Chương 27: Thuyết trình
Ân Như đứng dậy, chỉnh lại áo khoác vest màu đen gọn gàng. Mái tóc buộc thấp càng tôn thêm nét trầm tĩnh. Cô bước chậm rãi về phía sân khấu, ánh đèn rọi xuống thân hình cao dong dỏng, toát lên khí chất khác biệt.
Dưới hàng ghế khán giả, Nghệ Tuyền và Gia Lạc đồng loạt nắm chặt tay nhau, nhỏ giọng như cổ vũ vận động viên trước trận đấu:
"Hoàng lão sư cố lên!"
Hoài Cẩn cũng hơi nghiêng người, thì thầm đủ để chỉ một mình Ân Như nghe thấy:
"Tớ tin cậu."
Ân Như quay lại, cười nhàn nhạt, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hoài Cẩn.
"Đừng lo."
Nói rồi, cô xoay người bước thẳng lên sân khấu. Ở phía sau, Do Miểu tất bật chuẩn bị: mở laptop, kiểm tra dây kết nối với màn hình lớn, thử slide một lần nữa để đảm bảo mọi thứ mượt mà. Cô gái trẻ thoáng căng thẳng, mồ hôi rịn trên trán nhưng vẫn làm rất nhanh gọn.
MC cất giọng:
"Xin mời phần thuyết trình của công ty SN, đại diện trình bày là kiến trúc sư trưởng, cũng là người được cả giới kiến trúc gọi bằng cái tên quen thuộc – E.R Hoàng Ân Như."
Khán phòng bất giác xôn xao. Cái tên ấy từ lâu đã là huyền thoại trong ngành, nay lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc cạnh tranh trực diện. Ngay cả ba vị giáo sư giám khảo cũng hơi nghiêng người, ánh mắt sáng lên đầy chờ đợi.
Ân Như đặt tập tài liệu lên bục, hít một hơi thật sâu rồi mở lời:
"Kính chào các vị giám khảo, cùng toàn thể đồng nghiệp trong ngành. Tôi là Hoàng Ân Như, hôm nay xin giới thiệu bản thiết kế của chúng tôi – 'Sinh Mệnh – Trái Tim Xanh của Thành Phố'."
Slide hiện lên. Trên màn hình là hình ảnh phối cảnh một khu phức hợp rộng lớn nhưng không đồ sộ theo kiểu phô trương, mà mang lại cảm giác thân thiện, ấm áp. Tòa nhà chính có hình khối mềm mại, các đường cong như cánh tay ôm lấy một công viên trung tâm xanh ngát. Nổi bật nhất là mảng không gian sinh thái chiếm gần 40% tổng diện tích, tích hợp hồ nước, cây xanh tầng cao và vườn thẳng đứng.
Ân Như tiếp tục, giọng nói trầm ổn nhưng truyền cảm:
"Chúng tôi không muốn tạo ra một biểu tượng lạnh lẽo chỉ để ngắm nhìn, mà muốn kiến trúc trở thành nơi gắn bó, nơi con người tìm thấy sự an toàn và bình yên. Ý tưởng này lấy cảm hứng từ trái tim – một trái tim sống, bơm dòng chảy cho toàn bộ thành phố. Vì vậy, trong bản thiết kế, chúng tôi tập trung vào ba điểm chính: sinh thái, cộng đồng và bền vững."
Slide thay đổi, hiện ra bản vẽ chi tiết:
– Các khối nhà sử dụng hệ thống năng lượng mặt trời và tái chế nước mưa.
– Không gian công cộng mở rộng, khuyến khích cư dân tương tác, từ sân chơi cho trẻ nhỏ đến quảng trường nhỏ cho nghệ thuật đường phố.
– Vật liệu chủ đạo là gạch sinh học và kính lọc ánh sáng, giảm lượng nhiệt hấp thụ vào mùa hè.
Tiếng bàn tán bắt đầu râm ran trong khán phòng. Một số giám khảo khẽ gật gù.
