có không giữ mất đừng tìm
nguyễn cao sơn thạch x lê trường sơn
"bất ngờ em nói chia tay,
dù lúc tôi đang yêu em đắm say."
trong những năm thanh xuân rực rỡ, nguyễn cao sơn thạch đã có vô vàn những hoài bão. là một cậu sinh viên đại học luôn hướng tới sự thành công, hắn gặt hái được biết bao quả ngọt, và đương nhiên có được điều này thì phải mất đi điều kia.
- "sơn à, anh thấy mình cần tập trung vào việc học của mình, em cũng vậy...
...mong rằng em sẽ gặp một người có thể bên em lâu hơn một chút, nhé?"
hồi đấy hắn nói tập trung cho việc học là học thật, chứ không phải mấy cái việc học mét sáu đeo kính môi chúm chím như mấy ông trên mạng kể.
lúc đấy sơn thạch không nhận được bất kì lời phản hồi nào từ trường sơn, kể cả khi họ đã yêu nhau suốt ba năm đại học ròng rã. mỗi ngày, luôn có một nguyễn cao sơn thạch đứng dưới cổng nhà anh cùng hai chiếc mũ bảo hiểm trên tay. mỗi buổi trưa, luôn có một hộp cơm cùng tờ giấy nhớ do hắn mua rồi gửi lại bạn bè. trong suốt ba năm ấy, sơn thạch là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của trường sơn. hắn bước vào những thói quen của anh một cách thầm lặng, chẳng mấy hồi mà đã ngồi chễm chệ trong đó.
nên khi thấy anh với thái độ bất cần sau lời chia tay, đúng là sơn thạch có chút chạnh lòng.
sau ngày hôm ấy, cả hai biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của nhau. để nói rằng sơn thạch không là nói điêu, hắn đã thực sự rất nhớ anh. nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua, hắn dần dần bước tiếp và bỏ lại mối tình đầu của mình trong một góc nào đó của tiềm thức. hắn đã từng cho rằng hành động của mình mang đậm chất nhân vật chính, vô cùng sáng suốt và nên được viết thành sách truyền cảm hứng ngay bây giờ.
nhưng sự thật là hắn hối hận vãi cả chưởng.
chắc hắn sẽ không hối hận đến thế nếu người dọn vào căn hộ ngay bên cạnh hắn không phải bóng hình mà hắn đã cất trong tim gần mười năm nay. tự nhiên một ngày đẹp trời mây xanh nắng vàng, khi hắn đang định vác cái xác ế chỏng chơ ra đường để chạy bộ, đồng thời hi vọng sẽ kiếm được một người ưng mắt để làm quen thì một gương mặt thân quen liền khiến hắn để ý. nơi hành lang chung cư, một chàng trai đang đứng dựa vào tường, tay cầm chiếc điện thoại bấm bấm, bên cạnh là vài thùng đồ to tướng.
- "what the fuck..?!"
hắn thốt lên. tuy giọng nói nhỏ nhưng không gian yên lặng đã làm nổi bật lên câu nói của hắn. người con trai ấy ngước mắt lên nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình thì rất bình tĩnh mà làm lơ, coi như hắn là vô hình.
ủa không nhớ mình thật hả ta?
cả ngày hôm ấy thạch làm việc như người trên mây. học sinh hôm nay thấy được thầy lý của mình ngoài giờ học thì cứ chao đảo, mấy em gọi mãi không nghe, thi thoảng lại nhìn ra cửa sổ rồi thở dài. bọn thanh niên cuối cấp mà, chúng rất tò mò, hở ra là hỏi xem thầy bị làm sao.
- "sao thầy hôm nay buồn thế?" một đứa con trai mặc đồng phục nhưng trông lạ hoắc hỏi hắn.
- "thầy không sao-.. ủa em có phải học sinh tôi đâu? sao qua đây?"
