Chương 11
Giang Thành vào đầu đông, gió se lạnh thổi qua những con phố sáng đèn neon, phản chiếu lên mặt hồ trong công viên nhỏ.
Di Hân bước ra khỏi tòa nhà văn phòng cao tầng, tay cầm túi xách nhưng tâm trí thì hoàn toàn không để ý đến công việc.
Những ngày qua, từ lúc Lưu Vũ xuất hiện, từ những tin nhắn của Hân Dư, đến cả những lần tay chạm tay dưới ánh đèn phố... tất cả đã khiến trái tim chị rối như tơ vò.
Chị dừng lại trước một quán trà sữa hiện đại, nơi Hân Dư thường lui tới sau giờ học.
Lần đầu tiên, chị tự hỏi chính mình:
"Mình... thực sự muốn gì?"
Câu trả lời đến không báo trước. Khi nhìn thấy Hân Dư ngồi đó, ánh mắt sáng trong, mái tóc buộc hờ, đôi tay khẽ nghịch điện thoại, trái tim Di Hân bỗng như bị chạm vào.
"Mình yêu Hân Dư."
Chị thầm nghĩ, tự nhủ không thể trốn tránh nữa. Không phải yêu thương thoáng qua, mà là tình cảm trọn vẹn, chân thành, và sâu sắc.
Hân Dư vẫn ngồi đó, cúi đầu trên bàn, đôi mắt lóe sáng mỗi khi nhìn điện thoại.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt nhỏ xinh, vừa hồn nhiên vừa dịu dàng.
Di Hân bước tới, tim đập nhanh đến mức chị nghe rõ từng nhịp.
Mỗi bước chân lại kéo chị đến gần một sự thật mà chị luôn trốn tránh: chị yêu Hân Dư, toàn bộ, không thể phủ nhận.
Hân Dư nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu.
Một nụ cười tinh nghịch hiện trên môi, nhưng ánh mắt vẫn dò hỏi:
"Chị... đến đây vì sao?"
Di Hân dừng lại, tay khẽ run, giọng run run:
"Chị... đến để nói sự thật. Chị... không thể giấu nữa.
Chị... yêu em. Chị luôn yêu em. Chị sợ... sợ nếu thừa nhận, trái tim chị sẽ hoàn toàn mất kiểm soát."
Hân Dư mở to mắt, nụ cười ngọt dịu hiện ra:
"Chị... thật sao?"
Di Hân gật đầu.
"Em là Hân Dư... nhưng trái tim chị... chỉ thuộc về em thôi."
Hân Dư đứng lên, tiến sát chị.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.
Ánh mắt họ giao nhau, như thế giới chỉ còn riêng họ.
"Chị... sẽ không chạy trốn nữa?" – Hân Dư hỏi, giọng trầm êm nhưng đủ khiến Di Hân thót tim.
"Chị không chạy nữa." – Di Hân thì thầm, bàn tay khẽ đưa ra, nắm lấy tay Hân Dư.
"Chị sẽ ở bên em. Bên em thôi."
Hân Dư nhón chân, khẽ tựa đầu vào vai Di Hân.
Cả người Di Hân như tan ra trong cảm giác ấm áp, dịu dàng.
Không còn ghen tuông, không còn căng thẳng, chỉ còn cảm giác thuộc về nhau, bình yên
Di Hân cúi đầu, chạm trán lên trán Hân Dư:
"Chị... được không?" – giọng trìu mến.
Hân Dư cười, gật đầu.
Di Hân khẽ hôn trán cô bé, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ truyền hết cảm xúc bấy lâu.
Cả hai đứng giữa phố Giang Thành, dưới ánh đèn neon, nhịp tim hòa vào nhau, vừa căng mờ, vừa ngọt ngào, vừa chữa lành.
Hân Dư khẽ cười, nhón chân hôn lại trán chị, như nói:
"Em đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi."
Di Hân nhắm mắt, cảm nhận rõ:
Tình yêu không phân biệt tuổi tác, chỉ cần hai trái tim đủ can đảm đến bên nhau.
Đêm Giang Thành rực rỡ.