Ân Như dừng lại một nhịp, rồi mỉm cười:
"Chúng tôi tin rằng một thành phố không chỉ cần những tòa tháp lộng lẫy để chứng minh sự thịnh vượng, mà còn cần một 'trái tim xanh' để nuôi dưỡng những thế hệ sống trong đó. Đây không chỉ là dự án bất động sản, mà là một lời hứa – lời hứa dành cho môi trường, cho cộng đồng, và cho tương lai."
Khi lời kết thúc vang lên, cả hội trường im phăng phắc trong vài giây, như để nuốt trọn từng ý tưởng. Rồi, tiếng vỗ tay dần dâng cao, vang dội khắp không gian.
Hoài Cẩn dưới hàng ghế ngồi thẳng lưng, đôi mắt ánh lên sự tự hào không che giấu. Nghệ Tuyền thì khẽ đập tay với Gia Lạc:
"Đúng là đỉnh của đỉnh. Cái khí chất này... thật sự không ai sánh bằng."
Trong khi đó, ở một góc khác, Đới Ngọc nắm chặt chiếc bút trên tay, khóe môi cong lên một nụ cười khó đoán. Ánh mắt cô dõi theo dáng đứng vững vàng kia – vừa ngưỡng mộ, vừa xót xa, lại vừa có chút thách thức tiềm ẩn.
Ân Như khẽ cúi đầu chào, lùi một bước khỏi bục, để slide dừng lại ở hình ảnh tổng thể. Không khí trong hội trường dần lắng xuống. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba vị giám khảo ngồi ở hàng ghế trung tâm.
Giáo sư Dương Hàn – người nổi tiếng nghiêm khắc, đưa tay chỉnh lại kính rồi nói trước tiên.
"Bản thiết kế của cô Hoàng cho tôi cảm giác rất... khó để bắt bẻ. Ý tưởng 'Trái tim xanh' vừa có tính biểu tượng, vừa thực tế. Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là cách cô cân bằng giữa công năng và tính thẩm mỹ. Thông thường, khi đặt nặng yếu tố sinh thái, không gian cộng đồng sẽ bị thu hẹp. Nhưng ở đây, cả hai lại song song tồn tại, thậm chí hỗ trợ lẫn nhau."
Ông dừng một nhịp, rồi tiếp: "Điều này thể hiện rõ tư duy của một kiến trúc sư trưởng từng trải và có tầm nhìn dài hạn."
Khán phòng rộ lên vài tiếng xì xào. Rõ ràng, nhận xét này là lời khen lớn.
Tiếp theo, Giáo sư Lâm Thanh – người luôn chú trọng đến tính kỹ thuật – chậm rãi mở lời.
"Điểm mà tôi đặc biệt muốn nói đến chính là hệ thống vật liệu và giải pháp năng lượng tái tạo. Tôi xem qua bản phân tích năng lượng trong slide, số liệu hoàn toàn khả thi và không hề mang tính lý thuyết suông. Cô Hoàng, cô đã tính đến vấn đề chi phí thi công so với hiệu quả thực tế chưa?"
Ân Như gật đầu, đáp rõ ràng:
"Có, thưa giáo sư. Chúng tôi tính toán chi phí cao hơn khoảng 12% so với phương án truyền thống, nhưng mức tiết kiệm năng lượng ước tính trong 5 năm đầu tiên đã bù đắp hoàn toàn khoản chênh lệch. Từ năm thứ sáu trở đi, lợi nhuận thuần sẽ vượt trội."
Lâm Thanh mỉm cười, hiếm khi lộ ra biểu cảm hài lòng:
"Rất tốt. Tôi thích câu trả lời này. Không phải ai cũng có thể đưa ra con số cụ thể như vậy trong giai đoạn này của dự án."
Cuối cùng, Giáo sư Lý Mộng – nữ giám khảo nổi tiếng với phong thái dịu dàng nhưng lại hay xoáy sâu vào tính nhân văn – cất giọng.