- "em là người yêu bạn này nè." đứa con trai ấy chỉ sang bạn nữ sinh đang đứng bên cạnh, nói với giọng không thể tự hào hơn. bạn gái ngại ngùng che mặt đi, nhưng hắn vẫn thấy được ý cười trong đôi mắt.
hình ảnh này lại làm hắn rơi vào trầm tư. bỗng hắn thấy tình huống này sao mà quen quá, giống hắn và anh quá. sơn thạch đã từng tưởng rằng hắn quên lúc ấy là sẽ quên luôn, nhưng đâu biết rằng đến tận mười năm sau cái sự day dứt ấy vẫn còn hiện hữu. sơn thạch như bị đánh úp bởi cả ngàn kí ức tươi đẹp của thanh xuân, một thời cả hai thật hồn nhiên và hạnh phúc.
nếu để nói giờ hắn có hạnh phúc không thì có chứ, nhưng chỉ là hắn vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu hàng ngày.
cảm xúc tệ hại này vẫn đeo bám thạch cả tuần liền, nhất là khi hắn không chạm mặt người kia một lần nào dù cho hai người ở ngay kế nhà nhau.
ding dong.
trường sơn mở cánh cửa ra, mái đầu chưa khô vẫn còn đang treo chiếc khăn tắm. mở cửa ra, trước mặt anh là sơn thạch cùng nụ cười nhăn nhăn nhở nhở đến đáng ghét.
- "anh là ai?" trường sơn nhướng mày.
- "à, tôi là hàng xóm của cậu, qua đây đưa cho cậu cái này nè." rồi tay sơn thạch xoè ra một bịch bánh quy nho nhỏ đầy màu sắc, gương mặt cười híp cả mắt lại.
trường sơn khó hiểu nhìn hắn, cầm bịch bánh lên, rồi lại đặt xuống lại.
- "tôi đâu có quen anh đâu? thôi anh về đi, tôi không nhận đâu."
- "haiz sao lại thế, trước lạ sau quen thôi. tôi là thế rồi, ai mới chuyển đến tôi cũng tặng bánh hết mà."
nói dối không chớp mắt.
trường sơn mím môi. anh đã không định nhận rồi nhưng chàng trai đối diện cứ dúi bịch bánh vào tay anh, làm anh có chút ngại. cuối cùng, anh đành phải nhận lấy, quăng ra một câu cảm ơn hời hợt rồi đóng sầm cửa lại, để lại một sơn thạch đứng chôn chân ở ngoài.
- "không nhớ mình thật rồi.."
•
"thế rồi em mất tăm hơi
mặc xác tôi đây này lòng chơi vơi."
theo như những gì sơn thạch nghe, đọc, nói, viết, nói chung là đủ bốn kĩ năng ielts thì trường sơn hiện tại đang là chủ tiệm bánh ngay đối diện chung cư. thạch thấy ông trời thực sự đang mỉm cười với hắn khi mọi thứ đều rất suôn sẻ, thiên thần địa lợi nhân hòa.
trừ việc trường sơn chẳng bao giờ thèm nói chuyện với hắn.
mà dạo này trường sơn thấy đời đen như chó. đang sống yên sống lành, chẳng hiểu thằng người yêu cũ mình bi lụy suốt mấy năm trời lại thù lù bản mặt ra ngay nhà kế bên. cũng không thể giải thích được tại sao hắn hôm nào cũng ghé tiệm bánh sớm nhất, làm nguyên ngày mất hứng. anh đã sợ rằng khi gặp lại hắn, đâu đó trong trái tim sẽ lại với thức rung lên, khiến em chìm vào nỗi buồn kinh khủng ấy một lần nữa. nhưng may mắn làm sao, anh nhận ra rằng phản ứng duy nhất của anh bây giờ khi nhìn thấy hắn chỉ là khóe môi giật giật như muốn chửi.
và anh là lê trường sơn, nên anh muốn chửi là chửi thôi.
giống như hôm nay vậy. bình thường cửa tiệm sẽ mở cả ngày, một tiếng đầu buổi sáng sẽ là anh trông, những ca còn lại giao cho nhân viên. vậy nên lúc nào con mèo lười này cũng phải lết xuống giường từ khi mặt trời mới chỉ ló dạng. sau vài tiếng chuẩn bị, một phần vì công việc ở cửa tiệm, một phần vì anh điệu ơi là điệu, trường sơn mới bắt đầu một ngày mới.
