ZingTruyen.Store

Ánh Dương Của Riêng Anh

Chương 3: Vòng Bảo Vệ Tuyệt Đối

LeeYooHye

Khi Cố Triết Hàn bước vào biệt thự, anh ngay lập tức cảm nhận được sự im lặng chờ đợi. Tô Vãn Tình đang ngồi trên chiếc sofa lớn trong phòng khách, một bộ pyjama hình thỏ bông màu hồng nhạt, cô cuộn tròn lại, hai chân ôm gối, mắt dán vào cánh cửa chính.

Vừa thấy anh, đôi mắt cô gái ngốc lập tức sáng rực lên.

"Chồng! Chồng về rồi!"

Vãn Tình nhanh chóng chạy đến, không màng đến người giúp việc đang gọi với theo. Cô lao thẳng vào lòng Cố Triết Hàn, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, dụi mặt vào bộ vest đắt tiền, hít một hơi thật sâu.

"Thơm... mùi của chồng." Cô hài lòng thì thầm, nụ cười ngây ngô nhưng rạng rỡ.

Cố Triết Hàn bỏ chiếc kẹo mút cầu vồng và chìa khóa vào tay Thư ký Lâm, tay anh ôm lấy cô, nâng cô lên, để cô ngồi gọn trên cánh tay mình. Anh đã quen với sự bám víu và mùi hương của cô.

"Nhớ anh đến thế cơ à, bé ngốc?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. "Anh có quà cho em đây."

Anh ra hiệu cho Thư ký Lâm đưa chiếc kẹo mút ra. Khi Vãn Tình nhìn thấy chiếc kẹo to hơn cả bàn tay mình, cô reo lên sung sướng: "A! Cầu vồng! Chồng giỏi nhất!"

Cô hào hứng hôn chụt một cái lên má anh, nhưng ngay lập tức bị Cố Triết Hàn giữ lại.

"Khoan đã. Phải đi tắm trước. Người anh còn bụi bặm công sở. Ngoan, tắm xong rồi mới được ăn kẹo, được không?" Anh dùng giọng điệu dỗ dành như với một đứa trẻ.

"Nhưng... tắm lạnh." Vãn Tình chu môi, vẻ mặt buồn bã. Cô sợ nước lạnh, và nếu không có sự giám sát của anh, cô thường quên mất cách điều chỉnh nhiệt độ.

"Không lạnh. Tắm nước nóng, anh sẽ tắm cho em."

Anh bế cô lên lầu, trực tiếp đi vào phòng tắm. Dù trong nhà có người giúp việc và bảo mẫu chuyên nghiệp, nhưng từ khi kết hôn, Cố Triết Hàn luôn tự tay chăm sóc cô vợ ngốc của mình trong những việc riêng tư nhất. Anh không tin tưởng bất cứ ai chạm vào cô, và anh biết, chỉ có anh mới khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Trong làn hơi nước ấm áp, Cố Triết Hàn cởi bỏ chiếc áo sơ mi. Thân hình cường tráng, hoàn hảo của anh hiện ra. Anh cẩn thận đặt Vãn Tình vào bồn tắm lớn đầy bọt, ánh mắt không hề có chút ham muốn trần tục nào, chỉ có sự quan tâm và bảo bọc.

Vãn Tình nghịch nước, cười khúc khích. Cô chỉ đơn giản là một linh hồn thuần khiết, không hề biết rằng người đàn ông đang chăm sóc mình là niềm khao khát của biết bao cô gái ngoài kia.

"Chồng ơi, hát đi." Cô yêu cầu, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh.

Cố Triết Hàn mỉm cười bất lực. Anh, Tổng giám đốc Cố Triết Hàn, người mà giọng nói lạnh lùng có thể khiến một công ty phá sản, lại đang hát ru trong phòng tắm.

Anh bắt đầu hát một bài hát thiếu nhi cũ mà cô rất thích. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng.

