ZingTruyen.Store

( 12 chòm sao ) Kỷ Nguyên Chết

Chương 34: Ánh sáng dịu dàng trong tận thế

Anny_Vy

Vệ Thiên Yết tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, điếu thuốc ngậm trên môi nhưng hắn không hề châm lửa. Hắn chỉ ngậm nó, như một thói quen còn sót lại từ những ngày cũ, những ngày mà hắn vẫn còn là một kẻ lang bạt sống qua ngày bằng nghề đòi nợ thuê.

Đôi mắt hắn nheo lại, dõi theo bóng lưng Bắc Xử Nữ. Cô vẫn đứng đó, trước mặt người bố mà cô đã tìm kiếm bao lâu nay. Và rồi, lần đầu tiên, hắn thấy cô rơi nước mắt.

Vệ Thiên Yết chưa từng thấy Bắc Xử Nữ khóc.

Cô gái ấy, từ ngày đầu hắn gặp, luôn mang vẻ lạnh nhạt, xa cách như một tảng băng khó chạm vào. Cô không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, không để lộ sự yếu đuối trước bất kỳ ai. Ngay cả khi cận kề cái chết, khi phải đối đầu với lũ quái vật khát máu, cô cũng không muốn người ta thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

Vậy mà giờ đây, trước mặt người đàn ông kia, lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy lại vỡ ra.

Vệ Thiên Yết cảm thấy một thứ gì đó chợt siết lấy lồng ngực hắn. Một thứ cảm giác xa lạ, vừa khó chịu vừa quen thuộc.

Thì ra, Bắc Xử Nữ cũng có lúc yếu đuối như thế này.

Và... thế này mới đúng là một thiếu nữ mười tám tuổi. Không phải chiến binh lạnh lùng, không phải tay bắn tỉa chính xác đến đáng sợ, mà là một cô gái có thể khóc khi tìm lại gia đình của mình.

Là người con gái mà hắn thích ngay từ lần đầu gặp mặt.

Vệ Thiên Yết khẽ bật cười, nhưng trong nụ cười đó có chút bất đắc dĩ. Hắn đưa tay xoa cằm, ánh mắt nhìn Bắc Trạch đầy suy tư.

Chuyện này phiền phức rồi đây.

Trước khi tận thế diễn ra, hắn không phải kẻ tốt đẹp gì. Hắn làm đủ nghề để sống sót, mà chủ yếu là đòi nợ thuê. Một kẻ như hắn, mối quan hệ với cảnh sát vốn không thể nào tốt đẹp.

Làm đồng đội với Tả Thiên Bình đã đủ vi diệu rồi. Lúc đầu hắn còn tưởng gã đội trưởng kia sẽ còng tay hắn ngay khi có cơ hội, nhưng cuối cùng, họ vẫn sát cánh bên nhau mà không có bất kỳ tấm lệnh truy nã nào xuất hiện.

Nhưng bây giờ, hắn không chỉ phải đối mặt với một cảnh sát.

Mà là hai.

Và một người trong đó còn là bố của Bắc Xử Nữ.

Hắn không ngại đánh nhau với lũ xác sống. Không sợ chết, không sợ thương tích. Nhưng đối mặt với một ông sĩ quan cảnh sát mà hắn lại có ý đồ với con gái ông ta?

Cửa ải này... đúng là khó nhằn.

Hắn lắc đầu, thở dài một hơi. Nhưng rồi, ánh mắt hắn lại lướt về phía Bắc Xử Nữ. Cô gái ấy vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện với bố mình, không hề hay biết có một kẻ nào đó đang đứng từ xa nhìn mình.

Vệ Thiên Yết nhếch môi.

Phiền phức thì sao chứ?

Hắn chưa bao giờ là người sợ phiền phức.

...

Ánh mặt trời buổi sớm len qua những tán cây khô cằn, rọi xuống khu an toàn phía Bắc một màu vàng nhàn nhạt, dịu dàng nhưng vẫn nhuốm chút sắc lạnh của thời đại tận thế.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời chạy trốn, chiến đấu và sống trong lo sợ, họ mới có một giấc ngủ trọn vẹn đến vậy. Không còn những tiếng gào rú của lũ xác sống, không còn những cuộc chạm trán bất ngờ với kẻ địch trong đêm tối. Chỉ là sự yên bình hiếm hoi, ngắn ngủi nhưng đáng giá.

