ZingTruyen.Store

[Ân Cẩn] Thị Trấn Nhỏ

Chương 26: Vòng hai

LeoV58

Âm thanh MC vang lên rõ ràng trong hội trường:
"Xin mời công ty CY với người thuyết trình là kiến trúc sư Trần Ngôn bước lên sân khấu."

Trong ánh sáng tập trung của đèn chiếu, một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề bước ra. Dáng người cao gầy, gương mặt có phần lạnh lùng nhưng đôi mắt sáng, bước đi mang theo sự tự tin. Anh ta cầm theo chiếc laptop và bản vẽ lớn, đặt ngay ngắn lên bục, bắt đầu chuẩn bị.

Ngồi ở hàng ghế của công ty SN, Ân Như khẽ nghiêng đầu về phía Hoài Cẩn, giọng nhỏ đủ để nhóm mình nghe:
"Là kiến trúc sư cũ của chúng ta phải không?"

Hoài Cẩn khẽ cau mày, hơi nhún vai:
"Nghe tên thì đúng là vậy, nhưng tớ cũng không rõ. Cậu biết đấy, tớ nhậm chức ở SN cũng chỉ sớm hơn cậu vài tháng thôi, chẳng có mấy thời gian tìm hiểu."

Gia Lạc lúc này khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán lên Trần Ngôn:
"Xác thực là anh ta. Trước đây từng ở SN, nhưng rời đi từ năm ngoái. Như báo chí viết thì là vì mâu thuẫn trong định hướng thiết kế với cấp trên nên tự xin nghỉ, sau đó chuyển sang CY. Thật ra thì là CY ra giá cao hơn chúng ta để mời về."

Do Miểu ngồi bên cạnh, khẽ mở to mắt ngạc nhiên:
"Hả, vậy tức là chúng ta bị đào người sao."

Tăng Diễm cười nhẹ rồi nhìn:
"Đúng là tuổi trẻ non nớt thật, bây giờ mới biết."

Ân Như vẫn bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhạt:
"Càng thú vị hơn chứ sao. Ít nhất còn xem được anh ta đã tiến bộ thế nào."

Trên sân khấu, Trần Ngôn bắt đầu bài thuyết trình. Giọng anh ta rõ ràng, tràn đầy khí thế. Anh ta giới thiệu tổng quan dự án của CY với cách tiếp cận hiện đại, thiên về việc tận dụng không gian mở, kết hợp công nghệ thông minh và yếu tố xanh.

Giáo sư Dương Hàn hơi gật đầu khi nghe, còn giáo sư Lý Mộng thì giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, thỉnh thoảng ghi chép vài nét ngắn gọn. Giáo sư Lâm Thanh thì chăm chú hơn, đôi mắt lóe lên tia hứng thú khi Trần Ngôn nhắc đến các yếu tố tiết kiệm năng lượng.

Ở dưới, Hoài Cẩn nghiêng đầu ghé tai Ân Như:
"Anh ta trông có vẻ rất chắc tay, nhất là phần số liệu và công nghệ."

Ân Như chỉ nhẹ nhàng đáp, giọng thấp như gió:
"Ừ, nhưng phần hồn trong thiết kế thì hơi thiếu. Kiến trúc không chỉ là thông số kỹ thuật."

Gia Lạc nghe vậy bật cười khẽ:
"Đúng là E.R, nói một câu đã trúng ngay trọng tâm."

Nhóm SN vừa quan sát vừa ghi chú, mỗi người mang trong mình một suy nghĩ riêng. Họ đều hiểu, vòng này không chỉ là so tài về thiết kế, mà còn là cuộc đối đầu giữa quá khứ và hiện tại, giữa những con người từng bước đi chung nhưng nay lại đứng ở hai chiến tuyến.

Ánh đèn sân khấu dần dịu xuống khi Trần Ngôn kết thúc phần thuyết trình. Anh ta đứng thẳng người, khẽ cúi chào ban giám khảo và toàn thể hội trường:

"Bản thiết kế của chúng tôi hướng tới sự giao thoa giữa hiện đại và bền vững. Tôi xin cảm ơn quý ban giám khảo và quý công ty đã lắng nghe."

Cả khán phòng vang lên một tràng pháo tay vừa đủ, không quá nồng nhiệt nhưng cũng không hờ hững.

