ZingTruyen.Store

( 12 chòm sao ) Kỷ Nguyên Chết

Chương 33: Đoàn tụ sau cuộc chiến

Anny_Vy

Hành trình đến khu an toàn phía Bắc không hề dễ dàng. Suốt dọc đường, họ đã đối mặt với những cơn ác mộng không hồi kết, những đàn xác sống khát máu, những cạm bẫy chết người giữa đống hoang tàn, và cả những phút giây mà lằn ranh giữa sự sống và cái chết mong manh đến mức tưởng như chỉ cần một hơi thở sai lệch cũng có thể vĩnh viễn chìm vào bóng tối.

Họ đã chiến đấu bên nhau, đã chia sẻ những nỗi sợ hãi không nói thành lời, và đã nhiều lần đứng trước mép vực của tuyệt vọng. Nhưng giờ đây, khi cánh cổng thép đồ sộ của khu an toàn từ từ khép lại sau lưng, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng họ, một sự nhẹ nhõm mong manh, như thể gánh nặng đè lên đôi vai bấy lâu nay cuối cùng cũng được đặt xuống, dù chỉ trong giây lát.

Những binh sĩ mặc giáp chống đạn, súng lăm lăm trên tay, nhanh chóng bao vây họ để tiến hành kiểm tra. Ánh mắt sắc lạnh, đầy thận trọng. Cũng đúng thôi, trong thế giới này, không ai có thể tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ lạ mặt nào.

" Kiểm tra tình trạng sức khỏe ngay lập tức. " Một sĩ quan lên tiếng. " Chúng ta cần chắc chắn không ai trong số họ bị nhiễm. "

Những cuộc kiểm tra được tiến hành gấp rút nhưng không thiếu sự nghiêm ngặt. Từng người một được soi xét kỹ lưỡng, từ những vết trầy xước trên da đến từng giọt máu còn vương trên quần áo. Cảm giác bị tra xét như những kẻ tình nghi có lẽ không dễ chịu, nhưng chẳng ai lên tiếng phản đối. Họ hiểu rõ quy tắc sinh tồn trong thời đại này: chỉ cần một sơ suất nhỏ, cả khu an toàn có thể trở thành địa ngục trong nháy mắt.

Vết thương của họ nhanh chóng được băng bó. Những vết rách khi chiến đấu, những vết bầm tím vì ngã, những vết bỏng do lửa cháy - tất cả đều là dấu tích của những trận chiến vừa qua. Tô Kim Ngưu ngồi lặng lẽ khi một bác sĩ băng bó vết thương trên cánh tay cô, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Bàn tay cô vẫn còn run nhẹ, không phải vì đau đớn, mà vì dư chấn của trận chiến trước đó.

Tả Thiên Bình lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Hơi ấm từ anh lan tỏa, kéo cô trở lại thực tại. Cô khẽ nghiêng đầu, tựa nhẹ vào vai anh, như thể chỉ cần có anh ở đây, mọi thứ đều không còn đáng sợ nữa.

Ở một góc khác, Vệ Thiên Yết đang nhăn nhó khi một y tá chạm vào vết thương trên lưng mình.

" Nhẹ tay chút coi, tôi vẫn còn muốn sống đấy. " Hắn lầm bầm, nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc.

" Vậy thì lần sau đừng có lao đầu vào nguy hiểm như một thằng ngốc. " Bắc Xử Nữ cất giọng lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên chút lo lắng khó nhận ra.

" Ôi, anh cảm động quá. Xử Nữ đang lo lắng cho anh sao? " Vệ Thiên Yết bật cười, thuận miệng trêu chọc cô nhóc bên cạnh.

Bắc Xử Nữ không muốn để ý nữa, liền liếc mắt qua chỗ khác.