Khi mọi người thức dậy, không ai bảo ai, đều cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn hẳn. Những vết thương đã được băng bó cẩn thận, cơ thể đã có thời gian hồi phục. Đó không chỉ là sự hồi phục về thể chất, mà còn là một sự tái sinh trong tâm hồn.

Đã ở trong phòng nghiên cứu cả đêm, Ngôn Bảo Bình cảm thấy có chút ngột ngạt, không suy nghĩ được gì nên mới cùng cả nhóm của mình ra ngoài đi dạo một vòng ở khu an toàn một chút.

Họ bước ra ngoài, định đi dạo quanh khu an toàn, vừa để làm quen với môi trường mới, vừa để thả lỏng sau những ngày dài căng thẳng. Nhưng khi vừa đặt chân đến khu vực đông người, họ lập tức cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh.

Những ánh nhìn tò mò.

Những ánh nhìn nghi ngại.

Và có cả những ánh nhìn ngưỡng mộ, pha lẫn chút dè chừng.

Người dân trong khu an toàn không tiến lại gần họ, nhưng cũng không che giấu sự hiếu kỳ trong mắt mình. Tiếng thì thầm vang lên, như những cơn gió nhẹ len lỏi qua từng góc phố.

" Là bọn họ sao? "

" Nghe nói chính họ đã tiêu diệt Tà giáo ở khu trú ẩn phía Nam... "

" Họ còn chạm trán với nhóm Săn Lùng... và bây giờ lại đánh bại lũ xác sống biến thể? "

Hóa ra, ngay cả trong thời đại tận thế, tin tức vẫn có cách để lan truyền. Không còn internet, không còn truyền thông, nhưng những câu chuyện về những kẻ sống sót phi thường vẫn có thể trở thành huyền thoại, lan rộng qua từng lời kể.

Một đội ngũ kỳ lạ: có một đội trưởng tài ba dẫn dắt, một thiếu niên dùng kiếm chém xác sống như chém bùn, một kẻ cầm gậy bóng chày như vũ khí chiến tranh, có người còn cầm côn sắt gậy sắt lao lên như một chiến binh và một nữ xạ thủ bách phát bách trúng. Một nhóm mà tấn công, phòng thủ, chiến thuật đều đủ cả.

Sự tồn tại của họ, với nhiều người, đã không còn đơn giản là một đội ngũ nữa, mà là một truyền thuyết sống giữa thời đại diệt vong.

Nhưng truyền thuyết, dù vĩ đại đến đâu, cũng luôn đi kèm với nghi kỵ và dè chừng.

Tả Thiên Bình cảm nhận rõ điều đó trong ánh mắt những người xung quanh. Anh không lạ gì những phản ứng này. Những người đã quá quen với sự sợ hãi sẽ luôn có xu hướng cảnh giác với những kẻ quá mạnh mẽ.

Nhưng bên cạnh đó cũng có một quy luật mới tồn tại trong kỷ nguyên chết này. Chính là nắm đấm của kẻ mạnh mới là chân lý, kẻ mạnh chính là vua.

" Chúng ta nổi tiếng ghê ha. " Lăng Bạch Dương khẽ nhún vai, cười cợt nhả như thể chẳng bận tâm.

" Nổi tiếng kiểu này cũng phiền lắm đây. " Vệ Thiên Yết bật cười khinh khỉnh.

" Chậc. " Hoắc Sư Tử gắt gỏng. " Thật ghét cái kiểu bị nhìn như động vật quý hiếm trong sở thú này. "

Tả Thiên Bình hít một hơi thật sâu, rồi cất bước đi thẳng về phía trước. Những người khác nhìn nhau một lúc, rồi cũng lặng lẽ đi theo anh.

Ánh mắt xung quanh vẫn còn đó, những lời bàn tán vẫn chưa dứt, nhưng họ không dừng lại.

Bởi vì họ biết, những kẻ đã sống sót qua tận thế không cần lời khen ngợi hay sự ngưỡng mộ.

Bầu trời trên khu an toàn phủ một màu nhàn nhạt, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua những lớp mây dày, đổ xuống mặt đất thứ ánh sáng dịu nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. Trong một thế giới đã đổ nát, không còn chỗ cho những thứ xa hoa phù phiếm, nhưng tình thân dẫu có bị thời gian và khoảng cách chia lìa vẫn mãnh liệt và kiên cường hơn bất cứ điều gì.