Giáo sư Dương Hàn là người đầu tiên lên tiếng:
"Ý tưởng khá rõ ràng, cách sắp xếp dữ liệu khoa học. Tôi đánh giá cao phần áp dụng công nghệ xanh."

Giáo sư Lâm Thanh gật gù:
"Đúng vậy, tuy nhiên tôi muốn hỏi một chi tiết. Trong phần trình bày, anh có nhắc tới hệ thống kính phản quang đa lớp. Nhưng ở sơ đồ phối cảnh, tỉ lệ cửa kính lại chiếm gần như toàn mặt tòa nhà. Điều này có thể khiến việc kiểm soát nhiệt độ bên trong gặp khó khăn, thậm chí làm tăng chi phí vận hành. Anh giải thích thế nào?"

Trần Ngôn hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh mở slide phụ, chỉ vào phần mô phỏng năng lượng:
"Chúng tôi đã tính toán trong hệ thống mô phỏng khí hậu, có lớp cách nhiệt và kiểm soát ánh sáng kèm theo. Chi phí ban đầu có thể cao hơn, nhưng về lâu dài, tuổi thọ vật liệu và lợi ích tiết kiệm điện năng sẽ bù lại."

Giáo sư Lý Mộng, từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt sắc bén:
"Khả năng bù chi phí đó cần được chứng minh bằng số liệu thực nghiệm chứ không chỉ dừng ở mô phỏng. Ngoài ra, tôi cảm thấy thiết kế này còn thiếu sự 'nhân văn'—thiếu một câu chuyện, một linh hồn. Kiến trúc là nơi con người sống, làm việc, không phải chỉ là dãy số và vật liệu."

Câu nói ấy khiến cả hội trường chùng xuống. Trần Ngôn thoáng cứng người, mím môi, cuối cùng chỉ cúi đầu:
"Cảm ơn giáo sư đã chỉ dạy, tôi sẽ tiếp thu."

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, nhưng lần này không còn đều đặn như trước. Một số người gật gù, một số khác thì trầm ngâm.

Ở hàng ghế của công ty SN, Ân Như khẽ thở ra, môi cong thành một nụ cười mỏng, ánh mắt sáng như đã đoán trước.

"Đúng như mình nghĩ." – cô nói nhỏ, vừa đủ để Hoài Cẩn và những người bên cạnh nghe.

Hoài Cẩn nghiêng đầu:
"Cậu nhìn ra từ sớm rồi hả?"

Ân Như không trả lời trực tiếp, chỉ cười khẽ, tay lật lại tập hồ sơ của mình như đã chuẩn bị sẵn sàng cho lượt của SN.

Nghệ Tuyền lúc này xen vào, giọng nửa đùa nửa thật:
"Xem ra sân khấu hôm nay không dễ đi chút nào. Từng câu hỏi như búa bổ vào trọng tâm vậy."

Gia Lạc thở dài:
"Cũng đúng thôi, đây mới chỉ là mở màn."

Do Miểu mắt lấp lánh, thì thầm:
"Em hồi hộp quá, không biết đến lượt chúng ta thì sẽ bị hỏi kiểu gì nữa."

Ân Như ngẩng lên, nhìn cả nhóm một lượt, giọng dứt khoát mà nhẹ nhàng:
"Cứ để tôi lo. Mỗi dự án đều có lỗ hổng, quan trọng là đứng trước ban giám khảo, chúng ta có đủ bản lĩnh để thuyết phục hay không."

Ánh sáng trong hội trường lại điều chỉnh, màn hình lớn trên sân khấu đổi slide, dòng chữ "Công ty HY" hiện ra rõ ràng. MC bước ra giới thiệu ngắn gọn:

"Xin mời đại diện của công ty HY – kiến trúc sư Lưu Chính."

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, dáng người cao gầy, tóc chải gọn, đeo kính gọng đen bước ra giữa sân khấu. Khác với sự căng thẳng của Trần Ngôn, Lưu Chính tỏ ra khá tự tin, mỉm cười với khán phòng rồi bắt đầu:

"Xin chào quý vị giám khảo và đại diện các công ty. Bản thiết kế của HY chúng tôi mang tên 'Hơi thở thành phố'. Dự án tập trung vào việc tái hiện nhịp sống đô thị hiện đại nhưng vẫn giữ lại những khoảng thở cho con người, để con người và thiên nhiên có thể giao hòa trong cùng một không gian."

