ZingTruyen.Store

12cs; vùng vẫy

Chương 7: Giữa những chênh vênh

serenityouth

Thiên Yết tỉnh giấc, toàn thân cô đau nhức sau một đêm dài nằm trên sô pha. Có lẽ vì quá mệt nên Thiên Yết đã thiếp đi từ lúc nào mà chính cô chẳng hay biết. Nửa mơ nửa tỉnh, đôi mắt cô nheo lại trước ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài.

Nhìn xung quanh nhà một lượt, nhận thấy không có ai cô liền đi xuống tầng dưới. Bước vào bếp, Thiên Yết đứng trước tủ lạnh nơi những tấm ảnh treo đầy hai bên cánh tủ. Đôi mắt cô dừng lại trước bức ảnh Bảo Bình chụp cùng với nam ca sĩ nổi tiếng Kim Ngưu. Anh cười, nụ cười của cậu chàng thiếu niên vô tư hồn nhiên cùng mái tóc đen dài bù xù và làn da đen nhẻm. Kim Ngưu bên cạnh chẳng khá hơn là bao với mái tóc nâu cháy nắng giữa trời hè khắc nghiệt, cả hai kháo vai nhau thân thiết như những người bạn thực sự. Khác với giới truyền thông luôn nghi vấn về mối quan hệ bất hòa giữa cả hai, trong bức ảnh này có vẻ họ rất thân thiết.

- Dậy rồi sao?

Thiên Yết giật mình ngoảnh đầu lại, bất ngờ chẳng nói được lời nào. Kim Ngưu trông thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô liền bật cười:

- Ngạc nhiên gì chứ, đây cũng là nhà của tôi mà.

- Nói vậy thì hai người sống chung sao? - Thiên Yết ngây ngốc hỏi lại.

- Nhà to thế này ở một mình cũng buồn chán lắm.

Nửa đùa nửa thật, Kim Ngưu tiến tới bàn ăn và đặt đồ mà anh vừa mới mua về xuống.

- Bảo Bình đưa cô về nhà tối qua, sau đó thì cậu ta đi làm luôn. Tôi mua đồ ăn cho cô, chắc cô cũng đói rồi nhỉ?

Thiên Yết vẫn dè chừng trước Kim Ngưu nhưng có vẻ chiếc bụng đói và cổ họng khô khốc của cô không cho phép cô từ chối. Cả hai cùng thưởng thức bữa sáng trên bàn ăn. Trông dáng vẻ nhiệt tình của cô, Kim Ngưu cũng bớt đi phần nào lo lắng.

- Nhìn cô vô tư như vậy hẳn là không biết ngoài kia thế giới đang hỗn loạn thế nào nhỉ?

Thiên Yết đặt đôi đũa trên tay xuống bàn. Kim Ngưu thở dài, anh do dự một lúc mới đưa máy cho cô. Trước mắt cô là những bài báo thay phiên nhau xuất hiện trên trang tìm kiếm. Hình ảnh Bảo Bình ôm người phụ nữ được cho là bạn gái cũ Song Ngư làm dấy lên tin đồn hai người quay lại, đã trở thành chủ đề bàn luận của sáng nay. Phía dưới bài đăng không ít bình luận tiêu cực nhắm tới hai người và Bảo Bình hiện đang là cái tên bị chỉ trích nhiều nhất. Thiên Yết lặng người, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại hồi lâu, trái tim cô thắt lại.

- Có phải do tôi nên mọi thứ mới thành ra như này không?

- Không phải lỗi của cô, những chuyện đã xảy ra là việc chúng ta chẳng thể biết trước được.

Và vì không thể biết trước, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra với vô vàn thử thách phía trước. Chênh vênh giữa độ hai mươi, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và kém cỏi. Hai mươi cũng chưa phải độ tuổi thích hợp để nói về chuyện yêu đương hay kết hôn. Khi mà cô vẫn còn trẻ và có nhiều mơ mộng về cuộc hành trình rộng mở trong tương lai. Tuổi trẻ mơ ước được đặt chân lên phố thị, cô đã sống và học tập hết mình tại nơi đây. Đến khi mỏi mệt, cô trở về quê hương với những dự định mông lung. Người ta cứ tiếc mãi vì cô được học ở trường danh giá mà cuối cùng vẫn vùi mình nơi làng quê hẻo lánh. Sau cùng Thiên Yết vẫn không hối hận về lựa chọn của bản thân, và hiện tại có lẽ cô vẫn sẽ học cách chấp nhận mọi thứ.

- Sẽ chông gai lắm đây.

