draco vất vả bò lên cầu thang mà leo từng tầng một, tuy rằng cậu rất lo lắng, nhưng cậu nhớ rõ ràng đời trước – được rồi, cậu không thích nói đời trước đời sau gì đó, dù sao cũng còn sống chứ bộ! Nhưng đúng là trước kia, cha cậu vẫn bình an vô sự trở lại. Lo lắng cũng vô ích, Draco quyết định làm cái gì đó thực tế một chút. Mặc dù ở đây hơn mười bảy năm, nhưng trong nhà vẫn có một số nơi cậu không biết cũng chưa bao giờ tới. Hồi đó cậu cũng muốn đi lắm chứ, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng và lời nói châm chọc của cha sau khi cậu bị túm được, cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà bây giờ – Draco ngốc nghếch cười ha ha, tuyến nước bọt còn chưa phát triển hết làm cậu chảy dãi tùm lum. Cậu rối rắm lau đi thứ làm cậu mất hình tượng đó, tiếp tục trèo lên lầu – cậu chỉ là đứa con nít mới mấy tháng tuổi, bị cha bắt được cũng không thể bị mắng, ai kêu ai cũng nghĩ cậu cái gì cũng không hiểu?

Hộc, Draco thở một hơi, cuối cùng cũng tới nơi, nhìn xuống cầu thang ngoằn ngoèo phía dưới, nếu là trước đây cậu đã sớm từ bỏ rồi, dù sao trong nhà cũng có gia tinh, chỉ cần búng tay một cái chúng nó sẽ xuất hiện mà. Draco thầm khen ngợi mình một chút, giỏi lắm Draco, đã có nghị lực thế này thì phải cố gắng thêm nữa, ngăn chặn Chúa tể Hắc ám! Lau mồ hôi trên trán, Draco nhếch mông, rẽ qua một góc, bắt đầu từ hành lang đi tiếp. Đừng nghĩ cậu đến đây chỉ để đi dạo không mục đích, nơi này cậu đều tìm hiểu qua nhưng lại chưa bao giờ đến.

A, phía trước là...? Draco nhìn hành lang tối đen như mực, đặt mông ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi vào hay không. Cái hành lang này, cha biết nhất định là mình sẽ đi lung tung, nhưng lại đối với nó không sử dụng bùa chú ngăn cấm gì hết, nói cách khác, nơi này an toàn. Draco gật gật đầu , tự khen mình thông minh, sau đó nhấc mông ngồi dậy, chậm rì rì đi vào.

Khi cậu đi tới, nến trên tường tự động cháy lên, Draco đầu tiên là tò mò nhìn mấy bức họa, phát hiện đều có người tóc bạch kim ở bên trong, vậy, đây chẳng lẽ là tổ tiên của nhà Malfoy? Trước kia cậu chưa từng tới đây, chưa bao giờ thấy bức họa của tổ tiên nhà mình cả. Draco tiếp tục đi, phát hiện mọi người trong tranh cũng bắt đầu cử động, còn khe khẽ nói nhỏ.

" Xem kìa, một đứa nhỏ."

"Tóc màu bạch kim..."

"Đáng yêu quá, hậu duệ của chúng ta sao?"

" Chắc là con trai của Lucius?"

Draco làm bộ như không nghe thấy gì hết – đương nhiên, một đứa con nít thì biết cái gì mà nghe? Cậu tiếp tục đi về phía trước. Cuối cùng dừng trước một bức họa, Draco lau lau mồ hôi trên trán, há hốc mồm.

" Cháu là...", người trong tranh từ trên nhìn xuống Draco, khi nhìn đến đôi mắt màu lam bụi cùng mái tóc óng ánh bạc còn thưa thớt của cậu, ôn hòa hỏi, " Cháu là con trai của Lucius, Draco?"

Draco lấy tay đỡ mình, tránh để không té ngửa ra sau. Một tay vô thức ngậm trong miệng, Draco ngửa đầu đánh giá vị tổ tiên này.

Mái tóc bạch kim lấp lánh, da trắng như tuyết, đôi mắt lam bụi...Được rồi, hắn là người nhà Malfoy, Draco thầm mắng mình một chút, ai ở đây cũng là Malfoy, Draco! Ừm, người này tuổi còn trẻ, hơn nữa nhìn rất...Draco tự hỏi nên dùng từ gì, rất được? Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định dùng từ xinh đẹp để hình dung. Xinh đẹp, đây là điều đầu tiên mà cậu cảm nhận được từ người đó.

Người kia bõng dưng nở nụ cười, làm cho người ta cảm thấy như có gió xuân thổi qua, " Đúng rồi, cháu có nghe cũng không hiểu... Nhưng ta vẫn sẽ giới thiệu một chút, ta là Abraxas Malfoy , ông nội của cháu."

Draco chớp mắt lia lịa, nước bọt tràn đầy cằm cũng không để ý. Ông nội...người ông trong huyền thoại ấy à?

" A, thật đáng tiếc, không có gì để chiêu đãi cháu, khó có được lần đầu gặp mặt mà.", Abraxas tủm tỉm cười nhìn Draco, mấy vị Malfoy bên cạnh cũng bắt dầu tụ lại đây, một đám bạch kim loe lóe xôn xao bình phẩm về đứa cháu nhỏ, bắt đầu từ vẻ ngoài đến khí chất này nọ, còn tị nạnh xem là di truyền từ ai...

