Chương 30: Trở về từ chuyến du lịch
Chương 30
Thật ra thì Cố Trạch Ngư không có kinh nghiệm gì để có thể truyền dạy cho Hải Tự cả, Hắn và Lục Úc Niên kết hôn một cách khó hiểu, sinh con một cách khó hiểu, đến bây giờ lại một cách khó hiểu bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Nhưng hiện tại Cố Trạch Ngư lại rất thích Lục Úc Niên như vây, Omega đối mặt với người của Hải tộc thì tỏ ra lạnh lùng, về đến phòng thì tay trái ôm con trai, tay phải ôm tiểu Ngư, ý cười tràn đầy nơi đáy mắt tựa như ánh nắng ấm áp làm tan cả núi băng.
Nhưng Cố Trạch Ngư biết, Lục Úc Niên sẽ không ở lại đây lâu, quân đoàn U Linh đã tập kết ở bờ biển phía Tây. Tuy Hải Mộc Nhĩ không có thiện cảm với Lục Úc Niên, nhưng khi có Bùi Hưu Nhiễm ở đó, hai người vẫn có thể trao đổi với nhau một cách đàng hoàng.
"Tính chất chiến đấu của đám Alpha trong quân đoàn đó rất hỗn tạp, ngoài Nhân tộc, Hải tộc, Dực tộc, còn xuất hiện rất nhiều thể đột biến. Thủ lĩnh của bọn chúng chưa từng lộ mặt, nghe nói là một Enigma bí ẩn có tính tình kỳ quái." Hải Mộc Nhĩ đứng trước sa bàn*, bản đồ chiến lược chia vùng biển thành bốn khu lớn, vùng màu đỏ sẫm là bờ Tây vừa bị quân đoàn U Linh chiếm giữ.
*mô hình chiến lược địa hình thường dùng trong quân sự
"Enigma?? Là thứ quỷ quái gì thế??" Hải Tự bị bắt đến nghe cuộc họp quân sự này, năng lực quân sự mà Cố Trạch Ngư ban cho anh còn chưa vững do nền tảng linh hồn trong cơ thể chưa ổn định. Việc dễ dàng lấy lại hồn thức hay dao động của người cá Alpha này, nên không vội trả lại cho chủ nhân cũ.
"Giới tính thứ tư là loài mạnh nhất ở thế giới ABO, có quyền kiểm soát tuyệt đối với mọi pheromone." Bác sĩ Bùi nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc của Hải Tự, nhưng lại khiến cho Hải Mộc Nhĩ nhìn với anh ánh mắt khinh bỉ sắc như dao đâm.
Hải Tự vô thức nép sau lưng Cố Trạch Ngư, nhưng Cố Trạch Ngư cũng sợ Hải Mộc Nhĩ, ôm lấy cánh tay của Lục Úc Niên che gần nửa thân mình. Hải Mộc Nhĩ liếc nhìn ba người xếp thành một hàng, rồi lạnh lùng khinh bỉ một tiếng nói: "Mấy người chơi trò đại bàng bắt gà con à??"
Sự tôn trọng của hắn chỉ dành cho Côn đã thức tỉnh thần thức, đặc biệt sau khi thấy Cố Trạch Ngư và Hải Tự là bạn thân, thì những cách xưng hô kính trọng trước kia không thể nào thốt ra được nữa.
"Theo truyền thuyết, Alpha bị Enigma đánh dấu sẽ trở thành Omega riêng của hắn." Lục Úc Niên nhíu mày, bất ngờ túm lấy Cố Trạch Ngư, lật mái tóc dày của hắn để lộ tuyến thể ở gáy, cẩn thận kiểm tra không có dấu vết đánh dấu nào, rồi nói với chút ghen tuông: "Cái tên đó đeo bám tiểu Ngư dai dẳng như vậy, chẳng lẽ là có ý định đó sao?"
