Chương 6 Anh Và Cậu chính thức gặp nhau!
Bà con đọc thấy lệch tuổi ở đâu tag mị vào nhà..... Viết nhiều quá hoa mắt tìm ko ra .
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ với chương 6 hơn 3k500 chữ.
(@´ー')ノ゙(@´ー')ノ゙(@´ー')ノ゙(@´ー')ノ゙(@´ー')ノ゙
--------
*****
Trùng Khánh- Trung Quốc- Cô Nhi Viện mà Tiêu Chiến đang ở.
Thời gian trôi qua, ba tháng sau kể từ khi vụ thảm sát ở gia tộc Falco đã diễn ra.
Reng'~~~~~~~
- alo, hiệu trưởng cô nhi vện Hi vọng nghe!
-Sao ? Tuần sau bên các ông sẽ dẫn một đứa trẻ đến cô nhi viện, à ok, tôi biết phải làm sao mà.
Cúp điện thoại, hiệu trưởng thở dài nhớ lại cuộc điện thoại hồi nãy.
Một đứa trẻ mười hai tuổi, con lai giữa Ý và Trung, bí mật thân thế không được hỏi, chỉ cần nuôi nó. Cô nhi viện sẽ được tài trợ một số tiền khá lớn , nghe qua thì số tiền ấy đủ mua gấp năm lần cô nhi viện của ông.
Hiệu trưởng cảm thán.
- cha mẹ đứa trẻ thật lạ, có tiền như thế , lại mang con đến cô nhi viện. Mà thôi bất quá đúng là cô nhi viện cần số tiền này. Ý .........
Hiệu trưởng đột nhiên nghĩ ra gì đấy. Đứng dậy rời đi. Nơi ông đến là phòng của Tiêu Chiến.
* cốc cốc*
- hiệu trưởng?
Đang làm bài thì tay dừng lại, Tiêu Chiến lễ phép chào hỏi.
- ta có làm phiền con không?
Anh nhìn hiệu trưởng lắc đầu.
- thế hôm nay nghĩ học sớm đi, ra ngoài ta và con ngắm sao trò chuyện .
Tiêu Chiến, anh suy nghĩ một chút, hiệu trưởng ở kế bên làm nũng. Anh run run dùng chân nhỏ của mình đá đít hiệu trưởng ra khỏi phòng.
Mặc cho ai đó khóc lóc.
Thu xếp xong, anh đi ra thì phát hiện hiệu trưởng đang ngủ gà ngủ gật trên hàng ghế đá.
Đầu anh đầy hắc tuyến, cơ mặt giật giật.....
- cái người này, gọi mình ra ngắm sao , thế mà dám ngủ gật.
Quay đầu trở lại phòng , Tiêu Chiến, anh đi lấy một tấm chăn lớn ra đắp cho hiệu trưởng. Bản thân thì ngồi xuống bên cạnh ông.
Ngước lên trời đêm ngắm những vì sao sáng, bản thân vì thế mà mỉm cười. Nụ cười rất ngọt ngào.
* vù~~~~*
Run người quay sang bên cạnh , anh phát hiện hiệu trưởng đã tỉnh từ lúc nào. Và đang nhìn anh bằng ánh mắt xấu xa.- ngài nhìn con làm gì?- con cười hả?- không có.- có mà.- không!- cái thằng xấu xa không đáng yêu.- ngài già rồi, ngủ sớm đi kẻo hư thận đó.- cái thằng này ngon!Hiệu trưởng đưa tay kẹp đầu anh, xoa xoa rối tung đầu của anh.- ấy ấy, bỏ con ra.- này Tiêu Chiến!Đột nhiên dừng hành động, hiệu trưởng nghiêm túc muốn hỏi anh việc gì đó- ???- sao con không kết bạn?- phiền.- con chán thế. Ta nói con nghe, tuần sau có một thiên thần lai chuyển đến đây, con nhớ chăm sóc em thiên thần nha, thằng bé xinh đẹp lắm ấy.- liên quan gì đến con?Gương mặt anh nhìn hiệu trưởng đầy hờ hững với việc mà ông nói. Hiệu trưởng giật giật khuôn miệng mắng yêu anh.- ừ, để rồi xem, con lúc đó đừng như keo dính chuột bám dính thằng bé nha.- không hề.~~~~~~Một tuần sau.......Cái ngày mà anh và cậu được số phận an bài đến bên cạnh nhau. Ngày hôm ấy đặc biệt trời mưa rất to.