Draco liếc mắt coi thường, sau đó chậm rì rì tới chỗ của Abraxas, cậu vừa thấy thứ gì đó...

Mọi người chung quanh bỗng dưng im bặt. Chỉ thấy đứa nhỏ chậm rãi nắm phần khung dưới của bức tranh, sau đó lắc lắc đứng lên. Draco ráng bám lấy bức họa, thực sự rất khó, tay bé xíu như vậy căn bản không thể dùng lực gì cả. Đợi khi đứng vững, Draco nhếch mông, đem sức nặng tựa lên bức họa, sau đó chậm rì rì rướn người lên.

Abraxas tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhìn đứa cháu nhỏ khả ái trước mắt. Ngay cả chiếc vòng trên tay bị cậu nắm lấy cũng không biết.

Lúc này, không chỉ Abraxas, hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đứa nhỏ, thế nhưng lại nắm được đồ trong tranh? Draco nhíu mày, trước kia cậu luôn đeo chiếc vòng này trên cổ, cậu đương nhiên muốn lấy nó về. Cậu hoàn toàn không phát hiện ra, chiếc vòng là vật được vẽ trong tranh. Bởi vì dùng sức lôi kéo, Draco ngã xuống sàn, chiếc vòng vụt ra thành một độ cong hoàn mỹ, rơi vào trong tay của Draco.

"Rầm!" một tiếng, Draco bẹp miệng, cậu không nghĩ khóc, nhưng trước con mắt của nhiều người như vậy, Draco đành phải "Oa!" một tiếng khóc rống lên. Lập tức có tiếng gia tinh xuất hiện, Nana cúi chào thật sâu với bức họa, rồi đem Draco đi mất.

"Abra... Vừa rồi...?" , một người đàn ông tóc bạch kim nhìn Abraxas. Abraxas lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lặng im không nói.

.................................................................

Lucius tuyệt không biết con trai bảo bối của mình vừa gây họa, hắn bình tĩnh ngồi trong phòng xét xử, chờ những người đến thẩm vấn. Lucius sờ gậy đầu rắn bóng loáng, ánh mắt khẽ hạ, hắn không lo mình sẽ vào Azkaban.

Thứ nhất, hắn thuộc dạng chủ chốt, bình thường sẽ không ra chiến trường; thứ hai, cho dù hắn có đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không để lộ mái tóc của mình, tuy rằng Malfoy vì màu tóc đặc trưng mà kiêu ngạo, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức thời khắc không cần thiết lại khoe ra. Với hai điều này, ngoại trừ Dấu hiệu Hắc ám không thể xóa bỏ, không có ai khác có thể chứng minh hắn là Tử Thần Thực Tử; mà thứ ba...Lucius trong lòng mỉa mai cười, trước khi đi hắn đã chuẩn bị tốt, một đống Galleons, không có khả năng không hiệu quả.

" Vậy, Lucius Malfoy, ông nhận tội sao?"

Lucius trấn định ngẩng đầu, " Không, tôi phủ nhận tội trạng được đưa ra. Về vấn đề ông hỏi, Dấu hiệu Đen...tôi cũng không biết là sao, tôi cho rằng, tôi bị ếm bùa Độc đoán." Lucius nhìn thoáng qua người làm chứng Weasley, chậm rì rì nói, "Hơn nữa, nếu tôi dúng thật là Tử Thần Thực Tử, vì sao cuối cùng vợ tôi lại chết?"

Im lặng bao trùm, sao đó là xôn xao bàn tán. Cho dù có nói thế nào, Malfoy trân trọng người nhà là chuyện ai ai cũng biết.

Nửa giờ trôi qua, Lucius bắt đầu mất kiên nhẫn đợi chờ kết quả. Hắn có chút nôn nóng, không phải sợ kết quả không được như ý, mà sợ rồng nhỏ không có mình bên cạnh, không biết có xảy ra cái gì không may hay không.

" Im lặng! Im lặng!"

" Như vậy, ai cho rằng Lucius Malfoy có tội, giơ tay."

"Đúng là mạng chó,... Malfoy!", Weasley hung tợn nói.

Vô số ánh chớp tanh tách nhá lên, Lucius biết, có vẻ như hắn được sự tán thành của dư luận rồi, nếu xem nhẹ cái Dấu hiệu Đen. Nhưng mà, Luicus hướng về máy ảnh cười cười, bây giờ dùng này nọ vớ vẩn gì đó đánh trống lảng với đám phóng viên cũng không muộn. Hắn, Lucius Malfoy, là vô tội, chỉ cần như thế là đủ rồi.

"A, vận may của tôi luôn tốt hơn ông nhiều lắm, Weasley – kiết – xác à." Lucius nâng cằm, tao nhã nheo mắt, thấp giọng thì thầm, sau đó xoay người đi không thèm để ý đến người bị hắn nói tức đến mặt đỏ tai hồng muốn xông lên đánh hắn, bước lên xe ngựa – một chiếc có thể bay trên trời. Lucius thoải mái ở trong xe, trong lòng có chút nôn nóng muốn gặp rồng nhỏ thân ái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store