Slide chuyển qua, hàng loạt hình ảnh phối cảnh hiện lên: những tòa cao ốc xen kẽ khoảng vườn treo, lối đi bộ phủ cây xanh, thậm chí có cả hồ nước nhân tạo chạy quanh khu trung tâm.

Cả hội trường rì rầm, nhiều người gật gù khen ý tưởng bắt mắt.

Giáo sư Lâm Thanh nhanh chóng nhận xét:
"Trực quan ấn tượng, phối cảnh rất đẹp. Tôi muốn hỏi, diện tích không gian xanh và mặt nước trong bản thiết kế của anh chiếm tới gần 35% toàn bộ diện tích dự án. Với mật độ đất thương mại như dự án lần này, liệu điều đó có khả thi không?"

Lưu Chính mỉm cười, không hề lúng túng:
"Chúng tôi đã tính toán tỉ lệ mật độ xây dựng. Dự án có nhiều khối cao tầng, điều này cho phép giải phóng mặt bằng ở tầng trệt, nhường không gian cho cây xanh và mặt nước. Đây không chỉ là khả thi, mà còn là xu hướng tất yếu để nâng tầm giá trị dự án."

Giáo sư Dương Hàn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén:
"Khái niệm 'nhường không gian cho thiên nhiên' nghe rất hay, nhưng vấn đề duy trì lâu dài thì sao? Chi phí bảo dưỡng hồ nước, cây xanh, hệ thống lọc nước đều không nhỏ. Ai sẽ là bên chịu trách nhiệm, và anh có chắc đây không trở thành gánh nặng cho chủ đầu tư?"

Lưu Chính hơi ngập ngừng, rồi đáp:
"Công ty HY chúng tôi đã liên hệ với một số đối tác về quản lý cảnh quan. Chi phí ban đầu có thể tăng, nhưng lợi ích lâu dài về thương hiệu và thu hút cư dân sẽ khiến nó trở thành khoản đầu tư sinh lợi."

Giáo sư Lý Mộng, vẫn giữ giọng trầm và lạnh nhạt:
"Nghe thì tốt, nhưng câu trả lời của anh chưa cho tôi thấy số liệu cụ thể nào. Thiết kế không chỉ đẹp ở phối cảnh. Nó phải tồn tại được mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Nếu chỉ là 'thu hút cư dân' mà không chứng minh được tính bền vững thì chỉ là một chiêu trò quảng bá."

Không khí hội trường lại trầm xuống. Một vài ánh mắt dõi theo Lưu Chính như chờ xem anh xử lý ra sao.

Ở hàng ghế của SN, Do Miểu khẽ nuốt nước bọt:
"Các thầy khó tính thật..."

Ân Như dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc sảo nhưng giọng nói mang chút hài hước:
"Khó tính đâu có sai, nếu dễ dãi thì công ty nào cũng lọt hết. Xem đi, đây gọi là 'phơi nắng giữa trưa', từng lỗi đều lộ ra rõ rệt."

Hoài Cẩn nhướn mày, liếc sang:
"Vậy khi tới lượt cậu, cậu có sợ phơi nắng không?"

Ân Như bật cười nhỏ:
"Tớ là mặt trời mà, phơi gì nữa."

Câu nói khiến cả nhóm bật cười, bầu không khí căng thẳng vì phần thi của HY cũng dịu lại.

Sau phần của HY, MC nhanh chóng trở lại sân khấu, giọng nói dõng dạc:

"Xin mời công ty tiếp theo – CG, với đại diện thuyết trình là kiến trúc sư Triệu Hằng."

Một người đàn ông trung niên, dáng điềm đạm, vest chỉnh tề, bước lên bục. Ông ta mở laptop, chỉ cần vài thao tác, slide trình chiếu đã hiện ra. Không nhiều màu sắc rực rỡ, bản thiết kế của CG nổi bật bởi phong cách tối giản nhưng tinh tế.

Triệu Hằng bắt đầu:
"Dự án lần này là một khu phức hợp đa chức năng. CG chúng tôi đặt tên cho bản thiết kế là 'Trục Thịnh Vượng'. Ý tưởng xuất phát từ hình ảnh một trục chính xuyên suốt kết nối các không gian thương mại, văn phòng và khu dân cư. Trục chính này không chỉ mang ý nghĩa giao thông mà còn tượng trưng cho sự phát triển bền vững – một mạch máu nuôi dưỡng toàn bộ dự án."