Ngôn Bảo Bình chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này.

Cậu đứng đó, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của bố mẹ mình, lòng dạ rối bời như sóng ngầm cuộn trào. Trước tận thế, cậu là Thái tử gia của một gia tộc danh giá, là người được bao bọc trong nhung lụa, kẻ có tất cả mà chẳng cần phải cố gắng. Nhưng khi thế giới sụp đổ, khi trật tự cũ không còn giá trị, cậu cũng đã phải học cách sinh tồn bằng chính đôi tay mình, không còn là cậu ấm cao cao tại thượng, mà là một kẻ lang thang, một chiến binh chiến đấu giữa lằn ranh sống chết.

Cứ ngỡ rằng, những mảnh vụn của quá khứ ấy đã bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của thế giới cũ.

Nhưng không.

Họ vẫn ở đây. Bố mẹ hắn, hai con người từng quyền thế rực rỡ trong thành phố nay đã tiều tụy hơn rất nhiều. Quầng mắt sâu hằn lên những dấu vết của thời gian và kiệt quệ, nhưng trong ánh mắt họ vẫn ánh lên một niềm hy vọng, một sự xúc động đến tột cùng.

Họ đã tìm kiếm hắn. Không phải một ngày, không phải một tháng, mà là suốt khoảng thời gian tận thế diễn ra, chưa từng từ bỏ. Họ đã cống hiến tất cả cho khu nghiên cứu virus, vì khoa học, nhưng đồng thời cũng vì một niềm tin mong manh, niềm tin rằng con trai họ vẫn còn sống.

Và giờ đây, khi tưởng như mọi hy vọng đã tàn lụi, cậu lại xuất hiện trước mắt họ, bằng xương bằng thịt.

" Bảo Bình... " Giọng mẹ cậu run run, bà vươn tay về phía cậu, như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần chạm vào là sẽ tan biến.

Cậu đứng yên, bàn tay siết chặt bên hông, trái tim cuộn lên những cảm xúc mâu thuẫn.

Cậu đã từng nghĩ, nếu có một ngày gặp lại bố mẹ, cậu sẽ nói gì?

Sẽ trách họ vì đã để cậu một mình trong tận thế, để cậu tự sinh tự diệt giữa những bầy xác sống và những kẻ săn lùng?

Hay sẽ quỳ xuống và bật khóc như một đứa trẻ, lao vào vòng tay của mẹ mà thổn thức như bao năm qua vẫn luôn khao khát?

Nhưng đến khoảnh khắc này, cậu lại chẳng thể nói gì.

Chỉ có tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực, và một nỗi chua xót không tên siết chặt trái tim.

Cậu đã không còn là Ngôn Bảo Bình của ngày xưa nữa.

Cậu không còn là cậu ấm được người người ngưỡng vọng, không còn là thiếu niên vô tư sống trong nhung lụa. Cậu đã từng suýt chết, đã từng đứng bên bờ vực sinh tử, đã từng dùng đôi tay này để cướp đi mạng sống của kẻ khác vì sự sống còn.

Khoảng cách giữa họ, không phải chỉ là thời gian, mà là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nhưng khi bàn tay của mẹ chạm vào gương mặt cậu, khi bố cậu - người đàn ông luôn nghiêm nghị cũng không kiềm được mà khẽ run lên, cậu biết rằng, dù thế giới có đổi thay đến đâu, có những thứ vẫn mãi không thay đổi.

Đó là gia đình.

Cậu mím môi, hít sâu một hơi, rồi thấp giọng nói: " Con về rồi. "

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại chất chứa tất cả những gì cậu muốn nói.

Mẹ cậu bật khóc, nước mắt rơi xuống, ấm nóng lăn dài trên gương mặt gầy gò. Bố cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay đặt lên vai cậu, cái siết tay chặt đến mức khiến cậu đau nhói nhưng cũng là hơi ấm duy nhất còn sót lại của một gia đình đã từng tưởng như đã tan vỡ.

Ở nơi tận thế lạnh lẽo này, họ đã tìm lại được nhau.

