14; đns x dillan hoàng phan. ^ྀི(alicee_lil)
;
warning!
-chương này và cả bộ fic này hoàn toàn đều là sản phẩm của trí tưởng tượng mà ra.
-fic không cổ xúy hay xúc phạm gì đến các anh trai.
-mong độc giả đón nhận và phân biệt rõ ràng giữa tưởng tượng và hiện thực.
;
sau vòng loại livestage 4, mọi thứ trong đầu nam sơn cứ như một phòng tập bỏ quên đèn: nửa tối, nửa sáng, toàn bộ đều rối bời.
trong chuyến xe đưa về ký túc, cậu nhìn qua ô cửa mờ hơi nước thấy dillan đang ngủ gục bên vai trương thanh hà, thành viên trong dàn ekip, nhưng đôi vai đó đáng ra ngày nào cũng là đôi vai của cậu, từ hồi còn lang bạt bên hàn.
hơn một năm qua, hai người gần như dính nhau thành phản xạ. từ chuyện nhỏ xíu như chọn món ăn, đến chuyện lớn như nhờ dịch cả chục câu mấy ông anh nói liến thoắng. nhật hoàng cần một người hiểu tiếng anh lẫn tiếng hàn, còn nam sơn... chẳng hiểu từ khi nào, đã quen với việc luôn đứng cạnh để lấp đầy khoảng trống đó.
thế mà đêm nay, cả hai cùng bị loại. cùng rời khỏi sân khấu. cùng chúc mừng những người ở lại... nhưng khi quay lưng đi, lại thấy hụt đến muốn gập người.
,
đêm đó, sài gòn đổ mưa nhỏ như bịn rịn thay cho cảm xúc 30 anh em.
trong căn hộ thuê vội để nghỉ giữa lịch trình, nam sơn kéo khóa áo hoodie, lau mái tóc còn ẩm và ngồi xuống cạnh nhật hoàng.
không ai nói gì.
chỉ có tiếng điều hòa thổi nhè nhẹ, và nhịp thở của hai người, vẫn quen thuộc, vẫn khớp nhau đến từng nhịp như lúc đứng chung sân khấu.
từ hàn sang việt đến giờ, hoàng như cái bóng nhỏ luôn kè sau nam sơn.
cần ai đó dịch nhanh câu đùa của anh em? ới nam sơn.
không hiểu luật mới? ới nam sơn.
lúc luyện đội hình lộn xộn, nhật hoàng quay đầu tìm cậu đầu tiên.
như thể hai người có một sợi dây đan từ bao giờ, kéo họ lại sát nhau dù cố cách xa mấy cũng vô ích.
nhưng tối nay lại khác.
tối nay là tối cả hai nhận ra họ... không thể diễn cùng nhau ở chung kết.
nam sơn biết nhật hoàng buồn, đôi vai dốc xuống rõ ràng như chữ gãy.
còn nhật hoàng biết nam sơn tiếc, ánh mắt cậu cứ dõi ra ngoài cửa kính, nơi mưa rơi thành vệt dài, giống cách người ta nhìn một thứ mình không chạm tới được nữa.
một hồi lâu, hoàng lên tiếng trước.
"nam sơn... fan viết nhiều thứ quá."
em chìa điện thoại, đôi tay hơi run.
màn hình sáng lên.
tên couple DoNamSon x DillanHoangPhan dày đặc.
pov, capcut, edit slow motion, những khoảnh khắc họ chạm tay, khoác vai, nhìn nhau...
có cả fanfic. nhiều đến nỗi scroll mỏi cả tay.
nhật hoàng đỏ mặt.
do không hiểu nhiều nên phải nhờ nam sơn dịch.
và đến câu thứ ba, nam sơn nghẹn luôn.
có một đoạn viết:
"nam sơn nhìn nhật hoàng như cách người ta nhìn mối tình đầu của mình vậy. dịu, ấm, và sợ làm đau."
tim sơn lỡ một nhịp.
cậu vội cười chữa thẹn. "toàn fan tưởng tượng ra thôi à... anh hoàng đừng để ý quá nhen."
nhật hoàng nhìn cậu, đôi mắt đen chịu thương chịu khó của người quen lớn lên trong gia đình đầy kỳ vọng.
ánh mắt ấy đâm xuyên qua từng lớp phòng thủ nam sơn dựng lên từ lúc nhận ra...
phan đức nhật hoàng đúng chuẩn gu của cậu.
vô tư, hay làm nũng, luôn dựa vào người khác nhưng lại mạnh mẽ theo kiểu khiến người ta muốn ôm vào lòng mà không giải thích được vì sao.
"nam sơn né hoàng à?"
câu hỏi bật ra, nhỏ như tiếng thở.
nam sơn giật mình.
từ lúc bị loại đến giờ, cả hai thật sự né nhau.
,
sáng hôm sau, không hẹn mà trùng hợp thay, cả hai bắt đầu tránh mặt nhau.
nam sơn lấy vé bay về hải dương ngay.
nhật hoàng ở lại sài gòn, cố tìm việc để mình bận rộn, nhưng đêm nào mở điện thoại ra cũng thấy ảnh hai người đứng cạnh nhau... như một vết hằn.
khi nam sơn quay trở lại sài gòn chuẩn bị concert, nhật hoàng lại bay sang hàn gặp bố mẹ và anh trai song sinh. hai người cứ thế lướt qua nhau như hai đường thẳng song song, chỉ cần lệch một centimet thôi là có thể chạm nhau, nhưng họ vẫn né.
đến khi hoàng lên đường ra sân bay, hai đứa cuối cùng cũng đụng mặt nhau ở studio.