Trên màn hình, một trục đường lớn thẳng tắp hiện ra, hai bên đối xứng là các khối nhà cao tầng, xen kẽ những khu công viên nhỏ như nốt nhạc trong bản hòa tấu. Không gian mang hơi hướng nghiêm túc, quy củ, tạo cảm giác vững chắc.

Ân Như hơi nghiêng đầu:
"Đẹp thì đẹp, nhưng... hơi cứng nhỉ."

Hoài Cẩn gật nhẹ:
"Đúng kiểu CG, lúc nào cũng chọn sự an toàn."

Trong khi đó, Triệu Hằng tiếp tục phần thuyết trình:
"Điểm mạnh của dự án này là tính khả thi. Tỉ lệ đất thương mại và không gian công cộng được phân bổ hợp lý. Hệ thống giao thông nội bộ thuận lợi, giúp tiết kiệm chi phí thi công và quản lý sau này. Quan trọng hơn cả, chúng tôi tính toán phương án xây dựng tiết kiệm năng lượng, hạn chế tối đa lãng phí."

Giáo sư Lâm Thanh cất giọng đầu tiên:
"Thiết kế của anh khá hợp lý, nhưng tôi thấy có vẻ... quá chuẩn mực. Anh có nghĩ rằng, với một dự án trung tâm thành phố, sự sáng tạo và dấu ấn riêng cũng quan trọng không kém tính khả thi?"

Triệu Hằng mỉm cười điềm đạm:
"Chúng tôi tin rằng, một dự án lớn cần sự ổn định. Quá nhiều phá cách có thể trở thành rủi ro. CG luôn lựa chọn phương án 'an toàn nhưng chắc chắn', để dự án không chỉ khởi công mà còn thành công dài hạn."

Giáo sư Dương Hàn khoanh tay, nhìn chằm chằm vào màn hình:
"Tôi công nhận tính toán của các anh rất chặt chẽ. Nhưng một công trình ở vị trí đắc địa như thế này, nếu chỉ là 'an toàn', e rằng sau vài năm nó sẽ chìm lẫn giữa vô số khu phức hợp khác. Kiến trúc đâu chỉ là những con số."

Giáo sư Lý Mộng thêm một câu, giọng lạnh như băng:
"Thành phố cần những biểu tượng. Thiết kế của các anh có thể bền vững, nhưng tôi không thấy 'linh hồn' của nó ở đâu cả."

Không khí khán phòng thoáng yên lặng. Triệu Hằng giữ nguyên nét mặt, nhưng ánh mắt lướt qua khán phòng, thoáng lóe lên chút khó chịu. Ông khẽ gật đầu, đáp ngắn gọn:
"Ý kiến của quý giáo sư, chúng tôi xin ghi nhận."

Ở hàng ghế của công ty SN, Gia Lạc hạ giọng thì thầm:
"CG đúng là bài bản, nhưng giám khảo thì không muốn một phương án 'quá an toàn'. E là điểm số của họ sẽ không cao."

Ân Như mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
"Cũng tốt thôi. Đỡ bớt một đối thủ mạnh."

Sau khi phần trình bày của CG kết thúc, MC bước lên sân khấu với nụ cười quen thuộc:

"Xin cảm ơn phần thuyết trình vừa rồi của công ty CG. Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón công ty GN với đại diện thuyết trình là... kiến trúc sư trưởng Đới Ngọc."

Tên cô vừa vang lên, khán phòng lập tức xôn xao. So với các đại diện trước đó, sự xuất hiện của Đới Ngọc mang theo một khí thế hoàn toàn khác.

Một dáng người cao ráo trong bộ váy công sở màu xanh lam nhạt, ôm gọn vóc dáng, mái tóc dài uốn nhẹ buông xuống vai, giày cao gót gõ nhịp trên sàn gỗ. Đới Ngọc bước chậm rãi nhưng đầy tự tin, như thể mỗi bước đi đều đã được tính toán kỹ lưỡng. Cô dừng lại ở bục thuyết trình, khẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng khán phòng, ánh mắt thoáng lướt qua chỗ của Hoàng Ân Như rồi dừng lại trong một giây.