"Cô Hoàng, tôi rất thích cách cô nói 'kiến trúc không chỉ để ngắm nhìn mà phải gắn bó với con người'. Khi nhìn bản thiết kế của cô, tôi cảm nhận được sự ấm áp, một thứ hiếm thấy ở những dự án thương mại quy mô lớn. Điều đó làm tôi nhớ đến lý do ban đầu tôi bước vào ngành này – để khiến cuộc sống con người đẹp hơn, chứ không chỉ để xây những khối bê tông cao ngất."
Bà khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở chúng tôi về giá trị cốt lõi ấy. Tôi nghĩ đây là một trong những bản thiết kế xứng đáng đi tiếp vào vòng sau."
Tiếng vỗ tay lại vang dội khắp hội trường, kéo dài hơn trước.
Ở hàng ghế khán giả, Do Miểu siết chặt hai tay, mắt long lanh vì hãnh diện. Nghệ Tuyền thì thở ra nhẹ nhõm, như thể vừa bỏ được hòn đá đè nặng. Hoài Cẩn vẫn ngồi thẳng, nhưng khóe môi đã khẽ cong lên, sự tự tin và kiêu hãnh dành cho người bên cạnh không hề che giấu.
Chỉ có ở phía bên kia, Đới Ngọc lặng lẽ chống cằm, ánh mắt phức tạp. Cô vỗ nhẹ nhịp tay theo tiếng vỗ tay chung, nhưng trong lòng lại dậy lên một cơn sóng không dễ gọi tên.
MC hội trường mỉm cười, giọng vang vọng qua micro:
"Phần trình bày của năm công ty đến đây là kết thúc. Xin cảm ơn tất cả quý vị đã theo dõi. Bây giờ, chúng ta sẽ tạm nghỉ trưa. Kết quả vòng 2 sẽ được công bố vào đầu giờ chiều nay, mong các công ty hãy di chuyển vào phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn."
Âm thanh vỗ tay lại vang lên một lần nữa, tuy đã ngắn gọn hơn, nhưng vẫn đủ để tạo nên bầu không khí trang trọng.
Các công ty lần lượt đứng dậy. Nhân viên ban tổ chức đi đến dẫn đường, mời từng nhóm vào khu vực nghỉ.
Nghệ Tuyền khẽ nghiêng người thì thầm với Ân Như khi bước xuống khỏi sân khấu:
"Cậu làm tốt lắm, tôi thấy ít nhất hai vị giám khảo đều cực kỳ hài lòng. Chắc chắn công ty chúng ta sẽ vào top 3."
Ân Như nhún vai, nụ cười bình thản:
"Đừng vội khẳng định. Trong thi đấu kiến trúc, đôi khi 1% cảm tính của giám khảo cũng thay đổi được kết quả."
Hoài Cẩn bước đi bên cạnh, ánh mắt tràn ngập tự hào nhưng giọng lại cố giữ bình tĩnh:
"Dù kết quả thế nào thì hôm nay cậu đã khiến cả hội trường nhìn bằng con mắt khác về SN rồi."
Do Miểu ôm chặt tập tài liệu trong tay, nhỏ giọng thì thầm:
"Em còn tưởng sẽ run không thuyết trình kịp, may mà Ân Như lão sư trấn an trước..."
Gia Lạc bật cười, đập nhẹ vào vai Do Miểu:
"Yên tâm, cô hôm nay cũng làm tốt lắm. Chuẩn bị slide trơn tru, không mắc lỗi nào, thế là thành công rồi."
Trong khi đó, ở dãy ghế phía xa, Đới Ngọc thong thả đứng dậy. Cô không nhìn sang đoàn SN, chỉ khẽ vuốt lại chiếc váy công sở màu be, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt. Cô tự nhủ trong lòng:
"E.R, rốt cuộc cậu cũng lại tỏa sáng như ngày nào. Nhưng lần này, tôi không định đứng yên để nhìn từ xa nữa."
Bước chân cô ta chậm rãi, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại đầy quyết tâm.