Ở hai địa điểm khác nhau, anh và cậu đang chìm mình vào mỹ cảnh của mưa.Dù rằng cả anh lẫn cậu đều bị bỏ rơi vào một ngày mưa,dù rằng cả hai không có tình yêu từ cha mẹ ruột ,nhưng không vì thế mà cả hai ghét trời mưa.Từ khi biết nhận thức anh và cậu đều bị cuốn hút bởi trời mưa và cái lạnh buốt tê tái toát ra từ những giọt mưa rơi từ trên trời cao kia .Nếu so với trời tuyết thì cái lạnh của trời mưa chưa đáng gì, nhưng anh lẫn cậu đều chẳng thấy mùa tuyết lạnh một chút nào, nó chỉ làm tâm ai đó vô cùng trống trải như mảng trắng nhức mắt .Cơn mưa năm nay với anh và với cậu đều là xinh đẹp và cuốn hút vô cùng .Bởi vì cơn mưa năm nay đã thay bánh xe số phận đưa cậu và anh từ hai nơi khác nhau đến bên cạnh nhau.5/8/2007 -17:00 PM
*Rào *- mưa rất to chưa có lúc nào là có dấu hiệu sẽ dừng lại,mà tại căn phòng của anh,anh đang đứng vui vẻ tự thưởng một mình với làn nước mưa xuyên qua tay,mát lạnh xuyên thủng qua trái tim trống trải của mình .- Tiêu Chiến!Một người bạn đồng niên chạy tới gọi anh. Tiêu Chiến ,anh quay qua nhìn theo hướng người đang nói thì phát hiện bạn đồng niên, cùng phòng có tên Vu Bân đang chạy như tên lửa.- chầm chậm kẻo té.* két*Vu Bân nghe bạn mình cười ôn hòa nói ra lời quan tâm người xung quanh thì há mỏ, mở to mắt mà thắng gấp.- cậu.... Cậu.....cậu....Sự việc diễn ra đáng sợ đến bạn đồng niên Vu Bân phải nói lắp.- hít sâu vào, thở ra, rồi nói đi, có chuyện gì?- cậu đáng sợ quá!Vu Bân vay quanh anh một vòng mà quên mất mình đến tìm anh là vì chuyển lời cho hiệu trưởng.- Vu Bân!- hả?- cậu tới gọi mình là có chuyện gì?Hai tay bạn đồng niên tên Vu Bân đánh vào nhau , ánh mắt phát sáng ...- cậu xem, cậu xem, bị cậu dọa sợ quên mất cả việc chính.- hiệu trưởng bảo mình qua gọi cậu đến văn phòng , để lát nữa đón thiên thần của cậu.- thiên thần của mình?Ánh mắt toát ra lãnh ý nồng đậm. Khoé môi còn bất giác cong ,độ cong tuy mỏng manh dễ tan biến nhưng không khó phát hiện anh đang cười.Dù nụ cười chẳng mấy mang hương vị đẹp,lại thêm bồi một câu làm Vu Bân đứng kế bên, càng chắc chắn rằng đó là nụ cười khinh bỉ chẳng hề tin tưởng vào những lời nói của hiệu trưởng tôn kính .- ok, mình biết rồi cám ơn cậu.Từ biệt Vu Bân, Tiêu Chiến đi đến phòng hiệu trưởng, lễ phép gõ cửa trước khi đi vào.- vào đi.- ngài cho gọi con.Tiêu Chiến lễ phép chào hỏi, anh một thân từ trên đỉnh đầu xuống chân đều là một màu đen, nhìn qua thật chán ngắt, i như một ông cụ non.May sao vớt vát được gương mặt xinh đẹp và thần thái lạnh lùng xa cách.- sao ăn mặc gì đen từ đầu đến chân vậy A Chiến của ta, con chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà?- hiệu trưởng!- ờ quên, vào đây ngồi.Hiệu trưởng chỉ ngay cái ghế bên cạnh ông. Và anh ngoan ngoãn đi vào ngồi như chỉ định.- aigo , con trai ơi là con trai. Con cười một cái xem. Con xinh đẹp thế kia, không cười thật tiếc. Con cười lên bảo đảm đẹp mắt lắm luôn.Vừa than vừa xoa đầu anh. Cái xoa rất ấm áp. Tựa như người cha xoa đầu con trai.- hiệu trưởng?- ừ nghe....