Lăng Bạch Dương thì vẫn như thường lệ, dù mệt mỏi nhưng miệng vẫn không ngừng hoạt động. " Này, ở đây có đồ ăn ngon không? Em thề là mình có thể ăn cả một con bò bây giờ đấy. "

" Cậu lúc nào cũng nghĩ đến ăn thôi. " An Nhân Mã bật cười khúc khích.

Bắc Trạch đứng bên ngoài quan sát họ, ánh mắt thâm trầm. Ông đã từng thấy vô số đội nhóm tan vỡ sau những hành trình gian khổ, nhưng nhóm này... bọn họ vẫn còn vững vàng, vẫn còn giữ được sự sống động trong tâm hồn. Đó là điều hiếm thấy trong thế giới này.

Cuối cùng, sau tất cả, họ cũng được phân chia khu vực nghỉ ngơi. Những căn phòng nhỏ đơn sơ, những chiếc giường cứng cáp nhưng sạch sẽ - không xa hoa, không thoải mái, nhưng với những con người đã quen ngủ giữa bãi chiến trường, đây đã là một sự xa xỉ.

Tịch Cự Giải ngả người xuống giường, thở dài một hơi thật dài. " Chúng ta thực sự... an toàn rồi sao? "

Không ai trả lời ngay lập tức. Bởi vì dù đã đặt chân vào khu an toàn, không ai trong số họ có thể thực sự chắc chắn rằng đây có phải là điểm kết thúc của những chuỗi ngày kinh hoàng hay không.

Vũ Song Ngư lặng lẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

" Chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu. "

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn của khu an toàn hắt lên bầu trời, như những vì sao yếu ớt giữa bóng tối mênh mông. Họ đã sống sót qua hành trình khắc nghiệt, nhưng sâu trong lòng, ai cũng hiểu rõ - đây không phải là hồi kết.

Đây chỉ là khởi đầu cho một trang mới trong cuộc chiến sinh tồn không hồi kết của họ.

Sau khi được băng bó và nghỉ ngơi một chút, khi hầu hết mọi người vẫn còn đang chìm trong sự mệt mỏi và dư chấn của trận chiến trước đó, thì Nguyệt Song Tử đã không thể ngồi yên thêm được nữa. Trong cô, một cảm giác cấp bách như lửa cháy lan dần, thiêu rụi từng giây phút trì hoãn.

Là một nhà khoa học trẻ tuổi từng làm việc tại viện nghiên cứu Thành Dương, cô hiểu rõ hơn ai hết: mỗi khoảnh khắc trôi qua, virus ngoài kia lại tiếp tục biến đổi, tiếp tục tiến hóa. Nếu con người không kịp tìm ra cách ngăn chặn, thì những biến thể tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn, nguy hiểm hơn và đến một lúc nào đó, chính những pháo đài an toàn cuối cùng của nhân loại cũng sẽ không còn đủ sức chống đỡ.

Cô siết chặt bàn tay, đôi mắt kiên định ánh lên dưới ánh đèn mờ. " Mình không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. "

Không chần chừ, cô nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi khu nghỉ ngơi và tìm đến khu vực nghiên cứu của khu an toàn.

Ngôn Bảo Bình đang dựa vào một góc tường gần đó, cánh tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như thể đang chìm trong suy nghĩ. Cậu không thể không nhận ra sự thay đổi trong khí chất của Nguyệt Song Tử, một sự nghiêm túc đến đáng sợ, một quyết tâm sắc bén như lưỡi dao.

Cậu khẽ nheo mắt, rồi nhún vai bước theo.