Không khí cạnh tranh giữa các công ty như chìm xuống, nhưng thực chất lại âm thầm dậy sóng, chờ đợi đến buổi chiều khi kết quả chính thức được công bố.
Hành lang dài của tòa hội trường phủ ánh sáng trắng từ dãy đèn led gắn trên trần. Các đoàn công ty lần lượt đi qua nhau, tiếng giày cao gót xen lẫn tiếng bước chân nghiêm chỉnh vang vọng.
Đoàn HY và CG đi ngang qua SN với vẻ mặt hơi gượng gạo, bọn họ thì thầm với nhau, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ để nghe trong nhóm:
"Thật sự không đấu lại nổi GN và SN, hy vọng giám khảo nể chút công sức, cho lọt top 3 cũng đã may mắn rồi."
Bọn họ liếc về phía Ân Như rồi vội cúi đầu, nhanh chóng rảo bước.
Phía CY thì khác, Trần Ngôn vừa ra khỏi hội trường đã quay ngoắt đi, không hề nhìn sang đoàn SN. Ánh mắt anh ta lóe lên một thoáng phức tạp, cắn chặt môi, rồi đưa nhóm của mình rẽ vào phòng nghỉ gần nhất. Rõ ràng anh không hề muốn chạm mặt với công ty cũ, càng không muốn đứng trước Ân Như.
Cả hành lang thoáng chốc trở nên căng thẳng khi hai nhóm GN và SN cùng bước tới từ hai hướng đối diện. Đi đầu bên GN là Đới Ngọc trong bộ váy công sở màu xanh lam đơn giản nhưng khí chất lại sắc bén như lưỡi dao. Bên SN, Ân Như mặc sơ mi trắng, khoác blazer đen, bước đi thản nhiên mà dứt khoát, bên cạnh có Hoài Cẩn cùng Nghệ Tuyền, Gia Lạc và Do Miểu đi theo.
Khoảnh khắc hai bên đến gần, không khí như đông cứng. Những người đi cùng đều khẽ ngừng thở, cảm giác giống như hai luồng khí mạnh sắp va chạm vào nhau.
Đới Ngọc là người mở lời trước, giọng không cao nhưng đủ để vang trong hành lang:
"Quả nhiên, vẫn là E.R. Thực lực của cậu sau từng ấy năm rút lui... hoàn toàn không giảm sút."
Ánh mắt Đới Ngọc sâu thẳm, vừa có ý khen ngợi, vừa như thăm dò.
Ân Như khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt như không thực sự đặt đối phương vào mắt:
"Vậy thì kiến trúc sư Đới đây, so với mười năm trước... đã tiến bộ vượt bậc rồi."
Giọng nói của cô vừa như khen, vừa như nhắc khéo, để lại dư vị khó đoán.
Hoài Cẩn đứng ngay sau, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Đới Ngọc, trong lòng thầm cảnh giác nhưng không lên tiếng. Nghệ Tuyền và Gia Lạc nhìn nhau, đều hiểu cuộc đụng độ này không đơn thuần là chào hỏi xã giao, mà giống như một trận so găng vô hình giữa hai kẻ đứng đầu giới kiến trúc.
Không khí hành lang thoáng chốc trở nên nặng nề, ngay cả Do Miểu đi cùng cũng thấy áp lực, bàn tay nhỏ vô thức siết chặt tập hồ sơ trong lòng.
Hành lang vốn dĩ chỉ có tiếng bước chân khẽ vang, giờ phút này lại như ngừng lại hẳn.
Đới Ngọc dừng ngay trước mặt Ân Như, khóe môi cong lên, ánh mắt lóe lên chút khiêu khích:
"Mười năm trước, tôi có thể chấp nhận đứng thứ hai sau cậu. Nhưng bây giờ... thì chưa chắc đâu."
Không khí căng ra như sợi dây đàn sắp đứt.
Ân Như hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực như bắt lấy ánh đèn trên trần, khóe môi cong lên nụ cười lạnh nhạt, thong thả buông từng chữ:
"Cậu biết không... chỉ cần tôi quay lại, vị trí số một của tôi sẽ không bao giờ đổi."