đã buồn ngủ thì chớ, hôm qua có nhà nào đấy cứ bật nhạc xập xình xập xình, thế là con mèo hôm nay lại lại với cả gấu trúc. anh lười nhác ngáp dài, mở mắt ra đã thấy người cũ bước vào tiệm.
- "bé ơi, cho anh mua-.."
- "nè ha, tui khó chịu mấy ngày nay rồi nha! nghĩ sao mà chẳng quen chẳng biết mà cứ bé bé gì ở đây!"
- "ơ, anh chỉ muốn-.."
- "muốn gọi bé thì kiếm chó mà nuôi. làm ơn mua bánh mà không nói chuyện lịch sự được thì về cạp đất mà ăn sáng ha!"
hên cho trường sơn khi lúc đó mới là 6 giờ sáng, chứ anh mà bị khách khác nghe thấy thì chắc dẹp tiệm quá.
sơn thạch bị chửi thì chẳng tức mà chỉ xanh lét mặt. trong trí nhớ của hắn, đúng là mỏ trường sơn có hơi tía lia chút xíu, nhưng hắn cưng nựng xíu là ngoan ngay, vậy mà giờ..
- "có tình yêu nó khác hẳn.." hắn thở dài, nhớ em bé của hắn quá. mà giờ chẳng còn là em bé của hắn nữa cơ. chắc chắn nếu hôm nay không phải dạy năm ca trên trường thì hắn đã nằm nhà vừa xem phim vừa gặm nhấm nỗi buồn rồi.
- "ba mươi hai ngàn, trả thẻ hay tiền mặt?" trường sơn sau khi bình tĩnh lại thì cũng hơi hối hận. đã lỡ diễn cái nét người dưng rồi, đối xử như thế chẳng khác gì quát vào mặt người lạ, có hơi bất lịch sự thật.
là một công dân văn minh, cùng với sự áy náy từ vị trí của một chủ doanh nghiệp, trường sơn đành lặng lẽ thả một cái bánh quy vào túi đồ của hắn, coi như là quà xin lỗi. thôi lỗ tí cũng không sao, khách hàng là thượng đế mà.
trong cả một buổi sáng, các em học sinh có cảm giác như một đám mây đen đang dội nước xối xả lên đầu thầy dạy lý. lúc giảng bài thì vẫn nghiêm túc lắm, chuyên nghiệp lắm, mà đến khi chuông vừa reo là các em lại thấy mặt thầy xị ra, da sắp chuyển xanh tới nơi. đến trưa, vừa đặt người ngồi xuống ghế, hắn liền nhận được một câu hỏi đầy tính tò mò của thầy thể dục duy thuận.
- "tôi thấy mấy nay thầy lạ lắm nha, thất tình hả..?"
sao ổng biết hay vậy ta?
hắn chỉ cười cho qua chuyện rồi phẩy phẩy tay, coi như duy thuận chưa hề nói gì. thuận càng nhìn càng nghi, đang định hỏi thêm câu nữa thì..
- "ê kể tôi nghe đi, hứa-.."