" Đừng nói với tôi là chị định lao đầu vào phòng thí nghiệm ngay lúc này nhé? "

Nguyệt Song Tử không buồn quay đầu lại, giọng nói vẫn lạnh lùng và dứt khoát: " Không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa. Cậu cũng thấy rồi đấy, bọn chúng đang tiến hóa nhanh hơn bao giờ hết. Nếu không nghiên cứu ngay, chúng ta sẽ không thể theo kịp tốc độ của virus. "

Ngôn Bảo Bình im lặng một lát. Cậu biết cô nói đúng. Là sinh viên xuất sắc nhất khoa nghiên cứu, cậu cũng từng tiếp xúc với vô số tài liệu về virus, về sự đột biến và thích nghi của sinh vật. Nhưng tận mắt chứng kiến những gì vừa xảy ra trên chiến trường, một con quái vật cấp chỉ huy mạnh mẽ đến mức cả nhóm họ suýt bỏ mạng, những biến thể mới nhanh nhẹn, dai sức và thông minh hơn, mọi lý thuyết mà cậu từng đọc dường như trở nên nhỏ bé và vô nghĩa trước thực tế tàn khốc này.

Ngôn Bảo Bình thở hắt ra, rồi bước nhanh hơn để sánh ngang với cô.

" Có vẻ tôi cũng không thể nhàn rỗi được nữa. " Cậu nói, đôi mắt sắc lạnh lóe lên tia hứng thú. " Dù tôi chưa tốt nghiệp, nhưng chắc chắn vẫn hơn đám nhà khoa học già nua chậm chạp ở đây. Tôi sẽ tham gia. "

Nguyệt Song Tử thoáng liếc sang cậu, không nói gì, nhưng khóe môi hơi nhếch lên một chút.

Họ đi thẳng đến khu nghiên cứu, nơi ánh sáng trắng lạnh lẽo của những dãy đèn huỳnh quang hắt lên tường những bóng hình mờ nhạt. Bên trong là những nhà khoa học, những chuyên gia y sinh, những con người vẫn đang ngày đêm vật lộn với câu hỏi sinh tử của nhân loại.

Khi họ bước vào, không ai lên tiếng ngăn cản.

Bởi lẽ, ngay cả trong thế giới đang dần sụp đổ này, thì trí tuệ vẫn là thứ vũ khí sắc bén nhất. Và hai người bọn họ - hai bộ óc trẻ tuổi nhưng không thể xem thường - sẽ là những người góp phần quyết định vận mệnh của con người.

Đêm khuya, khu an toàn phía Bắc yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua những dãy tường cao, mang theo hơi thở của bóng tối và sự hoang tàn của thế giới bên ngoài. Trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, Bắc Xử Nữ nằm trên giường, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cô không thể ngủ được.

Quá nhiều suy nghĩ đang xoáy sâu trong tâm trí cô.

Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi? Đã bao lần tưởng chừng tuyệt vọng, bao lần ngỡ rằng người đàn ông ấy đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Cô đã sống trong nỗi nhớ, trong sự đau đáu kiếm tìm, để rồi giờ đây, ông đang ở ngay gần cô, chỉ cách cô vài bước chân.

Trái tim cô đập mạnh.

Cô bật dậy, khoác vội chiếc áo rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Ánh đèn hành lang hắt xuống những vệt sáng nhợt nhạt, kéo dài bóng cô trên nền đất lạnh. Mỗi bước chân đều nặng trĩu, như thể mỗi bước đều kéo theo những ký ức cũ kỹ, những ngày tháng cô đơn và những lần đối diện với cái chết.

Cuối cùng, cô dừng lại trước cánh cửa nơi Bắc Trạch đang nghỉ.

Cô đưa tay lên, nhưng chần chừ.

Cánh cửa gỗ trước mặt dường như không chỉ là một vật vô tri, mà là ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, giữa nỗi đau và sự đoàn tụ. Chỉ cần cô gõ nhẹ, chỉ cần cánh cửa này mở ra, cô sẽ thực sự đối mặt với người bố mà cô đã mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm.

Hít một hơi thật sâu, cô siết chặt bàn tay, rồi gõ cửa.

Một tiếng động nhỏ vang lên từ bên trong, sau đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên: " Vào đi. "

Bắc Xử Nữ đẩy cửa bước vào.

Dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, Bắc Trạch đang ngồi đó, bộ quân phục vẫn còn dính vết bụi của trận chiến vừa qua. Ông ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt thâm sâu chứa đựng nhiều điều chưa nói.

Bắc Xử Nữ đứng lặng trong vài giây. Cô đã tưởng mình sẽ lao đến ôm ông thật chặt, sẽ òa khóc như một đứa trẻ sau ngần ấy thời gian mạnh mẽ một mình. Nhưng khi thực sự đối diện với ông, cô lại không thể cất nên lời.

Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều cảm xúc đan xen trong lòng cô lúc này.

Bắc Trạch nhìn con gái, ánh mắt ông dịu đi. Dù thời gian qua không ở bên cô, nhưng ông vẫn nhận ra dáng vẻ ấy - một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, nhưng sâu bên trong vẫn là một đứa trẻ khát khao sự chở che.

Ông khẽ thở dài, đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

" Con có rất nhiều điều muốn hỏi bố, đúng không? " Ông trầm giọng, như thể đã đoán trước điều đó.

Bắc Xử Nữ siết chặt tay, môi cô run lên. Nhưng rốt cuộc, thứ thốt ra khỏi miệng lại chẳng phải những lời trách móc hay chất vấn mà cô từng nghĩ đến.

Mà là một câu nói nghẹn ngào, chất chứa tất cả những năm tháng cô đơn: " Bố... có biết con đã tìm bố bao lâu không? "

Giọng cô nhỏ đến mức gần như tan vào trong không khí, nhưng Bắc Trạch nghe rõ từng chữ một. Một thoáng đau xót lướt qua ánh mắt ông.

Ông không trả lời ngay, chỉ siết nhẹ bờ vai gầy guộc của cô.

" Bố biết. " ông khẽ đáp. " Và bố xin lỗi. "

Chỉ ba từ ấy thôi, nhưng như một nhát dao xé toạc lớp vỏ bọc mạnh mẽ của Bắc Xử Nữ.

Cô cắn chặt môi, đôi mắt cay xè.

Cô đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, đã chứng kiến bao nhiêu cái chết, đã đứng giữa bờ vực của tuyệt vọng. Nhưng lúc này, trước mặt người đàn ông này, cô mới thực sự cảm thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô không cần những lời giải thích, không cần những lý do biện hộ. Cô chỉ cần biết rằng ông vẫn còn sống.

Và giờ đây, ông đã ở đây.

Không thể kiềm chế thêm nữa, Bắc Xử Nữ bước tới, vòng tay ôm chặt lấy Bắc Trạch.

Nước mắt cô rơi xuống bờ vai ông, nóng hổi như những ngày tháng dài mà cô đã đánh mất.

Bắc Xử Nữ siết chặt đôi bàn tay, những ngón tay lạnh ngắt bấu vào vạt áo quân phục của Bắc Trạch. Cô vẫn chưa buông ông ra, nhưng giọng nói đã trầm xuống, như một tiếng vọng từ những ngày tháng đơn độc.

" Bố... tại sao lại bỏ con lại? "

Câu hỏi bật ra, không mang sự trách móc, cũng không có sự oán hận, mà chỉ là một nỗi trống rỗng sâu thẳm. Đó là câu hỏi cô đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, trong những đêm dài lặng lẽ nhìn lên bầu trời xám xịt, tự vấn rằng vì sao người đàn ông ấy không ở bên cô.

Bắc Trạch khẽ nhắm mắt. Ông biết sớm muộn gì khoảnh khắc này cũng đến, nhưng đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của con gái, trái tim vốn đã chai sạn qua bao năm tháng của ông vẫn nhói lên.

" Không phải bố bỏ con lại. " Giọng ông trầm thấp, chậm rãi. " Bố không có lựa chọn nào khác. "

Bắc Xử Nữ ngước lên nhìn ông, đôi mắt lạnh lẽo, tựa như muốn xuyên thấu từng suy nghĩ trong ông.

