Chương 31: Ký hiệu vĩnh viễn
Chương 31
Dù sao thì Lục Úc Niên cũng đã rời đi gần hai tuần, chỉ riêng việc kéo các tướng lĩnh họp thôi cũng đã họp đến 11 giờ tối. Cậu đã thay tên Beta trước đây bằng một dì bảo mẫu, cũng dặn dò Cố Trạch Ngư rằng nếu muốn bế con thì phải dưới sự trông coi của dì mới được.
Trên đường về nhà, cậu ghé qua nhà ăn một chuyến, nhờ Voi đầu bếp làm cho cậu một phần bánh trứng thơm phức. Voi đầu bếp còn cắm những lá cờ nhỏ xanh trắng xen kẽ lên từng chiếc bánh trứng, vừa nhìn đã biết là Cố Trạch Ngư sẽ thích.
Khi Omega bước vào, Cô Lỗ Lỗ đã ngủ trong phòng, còn Cố Trạch Ngư thì ôm gối ôm của mình cuộn tròn trên ghế sofa, vừa xem tivi vừa lim dim ngủ, đầu gần như đã gục xuống. Nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân của Omega, hắn liền ngẩng đầu lên, nhảy bật dậy lao vào người Lục Úc Niên, hai chân kẹp lại rồi treo luôn trên eo cậu.
"Lục Úc Niên!!!" Cố Trạch Ngư ngáp một cái thật to, buồn ngủ đến mức khóe mắt nhòe ra vài giọt nước, nhưng giọng nói lại đầy phấn khích.
"Lần sau nếu đã qua 10 giờ thì đừng chờ em, mấy cuộc họp này không biết khi nào mới xong đâu." Omega kéo mông của Alpha qua, ôm hắn ngồi xuống ghế sofa, lại còn xoa xoa mông Cố Trạch Ngư rồi nói: "Lúc còn ở chỗ Hải tộc em đã muốn nói rồi, bọn họ cho anh ăn cái gì vậy?? Sao lại mập lên quá vậy??"
Cố Trạch Ngư mở to mắt, tự véo một cái vào eo mình, thật sự kéo ra được một lớp mỡ như một cái phao, vội vàng nhảy xuống khỏi người Lục Úc Niên, chạy khắp nhà tìm gương để soi. Sau khi nhìn vào gương, thân hình Alpha đã to hơn một vòng so với trước, Cố Trạch Ngư cụp mặt, ủ rũ bước lại bên cạnh Lục Úc Niên, lẩm bẩm nói: "Mập quá, mập quá rồi... Phải giảm cân thôi..."
Lục Úc Niên một tay kéo hắn trở lại, ôm chặt hắn vào lòng, bóc chiếc bánh trứng mang về rồi nhét vào miệng Cố Trạch Ngư, ngang ngược nói: "Ăn no một chút rồi mới có sức để giảm cân."
Vốn dĩ Cố Trạch Ngư không chịu ăn, Lục Úc Niên nắm lấy cằm hắn, nhẹ nhàng dùng ngón tay mở ra hàm răng của hắn ra. Nửa chiếc bánh trứng được nhét vào miệng, lý trí của Alpha liền biến mất, vừa ăn bánh trứng vừa nói: "Hình như anh cao lên được một chút rồi nè.. Ưmm, giờ anh có thể chạm tới vai của em rồi!!"
Lục Úc Niên đặt người xuống, đứng lên so chiều cao với hắn, làn da ngăm ngăm nâu của cậu tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng như tuyết của Cố Trạch Ngư. Dù Cố Trạch Ngư có hơi mập một chút, nhưng khi cánh tay đặt bên cạnh bắp tay cuồn cuộn của Lục Úc Niên thì vẫn giống như một cây sậy, nhìn chẳng được đẹp mắt là bao.
Lục Úc Niên đặt tay lên đầu hắn, ước lượng giữa hai người rồi nói: "Đúng là cao hơn rồi, ngày cưới anh đứng chỉ đến ngực em thôi."
