Chương 4: Bánh Kem Dâu và Cuộc Điện Thoại Của Mẹ
Cố Triết Hàn kết thúc cuộc trò chuyện lạnh lùng với Thư ký Lâm. Anh quay lại phòng làm việc, cố gắng tập trung vào các tài liệu dự án, nhưng tâm trí anh lại hướng về phòng ngủ. Anh không muốn bất cứ điều gì làm tổn hại đến sự bình yên nhỏ bé của Tô Vãn Tình.
Một tiếng "cốc, cốc" nhẹ nhàng vang lên.
Tô Vãn Tình ló đầu qua khe cửa, mái tóc hơi rối bù, trên tay cầm chiếc kẹo mút đã bị mút dính đầy nước bọt. Cô ngó nghiêng, rồi bước hẳn vào, đi thẳng đến bên cạnh bàn làm việc của anh.
"Chồng..." Cô thì thầm, giọng nũng nịu. "Kẹo mút hết ngọt rồi."
Cố Triết Hàn ngước lên, thấy vẻ mặt đáng thương của cô, mọi căng thẳng trong công việc và mâu thuẫn với mẹ đều tan biến. Anh dịu dàng kéo cô lại gần, để cô ngồi gọn trên đùi mình.
"Đồ tham ăn. Ăn hết rồi thì phải vứt đi chứ." Anh lấy chiếc kẹo dính ra khỏi tay cô, đặt nó vào thùng rác. Anh cẩn thận lau sạch tay và miệng cô bằng khăn giấy.
"Chồng làm gì đấy? Nhiều chữ quá." Cô tò mò nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt ngây thơ không hiểu gì về những con số và biểu đồ phức tạp.
"Anh đang kiếm tiền để mua cho Vãn Tình nhiều kẹo mút hơn," anh nói đùa.
"Không cần nhiều kẹo mút. Vãn Tình chỉ cần chồng." Cô ôm cổ anh, siết nhẹ. "Chồng bận quá, Vãn Tình buồn ngủ rồi."
Cố Triết Hàn hiểu, đối với cô, thời gian không có anh là thời gian bị lãng phí. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng anh không đành lòng để cô phải chịu đựng sự cô đơn chỉ vì công việc.
"Được rồi. Anh sẽ làm việc sau. Chúng ta đi ăn bánh kem dâu nhé. Anh đã mua cho em."
Nghe đến bánh kem, Vãn Tình lập tức quên hết chuyện ngủ. Cô reo lên vui vẻ, nhảy khỏi lòng anh và nắm lấy tay anh kéo đi. "Đi! Đi ăn bánh kem!"
Cố Triết Hàn và Vãn Tình ngồi trong phòng khách. Anh tự tay cắt miếng bánh kem dâu nhỏ nhất, đặt lên đĩa của cô.
"Ăn ít thôi, bé ngốc. Mai lại đau bụng."
Vãn Tình ngoan ngoãn xúc từng miếng bánh, vẻ mặt mãn nguyện như một đứa trẻ được thỏa mãn ước muốn. Nụ cười thuần khiết của cô mang đến sự yên bình cho tâm hồn mệt mỏi của anh. Đối với anh, niềm hạnh phúc duy nhất, đơn giản nhất chính là nhìn thấy cô vui vẻ, không hề hay biết đến những rắc rối ngoài kia.
Đúng lúc đó, điện thoại cố định trong phòng khách đổ chuông. Cố Triết Hàn nhíu mày, đó là số điện thoại riêng tư của gia đình, thường là mẹ anh gọi đến.
Anh nhấc máy.
"Triết Hàn! Con đừng nghĩ là có thể trốn tránh mẹ," giọng nói sắc lạnh của Phu nhân Cố, mẹ anh, vang lên. "Mẹ đã nhận được thông báo từ Thư ký Lâm. Con không định đưa cô ấy đi dự tiệc từ thiện?"
Cố Triết Hàn nhìn Tô Vãn Tình, người đang chăm chú liếm kem dính trên môi.
"Mẹ, con đã nói rồi. Vãn Tình không khỏe, cô ấy không thích những nơi đông người," anh trả lời, giọng nói không chút cảm xúc.
"Không khỏe? Hay là con sợ cô ta sẽ làm con mất mặt?" Giọng Phu nhân Cố cao lên, đầy vẻ khinh miệt. "Triết Hàn, con là Tổng giám đốc Cố thị, con có thể có bất cứ ai. Tại sao con phải giữ lấy một kẻ ngốc bị chấn thương sọ não, người thậm chí còn không biết tự buộc dây giày? Con tự làm hủy hoại tương lai của mình!"
Lời nói của mẹ anh như những lưỡi dao sắc bén đâm vào anh. Anh đã quen với những lời lẽ này, nhưng anh không cho phép ai làm tổn thương Vãn Tình.
"Mẹ, xin mẹ nhớ kỹ. Cô ấy là Phu nhân Cố, là vợ hợp pháp của con. Tình trạng của cô ấy không liên quan đến uy tín của công ty con. Về chuyện dự tiệc, con sẽ đi một mình. Vãn Tình sẽ ở nhà. Con đã nói rõ rồi."
Anh không để mẹ có cơ hội phản bác, dứt khoát cúp máy.
Hành động cúp máy của anh không lọt khỏi mắt Tô Vãn Tình. Cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Cô không hiểu nội dung cuộc đối thoại, nhưng cô cảm nhận được sự giận dữ và căng thẳng toát ra từ anh.
"Chồng... buồn?" Cô hỏi, đặt chiếc thìa xuống.
Cố Triết Hàn điều chỉnh hơi thở, lập tức thu lại vẻ lạnh lùng. Anh quay sang cô, nở một nụ cười trấn an, nụ cười chỉ dành riêng cho cô.
"Không buồn. Anh chỉ đang giải quyết một chút chuyện ồn ào vặt vãnh. Chồng không sao."
Anh lấy một miếng bánh kem dâu lớn hơn, đưa đến miệng cô. "Nào, ăn nốt đi. Ngọt lắm."
Vãn Tình ngoan ngoãn há miệng ăn miếng bánh. Khuôn mặt cô lại trở nên rạng rỡ, quên hết sự khó hiểu ban nãy.
"Chồng cũng ăn đi! Ngọt mà!" Cô xúc một miếng bánh, vụng về đưa đến miệng anh.
Cố Triết Hàn cúi xuống, để cô đút cho mình, vị ngọt của kem dâu lan tỏa trong miệng, nhưng vị ngọt ngào nhất lại đến từ cử chỉ ngây thơ, đầy yêu thương của cô.
Anh ôm cô vào lòng, tựa cằm lên tóc cô. Anh hiểu, thế giới ngoài kia có thể tàn nhẫn và đầy định kiến, nhưng chỉ cần cô ở bên anh, trong vòng tay anh, cô sẽ mãi mãi là cô gái ngốc nghếch vô tư lự.
"Vãn Tình," anh thì thầm, giọng nói chứa đựng lời thề nguyện không bao giờ thay đổi, "Em là ánh dương của riêng anh. Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi."
Cô chỉ biết dụi đầu vào lồng ngực anh, nơi cô cảm thấy an toàn nhất. Trong thế giới của Tô Vãn Tình, cô không cần hiểu Tổng giám đốc Cố là ai, hay anh phải đối mặt với những gì. Cô chỉ cần biết anh là chồng của cô, là người duy nhất cô phụ thuộc, và anh sẽ luôn ở bên cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store