Đồng đội của Ngôn Bảo Bình đứng từ xa lặng lẽ quan sát cảnh tượng đoàn tụ đầy xúc động ấy. Có người nở nụ cười nhẹ nhõm, có người rưng rưng nước mắt vì vui mừng cho người bạn của mình. Nhưng cũng có những ánh mắt thoáng buồn, những trái tim như bị ai đó siết chặt.

Bởi không phải ai cũng may mắn như cậu ta.

Tận thế xảy ra, gia đình ly tán, những kẻ sống sót bước đi giữa thế giới hoang tàn với một tia hy vọng mong manh rằng, đâu đó, những người thân yêu của họ vẫn còn tồn tại. Nhưng qua từng ngày trôi qua, qua từng cơn đói khát, từng cuộc chém giết, từng lần nhìn thấy đồng đội ngã xuống trước mắt, hy vọng cũng dần dần lụi tàn.

Họ không dám mong đợi nữa. Không dám hỏi han tin tức về người thân. Bởi sợ rằng câu trả lời nhận được sẽ là cái lắc đầu tuyệt vọng.

An Nhân Mã cũng đứng đó, lặng lẽ giữa đám đông. Đôi mắt cô dán chặt vào cảnh tượng trước mặt, nhưng cảm xúc trong lòng lại đang cuộn trào dữ dội như sóng ngầm.

Cô không ghen tị với Ngôn Bảo Bình. Không hề.

Nhưng khi thấy cậu ta được bố mẹ yêu thương, được chào đón bằng những giọt nước mắt và cái ôm siết chặt, trái tim cô vẫn không tránh khỏi nhói lên một chút chua xót.

Cô cũng có bố mẹ, nhưng chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ họ.

Từ nhỏ, cô đã là một cái bóng mờ nhạt trong gia đình. Một đứa con gái không được mong đợi, sinh ra trong sự thờ ơ, lớn lên trong sự ghẻ lạnh. Bố mẹ cô luôn hướng ánh mắt tự hào về đứa con trai - người kế thừa dòng dõi, niềm hy vọng của gia đình. Còn cô, chỉ là một sự tồn tại dư thừa, một gánh nặng không hơn không kém.

Cô từng khao khát có được một ánh mắt dịu dàng từ mẹ, một lời công nhận từ bố. Nhưng không. Dù cô có cố gắng đến đâu, có mạnh mẽ thế nào, họ vẫn chẳng thèm để tâm.

Cô đã từng cho rằng, đến khi tận thế xảy ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Khi cái chết cận kề, khi thế giới rơi vào hỗn loạn, bố mẹ cô có lẽ sẽ nhận ra giá trị của cô. Có lẽ họ sẽ tìm kiếm cô, sẽ hoảng hốt gọi tên cô giữa biển người hỗn loạn.

Nhưng không.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Từ giây phút đó, cô hiểu rằng, mình chưa bao giờ thuộc về nơi gọi là "gia đình" ấy.

Giờ đây, khi chứng kiến cảnh đoàn tụ của Ngôn Bảo Bình, cô không chịu nổi nữa. Cảm xúc bị dồn nén quá lâu như đê vỡ, cô không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, không muốn lộ ra bất kỳ giọt nước mắt nào, nên chỉ biết quay người lặng lẽ rời đi.

Nhưng ngay khi cô vừa bước được vài bước, một bàn tay đã vươn ra, nắm lấy cổ tay cô.

Lăng Bạch Dương.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt trong suốt như phản chiếu được cả nỗi buồn mà cô đang cố che giấu.

" Đi đâu vậy? " Giọng cậu nhẹ như gió thoảng, không trách móc, không ép buộc, chỉ đơn thuần là một câu hỏi quan tâm.

" Chỉ là... thấy hơi ngột ngạt. " An Nhân Mã mím môi, cố nặn ra một nụ cười hờ hững.

Cậu ta vẫn không buông tay, ánh mắt trầm xuống.

" Không sao đâu, tôi đi cùng cậu. "

Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng lại như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm nơi đáy lòng cô.

Có lẽ, không có gia đình cũng không sao.

Chỉ cần có những người đồng đội như thế này, cô vẫn có thể tiếp tục bước tiếp.