—
Lời vừa dứt, cả hành lang lập tức chìm vào im lặng chết chóc. Những nhân viên hai bên đứng sau đều không hẹn mà cùng hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Đây không chỉ là lời đáp trả, mà là một tuyên ngôn.
Trước khi rút lui, E.R Hoàng Ân Như là thiên tài duy nhất luôn chiếm vị trí số một trong giới kiến trúc trẻ. Và giờ, khi quay lại, cô vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo không hề suy suyển.
Gia Lạc đứng bên khẽ bật cười, nhưng trong giọng lại có phần rùng mình:
"Đúng là sự kiêu ngạo này... chỉ E.R mới dám nói ra."
Nghệ Tuyền khoanh tay, gật đầu, đôi mắt ánh lên sự kính nể:
"Có thực lực... càng dám nói."
Còn Hoài Cẩn thì chỉ mỉm cười rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng lưng Ân Như. Trong lòng cô tràn đầy tự hào, khẽ nghĩ thầm:
"Ân Như của tôi... luôn là người đứng đầu."
—
Đới Ngọc khựng lại trong giây lát, đôi mắt sâu như gió lặng trong hồ. Rồi cô khẽ cười, không tiếp tục tranh cãi, chỉ để lại một câu đầy ẩn ý:
"Vậy thì... để xem lần này E.R có thật sự giữ được ngôi vương không."
Nói xong, Đới Ngọc dẫn đoàn GN bước đi, tiếng giày gõ xuống nền đá cẩm thạch từng nhịp lạnh lẽo.
SN vẫn đứng lại, bầu không khí căng thẳng tan dần, nhưng dư âm từ lời đối thoại vừa rồi vẫn khiến mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy run rẩy.
Phòng nghỉ của công ty SN lúc này không khí đã thoải mái hơn so với ngoài hành lang, nhưng dư âm vừa rồi vẫn còn khiến ai nấy chưa quên được.
Gia Lạc là người mở miệng đầu tiên, vừa ngồi xuống ghế vừa bật cười:
"Ân Như à, nãy khí tràng của cậu có thể khiến tụi này sốc luôn đó. Tớ thề, cái khí thế ấy... đúng chuẩn 'thiên tài kiến trúc' tái xuất. Nhìn mặt Do Miểu mà xem, xanh như tàu lá chuối."
Do Miểu lập tức đỏ mặt, khẽ cúi đầu, lúng túng chống chế:
"Em... em sợ thật mà. Em chỉ là một cô gái non nớt thôi, đứng cạnh mấy vị tổng tài với thiên tài gì đó, tim em suýt ngừng đập."
Nghe vậy, cả hội cùng phá ra cười. Không khí nhẹ bẫng đi hẳn.
Ân Như chống một tay lên bàn, tay kia thì nghịch tay của Hoài Cẩn điềm nhiên như không có gì đặc biệt, cười nhạt:
"Tớ thì thấy bình thường thôi. Đúng không, Hoài Cẩn?"
Hoài Cẩn ngồi bên cạnh, hơi liếc sang, cố ý nhướng mày, giọng nghiêm nghị nhưng khó giấu được nét trêu chọc:
"Cậu bỏ tay ra khỏi người tớ rồi hãy nói tiếp."
Cả nhóm lại một trận cười vang.
Nghệ Tuyền xua tay liên tục, giả vờ làm ra vẻ cau mày:
"Thôi thôi, tui không có nhu cầu ăn cơm chó nha. Hai người cứ thế này nữa chắc tụi này phải đi đổi phòng riêng hết mất."
Gia Lạc cũng gật đầu phụ họa:
"Đúng rồi đó, người ta bảo vòng hai là thi kiến trúc chứ đâu bảo thi phô diễn tình cảm đâu."
Cả nhóm cười đến mức bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp, xua tan hết căng thẳng trước giờ công bố kết quả.