- "aaa anh thuận ơi! thành công rồi!"
từ gương mặt ỉu xìu ấy, hắn bỗng vui vẻ lạ thường, la lên như trúng sổ số. hắn cười tươi, tay đập vào bàn, nhìn lại gói bánh, rồi lại đập vào bàn, cười thành tiếng. mặc kệ những ánh mắt phán xét xung quanh, sơn thạch cứ ăn mừng một mình. đơn giản vì hắn đã nhìn thấy chiếc bánh quy kì lạ nằm trong túi của mình.
một cái bánh quy cacao bé tẹo với vài vụn bánh oreo trên đó, nằm trong một chiếc gói nhựa in logo tiệm bánh của anh. hắn cầm chiếc bánh lên, nâng niu nó trong tay mình, rạng rỡ hôn lên chiếc bánh.
- "ờm.. anh thấy cậu có hơi.. phải nói sao nhỉ? ờ thôi, không có gì đâu."
giờ cái bánh quy này đang là thứ đáng quý hơn bất kể điều gì đã từng hiện hữu. vừa nhìn chiếc bánh, hắn vừa thầm nghĩ:
- "chắc chắn đây là dấu hiệu rồi, em sắp có bé em về rồi.."
vậy là chiều hôm ấy có một giáo viên từ ủ rũ thành tươi roi rói vì một chiếc bánh, và cũng có một cậu chủ tiệm băn khoăn vu vơ về chiếc bánh đó. nếu sơn nghe được những suy nghĩ của thạch, chắc chắn anh sẽ gõ đầu đầu thạch rồi chửi hắn ảo tưởng.
nhưng hắn biết mình đang nghĩ gì. với một kinh nghiệm lòng vòng quanh tiệm bánh của anh cả chục lần mỗi ngày, hắn biết tất cả các loại bánh của quán. trong vô thức, bỏ qua tất cả các loại bánh quy, anh đã chọn cho hắn chiếc bánh oreo,
vì từ trước tới giờ, oreo luôn là vị yêu thích của hắn.
- "chắc hôm sau phải đuổi thôi, làm chẳng được bao nhiêu mà lỗ cái bánh rồi."
•
"tất nhiên là khi chia tay
ai cũng buồn, nhiều ngày trôi nằm ôm gối."
trường sơn lau đi vết bột mì dính trên mặt, xong lại theo thói quen trống cằm vào bàn tay. dạo này chàng hoàng tử nhà kế bên sao mà kiên trì quá, đi đâu cũng gặp. mỗi buổi sáng, sơn thạch luôn là vị khách đầu tiên của tiệm bánh. đến chiều tối, người thì dọn rác cho tiệm cũng là hắn, mặc dù anh chẳng trả cho hắn cắt bạc nào hết.
- "làm nghề gì mà rảnh dữ vậy?"
- "làm việc cho người đẹp."
trường sơn bắt đầu phát điên khi mọi ngày đều phải diễn nét giả ngơ như chẳng quen thạch, trong khi những kỉ niệm của hai người vẫn chạy đều đều trong đầu anh mỗi khi hắn ở trong tầm mắt. anh không muốn thừa nhận, nhưng nếu cứ đà này mà tiếp tục, anh sẽ lại rơi vào lưới tình của hắn mất.
anh biết, bạn bè anh biết, cả thế giới đều biết rằng việc anh quay lại với sơn thạch là một điềm chẳng có gì lành. anh cũng biết rằng mình đã vật vã đến nhường nào khi chia tay, ấy vậy mà người kia sao mà buông xuôi nhanh quá. nhiều lúc nghĩ lại, tim sơn lại nhói lên, chẳng phải vì anh tiếc cho một mối tình, mà anh tự hỏi rằng cớ sao hình ảnh của anh lại có thể dễ dàng phai phôi đến thế.
tại sao anh lại nhạt nhòa trong tâm trí của người anh coi là cả thế giới nhỉ?