"Lục Úc Niên à..." Cố Trạch Ngư nghe cậu nhắc đến chuyện kết hôn, bỗng nhỏ giọng gọi tên Omega, mặt áp vào ngực, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Úc Niên, nói: "Nếu thời gian quay lại, anh sẽ không để mấy anh ép em phải cưới anh đâu..."
Lục Úc Niên cúi đầu, nắm lấy cằm Cố Trạch Ngư, khiến hắn hơi ngẩng lên, môi áp vào môi hé mở của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét bên trong khoang miệng của Alpha, rồi quấn lấy lưỡi mềm mại của Cố Trạch Ngư một cách say đắm. Khi cả hai đã phần nào rung động vì nụ hôn, Lục Úc Niên buông bỏ sự kiềm chế với Cố Trạch Ngư, ôm chặt lấy hắn rồi nói: "Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ nghiêm túc đối mặt với hôn lễ hôm đó.."
"Thật ra..." Cố Trạch Ngư do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn nói ra: "Thật ra Côn là người sắp xếp hôn lễ cho anh và em... Lúc đầu anh rất sợ em.."
"Còn bây giờ??" từ lâu Lục Úc Niên đã biết tin này từ anh trai của Cố Trạch Ngư, lúc này không hề ngạc nhiên, trái lại còn vui vẻ trêu chọc Alpha đang e thẹn của mình.
"Bây giờ thì rất rất rất thích em đó Lục Úc Niên!!" Cố Trạch Ngư ngượng ngùng cúi đầu, pheromone mùi sữa tỏa ra hương ngọt ngào đậm đà, mắt Omega vì lời tỏ tình này mà bừng sáng như sao. "Anh cũng rất thích con trai của chúng ta, còn muốn sinh thật nhiều những đứa con bé bổng với em nữa.."
Lục Úc Niên cúi đầu hôn hắn, ôm người lên và đi về phòng trên lầu, trong lúc ngừng hôn để lấy hơi nói: "Đợi khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ sinh cho bé bảy, tám đứa luôn."
Phía Bùi Hưu Nhiễm rất nhanh đã mang đến tin tức của Dực tộc, thủ lĩnh Dực tộc là Thiên Vũ Lam đã đồng ý chuyện hợp tác giữa ba quân, nhưng cũng đưa ra yêu cầu trước tiên phải đến liên minh để bái kiến Dực Thần Cố Trạch Ngư. Bùi Hưu Nhiễm sao chép nguyên văn lời của Hải Mộc Nhĩ trong ốc truyền âm, người đó với giọng nói lạnh lùng vô cùng và đầy nghiêm túc nói rằng: "Hoặc là mời thần Côn ra, hoặc là để Cố Trạch Ngư ngồi ở vị trí cao mà không nói một lời nào. Người của Dực tộc không giống tôi, bọn họ chẳng hề quan tâm đến hiệp ước kết nghĩa với liên minh gì hết."
Cố Trạch Ngư không hiểu ý của Hải Mộc Nhĩ, Bùi Hưu Nhiễm nhẹ nhàng phiên dịch lại: "Anh ta nói người khác không phải kẻ ngốc như anh ta, nếu không có sức mạnh của thần làm hậu thuẫn thì Dực tộc có thể trở mặt bất cứ lúc nào."
Cố Trạch Ngư bắt đầu thấy khó xử, yếu ớt nhìn ngón tay rồi nói: "Hay là để tui kêu Côn ra ngoài đi. Anh ấy đã nghỉ ngơi được mấy ngày rồi, chắc có thể trụ được nửa ngày."
Lục Úc Niên nắm lấy ngón tay hắn, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Cứ để tên điên đó tích lũy thêm sức mạnh đi, sau này khi giao chiến sẽ có lúc cần dùng đến hắn. Đến lúc đó, chỗ ngồi của anh cách xa bọn họ một chút, nhớ là không được nói một chữ nào, cũng đừng có cười ngốc nghếch là được. Nghe chưa??"