Trong lúc mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Cả phòng im lặng một chút, Do Miểu nhanh nhẹn đứng dậy đi ra mở. Cửa vừa mở, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chính là Giáo sư Lý Mộng – một trong ba vị giám khảo ban sáng.
Ân Như lập tức ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười:
"Lý lão sư, lâu rồi không gặp."
Lý Mộng bước vào với dáng vẻ trầm ổn, khí chất của một bậc trưởng bối từng trải. Bà khẽ nhướng mày, giọng có chút trách yêu:
"Mấy năm không gặp mà em lại khách sáo với ta thế à?"
Ân Như cười hì hì, quay sang nhìn mọi người rồi giới thiệu:
"Đây là Lý Mộng lão sư, giáo sư từng hướng dẫn tôi hồi mười năm trước. Người đã cho tôi rất nhiều kiến thức nền tảng về kiến trúc."
Sau đó cô lại quay lại phía vị giáo sư, giọng nói mang theo sự kính trọng xen lẫn thân mật:
"Em nào dám khách sáo đâu, cô đại giá quang lâm tới đây cơ mà. Nhưng mà lạ thật, bình thường em thấy cô ít khi tham gia mấy cuộc thi mang tính thương mại như thế này."
Lý Mộng ngồi xuống ghế, ánh mắt chăm chú nhìn Ân Như, đôi môi mỉm cười:
"Cô đến để xem và xác nhận xem E.R có thật sự trở về hay không."
Ân Như bật cười, nhướng mày:
"Báo chí viết rầm rộ vậy rồi, cô còn sợ giả sao?"
"Xem báo thì một chuyện, tận mắt nhìn thấy mới là chuyện khác." Lý Mộng chậm rãi đáp, rồi bất ngờ tiếp lời: "Với cả, cô cũng muốn xác nhận thêm... tin tức em đã kết hôn có đúng không. Ngày xưa, cô còn từng giới thiệu em với vài người, vậy mà em lại một mực bảo chỉ yêu kiến trúc thôi."
Trong khoảnh khắc, cả phòng đều bật cười khe khẽ. Ân Như thì tỏ ra chẳng hề ngượng, bình thản đáp:
"Lão bà của em đây, Trương Hoài Cẩn."
Nói xong cô khẽ nghiêng người, bàn tay tự nhiên nắm lấy tay Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn mặt hơi đỏ, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào:
"Xin chào, Lý lão sư."
Lý Mộng nhìn cảnh ấy, bật cười sang sảng, ánh mắt lộ vẻ hài lòng:
"Đúng là rút lui năm năm, con người em cũng tươi sáng hơn hẳn. Không còn giống như trước kia, chỉ biết vùi đầu trong phòng thiết kế."
Ân Như nhún vai, cười nhẹ:
"Người ta nói kiến trúc phải lấy con người làm trung tâm. Em sống một cuộc đời vui vẻ thì mới thiết kế ra không gian có sức sống, đúng không?"
Lý Mộng khẽ gật đầu, ánh mắt như thấu suốt điều gì đó, rồi bà quay sang nhìn cả nhóm:
"Các em đều là thế hệ trẻ tài năng. Hy vọng lần này, không chỉ để lại tác phẩm xuất sắc, mà còn học được cách phối hợp với nhau. Bởi kiến trúc, suy cho cùng, không bao giờ là chuyện của một cá nhân."
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên trang nghiêm nhưng cũng rất ấm áp. Do Miểu ngồi lặng yên, trong mắt ánh lên sự ngưỡng mộ. Nghệ Tuyền và Gia Lạc thì trao đổi ánh nhìn, thầm cảm khái: đúng là bậc thầy vẫn luôn khác biệt.
Lý Mộng ở lại thêm vài phút, trò chuyện thêm dăm ba câu rồi đứng dậy cáo từ. Trước khi rời đi, bà đặt tay lên vai Ân Như, nói nhỏ:
"E.R, hãy chứng minh cho mọi người thấy vì sao vị trí số một chưa từng đổi."
Ân Như mỉm cười, ánh mắt kiên định:
"Cô yên tâm, em sẽ làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store