Những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh đèn lung linh xuống dòng sông, cây cầu lấp lánh ánh vàng.
Gió se lạnh thổi qua, mang theo hương trà xanh từ quán ven đường, mùi bánh mì nướng từ tiệm đối diện, hòa cùng tiếng nhạc trầm lắng từ cửa kính café.
Hân Dư và Di Hân đi bộ bên nhau, tay trong tay, nhưng không nói gì.
Khoảng cách gần đến mức cảm nhận được nhịp tim của nhau, hơi thở của nhau, nhưng vẫn giữ chút dè dặt, tạo nên cảm giác căng mờ đầy hấp dẫn.
"Chị..." – Hân Dư nhẹ giọng, nhìn lên ánh đèn phản chiếu trong mắt Di Hân. – "Em không nghĩ cuối cùng mình sẽ... đứng ở đây, bên chị như thế này."
Di Hân mỉm cười, nhưng mắt ánh lên tia lo lắng:
"Chị cũng vậy... Chị đã sợ quá lâu, sợ mình sẽ mất kiểm soát cảm xúc, sợ em sẽ không đồng ý... nhưng giờ thì... không còn sợ nữa."
Hân Dư nhón chân, đặt tay lên má chị, khẽ cười:
"Vậy bây giờ... chị có muốn em thật gần không?"
Di Hân khẽ thở, nhìn quanh Giang Thành rực rỡ, rồi nghiêng đầu, áp môi lên trán cô bé:
"Có. Chị muốn... gần em mãi."
Một nụ hôn nhẹ, ấm áp, nhưng đủ để nhịp tim hai người hòa vào nhau, hòa vào ánh đèn, hòa vào Giang Thành đêm ấy.
Cả thành phố như trở thành một bức tranh lãng mạn, lung linh, dịu dàng, nhưng vẫn giữ chút hồi hộp.
Hân Dư hơi rụt tay, rồi lại đưa tay nắm chặt tay Di Hân.
"Chị... vẫn sẽ ghen chứ?" – cô bé nửa đùa nửa thật, ánh mắt long lanh.
Di Hân cười khẽ, áp trán vào trán Hân Dư:
"Chị vẫn ghen. Ghen vì... em là của chị, chỉ của chị thôi."
Hân Dư cười, mắt sáng rực, cảm giác vừa vui vừa an toàn: người mình yêu vừa gần, vừa ghen, vừa thừa nhận.
Hai người tiếp tục đi dọc theo bờ sông, ánh đèn neon phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những dải sáng lung linh như vệt sao rơi.
Họ nắm tay nhau, không cần nói lời nào, nhưng mọi thứ đều được truyền đạt qua từng nhịp tim, từng ánh mắt, từng hơi thở gần nhau.
Di Hân cúi đầu, khẽ nói:
"Chị... sẽ không để ai xen vào nữa. Không phải Lưu Vũ, không ai hết. Chị chỉ có em."
Hân Dư nhắm mắt, dựa vào vai chị:
"Em cũng vậy. Chỉ muốn... bên chị thôi."
Cả hai lặng im một lúc, lắng nghe tiếng nước chảy, tiếng xe điện trôi xa, ánh đèn chiếu lên gương mặt nhau.
Giang Thành đêm ấy, lung linh, hiện đại, nhưng trong vòng tay họ, chỉ còn hai trái tim hòa vào nhau — căng mờ nhưng ngọt ngào, loạn nhịp nhưng bình yên.
Đêm dần sâu.
Hân Dư – Di Hân đứng trên cây cầu bắc qua sông, tay trong tay, nhìn thành phố ánh đèn lấp lánh.
Chị nắm tay cô bé, khẽ nói:
"Chúng ta... sẽ cùng nhau bước tiếp, dù bất cứ gì xảy ra."
Hân Dư cười, áp mặt vào vai chị:
"Em tin... chị. Và em... yêu chị."
Di Hân khẽ nhắm mắt, nụ cười tràn đầy hạnh phúc và sự nhận ra: Cuối cùng, họ đã thừa nhận tình yêu, giữa Giang Thành hiện đại, giữa ánh đèn lấp lánh, giữa gió lạnh và hương trà ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store