chính cuộc tình ngắn ngủi này là khởi đầu của những suy nghĩ có phần tự ti trong trường sơn. anh vô thức cho rằng mình không xứng đáng với một tình yêu mãnh liệt, anh sẽ chỉ là một làng gió đến rồi lại đi, không vấn vương chút tình cảm nào. sơn dần làm quen với suy nghĩ đó, bình thường hóa nó, và coi nó như một phần của mình. nhưng thi thoảng, khi suy nghĩ ấy được khơi gợi lên, tâm trạng của anh cũng vì vậy mà trùng xuống.
giữa thời khắc của mùa xuân, khi thời tiết dần ấm lên, những chiếc áo khoác được cất đi để nhường chỗ cho vài chiếc áo phông, đó cũng là sinh nhật của sơn. nói vậy thôi chứ anh coi sinh nhật chỉ là một ngày đặc biệt như cuối tuần, vì đơn giản rằng anh chẳng còn ăn mừng vào sinh nhật nữa. ngày trước, khi anh vẫn còn mang danh nghĩa "người yêu sơn thạch", hắn sẽ luôn là người khuấy động cuộc sống tẻ nhạt của anh.
- "chúc mừng sinh nhật lê trường sơn! happy birthday to you, happy birthday to you.."
đã từng có một sơn thạch yêu sinh nhật của anh. những người bạn đến tham dự toàn là bạn của hắn, đến tận bây giờ bạn thân của anh cũng được biết qua hắn.
vậy nên khi hắn rời đi, sinh nhật của trường sơn cũng rời đi. chẳng còn những tấm ảnh đẹp, chẳng còn những bài ca hay, chẳng còn một sinh nhật linh đình của anh. trường sơn từng cố gắng duy trì niềm vui của anh mà không dựa dẫm vào hắn, nhưng đến cuối anh lại bỏ cuộc. sơn thạch như cầu vồng vậy, đến với một gam màu sặc sỡ, thoáng chốc đã biến mất, để lại một bầu trời trống vắng và buồn tẻ.
kêu trường sơn hèn cũng được, chứ anh tránh mặt hắn gần nửa tháng rồi. anh chuyển từ trực sáng chiều thành trực buổi trưa, thi thoảng xuống kiểm tra thôi chứ chẳng còn đứng cố định dưới tiệm nữa. anh cũng tránh luôn thời gian hắn ra khỏi nhà hay đi về nhà, anh tránh như cách ly xã hội luôn.
điều này làm cho sơn thạch vừa hoang mang vừa bực bội. rốt cuộc hắn đã làm gì sai cơ chứ?
- "alo, khoa đến sớm mở tiệm hộ anh nhé. hôm nay anh hơi mệt.."
- "ok sếp ơi, để em với sơn mở tiệm cho, sếp cứ nghỉ đi nhá, à với cả.. chúc mừng sinh nhật sếp!"
trường sơn mỉm cười.
- "cảm ơn khoa."
ngày này rồi cũng đến. do không muốn nhìn thấy gương mặt ấy vào sinh nhật, anh định bụng sẽ thưởng cho bản thân bằng một điều gì đó khác biệt so với mọi ngày. ấy vậy mà nằm nghĩ mãi vẫn không biết nên làm gì, anh đành lết cái thân xuống giường trước đã.
đến tận trưa, sau khi nấu xong bữa trưa và thử làm bánh công thức mới, anh chợt nhận ra mình đã hết việc để làm. bỗng một chiếc thùng các tông làm anh chú ý. gần đây, sơn thạc rất hay gửi quà cho anh. kể cả lúc không có ở tiệm, hắn vẫn sẽ gửi ở quầy rồi rời đi. nào là gấu bông, móc khóa, nguyên một bộ dụng cụ làm bánh mới toanh và ti tỉ thứ khác, anh điều vứt chúng vào một chiếc thùng ở góc nhà và chẳng bao giờ đụng vào.