Kim Ngưu đột ngột lên tiếng, hai tay anh đan lơi, tùy ý thả người vào ghế tựa.

- Song Ngư dù có là một người bướng bỉnh và ích kỷ thì Bảo Bình cũng đã yêu cô ấy rất nhiều. Nếu có thể, mong rằng cô hãy cho cậu ta thêm chút thời gian.

Thiên Yết lặng im, nhất thời chẳng biết phải làm thế nào. Những lời anh nói vô tình làm đổ rạp bức tường mỏng manh mà cô vừa mới dựng lên. Dù có lảng tránh và vờ như chẳng để tâm đến, Thiên Yết vẫn không khỏi chạnh lòng mỗi khi nhắc đến mối quan hệ giữa hai người họ. Cô biết, ở một góc nào đó trong trái tim, Song Ngư vẫn chiếm giữ một vị trí đặc biệt đối với Bảo Bình. Thời gian liệu có khiến một người nguôi ngoai tình cảm hay chỉ làm người ta thêm day dứt hơn?

Thiên Yết lặng nhìn ra cửa sổ, theo đuổi những ý nghĩ riêng. Những ý nghĩ ấy mỗi lúc càng tách rời và thật khó để cất thành lời. Cô không ngờ rằng bản thân phải đối mặt với tình huống trớ trêu đến vậy.

Giây phút trông thấy Bảo Bình với đôi tay đầy máu cùng người con gái anh ôm vào lòng, Thiên Yết không tự chủ được mà lặng lẽ rơi nước mắt. Trong thoáng chốc mọi người xung quanh đã nhanh chóng nhận ra liền xúm vào vây quanh Bảo Bình. Bất ngờ bị đẩy ra khỏi đám đông, Thiên Yết bước từng bước nặng trịch trở về xe. Mỗi bước đi đều mang một trăn trở riêng, về mọi chuyện đã xảy ra, về lựa chọn của bản thân. Thiên Yết nhắm chặt mắt lại, cố ngăn bản thân không còn nghĩ đến nữa. Nếu cứ nghĩ mãi, những ý nghĩ ấy sẽ từng lúc khiến cô cảm thấy tội lỗi và chẳng thể nào thoát ra được.

...

Tòa khách sạn sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố, mang kiến trúc pha trộn giữa cổ điển và hiện đại tạo nên một vẻ đẹp thanh lịch không kém phần lộng lẫy. Bước vào trong là sảnh chờ lớn lát đá cẩm thạch sáng bóng, nổi bật với chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ đổ xuống những bộ sofa da cao cấp được bố trí thành từng cụm. Đại sảnh là nơi tấp nập nhất, diễn ra mọi hoạt động chính của khách sạn; từ tiếp đón khách, nhận phòng, trả phòng cho tới những cuộc gặp gỡ công việc, hội nghị hay đơn giản chỉ là trạm dừng chân của một vài vị khách vãng lai.

Ở một góc sảnh, chiếc piano trắng đặt gần cửa sổ lớn nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Người chơi đàn là một cô gái trẻ với mái tóc đen mềm xõa xuống vai cùng dáng ngồi thẳng tắp. Cô ngồi trước đàn, đôi tay thon thả đặt nhẹ lên phím, ánh đèn sân khấu hắt xuống làm nổi bật đôi mắt đen láy và gương mặt khả ái của cô. Thanh âm đầu tiên vang lên cuốn cả không gian vào giai điệu du dương man mác buồn. Ngón tay người nghệ sĩ điêu luyện lướt trên phím đàn. Tiếng đàn cất lên nhẹ nhàng tựa làn gió thoảng qua, lại như tách biệt cuốn lấy không gian rộng lớn đầy mê hoặc.

Bản nhạc cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên sau một khoảng lặng ngắn. Ma Kết khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn trầm lắng như trước. Vừa rời khỏi khu vực biểu diễn, người quản lý đã nhanh chóng ra hiệu cô lại gần, Ma Kết đi theo người đàn ông tới căn phòng nằm cuối hành lang. Bên trong là văn phòng với chiếc bàn làm việc đặt giữa phòng. Đằng sau là kệ sách lớn trưng bày đầy những sách ngoại hiếm, những tấm bằng khen được đóng khung treo ngay ngắn trên tường.

Người quản lý khách sạn, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ điềm đạm ngồi phía sau bàn làm việc. Ông không trực tiếp nói ngay vào chuyện chính mà chậm rãi nâng tách trà, ánh mắt lặng lẽ quan sát cô gái trẻ phía đối diện.

- Cô Ma Kết, tôi muốn hỏi chuyện hỏi cá nhân một chút, mong cô không phiền.