ánh mắt nhật hoàng lúc đó lạnh đến mức làm nam sơn khựng lại.
nhưng em chỉ đang diễn, đang thử lòng.
muốn xem nam sơn có giữ em ở lại không.
muốn biết liệu những điều fan nói... có chút nào là thật?
nam sơn thì giữ nguyên vẻ bình thản đầy kiêu hãnh:
"đi mạnh giỏi nhé. nhớ giữ sức."
nhật hoàng mím môi.
lúc đó, em thật sự rất buồn.
nhưng làm sao biết được,
nam sơn đứng sau cửa phòng tập, tay run đến mức không thể mở nổi chai nước.
mối tình đầu mà cậu ấp ủ suốt bao lâu...
lại một lần nữa tuột khỏi tay.
,
nhưng đời khó đoán lắm.
28 ông anh còn lại, không biết ai khơi mào, nhưng tất cả đều họp lại, mở zoom, gọi facetime, nhắn tin spam nhièu đến nỗi máy nhật hoàng gần như nổ luôn:
"về đây. tụi anh cần em."
"không có em là mất mood luôn rồi đó."
"anh hoàng nhỏ xíu dễ thương của tụi tui, về!!"
"nam sơn tôi thấy nó nhớ em muốn xỉu luôn."
nhật hoàng cười, rồi khóc, rồi cười, như bị tâm thần phân liệt. à đâu, cuối cùng em đặt lại vé.
,
concert.
backstage ồn ào. đèn led xanh đỏ hắt lên tường. anh em chạy qua chạy lại.
cánh cửa mở ra.
hoàng về rồi.
em gầy đi chút, nhưng nụ cười... vẫn kiểu đó.
nụ cười từng khiến nam sơn nghĩ nếu mình yếu lòng một giây thôi, chắc ôm người ta ngay giữa chỗ đông người mất.
28 anh trai bu quanh nhật hoàng chào đón, đùa giỡn, còn mắng yêu vì tự ý bỏ đi.
còn hoàng... dù bị bao quanh, ánh mắt vẫn quét tìm một người.
khi ánh nhìn ấy chạm đúng ánh mắt nam sơn, cả hai đều im lặng.
nam sơn bước đến.
nhật hoàng đứng yên.
khoảnh khắc đó, tiếng ồn như biến mất.
chỉ còn hai người, và cái khoảng cách 3 năm quen, 1 tháng né nhau, 1 giây muốn nói hết mà không biết bắt đầu từ đâu.
nam sơn hít sâu.
"anh hoàng."
nam sơn đang đứng đó, thở gấp như vừa chạy khắp sân vận động chỉ để tìm được em.
mắt đỏ hoe.
"sao em..."
"đừng né nữa." nam sơn nói, giọng run. "anh đi, em không quen được. thật sự."
nhật hoàng đứng ngây ra, trái tim đập như cái snare.
nam sơn tiến lại gần một bước.
"em không phải kiểu người nói mấy câu ngọt ngào."
"cũng không giỏi mấy chuyện bất ngờ."
"nhưng mà..."
cậu hít sâu, như gom hết dũng khí từng có trong đời.
"em đã yêu rồi, em yêu anh, anh hoàng..."
nhật hoàng cứng đờ mất một giây.
rồi hai giây.
đến giây thứ ba, em bật cười, cái kiểu cười như vừa như trút được gánh nặng vừa như muốn khóc.
"hoàng tưởng... nam sơn không muốn níu hoàng lại."
nam sơn bật lại ngay:
"hoàng nghĩ em là đá hả? em mà không muốn giữ hoàng thì còn giữ ai?"
nhật hoàng chớp mắt.
một giọt nước mắt rơi.
không phải vì buồn đâu, mà vì nhẹ nhõm cơ.
"vậy cho hoàng được ích kỷ một lần không?"
giọng em nghèn nghẹn.
"để hoàng nói trước cho...
nam sơn là người đầu tiên khiến hoàng bị rối như vậy."
"là người đầu tiên hoàng muốn dựa vào."
"là người đầu tiên hoàng muốn... quay lại chỉ để ở cạnh."
nam sơn cười.
một nụ cười hiền, sâu, và đau tim một cách ấm áp.
cậu mở tay, không chạm trước.
chỉ đưa ra, để nhật hoàng chọn.
hoàng nhìn cậu đúng một giây.
rồi bước thẳng vào vòng tay đó, không do dự.
không phải kiểu ôm fanservice.
không phải kiểu ôm xã giao.
mà là kiểu ôm của những người biết mình đã đi một vòng lớn chỉ để nhận ra:
nếu thiếu đối phương, cả thế giới bỗng dưng trống hốt.
đèn sân khấu ngoài kia bật sáng.
mc gọi tên họ.
nhật hoàng thì thầm trong áo nam sơn:
"nam sơn, lần này hoàng không bỏ đi nữa.
nam sơn giữ hoàng lại nhé."
sơn siết nhẹ, như lời trả.
"dạ.
em đây."
và ngay sau cánh gà, nơi chẳng có camera nào quay lại, hai trái tim lỡ nhịp từ lâu cuối cùng cũng đứng thẳng hàng.
,
đêm concert, khi cả nhóm đứng trên sân khấu cuối cùng, giữa tiếng reo hò dậy sóng, nhật hoàng lén liếc sang nam sơn.
nam sơn cũng đang nhìn em.
ánh mắt ấm đến mức chẳng cần lời.
vũ trụ không sai đâu.
hai đứa chỉ mất thời gian để nhận ra thôi.
.
.
.
we say hi never say goodbye.
btw, yêu ngdep vi ci eo. thề cái quả plot chi tiết điênn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store