- "haiz, để xem trong này có gì nào.."
chiếc hộp nho nhỏ chứa hết thứ này đến thứ nói được trường sơn kéo ra giữa nhà. bên trong quả thật có rất nhiều đồ, cả rẻ cả đắt đều có đủ. anh lấy hết chúng ra, đồ rẻ thì lấy ra dùng, đồ đắt thì cất vào một bên có dịp sẽ trả lại. riêng chỉ có bộ dụng cụ làm bánh mới tinh ấy thì anh không thể cưỡng lại, đành nhắm mắt nhắm mũi khui từng cái ra. trong lúc lục tung sống đồ đó lên, anh phát hiện một tấm ảnh rơi ra.
- "gì nữa đây trời..?"
đó là một tấm ảnh về anh. người chụp có vẻ đang đứng ở bên ngoài tiệm, nhìn qua cửa kính mà chụp ra bức này. hình như sơn đang dọn đồ ra thì phải, vài tia nắng sớm xuyên qua kẽ lá mà lên lỏi vào trong, chiếu vào gương mặt tập trung của anh lúc ấy. bức ảnh này thực sự rất đẹp, nó khiến ảnh chợt cười tủm tỉm. nhưng chưa vui được bao lâu, hiện thực lại kéo anh về.
hồi mới để ý thì ai chả ngọt ngào.
lăn qua lăn lại cũng đã gần đến khuya, sinh nhật của anh sắp qua rồi. trường sơn ngồi lên giường, hướng ra cửa sổ để ngắm nhìn bầu trời đêm. lòng anh rối bời, mà anh thậm chí chẳng biết mình rối bời điều gì nữa. nó chỉ là một cảm giác bứt rứt nhưng không rõ ràng, khiến anh mệt mỏi.
mười giờ đêm, chuông cửa bỗng reo lên.
- "khoa hả, sao về muộn thế? em với sơn đã ăn gì chưa, hay ở lại đây ăn mì gói với anh nè-.."
ngỡ rằng trước mắt mình sẽ là cậu nhân viên thu ngân, nhưng hiện giờ người đối diện anh là sơn thạch, người mà anh không muốn gặp nhất. trên tay hắn cầm một chiếc túi giấy, trên vai vẫn còn xách chiếc balo đựng sách vở, có vẻ hắn chưa về nhà đã qua đây.
- "chúc mừng sinh nhật nhé, sơn!"
nụ cười của hắn khiến cả thế giới của anh ngưng đọng. anh cứ đứng đờ ra đấy, tay chẳng thèm giơ lên đỡ lấy món quà hắn trao. khi bình tĩnh lại, anh nhận lấy cái túi rồi mở ra, bên trong là mà một chiếc bánh sinh nhật nhỏ xinh.
- "cảm ơn anh, thôi muộn rồi, anh về đi."
chưa kịp để cho hắn phản ứng, anh đã đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại, một lúc sau mở cửa ra thì hắn đã đi mất. mở chiếc bánh kem ra, bên trong là vị trà xanh cùng vài quả dâu trang trí bên trên. anh nhìn chiếc bánh một lúc lâu, ngắm nghía nó mà chẳng dám đụng vào.
- "giáo viên trường đó có kiếm được nhiêu tiền đâu mà sao cứ tặng quà hoài vậy.." nhà hắn còn là ở thuê mà, sao còn tặng quà cho anh suốt thế không biết.
anh đã tham khảo ở muôn nơi, tạo ra muôn vàn kiểu bánh độc đáo, ấy thế mà trong khoảng khắc này, chẳng một chiếc bánh nào có thể đẹp như chiếc bánh trước mặt. bỗng dưng sơn cảm thấy từ khóe mắt mình có gì đó ấm nóng chảy ra. từng giọt từng giọt một, dần dần thành hai hàng nước mắt lăn dài trên má. anh ghét cảm giác này, ghét rằng tại sao bản thân chẳng thể yêu ai khác ngoài hắn, dù cho cuộc tình này chóng vánh và trẻ con. bụng vẫn đói meo, anh chẳng quan tâm mà gục đầu xuống bàn, giãi bày hết tâm tư của mình qua những giọt lệ.
một lần nữa tiếng chuông cửa vang lên.