Trong khoảnh khắc ấy, Ân Như thoáng cau mày, còn Hoài Cẩn nghiêng nhẹ sang thì thầm:
"Cô ta... chính là Đới Ngọc lần trước gặp sao, khí chất trình bày khác thật đấy."

Ân Như không đáp, chỉ nhấc ly nước bên cạnh lên, uống một ngụm, che đi nét mặt khó đoán.

Đới Ngọc mở lời, giọng trầm ấm nhưng rắn rỏi:
"Xin chào các vị giám khảo, các đồng nghiệp trong ngành, tôi là Đới Ngọc – kiến trúc sư trưởng của công ty GN. Hôm nay, chúng tôi xin được giới thiệu bản thiết kế mang tên 'Hải Tinh – Ngọn Hải Đăng của Thời Đại Mới'."

Slide bật lên, hiện ra hình ảnh phối cảnh hoành tráng: một quần thể công trình với tòa tháp chính hình xoắn ốc vươn cao, bên ngoài phủ kính phản quang, nhìn từ xa như một ngọn hải đăng tỏa sáng giữa thành phố. Xung quanh là các khối nhà hiện đại, đường nét cong mềm mại kết hợp hài hòa với không gian xanh.

Đới Ngọc tiếp tục:
"Ý tưởng xuất phát từ hình ảnh ngọn hải đăng – biểu tượng soi sáng, dẫn lối. Chúng tôi muốn dự án không chỉ là một khu phức hợp thương mại – dân cư, mà còn trở thành 'ánh sáng' của thành phố, nơi hội tụ văn hóa, nghệ thuật, và thương mại quốc tế. Trung tâm của nó, tòa tháp xoắn ốc, sẽ được thiết kế theo công nghệ tiết kiệm năng lượng mới nhất, đồng thời sử dụng hệ thống thu năng lượng mặt trời trên các bề mặt kính."

Một số khán giả nhỏ giọng "ồ" lên trước hình ảnh sống động.

Gia Lạc nhướn mày, ghé sang Ân Như:
"Đúng là đối thủ đáng gờm. Ý tưởng này... rất có lực."

Do Miểu nuốt khan, mắt dán chặt lên màn hình:
"Đẹp thật. Lần đầu tiên em thấy một bản thiết kế vừa hiện đại vừa có tính biểu tượng đến vậy."

Hoài Cẩn liếc sang Ân Như, khẽ hỏi:
"Cậu nghĩ sao?"

Ân Như chậm rãi đặt ly nước xuống, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh:
"Ừ... bản thiết kế tốt đấy. Nhưng không biết có thật sự 'bền vững' được như họ nói hay không."

Lúc này, trên sân khấu, Đới Ngọc kết thúc phần trình bày bằng giọng chắc nịch:
"Chúng tôi tin rằng 'Hải Tinh' không chỉ là một dự án, mà sẽ trở thành biểu tượng của thế kỷ mới – một dấu ấn mà thành phố này chưa từng có."

Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay. Ba vị giáo sư gật gù, trao đổi ánh mắt với nhau.

Giáo sư Dương Hàn mở lời:
"Thiết kế rất táo bạo. Tòa tháp xoắn ốc của cô có thể trở thành điểm nhấn mới của thành phố."

Giáo sư Lý Mộng lạnh lùng nhưng không giấu sự ấn tượng:
"Đúng vậy, biểu tượng thì có. Nhưng... liệu công nghệ xây dựng hiện tại có đủ sức hiện thực hóa toàn bộ ý tưởng này không?"

Đới Ngọc mỉm cười, khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng sắc bén:
"Chúng tôi đã hợp tác cùng nhiều kỹ sư kết cấu quốc tế. Bản vẽ này không chỉ là 'mơ mộng' trên giấy, mà đã được kiểm chứng khả thi qua nhiều vòng thẩm định. Tôi tin chắc công nghệ hoàn toàn có thể đáp ứng."

Câu trả lời gọn gàng, dứt khoát khiến khán phòng thêm một lần rì rầm tán thưởng.

Hoài Cẩn ngồi dưới, khẽ thở dài:
"Công ty GN... quả thật đáng gờm."

Còn Đới Ngọc, khi rời khỏi bục thuyết trình, ánh mắt cô lại lặng lẽ quét qua Hoàng Ân Như một lần nữa, khẽ cong môi thành một nụ cười khó đoán, như vừa thách thức vừa... hoài niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store