- mải miết xoa đầu quên mất việc quan trọng.- con mười sáu rồi, không còn là con nít nữa, đừng xoa đầu con.- hahaha. Mười sáu chứ có phải hai mươi sáu đâu. Huống hồ tuổi thành niên con còn chưa qua thì vẫn còn bé lắm con trai à.Di chuyển tay từ đầu xuống mặt anh, sau đó thì ra sức bẹo má.Tiêu chiến, anh thừa nhận anh thua rồi, với người đàn ông mặt dày này, anh đấu không lại.Cuối cùng chỉ biết bất lực hừ một cái.- con trai à, con dù cố tỏ ra lạnh lùng,nhưng con vẫn là rất đáng yêu .- haizzzz-thở dài, anh không phải không hiểu,không phải không yêu và kính trọng hiệu trưởng. Nhưng vì người đàn ông này đối với anh quá tốt nên sợ nếu quá thân thiết ,có một ngày bừng tĩnh tất cả cũng chỉ là một giấc mộng ,như thế nỗi đau khi mộng tàn vô cùng lớn ,càng yêu quý lại càng sợ .Và vì luôn ở một mình nên bản thân anh không hiểu vui hay buồn sẽ có khuôn mặt như thế nào, nên tất cả hiện hữu trên mặt anh chỉ là : vô hồn đến lạnh lùng.- à , cậu bé ta nói sắp đến rồi. Hi vọng hai đứa sẽ làm bạn tốt. Cậu bé thiên thần có thể giúp con cười nhiều hơn.Anh thầm nghĩ anh cười và vui vẻ cần thiết sao ,anh không hiểu sao hiệu trưởng cứ luôn hi vọng như thế?Anh tôn trọng hiệu trưởng nhưng cũng không hề khiến anh hiểu ra vui vẻ là gì,cũng chẳng khiến anh biết cười, thì làm sao một kẻ lạ có thể khiến anh thay đổi chứ?Đây chính là chuyện không thể nào.Nhưng là lúc anh nghĩ không thể nào, thì quả thật đã xảy ra.* cốc cốc*- phòng hiệu trưởng lại vang lên tiếg gõ cửa- tới rồi- hiệu trưởng cực kỳ vui.- mời vào.Cánh cửa mở ra, đi đầu chính là lão Lý, và phía sau đương nhiên là Vương Nhất Bác.- xin chào hiệu trưởng, tôi là lão Lý, người đã gọi ông tuần trước, còn đây là thiếu gia của chúng tôi.Vào lúc anh nghĩ không thể nào , quả thật đã xảy ra. Anh nhìn rất kỹ cậu,mà không thể dứt ra.Một thân trắng lạnh lẽo mà xinh đẹp, tựa thiên thần cũng như ác ma.Thật không giống bất cứ ai. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong vắt nhưng lãnh khốc ấy,nó hoàn toàn có thể khơi lên tất cả mọi cảm xúc đang ngủ yên trong anh .~~~~~Khoảnh khắc khi cả hai chạm mặt đối phương liền không hẹn nhìn nhau .Cậu nhìn anh cười khinh miệt nhưng là không hề có sát ý .Riêng anh nhìn cậu là một dạng chấn động vì vẻ đẹp thoát tục trước mắt.Xinh đẹp ,tao nhã , thêm nụ cười trầm ổn nhẹ nhàng thoáng hiện lên môi đỏ mà chính vị chủ nhân cũng không nhận ra .Anh liền vì cậu mà bị thu hút,vì cậu mở lòng,để cậu cứ thế chậm rãi đi vào lòng anh.
Cậu cũng từ cười khinh miệt sự ngốc nghếch của anh,nhưng lại không hiểu khi nào thì một tên ngốc như anh cứ thế chiếm trọn cả đầu óc của cậu.Cậu cường đại,cậu rất khát máu .Nhưng vì anh cậu nguyện cả đời núp sau lưng để anh bảo vệ,vì anh cậu cười thật tâm,mở lòng ra nhiều hơn một chút.Cậu duy nhất cũng chỉ vì anh mà mở lòng .Cũng vì anh sẵn sàng lần nữa vấy bẩn tay cùng linh hồn của bản thân,sẵn sàng vì anh mà đi xuống địa ngục .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store