Ma Kết gật đầu, nuốt khan chờ đợi câu hỏi.

- Không biết cô có dự định nghiêm túc theo đuổi piano trong tương lai không?

Ma Kết khẽ cụp mắt, cô lặng im mân mê tách trà trong tay và dần chìm sâu vào hồi ức. Có lẽ cái ý nghĩ ấy đã dừng lại khi cô quyết định bỏ ngang đại học để lao đầu kiếm tiền. Đôi tay mà cô từng hết mực gìn giữ để chơi đàn nay đã chai sạn vì bê vác thùng hàng, vì cầm cây lau, vì gõ vào máy tính tiền ca đêm. Âm nhạc, niềm say mê thuần khiết thuở bấy giờ chỉ là một cái nghề tạm bợ trong số những công việc khác của cô, một phương tiện để đổi lấy vài đồng lương lấp vào đống hóa đơn và viện phí.

Người quản lý nhìn biểu hiện của Ma Kết, ông thẳng thừng nói sự thật dù không đành lòng.

- Hôm nay là ngày cuối hợp đồng của cô, ban quản lý đã xem xét và quyết định không gia hạn nữa. Chúng tôi đã tuyển một người mới, có bằng cấp chuyên ngành và kinh nghiệm biểu diễn nhiều năm.

Người quản lý do dự trước khi nói nốt phần còn lại.

- Tôi biết cô rất cố gắng nhưng với tình hình hiện tại thì đây là quyết định đúng đắn cho cả hai bên. Cô hiểu mà đúng không?

Ma Kết gượng cười thuận theo ý ông, đôi mắt cô nhìn xuống nền gạch lát đá, nơi phản chiếu dáng hình bản thân một cách mờ nhòa và méo mó.

- Tôi hiểu. Cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua.

Ma Kết đứng dậy nói lời tạm biệt với người quản lý rồi lặng lẽ rời đi. Bước ra khỏi khách sạn, Ma Kết ngoảnh đầu nhìn lại, trước mắt cô là những ánh đèn sang trọng, toà nhà uy nghi hiện lên lộng lẫy nằm giữa con phố đắc địa. Những vị khách ra vào khách sạn khoác trên mình bộ hàng hiệu đắt đỏ với vẻ mặt tươi cười. Nhìn lại chính mình nơi cửa kính đối diện, Ma Kết chợt nhận ra cô đã chẳng còn là chính mình nữa. Gương mặt Ma Kết không có chút sức sống nào, đôi mắt cô buồn và dù có chắp vá bộ váy thuê đắt tiền trên người thì vẫn chẳng khấm khá hơn là bao. Ma Kết từng ước giá mà cô được sinh ra trong một gia đình khá giả hơn, có lẽ cô sẽ không phải đánh đổi nhiều thứ đến vậy.

Màn đêm kéo đến ngay khi ánh đèn đường sáng tỏ, bước chân vô định dẫn Ma Kết qua từng ngóc ngách quen thuộc, cô cứ đi mãi cho tới khi đôi chân mỏi mệt và tinh thần dần ổn định trở lại. Ma Kết dừng lại trước biển quảng cáo lớn đặt ngay giữa ngã tư. Hình ảnh Kim Ngưu hiện lên trong bộ vest lịch lãm, tay cầm một ly cà phê trong chiến dịch quảng cáo mới nhất. Gương mặt anh điển trai với nụ cười ấm áp tựa nắng sớm.

Kim Ngưu là một ca sĩ nổi tiếng, đồng thời là ngôi sao sáng trong giới giải trí. Với khả năng sáng tác của mình, các bài hát mà anh phát hành đều trở nên vô cùng nổi tiếng. Nhờ đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Kim Ngưu đã bật lên trở thành nam ca sĩ trẻ đầy triển vọng. Anh thuộc về ánh đèn sân khấu, về những tiếng reo hò và ngưỡng mộ của hàng triệu người. Cô chỉ là một người bình thường không có việc làm ổn định, tìm đến mọi công việc để giảm bớt gánh nặng tài chính gia đình.

Ma Kết ngồi lặng trên băng ghế, cô chỉnh lại áo khoác mỏng bên ngoài, tay khẽ siết chặt túi xách. Tiếng xe buýt vang lên kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Ma Kết vội vàng đứng dậy, đưa mắt nhìn tấm biển quảng cáo lần cuối trước khi bước lên xe. Qua ô cửa kính, hình ảnh của anh vẫn ở đó, cao xa và lấp lánh; còn cô thì chìm dần vào dòng người tấp nập của thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store