- "lần này là an ninh tòa nhà hay sao mà giờ đến muộn vậy." anh lầm bầm.
trước khi mở cửa, sơn đành lấy mấy tờ giấy lau gương mặt tèm lên của mình, để ai thấy bộ dạng này thì chỉ có đường chui đầu xuống đất.
mở cánh cửa ra, sơn không ngờ một lần nữa, sơn thạch lại đứng trước mặt anh. nhìn lấy hắn, anh liền lập tức đóng cửa lại, nhưng lần này sơn thạc đã kịp chặn lại, cố gắng xin anh.
- "cho anh vào đi, anh cần nói chuyện với em."
- "thằng cha điên này, đêm rồi còn nói chuyện gì nữa chứ, để mai đi."
- "anh muốn nói chuyện về chúng ta, được không em, neko?"
•
"thế nhưng người hãy nhớ rằng
có không giữ thì mất đừng tim"
để xông thẳng vào nhà con mèo đanh đá mặc kệ cho anh có ngăn cản thế nào là biết hôm nay hắn ăn gan hùm rồi. mèo nhà ta không hài lòng tí nào với con người đang khua tay khua chân trong nhà mình.
- "say hả?"
- "anh không, anh tỉnh mà. nghe anh nói đi neko."
sao cứ gọi biệt danh hồi còn yêu nhau cơ chứ, trường sơn không thấy thoải mái chút nào. anh như ngồi trên đống lửa mỗi khi chạm mắt sơn thạch. anh đang cố dùng lý trí của mình, nhưng bên trong anh đang có một trái tim đập loạn nhịp.
- "có gì thì nói luôn đi."
- "anh không muốn làm bạn của em nữa."
chỉ vậy thôi á hả? hắn quyết định lao như bay về đây, dùng một đống tiền mua quà cho anh, năm nỉ như muốn đứt lưỡi chỉ để nói rằng anh không xứng đáng làm bạn hắn thôi á hả?
- "vậy thôi? thế cũng được, thực ra từ đầu chúng ta cũng chẳng phải bạn."
sơn nói nhẹ như không, nhưng thực chất bên trong lại đang nghe ào ào những đợt sóng. làm gì có thể dối lòng, đã có một vài lúc anh nghĩ về anh và hắn. anh nghĩ rằng lỡ đâu cả hai có thể viết tiếp một chương cho cuốn sách đã bị bỏ bê gần một thập kỉ. nhưng vào đúng ngày sinh nhật của anh, có vẻ giấc mơ ấy đã vỡ ra đến nát vụn.
- "sơn này, à không, neko của anh,.. mình.. quay lại được không?" hắn ngập ngừng mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
đầu óc anh lại một lần nữa chìm vào cơn mộng mị, vừa vì câu nói đó vừa vì hắn biết anh còn nhớ mối tình này. anh đang không biết rằng rốt cuộc hắn đang muốn cạch mặt anh hay tỏ tình anh nữa. cũng vì thế mà anh đã trưng ra vẻ mặt vừa khó hiểu vừa nghi ngờ trước câu thổ lộ của hắn.
- "đừng giấu nữa, anh biết neko còn nhớ mà. anh biết là trước đây anh sai, anh không nghĩ tới neko. những kỉ niệm của neko anh cũng không trân trọng. lúc đó anh nghĩ vậy là tốt cho cả hai, nhưng anh sai rồi. anh xin lỗi neko.."
hắn mới chỉ nói một nửa thì thấy người trước mặt lén lau nước mắt. sợ bị phát hiện, sơn vội vàng ngẩng đầu lên nghe như chưa có chuyện gì.
- "anh muốn được ở bên neko một lần nữa, được làm những điều mà đang lẽ ra anh phải làm vào mười năm trước, có được không? có thể cho anh một cơ hội không?"