Cố Trạch Ngư bị đầu ngón tay xoa nhẹ của Lục Úc Niên khiến cười khúc khích, tuyến nhạy cảm yếu ớt liền vô tư va vào tay Omega. Hắn vừa cười vui vẻ vừa nhõng nhẽo với Lục Úc Niên, nghe xong lời đó liền vội vã xua tay nói: "Không đến mức đó đâu mà~ Ngoài em ra thì chưa có ai thích anh hết á~~"
Lục Úc Niên nghĩ đến vẻ mặt lúc Cố Trạch Ngư tỏ ra khó chịu, cảm thấy câu nói của hắn khá đáng tin. Thỏa mãn ôm chặt hắn vào lòng, cằm tựa lên bờ vai gầy của Alpha.
Ba người còn lại đều nhìn họ với ánh mắt không nói nên lời, ngược lại Cố Trạch Ngư tìm một tư thế thoải mái rồi nằm vào lòng Omega, vô tư vẫy tay nói: "Mấy người tiếp tục đi."
"Vậy nên trong quân đoàn U Linh có một đội Enigma, là đội quân chủ lực của bọ họ. Số lượng không nhiều, nhưng sở hữu sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ."Hải Mộc Nhĩ trầm giọng nói, liếc nhìn Cố Trạch Ngư không biết nghe lời, rồi lạnh lùng nói: "Nếu không có sức mạnh của Thần cổ đại, đối đầu với đối thủ như thế này, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng."
"Vậy đội cá mập biển của Hải tộc khi trước tấn công đảo Lạc Khắc thì sao?" Lục Dụ Niên lên tiếng hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Hải Mộc Nhĩ chợt lóe lên một chút, hắn thu lại bản đồ, rồi đề phòng trả lời: "Trận đánh kia đã bị cậu tiêu diệt hơn một nửa, giờ đang dưỡng sức, không thể mang ra chiến đấu được."
Bùi Hưu Nhiễm thấy hai người bắt đầu đấu khẩu, thở dài một tiếng rồi đứng giữa Hải Mộc Nhĩ và Lục Úc Niên, che chắn tầm nhìn của họ khi sắp đánh nhau. Hải Mộc Nhĩ thấy anh bước đến, không nhịn được tiến gần thêm một bước về phía Bùi Hưu Nhiễm, hai người đứng sát vai nhau, làm cho căn phòng này ra vào nhiều người nhưng thực chất chỉ có một mình Hải Tự.
"Thần thức của tiểu Ngư thực ra chưa hoàn toàn tỉnh thức, chúng ta không thể đặt sinh tử của các chiến sĩ lên một điều chưa chắc chắn. Huống chi, nếu quân đoàn U Linh thật sự không có điểm yếu thì đã không yên lặng đến tận bây giờ mới xuất hiện." Lục Úc Niên nhìn ánh mắt vừa thiết tha vừa đáng thương của Hải Mộc Nhĩ hướng về người tình cũ, cố ý cúi đầu hôn nhẹ vào vành tóc của Cố Trạch Ngư.
Ngay cả Hải Mộc Nhĩ còn giữ vẻ mặt lạnh tanh, vậy mà Hải Tự đã sốt ruột trước, chen vào giữa bác sĩ Bùi để tách hai người ra, rồi nhìn vào sa bàn nói: "Nếu Hải tộc hợp tác với liên minh các hành tinh, thì có thể thử liên lạc với Dực tộc thêm lần nữa. Bởi vì Côn không chỉ là Hải Thần, mà khi hóa thân thành Bằng thì cũng là Dực Thần."
Bác sĩ Bùi quay người lại nói với Lục Úc Niên: "Thiên phú quân sự của cậu quả thực rất hữu ích, mất đi thật sự không sao chứ??"
Lục Úc Niên hừ lạnh một tiếng, đáp: "Cái kiểu phân tích này mà cũng cần đến thiên phú sao? Ai là người cũng biết, không tin thì hỏi tình cũ của anh đi."
Vẻ mặt u ám của Hải Mộc Nhĩ vậy mà lại dịu đi đôi chút khi nghe haichữ ' tình cũ', thấy Bùi Hưu Nhiễm không phủ nhận, khóe môi hắn còn hơi nhếch lên. "Tôi đã liên lạc với thủ lĩnh của Dực tộc, Lục tướng quân cũng sẽ sớm trở về liên minh các hành tinh, có tiến triển gì tôi sẽ báo cho Hưu Nhiễm biết."