"Ngày xưa... lúc Vãn Tình còn thông minh, Vãn Tình cũng hay hát bài này cho chồng nghe," cô đột nhiên nói, giọng nói hơi mơ hồ.

Cố Triết Hàn dừng lại. Tai nạn đã lấy đi sự thông minh của cô, nhưng không lấy đi hoàn toàn ký ức. Những mảnh vụn ký ức như thế này thường bất chợt xuất hiện, rồi lại biến mất nhanh chóng.

Anh nhẹ nhàng xoa bóp vai cô: "Đúng vậy. Bây giờ anh hát cho em nghe. Anh sẽ hát cho em nghe mãi mãi."

"Mãi mãi..." cô lặp lại, rồi quên luôn câu chuyện, tập trung vào việc chơi đùa với bọt xà phòng.

Đó chính là cuộc sống của họ. Vãn Tình ngốc nghếch, chỉ biết dựa dẫm và sống trong hiện tại, không thể lo lắng hay suy nghĩ quá xa. Cố Triết Hàn mạnh mẽ, gánh vác tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của hai người.

Sau khi Vãn Tình được mặc bộ đồ ngủ mới toanh và đang say sưa mút chiếc kẹo cầu vồng, Cố Triết Hàn mới có thể xử lý công việc. Anh ngồi vào bàn làm việc, nhưng mắt vẫn dõi theo vợ qua camera giám sát trong phòng ngủ.

Thư ký Lâm gõ cửa và bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tổng giám đốc, phu nhân Cố vừa gọi điện. Bà ấy yêu cầu anh đưa phu nhân Vãn Tình đến dự tiệc từ thiện của gia tộc cuối tuần này."

Nghe đến đó, ánh mắt Cố Triết Hàn lập tức trở nên sắc lạnh.

"Từ chối." Giọng anh cương quyết.

"Nhưng... phu nhân Cố nói rằng nếu anh không đưa phu nhân Vãn Tình đi, điều đó sẽ xác nhận những tin đồn xấu về tình trạng tinh thần của cô ấy, và điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn." Thư ký Lâm nói khẽ.

Cố Triết Hàn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, bàn tay siết chặt. Anh biết mẹ anh không ưa Vãn Tình, luôn coi cô là vết nhơ trong danh dự của gia tộc. Bà muốn Vãn Tình xuất hiện để làm bẽ mặt anh và cô, buộc anh phải từ bỏ cuộc hôn nhân này.

"Uy tín?" Anh nhếch mép. "Uy tín của Cố thị nằm trong tay tôi, không phải nằm ở việc vợ tôi có ngây ngô hay không."

Anh quay lại, ánh mắt tràn đầy sự bảo bọc: "Thông báo với mẹ tôi. Vãn Tình sẽ không đến. Cô ấy không thích nơi đông người. Vòng bảo vệ của tôi dành cho cô ấy là tuyệt đối. Nếu ai đó dám làm tổn thương cô ấy, dù là bằng lời nói hay hành động, tôi sẽ đảm bảo họ phải trả giá đắt."

Lời nói của anh là một lời tuyên bố không thể lay chuyển. Với Cố Triết Hàn, Vãn Tình là điểm yếu duy nhất, nhưng cũng là nguyên tắc không thể xâm phạm của anh.

Thư ký Lâm hiểu rõ. Cố Triết Hàn có thể hy sinh mọi thứ vì cô gái ngốc này. Ông khẽ cúi đầu: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ truyền đạt lại."

Cố Triết Hàn nhìn về phía phòng ngủ, nơi Vãn Tình đang cười toe toét với chiếc kẹo mút. Anh biết, cô phải mãi mãi sống trong thế giới đơn giản này, nơi không có sự dối trá và ác ý của giới thượng lưu. Đó là tất cả những gì anh có thể làm cho cô, người vợ ngốc nghếch, yếu đuối, nhưng cũng là ánh dương duy nhất của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store