- "có vậy thôi mà mua lắm quà vậy? tôi biết thừa là anh đang bận rộn đến sáng luôn đó!" ai bảo thói quen lạch cà lạch cạch ban đêm của sơn thạch ồn quá làm chi.
trường sơn chuyển hẳn sang một chút đề khác, trên tay là thùng đựng tất cả những món quà mà hắn đã tặng, lớn nhỏ đều có đủ. hắn nhìn những món quà của mình được sắp xếp mà chẳng phải ở trong thùng rác như hắn đã nghĩ mà sướng rơn, lòng chợt nở hoa.
- "trả cho anh nè, tôi không dám nhận đâu.."
trường sơn nhìn vào chiếc thùng ấy, vội lấy ra bức ảnh của hắn và anh được đóng khung sẵn, giấu vào lòng mình. sau một hồi nghĩ ngợi, anh nhận ra rằng cơ hội không chờ đợi để anh sẵn sàng. anh đã từng nói rồi: có không giữ mất đừng tìm.
- "cho tôi.. giữ lại cái này nhé?"
là người tặng sao mà hắn không biết thứ trên tay trường sơn là gì được. hắn lộ ra nụ cười đắc thắng, phất cờ trong bụng. nhìn biểu cảm ấy khiến anh bỗng chốc hơi xấu hổ, lén quay mặt đi chỗ khác. hắn thấy rằng bản thân quả quá may mắn, tự nhủ sẽ không để anh thất vọng.
đây chẳng khác nào là một lời đồng ý, nhưng đồng thời nó vẫn chưa rõ ràng. tuy vậy, hắn sẽ không bỏ cuộc. vì hắn biết rằng trường sơn cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều khi chọn tin hắn một lần nữa.
người ta bảo "có không giữ mất đừng tìm", ấy vậy mà hắn lại may mắn tìm lại được sau khi ngu ngốc vuột mất khỏi tầm tay.
- "hay bây giờ thế này, anh sẽ giữ đống quà này đến khi nào neko chịu anh, được không?"
ý cười trong mắt thạch như một điểm chí mạng của sơn. anh nghe nhàng gật đầu, miệng chẳng mấp máy một lời nhưng thể hiện rõ sự hạnh phúc ngay trên khuôn mặt. cả hai nhìn nhau, rồi cả hai cùng cười. sơn thạch dịu dàng ôm lấy anh, tự dặn lòng phải thật kiên trì với mảnh tình duyên từng đứt đoạn.
- "anh sẽ không để neko của anh thất vọng đâu!"
- "hứa rồi đó.."
chẳng hiểu sao tự nhiên sau sinh nhật trường sơn, anh làm bánh quy oreo nhiều hơn hẳn. huỳnh sơn và anh khoa thấy khó hiểu vì điều này.
- "sao tự nhiên dạo này hai làm nhiều oreo dợ? bán cũng đắt hơn nữa, hai có marketing hả?"
- "có hứng thì làm thôi.."
ở một ngôi trường nọ, có một giáo viên vật lý cười tủm tỉm cả buổi khi tìm thấy trong túi mình có hai ba chiếc bánh quy oreo nhỏ xinh. người đống nghiệp thấy hắn có mấy biểu cảm có hơi kì lạ, liền đến hỏi thăm.
- "có gì mà vui dữ vậy, mà dạo này chú làm việc năng suất dữ. có khi năm nay được đề cử giáo viên của năm đấy!"
- "em có động lực mới anh ạ." hắn cười rất tươi, gãi gãi đầu làm nét ngại ngùng.
có không giữ mất đừng tìm, nhưng nếu tìm được rồi thì nhớ là phải giữ thật chặt, nghe rõ chưa?
music: có không giữ mất đừng tìm
artist: trúc nhân
_____
4500+ từ cho một quả plot ấy ấy. tuy nhiên, mãi tự hào làm hốc con 😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store