Lục Úc Niên cúi đầu xuống, khẽ véo nhẹ vành tai nhọn của Cố Trạch Ngư, hỏi: "Anh về nhà không??"
Alpha bị chọc đến đỏ cả mặt, ngoan ngoãn gật đầu: "Về, về chứ!!"
Khi Lục Úc Niên bị bắt đi, đến hành lý cũng không mang theo, vậy mà lúc trở về liên minh thì tay xách nách mang đủ thứ, còn kèm thêm hai cái 'gánh nặng' một lớn một nhỏ. Phụ tá choáng váng bước ra đón, ngạc nhiên đến mức không thể khép được miệng, tay cầm một kiện hàng mang mùi tanh của biển hỏi: "Những thứ này... là cái gì vậy tướng quân??"
Cố Trạch Ngư háo hức nắm lấy cánh tay của phụ tá, mở kiện hàng ra, lấy một nắm mực khô bỏ vào trong lòng anh ta, miệng lẩm bẩm: "Lấy nhiều một chút, anh lấy nhiều một chút đi, phía sau còn vài kiện hàng đang trên đường đến đấy."
Bùi Hưu Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười đứng bên cạnh, nhìn Cố Trạch Ngư tất bật phân phát hải sản, rồi nói với Lục Úc Niên: "Bên ngoài ai cũng đồn rằng Lục Úc Niên bị đại tướng quân Hải tộc bắt đi chịu đủ mọi nhục nhã, nhưng kết quả lại là Hải Mộc Nhĩ mới chính là người chịu oan lớn nhất. Hai người vừa ăn chực vừa gom đồ về, giống lưu manh quá rồi đấy!"
Lục Úc Niên nhìn nét mặt vui vẻ của Cố Trạch Ngư, trong lòng cảm thấy ấm áp, không để ý đến lời trêu chọc của bạn thân, ngược lại còn nói đùa: "Chuyện bắt nạt Hải Mộc Nhĩ, chẳng phải là tôi học từ anh sao? Hắn cũng chẳng oan uổng gì đâu, chẳng phải tìm được cái cớ tốt để ngày ngày liên lạc với anh sao, tôi thấy hắn cũng khá thích điều đó đấy."
Bùi Hưu Nhiễm nghe cậu nhắc đến chuyện này, nụ cười dần tan biến, rồi khẽ nở một nụ cười cay đắng nói: "Tính cách của hắn tuyệt đối không biết lợi dụng chức quyền để làm việc tư, những chuyện khác hắn hoàn toàn không nói ngoài chuyện chiến tranh ra. Có lúc tôi còn tự hỏi, hắn thật sự là Omega sao, tại sao lại không hề có chút phụ thuộc nào vào Alpha?"
"Nói thật lòng là Bùi Hưu Nhiễm anh lúc nào cũng tham lam, muốn cả cá lẫn gấu, muốn cùng có cả hai thứ. Anh vừa đòi bạn đời mình phải là một Omega mạnh mẽ, lại vừa yêu cầu người ấy để lộ điểm yếu trước mặt anh. Hai người đi đến bước đường hôm nay, thật sự chỉ có mỗi hắn là sai sao?"
Trên mặt Bùi Hưu Nhiễm lộ vẻ lạnh lùng, vừa định nổi giận thì bỗng bị Cố Trạch Ngư đưa cho một chiếc hộp nhỏ. Anh mở ra nhìn thấy một chiếc trâm cài ngực hình cá mập làm bằng ngọc trai, rồi nhẹ giọng hỏi: "Cái gì vậy??"
Cố Trạch Ngư không biết cuộc trò chuyện trước đó của hai người họ, cười tươi rạng rỡ lấy chiếc trâm cài ngực ra gắn lên áo sơ mi của Bùi Hưu Nhiễm, nhìn kỹ rồi nói: "Đẹp thật, đúng là quà do người quen giúp chọn mới là phù hợp nhất."
Người quen đó là ai, đương nhiên không cần nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store