12 CUNG HOÀNG ĐẠO : KẺ ĐƯỢC CHỌN
Chương 6 :Ngôi làng trong sương
Màn đêm miền Bắc đặc quánh, sương dày phủ kín rừng cây. Nhóm ba người bước đi không lời: Elara run rẩy bám theo bóng lửa hừng hực của Riven, còn Cyrus thì lầm lũi, ánh mắt như soi vào tận tim phổi của đồng bạn.
Sau nhiều giờ lê bước, họ bắt gặp một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa rừng. Ngọn đèn dầu hiu hắt, mái nhà lợp rơm cũ kỹ, nhưng lạ lùng thay, không có tiếng chó sủa hay trẻ con khóc - tất cả tĩnh lặng đến bất thường.
Một bóng người già nua, khô héo như cây cổ thụ chết đứng từ từ bước ra từ ngôi nhà lớn nhất. Lão trưởng làng. Đôi mắt của lão đục mờ nhưng dường như đã nhìn thấu ba vị khách không mời từ lúc nào.
""Lữ khách hiếm hoi mới tới được vùng đất bị lãng quên này, các vị lữ khách cứ việc nghỉ chân ở đây một đêm " giọng lão khàn đặc, vang lên trong đêm im ắng đến rợn người.
Riven gầm gừ cảnh giác, tay nắm chặt chuôi đao. "Không cần. Chúng ta đi tiếp."
'' Tôi kiệt sức rồi..." Elara kéo tay áo hắn, giọng nài nỉ đầy mệt mỏi. "Nếu tiếp tục, tôi sẽ gục mất thôi."
Cyrus nhếch môi cười, một nụ cười không chút thiện ý. "Nếu đây là một cái bẫy," hắn lạnh lùng nói, bước về phía căn nhà của lão trưởng làng, "thì ta càng muốn xem họ dám làm gì."
......
Trên những bức vách gỗ mục, Elara phát hiện những ký hiệu kỳ lạ - những đường nét nguệch ngoạc nhưng ẩn chứa một sức nặng kỳ bí, tựa như vết khắc đã mòn theo năm tháng. Khi ngón tay nàng lướt nhẹ lên một ký hiệu hình ngôi sao biến thể, một tiếng thì thầm vang lên trong đầu nàng, rõ rệt đến lạnh gáy: "Thung Lũng Lãng Quên..."
Đêm đó, Elara chìm vào giấc ngủ đầy ám ảnh. Một cô gái với mái tóc dài và đôi mắt xám vô hồn ôm khư khư một cuốn sách cổ, thì thầm điều gì đó nàng không thể nghe rõ. Khi tỉnh dậy thất thần, ngoài cửa sổ chỉ còn lại màn sương mờ ảo vờn quanh.
Nửa đêm, âm thanh trống gỗ trầm đục và gấp gáp nổi lên, phá tan sự im lặng giả tạo. Những người dân làng với gậy gộc, dao rựa, ánh mắt đầy hoảng loạn và mê muội, vây kín ngôi nhà nhỏ.
"Chúng là điềm xấu!" Một người đàn ông gào lên, giọng đầy sợ hãi. "Tiên tri đã nói: Kẻ mang dấu ấn sẽ mang hủy diệt đến! Phải trói chúng lại, nộp cho Giáo Hội trước khi bình minh, nếu không tai họa sẽ giáng xuống đầu tất cả chúng ta!"
Riven không chần chừ. Lửa Bạch Dương bùng lên, đại đao của hắn vung lên, sẵn sàng cắt đứt mạng sống của những kẻ dám đe dọa.
"Dừng lại! Họ chỉ là dân thường thôi! Họ không phải kẻ thù!" Elara hét lên, cố kéo tay Riven lại, nước mắt lưng tròng.
Cyrus chỉ đứng đó, khoanh tay, thưởng thức cảnh tượng với vẻ mặt hứng thú. "Một lựa chọn khó khăn," hắn thì thầm, như độc thoại. "Hãy để xem ngươi chọn lòng trắc ẩn ngây thơ, hay bản năng sinh tồn, cô gái Song Ngư ."
Khi đám đông cuồng tín dồn ép, sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong Elara đạt đến đỉnh điểm. Dấu ấn Song Ngư trên cổ tay nàng bỗng sáng rực lên. Một làn sương dày đặc, nặng nề và lạnh giá, tràn ngập cả ngôi làng trong nháy mắt.
Trong màn sương mù đặc quánh đó, mọi giác quan đều tê liệt. Những người dân làng la hét, va vào nhau, hoàn toàn mất phương hướng. Ranh giới giữa bạn và thù trở nên mờ nhòe.
Riven chộp lấy cánh tay Elara, kéo nàng đi. Giọng hắn gằn lên đầy giận dữ: "Nếu không thoát khỏi đây ngay bây giờ, chính lòng trắc ẩn ngu ngốc của ngươi sẽ giết chết cả ba!"Cyrus bước theo sau, ngoảnh lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn đằng sau với ánh mắt dò xét.
Đứng trên đồi cao nhìn xuống, nhìn ngôi làng dưới màn sương , Elara lấp lánh như những giọt nước mắt không rơi nổi.
"Chúng ta đi đến đâu cũng chỉ gieo rắc sợ hãi và chết chóc," giọng nàng nghẹn lại. "Chúng ta rốt cuộc là cái gì?"
Riven siết chặt chuôi đao, ánh lửa trong mắt hắn chưa tắt. "Ta không quan tâm thế giới này nghĩ gì. Nó vốn đã mục nát. Kẻ nào dám ngăn đường ta, dù là dân làng hay giáo hoàng, cũng phải chết."
Cyrus mỉm cười, một nụ cười khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần. "Cứ tiếp tục con đường các ngươi đã chọn. Ta rất muốn biết, rốt cuộc ai mới thực sự là quái vật đáng sợ trong câu chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store