An Nhân Mã khẽ cúi đầu, giấu đi đôi mắt còn vương chút ảm đạm. Lăng Bạch Dương không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng siết tay cô một chút như muốn truyền thêm hơi ấm. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra, hóa ra trên thế gian này vẫn có người quan tâm đến cô, dù chẳng cần dùng lời nói hoa mỹ hay những lời hứa hẹn xa vời.

Cô không phản kháng nữa, để mặc cậu kéo mình bước đi. Hai bóng người khuất dần sau những dãy trại dựng san sát, để lại phía sau một bầu không khí vẫn còn chút dư vị của niềm vui và nỗi buồn đan xen.

...

Mặt trời nhô lên từ chân trời, ánh sáng ấm áp rọi xuống lớp hàng rào thép gai kiên cố, soi rõ từng gương mặt đã trải qua bao ngày tháng sinh tử. Người ta bắt đầu công việc thường nhật, có người mang vũ khí lên tường canh, có người tiếp tục nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, có người bận rộn chuẩn bị bữa sáng bằng những nguyên liệu ít ỏi còn sót lại.

Dẫu tận thế đã xóa sổ nền văn minh cũ, dẫu xác sống vẫn rình rập ngoài kia, nhưng con người vẫn cố gắng níu giữ chút tàn dư của cuộc sống bình thường.

Ngôn Bảo Bình vẫn đang ở bên cạnh cha mẹ mình. Dù cậu đã không còn là thiếu gia kiêu ngạo của ngày xưa, nhưng trong mắt cha mẹ, cậu vẫn là đứa con trai mà họ từng ngày mong nhớ. Sự xúc động của họ chưa hề nguôi ngoai, ánh mắt họ nhìn cậu vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

" Con... có bị thương ở đâu không? " Bà Ngôn nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, giọng nói run rẩy.

Ngôn Bảo Bình mỉm cười trấn an, lắc đầu: " Con ổn mà mẹ. Con đã sống sót đến tận bây giờ, không dễ dàng gục ngã đâu. "

Nhưng ông Ngôn lại nghiêm mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu. Ông không chỉ là một người bố, mà còn là một nhân vật quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu virus, từng chứng kiến quá nhiều sinh mạng bị cướp đi bởi thứ dịch bệnh quái ác này. Ông hiểu rõ hơn ai hết, sống sót không đồng nghĩa với an toàn.

" Con đã tiếp xúc với xác sống bao nhiêu lần rồi? " Giọng ông trầm ổn, mang theo chút nghiêm nghị. " Có vết thương nào chưa lành không? "

Ngôn Bảo Bình sững người một chút, rồi bật cười: " Bố nghi ngờ con bị nhiễm virus sao? "

Ông Ngôn không cười. Ông nghiêm túc đến mức khiến không khí xung quanh bỗng chốc trầm xuống.

" Bố chỉ muốn chắc chắn. Những biến thể mới xuất hiện ngày càng nhiều, con biết rõ điều đó mà. "

Khoảnh khắc này, Ngôn Bảo Bình mới nhận ra, dù cậu đã trưởng thành, đã dạn dày qua bao trận chiến, nhưng trong mắt cha mẹ, cậu vẫn là đứa con cần được bảo vệ.

Cậu khẽ thở dài, giơ hai tay lên như muốn chứng minh bản thân không hề có dấu hiệu nhiễm bệnh. " Con vẫn khỏe mạnh. Thật đấy. "

Bà Ngôn lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo âu.

Ngôn Bảo Bình hiểu rõ, dù có trấn an thế nào, bố mẹ cậu vẫn sẽ lo lắng. Thế nhưng, giờ không phải lúc để cậu chìm đắm trong cảm xúc cá nhân. Cậu còn một nhiệm vụ quan trọng hơn - nghiên cứu virus, tìm ra cách ngăn chặn nó trước khi quá muộn.

Cậu siết nhẹ bàn tay mình, trong lòng dâng lên một quyết tâm mãnh liệt.

Cậu không thể để cho những cuộc đoàn tụ trở thành điều xa xỉ.

Cậu không thể để cho những người khác trải qua nỗi đau mất mát như bao kẻ đã từng.

Và thế là, Ngôn Bảo Bình đã quyết định - cậu phải nhanh chóng bắt tay vào nghiên cứu, cùng Nguyệt Song Tử và những nhà khoa học khác tìm ra một tia hy vọng giữa thời đại đen tối này.

...

[ TPHCM, 14/12/2025 ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store