Cùng đến với thủ lĩnh Dực tộc, không ngờ còn có vị vua của biển - Hải Tự. Người cá Alpha đi theo sau vị thủ lĩnh Dực tộc với dáng vẻ oai nghiêm, vậy mà lại toát ra phong thái của một vị vua, hoàn toàn không hề lép vế.
Cố Trạch Ngư ngồi trong phòng họp, ghi nhớ kỹ lời dặn của Lục Úc Niên, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, cũng không được để lộ bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên nào, thậm chí nếu không thể giả vờ tiếp được thì còn có thể trực tiếp nhắm mắt lại, làm vẻ mặt bực bội.
Thủ lĩnh Dực tộc Thiên Vũ Lam và Hải Tự ngồi ở hai bên đối diện, trước khi Hải Tự đến cũng đã bị Hải Mộc Nhĩ mắng một trận. Nhìn Cố Trạch Ngư giả vờ làm điệu bộ thần bí, bọn họ thật sự bị đánh lừa, sợ hãi đến mức không dám tiến lên chào hỏi. Lục Úc Niên chỉ vào bản đồ cát, giải thích đại khái cho mọi người biết về tình hình di chuyển gần đây của quân đoàn U Linh. Các phương án tác chiến trên biển, đường bộ và không quân đã được lên kế hoạch, Hải Tự đại diện Hải tộc đồng tình ngay sau đó, nhưng Dực tộc lại im lặng không có phản hồi.
Thiên Vũ Lam mang vẻ đẹp kiều diễm, mái tóc vàng nhạt buông dài đến ngang eo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay lại là đôi mắt tròn sáng như hạt ngọc thủy tinh. Điều ấn tượng nhất là phía sau người ấy còn có một đôi cánh trắng xòe rộng đến tận ba mét, nhìn như thiên thần với khí thế lạnh lùng nghiêm trang, so với Cố Trạch Ngư trầm lặng không nói lời nào thì người đó còn giống như một vị Dực thần hơn.
"Thủ lĩnh Dực tộc có ý kiến gì về kế hoạch tác chiến này không?" Lục Úc Niên trầm giọng hỏi, trên địa bàn của mình, khí thế Omega bùng nổ, ngay cả cái nhíu cũng phát ra luồng lạnh ngắt đầy uy lực.
"Dù quân đoàn U Linh tàn phá khắp nơi, tổn thương gây ra cho Dực tộc vẫn ít nhất. Việc bảo vệ Thần Cổ là trách nhiệm chung của ba tộc, nhưng..." Thiên Vũ Lam thẳng người đứng lên, ánh mắt nhìn Cố Trạch Ngư đầy tự tin, không hề kiêng dè hay khinh miệt "Lục tướng quân làm thế nào để chứng minh người trước mặt đây chính là thần cổ thật sự?"
Cố Trạch Ngư lo lắng giấu tay sau lưng, không nhịn được muốn cất tiếng, nhưng bị ánh mắt của Lục Úc Niên ngăn lại. Omega đứng chắn trước mặt hắn, quay người đối diện với mọi người, lộ ra tuyến sau cổ, như đang khoe ký hiệu đánh dấu vĩnh viễn chỉ thuộc về Côn Bằng.
"Trên đời này, liệu còn có thể tìm thấy ký hiệu thứ hai như này không?" Lục Úc Niên không cho rằng việc để mọi người nhìn thấy tuyến thể sau cổ là điều xấu hổ, nhưng cậu cũng không muốn mọi người nhìn lâu, thấy Thiên Vũ Lam bị choáng thì liền kéo áo lại, dùng cổ áo che lại ký hiệu đặc biệt mà Cố Trạch Ngư dành cho cậu.
Thiên Vũ Lam nhìn chằm chằm vào Omega trước mặt, ngẩn người một lúc rồi nói: "Cũng đúng, Omega của thiên thần, quả thực chỉ có Lục tướng quân mới xứng đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store