" Không có lựa chọn nào khác? " Cô nhếch môi, nhưng nụ cười ấy lại đượm chút đắng cay. " Bố có biết, con đã nghĩ gì không? Con đã từng tin rằng bố đã chết. Rằng bố đã bỏ rơi con. Và rằng... có lẽ con chẳng bao giờ quan trọng đối với bố. "

Câu cuối cùng thoát ra nhẹ như hơi thở, nhưng lại sắc như một lưỡi dao, cứa vào lòng Bắc Trạch một vết thương không thể nhìn thấy.

Ông hít một hơi thật sâu, rồi đặt hai tay lên vai con gái, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. " Xử Nữ... con chưa bao giờ không quan trọng với bố. "

Chỉ một câu ấy thôi, nhưng cả người Bắc Xử Nữ như cứng đờ lại.

Bắc Trạch nhìn cô thật sâu, như thể muốn dùng ánh mắt ấy để khắc ghi những tháng ngày mà ông đã không thể ở bên cô.

" Bố không chết, nhưng bố đã bị cuốn vào một nhiệm vụ mà bố không thể quay đầu. Khi dịch bệnh bùng phát, khu an toàn phía Bắc mất liên lạc với nhiều khu vực khác. Bố được lệnh dẫn quân đi tìm kiếm những điểm sống sót, nhưng đến khi bố muốn quay lại tìm con... " Ông ngừng lại một nhịp, ánh mắt tối lại. " Mọi thứ đã quá muộn. Thành phố nơi con ở đã bị tàn phá, và bố không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con nữa. "

Bắc Xử Nữ lặng đi.

Cô chưa từng nghĩ đến điều này.

Khoảng thời gian qua, cô luôn mặc định rằng bố cô đã bỏ rơi cô, hoặc tệ hơn, ông đã không còn tồn tại. Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng... có lẽ, ông cũng đã tìm cô.

" Có những lần... " Bắc Trạch tiếp tục, giọng ông trầm xuống. " Bố đã tưởng rằng con đã chết. Nhưng bố không thể chấp nhận điều đó. Bố vẫn tiếp tục tìm kiếm, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Và giờ đây, khi con đứng trước mặt bố, bằng xương bằng thịt, bố mới thực sự tin rằng... "

Ông ngừng lại, bàn tay siết chặt vai con gái hơn.

" Con vẫn còn sống. "

Lồng ngực Bắc Xử Nữ như bị bóp nghẹt.

Cô đã nghĩ gì suốt khoảng thời gian qua? Rằng cô là đứa trẻ bị bỏ rơi, rằng cô chẳng còn ai để dựa vào, rằng cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà sinh tồn. Nhưng hóa ra, bố cô chưa từng từ bỏ cô. Ông đã tìm kiếm cô, giống như cô đã tìm kiếm ông.

Tất cả những đau khổ mà cô gánh chịu, có lẽ ông cũng đã gánh chịu theo một cách khác.

Cô hít sâu một hơi, nhưng giọng nói khi cất lên vẫn run rẩy.

" Vậy bây giờ thì sao? " Cô nhìn thẳng vào ông. " Bố có định bỏ con lại một lần nữa không? "

Bắc Trạch sững người.

Trong thoáng chốc, ông không trả lời.

Sau cùng, ông đưa tay đặt lên mái tóc con gái, nhẹ nhàng như khi cô còn bé.

" Không. " Ông đáp, chắc chắn hơn bất cứ điều gì. " Lần này, bố sẽ không rời đi nữa. "

Lời nói ấy như một dòng nước ấm chảy vào lòng Bắc Xử Nữ, xua tan phần nào những vết thương chưa lành.

Cô không khóc.

Nhưng cô nhắm mắt lại, lặng lẽ để mình tựa vào vòng tay của ông, như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.

...

[ TPHCM, 7/12/2025 ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store